Quyển 4 Chương 93: Đánh lén
Khi chiếc ghế phát ra tiếng rắc rắc dự báo vận mệnh sắp nổ tung, Trương Mẫn Hân lườm một cái: “Làm ơn đi, hư hao của công phải bồi thường đó.”
Tiếc là đối tượng căn bản không nghe khuyên bảo tốt đẹp của cô, theo Phong Kính Tiết đứng bật dậy, cả chiếc ghế đã tan tành, Phong Kính Tiết vẫn thấy trong lòng tức giận khó nguôi, đập bàn điều khiển cái rầm: “Tên vong ân phụ nghĩa này.”
May mà Trương Mẫn Hân nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ngăn giữa đường, trừ lực của y, mới tránh được thảm kịch cả bàn điều khiển bị đập tan, máy tính trung ương phát ra một cấp cảnh báo.
Phong Kính Tiết cũng chẳng nhìn sắc mặt Trương Mẫn Hân, chỉ hung tợn nhìn màn hình chủ.
Lư Đông Giác trên màn hình đã đón Lư Đông Ly ra khỏi miếu Lư công, liên tiếp tiễn ra khỏi thành, lúc này mới một mình về thành, nửa đường rốt cuộc cầm cự không được nữa, phục trên ngựa khóc rống không ngừng.
Trương Mẫn Hân cười nói: “Y có gì không tốt, y chẳng qua là muốn sống tiếp, không muốn để mình và người thân chịu khổ nữa. Dựa vào đâu mà họ Lư làm thánh nhân, những người có quan hệ cũng phải làm thánh nhân theo.”
Phong Kính Tiết phẫn nộ cực kỳ, y ngủ ba năm, kết quả lại là một chuyện hài lòng cũng không có.
Lư Đông Ly không nghe an bài của y biến mình thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, đã đủ làm người ta buồn bực, ngay cả thù Cửu vương cũng báo, cư nhiên còn để Tô Lăng thừa cơ hội này thần tốc thăng quan, thật là không có thiên lý.
Khi mới nhìn thấy tình hình của Lư Đông Ly, y kinh ngạc phẫn nộ đến cực điểm, cơ hồ hận không thể một quyền đấm màn hình, thuận tiện cũng tẩn cho Lư Đông Ly chính giữa màn hình một trận.
Trương Mẫn Hân khuyên can mãi, vẫn trấn an y đến bây giờ, vốn cho rằng Lư Đông Giác phát hiện Lư Đông Ly, chung quy sẽ nghĩ cách làm chút gì đó cho y, nhưng thật sự tuyệt không ngờ được, Lư Đông Giác toàn tâm toàn ý muốn làm, chính là ngay lập tức đuổi huynh trưởng lão sư của mình đi, dốc toàn lực bảo vệ an toàn bản thân. Phong Kính Tiết đã đến bước này, cảm thấy nếu mình còn nhịn xuống, khẳng định sẽ bị tức chết tươi.
Trương Mẫn Hân lại còn đổ dầu vào lửa nói tốt cho Lư Đông Giác: “Kỳ thật trong lòng y cũng khổ sở lắm. Coi y khóc thương tâm biết mấy?”
“Thương tâm?” Phong Kính Tiết nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây cũng coi như thương tâm, nói chuyện với đại ca mình bao lâu như vậy, tự mình đưa người ra khỏi thành, thời gian dài như thế, Lư Đông Ly chưa nói một chữ, y lại hoàn toàn không nhận ra Lư Đông Ly đã bị câm?”
“Y áy náy, khổ sở trong lòng, cho là Lư Đông Ly đang giận y, cho nên không chịu nói chuyện với y, đương nhiên càng thêm áy náy, cũng không dám cầu Lư Đông Ly nói gì nhiều với mình?”
“Áy náy?” Phong Kính Tiết cười gằn, “Không phải y không phát hiện, mà là phát hiện nhưng cũng không chịu suy ngẫm, không chịu đối mặt. Y khóc lóc, không phải bởi vì áy náy, mà là để giải phóng lương tâm, để lừa gạt bản thân, thuyết phục bản thân rằng mình không phải vô tình vô nghĩa, chỉ là không thể khác được.”
“Cậu nói y ích kỷ, bản thân cậu làm sao không phải ích kỷ. Cậu và Lư Đông Ly tình nghĩa thâm hậu, sinh tử chìm nổi của người khác, trong mắt cậu tất nhiên ngay cả một ngón tay Lư Đông Ly cũng không bằng.” Trương Mẫn Hân cười khẩy, “Cậu chẳng qua chỉ biết nói người khác, cậu cho cậu thật sự là thánh nhân à? Cậu vô tư chẳng qua bởi vì, điều đó căn bản không đủ để chân chính tổn thương cậu.”
Phong Kính Tiết vốn đang nhìn cô hằm hằm, nhưng bị cô nói một phen này, vẻ tức giận trong mắt ngược lại dần bình ổn, y thậm chí có thể cười cười nhàn nhạt: “Cậu nói đúng, mọi thứ tôi làm, bất quá là kiến lập sự vĩ đại giả dối trên lực lượng siêu nhiên, tôi quả thật không có tư cách đi chỉ trích bất kỳ ai.”
Chưa dứt lời y cư nhiên quay người thong thả bước đi.
Trương Mẫn Hân không ngờ y phản ứng như thế, trái lại hơi sửng sốt, lúc này y cư nhiên không thủ ở đây, cẩn thận quan sát vận mệnh của Lư Đông Ly, lại muốn đi đâu: “Cậu làm gì thế?”
“Đi làm chuyện nên làm.” Phong Kính Tiết thờ ơ phất tay, đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Trong lòng Trương Mẫn Hân thấp thoáng có cảm giác không tốt, vừa nhấc chân định đuổi theo, trong lúc vô ý lại thấy một đạo hàn quang loang loáng trên màn hình chủ, hơi ngẩn ra, bước chân dừng lại.
Lúc hàn quang lóe lên, Lư Đông Ly không hề nhìn thấy.
Lư Đông Giác chuẩn bị khoái mã cho y, đưa y ra khỏi thành, nhưng Lư Đông Giác vừa rời khỏi, bản thân y ngay lập tức xuống ngựa.
Mắt y hiện tại đã ở vào tình trạng nửa mù, nhìn mọi thứ cực không rõ, ngồi trên lưng ngựa khá nguy hiểm, y trái lại tình nguyện tự mình dắt ngựa tiếp tục đi về trước.
Mặc dù đã đáp ứng Lư Đông Giác phải rời khỏi Triệu quốc, cũng biết mình chỉ có rời đi thật xa, mới có thể cho mọi người được sống tốt, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn hoang mang thất vọng, thoáng có bi thương.
Rời khỏi Triệu quốc, rời khỏi quốc gia đã sinh y nuôi y nhưng cũng tổn thương y tột cùng này.
Rời khỏi mảnh quốc thổ y từng dốc lòng đổ máu, quên mình bảo vệ này.
Nơi này có tất cả thân nhân của y, có tất cả vướng bận của y.
Nơi này có hết thảy ký ức, hết thảy tốt đẹp mà y và Phong Kính Tiết từng trải qua.
Tất cả chí hướng, lý tưởng, hy vọng của y, đều gắn trên mảnh đất này.
Những năm qua, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu tra tấn, y lại chưa từng nghĩ đến chuyện phải trốn khỏi mảnh quốc thổ này.
Mảnh quốc thổ y từng cùng Phong Kính Tiết biết nhau hiểu nhau, cũng nắm tay bảo vệ, từng nhuốm máu Phong Kính Tiết, nhuốm nước mắt y, nơi y và người kia từng ước hẹn phải sóng vai ngắm hết non sông tươi đẹp này.
Y hơi mê loạn thẫn thờ đi về phía trước, khi đạo hàn quang kia bỗng nhiên lóe lên, ánh mắt nửa mù của y căn bản không thể kịp thời bắt được.
Nhưng nhĩ lực vẫn linh mẫn như cũ, lại làm cho y nghe được tiếng xé gió.
Bản năng thân thể khiến y tự nhiên muốn tránh, rồi lại bằng không nghe thấy một tiếng quát: “Ngươi cho là Lư đại nhân sẽ thật sự để kẻ hậu hoạn vô cùng là ngươi rời đi sao?”
Tiếng quát này khiến lòng y chấn động, thân hình chợt khựng, mà một khắc sau, thanh đao đã kề trên cổ y.
Tô Lăng vừa không phải tâm phúc của Cửu vương, cũng chẳng phải người gần gũi Thụy vương, nhưng cho dù là lúc Cửu vương oán hận Lư Đông Ly nhất, hắn cũng có thể lấy thân phận thân thích của Lư Đông Ly trong thế lực của Cửu vương, từng bước lên đến vị trí Tri phủ Trấn Giang, cho dù là khi Lư Đông Ly bị oan chết, Tô Lư hai nhà đều bị liên lụy, hắn cũng có biện pháp giữ vững vị trí bất biến, cho dù là khi Thụy vương trở tay đánh Cửu vương, Cửu vương một hệ gần như mất hết, hắn cũng có thể nắm chuẩn cơ hội lắc mình đầu tân chủ nhân từng bước thăng chức.
Hắn chưa từng tiến vào bất cứ một trung tâm thế lực nào, cũng chưa từng thâm nhập lý giải bất cứ một âm mưu chính trị không thể cho người biết nào.
Hắn có thể một đường thăng chức không ngừng, trăm biến không ngã, hoàn toàn dựa vào khứu giác chính trị vô cùng nhạy bén, bản lĩnh tra nhan quan sắc, thăm dò lòng người và lấy lòng thủ trưởng hơn người.
Giỏi tra nhan quan sắc, giỏi trong mọi tình thế phức tạp, tìm ra phương hướng sáng tỏ và có lợi, loại người này sức quan sát trước nay đều là kinh người.
Cho nên, Lư Đông Giác tự cho là che giấu rất tốt, lại không biết sớm bị Tô Lăng nhìn thấu.
Hôm đó sau khi thăm viếng, họ tiếp nhận yến tiệc quan viên địa phương long trọng chiêu đãi. Tô Uyển Trinh không tiện tham dự yến hội như vậy, đương nhiên là do Lư Đông Giác và Tô Lăng đi ứng phó.
Sau yến tiệc, đã là đêm khuya, Lư Đông Giác lại khắc ý đi bái phỏng quan địa phương, đề cập mình có một hảo hữu buôn bán, vì nửa đường gặp phỉ, tất cả công văn lộ dẫn bán dạo thiên hạ đều mất hết, xin hỗ trợ bổ sung.
Việc nhỏ thế này, quan phủ địa phương tất nhiên tuyệt không có cái lý không đáp ứng. Tuy nói chưa làm gì để kiểm chứng đã bổ sung văn kiện chứng minh thân phận thì có hơi không hợp quy củ, nhưng so với thể diện của Lư Đông Giác Lư đại nhân, tất nhiên chẳng coi là gì.
Khác thường là, Lư Đông Giác thậm chí không kiên nhẫn đợi đến ngày hôm sau, ngay đêm đó đã giục làm xong hết thảy mang đi.
Chỉ là y nóng lòng làm việc, hoàn toàn không chú ý đến cách tường có tai.
Tô Lăng đã sớm phái thân tín, nghe trộm được một phen ẩn mật này.
Hắn mặc dù đọc sách không giỏi, nhưng phương hướng giở trò mưu tính, trước nay lại là cực thông minh, lúc này liên hệ tiền căn hậu quả lại một chỗ, cũng đoán ra rất nhiều chuyện. Lư Đông Giác là vào miếu, sau khi thấy tên ăn mày không biết là ai kia, vẻ mặt mới có biến hóa, sau đó lại vội vàng đi bổ sung những giấy tờ chứng minh này, y rốt cuộc là muốn giúp người nào đã không còn thân phận đây?
Hiện giờ Tô Lư hai nhà cũng coi như vinh nhục cùng nhau, hắn tự nhiên sẽ không công khai đi truy cứu việc này với Lư Đông Giác, chỉ âm thầm phái tám kẻ thân tín tay chân nhanh nhẹn khá có bản lĩnh bên cạnh lén theo dõi Lư Đông Giác.
Vì sợ Lư Đông Giác phát hiện, mọi người theo rất xa, không dám đến quá gần.
Quả nhiên hết thảy đúng như Tô Lăng đoán, Lư Đông Giác vào miếu Lư công, không bao lâu sau liền dẫn ra một người, hai người cưỡi ngựa một mạch ra khỏi thành. Lư Đông Giác bịn rịn tiễn tới tiễn lui, mới buồn bã về thành.
Cho đến lúc này, tám người này mới lặng lẽ từ bốn phương tám hướng lẻn đến gần.
May mà Lư Đông Ly đã xuống ngựa, đi chậm rãi, họ mới có thể kịp thời đến gần.
Trước lúc xuất hành, Tô Lăng đã sớm phân phó, chỉ cần Lư Đông Giác rời khỏi, tức thời bắt người nọ lại.
Tô Lăng hiểu rõ lòng người, thậm chí trước đó phân phó, khi ra tay nếu bị người nọ phát giác, không ngại quát xưng là Lư Đông Giác bảo họ động thủ.
Khi nói lời này, Tô Lăng khá tự đắc nở nụ cười. Một kẻ ngay cả Tri phủ Ứng Thiên, cũng chỉ có thể lén lút ngụy tạo chứng minh thân phận mà tặng, ắt là kẻ không thể gặp quang, trên người nhất định có rất nhiều ẩn mật? Mà liên quan với hết thảy bí mật, đều không thể thiếu phản bội, giết chóc, nhổ cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu.
Bất kể người kia là ai, bị người mình tín nhiệm phản bội, ắt là cực kỳ kinh hoàng và thương tâm, lúc này vừa thất thần, liền dễ dàng bị chế.
Huống chi cho dù người mình phái ra thất thủ, để người nọ chạy thoát, cuối cùng sẽ chỉ tìm Lư Đông Giác tính sổ, không tìm được lên đầu hắn.
Nếu hành động thành công, bất kể bí mật này là gì, chỉ cần mình làm rõ, nắm giữ, không chừng có thể nắm Lư Đông Giác trong tay. Mà nếu bí mật này đủ lớn, hắn thậm chí còn có thể từ trong đó, tìm được càng nhiều chỗ tốt có thể lợi dụng?
Đương nhiên, đã là ẩn mật, cho nên người biết tuyệt đối không thể nhiều, bởi vậy hắn cũng hạ lệnh chết, vừa bắt được người là lập tức trói lại, trùm đầu bịt miệng, trước khi mình đích thân thẩm vấn, không cho phép bất cứ ai nhìn nhiều, không cho bất cứ ai nói chuyện với y.
Tiếc là đối tượng căn bản không nghe khuyên bảo tốt đẹp của cô, theo Phong Kính Tiết đứng bật dậy, cả chiếc ghế đã tan tành, Phong Kính Tiết vẫn thấy trong lòng tức giận khó nguôi, đập bàn điều khiển cái rầm: “Tên vong ân phụ nghĩa này.”
May mà Trương Mẫn Hân nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ngăn giữa đường, trừ lực của y, mới tránh được thảm kịch cả bàn điều khiển bị đập tan, máy tính trung ương phát ra một cấp cảnh báo.
Phong Kính Tiết cũng chẳng nhìn sắc mặt Trương Mẫn Hân, chỉ hung tợn nhìn màn hình chủ.
Lư Đông Giác trên màn hình đã đón Lư Đông Ly ra khỏi miếu Lư công, liên tiếp tiễn ra khỏi thành, lúc này mới một mình về thành, nửa đường rốt cuộc cầm cự không được nữa, phục trên ngựa khóc rống không ngừng.
Trương Mẫn Hân cười nói: “Y có gì không tốt, y chẳng qua là muốn sống tiếp, không muốn để mình và người thân chịu khổ nữa. Dựa vào đâu mà họ Lư làm thánh nhân, những người có quan hệ cũng phải làm thánh nhân theo.”
Phong Kính Tiết phẫn nộ cực kỳ, y ngủ ba năm, kết quả lại là một chuyện hài lòng cũng không có.
Lư Đông Ly không nghe an bài của y biến mình thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, đã đủ làm người ta buồn bực, ngay cả thù Cửu vương cũng báo, cư nhiên còn để Tô Lăng thừa cơ hội này thần tốc thăng quan, thật là không có thiên lý.
Khi mới nhìn thấy tình hình của Lư Đông Ly, y kinh ngạc phẫn nộ đến cực điểm, cơ hồ hận không thể một quyền đấm màn hình, thuận tiện cũng tẩn cho Lư Đông Ly chính giữa màn hình một trận.
Trương Mẫn Hân khuyên can mãi, vẫn trấn an y đến bây giờ, vốn cho rằng Lư Đông Giác phát hiện Lư Đông Ly, chung quy sẽ nghĩ cách làm chút gì đó cho y, nhưng thật sự tuyệt không ngờ được, Lư Đông Giác toàn tâm toàn ý muốn làm, chính là ngay lập tức đuổi huynh trưởng lão sư của mình đi, dốc toàn lực bảo vệ an toàn bản thân. Phong Kính Tiết đã đến bước này, cảm thấy nếu mình còn nhịn xuống, khẳng định sẽ bị tức chết tươi.
Trương Mẫn Hân lại còn đổ dầu vào lửa nói tốt cho Lư Đông Giác: “Kỳ thật trong lòng y cũng khổ sở lắm. Coi y khóc thương tâm biết mấy?”
“Thương tâm?” Phong Kính Tiết nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây cũng coi như thương tâm, nói chuyện với đại ca mình bao lâu như vậy, tự mình đưa người ra khỏi thành, thời gian dài như thế, Lư Đông Ly chưa nói một chữ, y lại hoàn toàn không nhận ra Lư Đông Ly đã bị câm?”
“Y áy náy, khổ sở trong lòng, cho là Lư Đông Ly đang giận y, cho nên không chịu nói chuyện với y, đương nhiên càng thêm áy náy, cũng không dám cầu Lư Đông Ly nói gì nhiều với mình?”
“Áy náy?” Phong Kính Tiết cười gằn, “Không phải y không phát hiện, mà là phát hiện nhưng cũng không chịu suy ngẫm, không chịu đối mặt. Y khóc lóc, không phải bởi vì áy náy, mà là để giải phóng lương tâm, để lừa gạt bản thân, thuyết phục bản thân rằng mình không phải vô tình vô nghĩa, chỉ là không thể khác được.”
“Cậu nói y ích kỷ, bản thân cậu làm sao không phải ích kỷ. Cậu và Lư Đông Ly tình nghĩa thâm hậu, sinh tử chìm nổi của người khác, trong mắt cậu tất nhiên ngay cả một ngón tay Lư Đông Ly cũng không bằng.” Trương Mẫn Hân cười khẩy, “Cậu chẳng qua chỉ biết nói người khác, cậu cho cậu thật sự là thánh nhân à? Cậu vô tư chẳng qua bởi vì, điều đó căn bản không đủ để chân chính tổn thương cậu.”
Phong Kính Tiết vốn đang nhìn cô hằm hằm, nhưng bị cô nói một phen này, vẻ tức giận trong mắt ngược lại dần bình ổn, y thậm chí có thể cười cười nhàn nhạt: “Cậu nói đúng, mọi thứ tôi làm, bất quá là kiến lập sự vĩ đại giả dối trên lực lượng siêu nhiên, tôi quả thật không có tư cách đi chỉ trích bất kỳ ai.”
Chưa dứt lời y cư nhiên quay người thong thả bước đi.
Trương Mẫn Hân không ngờ y phản ứng như thế, trái lại hơi sửng sốt, lúc này y cư nhiên không thủ ở đây, cẩn thận quan sát vận mệnh của Lư Đông Ly, lại muốn đi đâu: “Cậu làm gì thế?”
“Đi làm chuyện nên làm.” Phong Kính Tiết thờ ơ phất tay, đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Trong lòng Trương Mẫn Hân thấp thoáng có cảm giác không tốt, vừa nhấc chân định đuổi theo, trong lúc vô ý lại thấy một đạo hàn quang loang loáng trên màn hình chủ, hơi ngẩn ra, bước chân dừng lại.
Lúc hàn quang lóe lên, Lư Đông Ly không hề nhìn thấy.
Lư Đông Giác chuẩn bị khoái mã cho y, đưa y ra khỏi thành, nhưng Lư Đông Giác vừa rời khỏi, bản thân y ngay lập tức xuống ngựa.
Mắt y hiện tại đã ở vào tình trạng nửa mù, nhìn mọi thứ cực không rõ, ngồi trên lưng ngựa khá nguy hiểm, y trái lại tình nguyện tự mình dắt ngựa tiếp tục đi về trước.
Mặc dù đã đáp ứng Lư Đông Giác phải rời khỏi Triệu quốc, cũng biết mình chỉ có rời đi thật xa, mới có thể cho mọi người được sống tốt, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn hoang mang thất vọng, thoáng có bi thương.
Rời khỏi Triệu quốc, rời khỏi quốc gia đã sinh y nuôi y nhưng cũng tổn thương y tột cùng này.
Rời khỏi mảnh quốc thổ y từng dốc lòng đổ máu, quên mình bảo vệ này.
Nơi này có tất cả thân nhân của y, có tất cả vướng bận của y.
Nơi này có hết thảy ký ức, hết thảy tốt đẹp mà y và Phong Kính Tiết từng trải qua.
Tất cả chí hướng, lý tưởng, hy vọng của y, đều gắn trên mảnh đất này.
Những năm qua, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu tra tấn, y lại chưa từng nghĩ đến chuyện phải trốn khỏi mảnh quốc thổ này.
Mảnh quốc thổ y từng cùng Phong Kính Tiết biết nhau hiểu nhau, cũng nắm tay bảo vệ, từng nhuốm máu Phong Kính Tiết, nhuốm nước mắt y, nơi y và người kia từng ước hẹn phải sóng vai ngắm hết non sông tươi đẹp này.
Y hơi mê loạn thẫn thờ đi về phía trước, khi đạo hàn quang kia bỗng nhiên lóe lên, ánh mắt nửa mù của y căn bản không thể kịp thời bắt được.
Nhưng nhĩ lực vẫn linh mẫn như cũ, lại làm cho y nghe được tiếng xé gió.
Bản năng thân thể khiến y tự nhiên muốn tránh, rồi lại bằng không nghe thấy một tiếng quát: “Ngươi cho là Lư đại nhân sẽ thật sự để kẻ hậu hoạn vô cùng là ngươi rời đi sao?”
Tiếng quát này khiến lòng y chấn động, thân hình chợt khựng, mà một khắc sau, thanh đao đã kề trên cổ y.
Tô Lăng vừa không phải tâm phúc của Cửu vương, cũng chẳng phải người gần gũi Thụy vương, nhưng cho dù là lúc Cửu vương oán hận Lư Đông Ly nhất, hắn cũng có thể lấy thân phận thân thích của Lư Đông Ly trong thế lực của Cửu vương, từng bước lên đến vị trí Tri phủ Trấn Giang, cho dù là khi Lư Đông Ly bị oan chết, Tô Lư hai nhà đều bị liên lụy, hắn cũng có biện pháp giữ vững vị trí bất biến, cho dù là khi Thụy vương trở tay đánh Cửu vương, Cửu vương một hệ gần như mất hết, hắn cũng có thể nắm chuẩn cơ hội lắc mình đầu tân chủ nhân từng bước thăng chức.
Hắn chưa từng tiến vào bất cứ một trung tâm thế lực nào, cũng chưa từng thâm nhập lý giải bất cứ một âm mưu chính trị không thể cho người biết nào.
Hắn có thể một đường thăng chức không ngừng, trăm biến không ngã, hoàn toàn dựa vào khứu giác chính trị vô cùng nhạy bén, bản lĩnh tra nhan quan sắc, thăm dò lòng người và lấy lòng thủ trưởng hơn người.
Giỏi tra nhan quan sắc, giỏi trong mọi tình thế phức tạp, tìm ra phương hướng sáng tỏ và có lợi, loại người này sức quan sát trước nay đều là kinh người.
Cho nên, Lư Đông Giác tự cho là che giấu rất tốt, lại không biết sớm bị Tô Lăng nhìn thấu.
Hôm đó sau khi thăm viếng, họ tiếp nhận yến tiệc quan viên địa phương long trọng chiêu đãi. Tô Uyển Trinh không tiện tham dự yến hội như vậy, đương nhiên là do Lư Đông Giác và Tô Lăng đi ứng phó.
Sau yến tiệc, đã là đêm khuya, Lư Đông Giác lại khắc ý đi bái phỏng quan địa phương, đề cập mình có một hảo hữu buôn bán, vì nửa đường gặp phỉ, tất cả công văn lộ dẫn bán dạo thiên hạ đều mất hết, xin hỗ trợ bổ sung.
Việc nhỏ thế này, quan phủ địa phương tất nhiên tuyệt không có cái lý không đáp ứng. Tuy nói chưa làm gì để kiểm chứng đã bổ sung văn kiện chứng minh thân phận thì có hơi không hợp quy củ, nhưng so với thể diện của Lư Đông Giác Lư đại nhân, tất nhiên chẳng coi là gì.
Khác thường là, Lư Đông Giác thậm chí không kiên nhẫn đợi đến ngày hôm sau, ngay đêm đó đã giục làm xong hết thảy mang đi.
Chỉ là y nóng lòng làm việc, hoàn toàn không chú ý đến cách tường có tai.
Tô Lăng đã sớm phái thân tín, nghe trộm được một phen ẩn mật này.
Hắn mặc dù đọc sách không giỏi, nhưng phương hướng giở trò mưu tính, trước nay lại là cực thông minh, lúc này liên hệ tiền căn hậu quả lại một chỗ, cũng đoán ra rất nhiều chuyện. Lư Đông Giác là vào miếu, sau khi thấy tên ăn mày không biết là ai kia, vẻ mặt mới có biến hóa, sau đó lại vội vàng đi bổ sung những giấy tờ chứng minh này, y rốt cuộc là muốn giúp người nào đã không còn thân phận đây?
Hiện giờ Tô Lư hai nhà cũng coi như vinh nhục cùng nhau, hắn tự nhiên sẽ không công khai đi truy cứu việc này với Lư Đông Giác, chỉ âm thầm phái tám kẻ thân tín tay chân nhanh nhẹn khá có bản lĩnh bên cạnh lén theo dõi Lư Đông Giác.
Vì sợ Lư Đông Giác phát hiện, mọi người theo rất xa, không dám đến quá gần.
Quả nhiên hết thảy đúng như Tô Lăng đoán, Lư Đông Giác vào miếu Lư công, không bao lâu sau liền dẫn ra một người, hai người cưỡi ngựa một mạch ra khỏi thành. Lư Đông Giác bịn rịn tiễn tới tiễn lui, mới buồn bã về thành.
Cho đến lúc này, tám người này mới lặng lẽ từ bốn phương tám hướng lẻn đến gần.
May mà Lư Đông Ly đã xuống ngựa, đi chậm rãi, họ mới có thể kịp thời đến gần.
Trước lúc xuất hành, Tô Lăng đã sớm phân phó, chỉ cần Lư Đông Giác rời khỏi, tức thời bắt người nọ lại.
Tô Lăng hiểu rõ lòng người, thậm chí trước đó phân phó, khi ra tay nếu bị người nọ phát giác, không ngại quát xưng là Lư Đông Giác bảo họ động thủ.
Khi nói lời này, Tô Lăng khá tự đắc nở nụ cười. Một kẻ ngay cả Tri phủ Ứng Thiên, cũng chỉ có thể lén lút ngụy tạo chứng minh thân phận mà tặng, ắt là kẻ không thể gặp quang, trên người nhất định có rất nhiều ẩn mật? Mà liên quan với hết thảy bí mật, đều không thể thiếu phản bội, giết chóc, nhổ cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu.
Bất kể người kia là ai, bị người mình tín nhiệm phản bội, ắt là cực kỳ kinh hoàng và thương tâm, lúc này vừa thất thần, liền dễ dàng bị chế.
Huống chi cho dù người mình phái ra thất thủ, để người nọ chạy thoát, cuối cùng sẽ chỉ tìm Lư Đông Giác tính sổ, không tìm được lên đầu hắn.
Nếu hành động thành công, bất kể bí mật này là gì, chỉ cần mình làm rõ, nắm giữ, không chừng có thể nắm Lư Đông Giác trong tay. Mà nếu bí mật này đủ lớn, hắn thậm chí còn có thể từ trong đó, tìm được càng nhiều chỗ tốt có thể lợi dụng?
Đương nhiên, đã là ẩn mật, cho nên người biết tuyệt đối không thể nhiều, bởi vậy hắn cũng hạ lệnh chết, vừa bắt được người là lập tức trói lại, trùm đầu bịt miệng, trước khi mình đích thân thẩm vấn, không cho phép bất cứ ai nhìn nhiều, không cho bất cứ ai nói chuyện với y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất