Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Quyển 5 Chương 65: Lý nào lại thế

Trước Sau
Sa xuống, sa xuống, trầm luân, lại trầm luân.

Y rơi xuống trong bóng tối vĩnh viễn không có bờ bến. Trước mắt quang minh lại lên, vẫn là ngai vàng huy hoàng, điện các đường hoàng, vẫn là thần tử lãnh tâm dùng ánh mắt ôn nhu, nhìn quân chủ chăm chú, vẫn là nhất phái kính cẩn mà hành lễ ba khấu, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Xin xem tim thần!”

Tuần hoàn lặp lại, vô cùng vô tận.

Lần lượt hắc ám rồi lại quang minh, nam tử tuyệt tình trong ảo ảnh kia, lần lượt mỉm cười xé toang ***g ngực mình.

Đau, đau đớn thấu xương. Y là Phương Khinh Trần, cho nên, y không thể trốn thoát mỗi một chút đau đớn kia của Phương Khinh Trần trong ảo ảnh. Lần lượt xé toang ***g ngực, lần lượt cảm thụ những thống khổ và tuyệt vọng vô biên vô hạn kia.

Y đang bàng quan, cũng đang thân trải, lại vẫn lần lượt vươn tay, ý đồ bắt lấy thiếu niên gào thét điên cuồng, kêu gọi tuyệt vọng, nỗ lực vãn hồi hết thảy một cách vô vọng kia.

Nhược Hồng, tỉnh lại!

Trong bóng tối, Phương Khinh Trần đã không tự giác cuộn tròn mình, rên rỉ khe khẽ. Xé toang ***g ngực, moi ra trái tim, một lần lại một lần, xé toang, lại xé toang. Thống khổ mãnh liệt từng tầng chồng lên, dù là người kiên cường hơn, cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.

Thì ra, Sở Nhược Hồng, chưa bao giờ từng quên là hắn tự tay bức tử Phương Khinh Trần.

Một màn này đã dừng hình trở thành vĩnh hằng trong lòng hắn. Trong tiềm thức sâu nhất sâu nhất của hắn, quá khứ đau thương nhất này, cứ như vậy, một lần lại một lần, vĩnh viễn không ngừng lặp lại.

Hắn không chịu nổi, cho nên hắn phong bế ý thức của mình, đoạn tuyệt tư duy của mình, đem một màn tàn khốc nhất này chôn thật sâu, trên địa ngục liệt hỏa, xây dựng hoa viên đẹp đẽ nhất cho mình.

Sinh mệnh của hắn, vĩnh viễn dừng tại một chớp mắt kia, ngày hôm đó, dưới lâm viên ánh dương xán lạn, trong tiềm thức tăm tối, hết thảy đau khổ, hết thảy bi thương, hết thảy những chuyện không thể vãn hồi, lại vẫn đang không ngừng tái diễn.

Chỉ là, hắn có thể cho là mình không biết. Hắn có thể ở giữa lâm viên ánh dương xán lạn, chờ người đang ngủ bình yên kia, chậm rãi tỉnh lại.

Hiện tại, Phương Khinh Trần đã hủy nát ảo cảnh kia, y và hắn, liền cùng nhau trầm luân trong địa ngục sâu không thấy đáy này.

Phương Khinh Trần không biết mình còn có thể cầm cự bao lâu.

Hài tử kia, cũng đang lần lượt trải qua nỗi đau mất đi người thân nhất trong sinh mệnh. Nhược Hồng, tỉnh lại!

Lại một lần quang minh, lại một lần đối cùng đôi mắt Sở Nhược Hồng. Phương Khinh Trần cắn răng, bỗng nhiên tản tư duy mình đang cố gắng kiềm chế ra!

Không ý đồ bảo hộ mình nữa, không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của Sở Nhược Hồng, y tản tư duy của mình ra, dùng ý thức của y, đi bao dung hắn!

Một lần lại một lần, vĩnh viễn không ngừng, Sở Nhược Hồng đang bi ai kêu than. Sự tuyệt vọng của thiếu niên, sự hoảng sợ hiếm thấy, sự ảo não của thiếu niên, mỗi một chút, lớn nhỏ không bỏ mà phản ánh hết trong tư duy, trong đầu.

Phương Khinh Trần kêu thảm từng tiếng, cuộn tròn mình lại.

Linh hồn bị xé rách, trái tim bị nghiền thành tro bụi, mỗi một giọt máu tươi đều lạnh lẽo như băng. Nhược Hồng, đây là nỗi đau của ngươi sao? Đã có kỵ có nghi, vì sao ngươi lại phải đau như vậy?

Y ôm ngực, liều mạng run rẩy, sa xuống, sa xuống, sa xuống, địa ngục này không có đáy. Phương Khinh Trần liều mạng cắn răng, nhưng không cách nào ngăn cản mình rên rỉ kêu thảm. Y là Phương Khinh Trần kiêu ngạo quật cường, hiện tại, y cũng là Sở Nhược Hồng yếu đuối vô năng kia.

Trong địa ngục, dần dần không còn bóng dáng Sở Nhược Hồng. Sở Nhược Hồng yếu đuối, có ý thức của y bao dung bảo hộ, đã lại đóng kín tâm linh mình, tránh né không nhìn nữa. Mà Phương Khinh Trần quá mức cường hãn, lại hãm trong ảo cảnh này, có thể vào mà không thể ra.

“Khinh Trần, khỏe lên, chàng nhất định sẽ khỏe lên…”

Trong suy nghĩ mê mang, hóa ra một dung nhan xinh đẹp, nước mắt còn đó, rất đỗi lo lắng, nhìn y ốm đau trên giường.

Nữ vương của y, vì y đại thi công đức với miếu thờ khắp thiên hạ, vì y dán thông báo cần y khắp cả nước, vì y đại xá thiên hạ, vì y cầu phúc với trời, vì y ngưng triều mười ngày, vì y ngày đêm trông nom.

Nhưng mà, nàng lại không thể thản nhiên nói với y một câu, Khinh Trần, chàng không cần lo lắng, chàng không cần buồn, là ta đã sai, ta không nên nghi kỵ chàng, chàng là người ta yêu, nếu như cả chàng mà ta cũng không tin thì còn có thể tin ai?



Y một mực chờ câu này, y đã đợi bao lâu?

Rời khỏi triều đường, giao ra quyền vị, dần dần chán nản, dần dần thể nhược, đó có từng toàn là diễn kịch, đó có từng toàn là dối trá…

Cơ sở ngầm của nàng, bố ngay chung quanh y. Nàng đã sớm biết y đang đợi, mắt thấy sinh cơ sức sống biến mất khỏi người y từng chút, nàng lo âu, nàng rơi lệ. Nhưng mà vẫn một mực, một câu kia, nàng lại không thể nói.

Y vẫn mỉm cười với nàng, cho dù nàng triệu hồi năng thần chế hành y, cho dù tất cả quyền vị huy hoàng đã lặng yên nhạt đi, y vẫn dùng ánh mắt ấm áp mà nhìn nàng. Ta đang đợi, nàng cũng biết, ta đang đợi.

Đợi ta rốt cuộc không muốn đợi nữa, đợi ta nhắm mắt ngủ say mà đi mất, nàng lại ở bên giường ta thất thanh khóc lóc.

Nữ vương của ta, ta chưa từng nói cho nàng biết, ta cũng là người, ta cũng biết đau…

Run rẩy rơi xuống, hắc ám vĩnh viễn không có đáy này, địa ngục vĩnh viễn không có đáy này.

“Khinh Trần, ta đã nhìn nhầm ngươi! Ngươi lại làm ra loại chuyện này?”

Thê tử xinh đẹp kia của y nổi giận đùng đùng mà đến, nghênh diện chính là một bạt tai.

Y hơi cười lạnh, hờ hững tránh đi. Thật ngại quá, theo quy củ, mặc kệ y có lỗi hay không, chỉ cần quân chủ tức giận như thế, y đều phải ngoan ngoãn chịu một cái tát, sau đó quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng mà, y chưa bao giờ là một hạ thần dịu ngoan, càng không phải một trượng phu hiền lương. Y luôn nhớ rõ nàng là vợ y, lại luôn không muốn nhớ, nàng cũng là nữ vương của y.

Nữ tử xinh đẹp kia đang chỉ trích y những gì? Y đã lười nghe. Y tận lực dung túng âm mưu vụng về kia phát sinh trên người mình, kỳ thật bất quá, chung quy là… không nỡ bỏ. Y vậy mà lại muốn nhìn một lần, nếu như duy nhất nàng không thể cho y, vậy thì tình yêu, tín nhiệm, tôn trọng, hiểu nhau, nàng có thể chịu cho y hay không.

Y chẳng qua là đang vờ ngớ ngẩn, biết rõ kết quả, lại vẫn cố gắng một lần cuối cùng, muốn thử một lần cuối cùng xem sao, giữa nàng và y, có còn một chút cơ hội cuối cùng hay không.

Khi ngọn lửa phẫn nộ kia đảo mắt nuốt hết cả tòa cung điện bao gồm y trong đó, y nghe thấy tiếng kêu gọi hoảng sợ mà bi thống của nàng. Mà y, chỉ cười lạnh lùng, tự rót một ly rượu cho mình, lúc ngọn lửa cuốn góc áo y lên, uống một hơi cạn sạch.

Thê tử của ta, nàng thân là nữ vương, có lẽ vĩnh viễn sẽ không hiểu được, một bạt tai, cho dù chưa từng đánh người, cũng sẽ đả thương người như thế.

Phương Khinh Trần cắn chặt khớp hàm, vang ken két, liệt hỏa đốt người, mà chỗ ngực trái, vẫn đau đớn thấu xương.

“Khinh Trần, bất kể là một bầu nước này, hay là cả thiên hạ tương lai, tóm lại là ngươi chia ta một nửa, ta chia ngươi một nửa.”

“Khinh Trần, nếu không có ngươi, cho dù được thiên hạ, với ta lại có ích gì!”

“Khinh Trần, thiên hạ như thế, ta và ngươi, cùng chung!”

Phương Khinh Trần nhắm mắt, không muốn đi nghĩ, không muốn đi cảm nhận, nhưng mà thanh kiếm tẩm độc kia, vẫn đang không nghe không tha, xuyên qua người!

Yên Ly! Nhiều năm như vậy, cùng ngươi một đường đi tới, bách chiến công thành. Ngươi luôn cảm thấy ta vĩnh viễn không sợ bất cứ đả kích nào, vĩnh viễn không sợ bất cứ cường địch nào, có phải ngươi đã quên, kỳ thật, ta cũng là một con người…

Ngươi bình thản dặn dò ta, về sau không có việc thì đừng gọi thẳng tên ngươi, mà phải tôn xưng ngươi là bệ hạ. Ngươi không chút để ý mà hạ lệnh, khi gặp quân, ta cũng phải giải kiếm… Yên Ly, ngươi lại quên mất, kỳ thật, ta cũng có thể bị thương…

Phương Khinh Trần đau đến run rẩy. Y nhắm mắt, nhưng những hình ảnh trong đầu óc tư duy, lại không cách nào dùng nhắm mắt không nhìn để cự tuyệt, máu tươi khắp mắt khắp đất khắp thế giới đó, y lại xé toang ***g ngực mình, bứt trái tim mình ra.

Vì sao? Vì sao, Phương Khinh Trần, vì sao ngươi phải xé toang ***g ngực mình, moi ra tim mình?

Y không ngừng rên rỉ, đã không thể phân biệt rõ đây rốt cuộc là tiềm thức của Sở Nhược Hồng, hay là tiềm thức của chính y. Sở Nhược Hồng, Phương Khinh Trần. Mấy đời mấy kiếp, mấy trăm năm thời gian lưu chuyển, mỗi một chút đau khổ bị y ép vào tiềm thức của mình, khoảnh khắc này toàn bộ bộc phát ra.

Một chút thanh minh cuối cùng chưa tan, y biết, mình đã mất khống chế. Y biết mình đã bị phản phệ đáng sợ nhất, *** thần của bản thân y, đã bị *** thần của Sở Nhược Hồng khống chế, trở nên yếu đuối mà vô lực. Song thần trí tan rã, lực lượng mất khống chế, y vô lực khiến mình tỉnh lại.

Phương Khinh Trần kiêu ngạo tùy hứng tàn nhẫn mà vô tình kia chạy đi đâu rồi? Phương Khinh Trần lạnh lùng đùa bỡn mọi người kia chạy đi đâu rồi? Thân thể yếu đuối này, trái tim yếu đuối này, ta rốt cuộc là Sở Nhược Hồng, hay là Phương Khinh Trần…

“Nhược Hồng… không được! Khinh Trần… đừng như vậy…”

Y là Sở Nhược Hồng, muốn ngăn cản Phương Khinh Trần tự sát một cách tuyệt vọng, y cũng là Phương Khinh Trần, bị tách khỏi những ngoan cường và lãnh khốc đó, đang khát vọng cầu xin một cách yếu đuối.



Khinh Trần, đừng chết, đừng vứt bỏ ta. Thiếu niên bi ai, kêu gọi vĩnh viễn đau đớn.

Lại có ai nghe được, nam tử mỉm cười moi tim mà chết, đến chết vẫn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn người khác đó, kỳ thật cũng đang thủy chung kêu gào.

Nhược Hồng, đừng đối xử với ta như vậy, đừng nghi ta, đừng kỵ ta, đừng bức ta… Tin ta, tin ta, cầu ngươi tin ta!

Hắn muốn y về kinh, y đã về!

Hắn muốn y giải kiếm, y đã giải!

Y vì hắn huấn luyện ra những vệ sĩ cuối cùng, mà hắn, mai phục tất cả vệ sĩ ở bốn phía, phòng bị y.

Y vì hắn thủ biên giới, bảo vệ quê hương, mà hắn, rõ ràng biết y có oan, lại ngồi ở trên cao, nhìn tất cả thần tử, cầm phong thư buồn cười kia, chất vấn y từng câu!

Một bước, lại một bước, Nhược Hồng, ta đau lắm, ngươi có nghe thấy không, ta cũng đau lắm!

Chỉ là, ngươi đã không nghe thấy, thì thôi vậy!

Phương Khinh Trần bỗng nhiên cười thảm đạm, nhẹ nhàng buông bàn tay đang ôm ngực.

Thì ra, trước đây khi moi tim, không phải y không đau, chỉ là đau đến chỗ sâu nhất, liền không còn cảm giác, chỉ còn chết lặng.

Thì ra, phải một lần lại một lần, không ngừng nhìn một màn kia như vậy, y mới nhớ ra rằng mình khi đó, kỳ thật vẫn đang đau đớn.

Kêu thảm đi, cầu cứu đi, khóc thét đi.

Y vô tình cho nên không ai để ý là đáng kiếp, y không có tim cho nên không ai lý giải là đáng kiếp. Một đời lại một đời, y độc ác quyết tuyệt, đùa bỡn lòng người, cho nên y đáng vì xúc động nhất thời, vĩnh viễn hãm trong mê cục trong lòng một người khác, lần lượt, vĩnh viễn không tận cùng mà ôn lại thống khổ ngày đó.

Trong địa ngục tăm tối, y không nỗ lực giãy ra nữa. Y chỉ im lặng mở to mắt, im lặng mà lần lượt nhìn khoảnh khắc máu tanh tràn ngập kia, im lặng mà lần lượt cảm thụ thống khổ của hai người, bao nhiêu đời, trùng trùng điệp điệp vĩnh viễn không bờ bến.

Đột nhiên một tia chớp lóe trước mắt! Chân trời chợt nổi sấm sét!

“Phương Khinh Trần, tỉnh lại!”

Tuyệt bích liệt diễm, vạn trượng hàn băng, nháy mắt tan rã.

Ảo ảnh moi tim mà chết, theo tiếng lòng bàn tay chợt thít, trái tim đỏ tươi kia, liền nát bấy thành khói bụi.

Trong thế giới tăm tối, yên tĩnh một vùng. Không phải y không muốn thừa cơ thoát ra, nhưng y đã quá mệt mỏi, yếu đuối đến mức chẳng còn một xíu khí lực nào.

Có thứ gì đó ấm áp đang từng chút đuổi dần lạnh giá, có lực lượng gì đó đang kéo từng chút. Nhưng mà, y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, uể oải, không muốn để ý tới bất cứ kêu gọi nào nữa.

Đau, vẫn còn đau. Y chỉ muốn lặng lẽ một mình, im lặng chịu đựng đau đớn này, gắng chịu đựng, chịu đến khi đau đớn này tan hết, cố tình lại có một thanh âm không ngừng vo ve bên tai y như ruồi nhặng:

“Phương Khinh Trần, tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Y dần dần sốt ruột, cuối cùng vung một tay: “Ồn cái gì!”

Cảm thấy bàn tay rắn rắn chắc chắc hệt như đã đánh trúng cái gì đó, y ngạc nhiên mở mắt, ý thức được mình đang dựa lưng lên gốc đại thụ, ngồi yên không lộ vẻ thảm hại, mà người trước mắt, tóc tai bù xù, y quan không chỉnh, ôm mặt lui mấy bước, đứng đó trừng y: “Được lắm, khí lực không nhỏ đâu. Xem ra ngươi không còn chuyện gì nữa?”

Phương Khinh Trần nghe thanh âm của y, lúc này mới xác định y là ai, cúi đầu nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, tại sao bộ dáng lại như thế?”

Cho dù là người phúc hậu như Tần Húc Phi cũng cảm thấy răng hơi ngứa: “Ngươi nói xem? Phương hầu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau