Quyển 5 Chương 8: Không liên quan ti tiện
Phương Khinh Trần cười khổ: “Lăng Phương, ngươi nghĩ ta quá tốt rồi, kỳ thật, ta…” Y thảm đạm lắc đầu: “Ta nào tính được là người tốt gì.”
Lăng Phương nghe lời ấy, cũng không biết khuyên giải thế nào, chỉ khẩn thiết nói: “Vô luận thế nào, hiện tại Phương hầu ngài đã trở về. Những lời nói xấu của những kẻ vô tri đó cuối cùng sẽ không công tự phá. Phương hầu ngài có thể thoát vây, là cái may của Đại Sở ta, là cái phúc của bách tính Đại Sở ta, chúng ta đều ngóng trông ngài có thể…”
Phương Khinh Trần mỉm cười: “Phải không?”
Lăng Phương sững sờ, nhất thời lại không nói nên lời.
“Thời gian ta thoát không lâu, nhưng thế cục Sở quốc hiện nay, ít nhiều coi như đã hỏi thăm rõ ràng. Ngươi đó…” Y ngưng mắt nhìn Lăng Phương, thở dài lắc đầu: “Làm tướng nhiều năm, sao vẫn không biết phải bảo vệ mình? Vừa rồi nếu không phải ta ngăn, ngươi cơ hồ đã ở trước mặt mọi người kêu phá thân phận của ta. Thật tuyên truyền sự tình ra, nào còn có đường vãn hồi, há không phải khiến Trác Lăng Vân khó xử?” Y cười hờ hững, vẻ mặt bình thản giống như chỉ đang ôn chuyện tán gẫu: “Cho dù giết người diệt khẩu không khó, người biết nhiều, sát nghiệt cũng khó tránh quá nặng.”
Y nói bình thản, nhưng đã khiến Lăng Phương đầu vã mồ hôi, chỉ thiếu điều quỳ xuống lần nữa: “Phương hầu, ta tuy quan chức nhỏ, nhưng cũng dám lấy tính mạng cam đoan, Trác đại tướng quân với Phương hầu, tuyệt đối là chân tâm thật ý!”
Phương Khinh Trần cười nói: “Ta biết tâm ý của y đối với ta, tự nhiên là thật.”
Người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Trong quân lữ, loại tình nghĩa sống chết có nhau đó, càng thắm thiết hơn so với giữa những người bình thường. Phương Khinh Trần chưa từng hoài nghi tâm ý của Trác Lăng Vân năm đó vì cái chết của y mà đau lòng, muốn báo thù cho y, đòi công đạo cho y. Chẳng qua, Phương Khinh Trần cũng rất rõ, nhân tình trước nay chẳng chống nổi công lợi. Lý tưởng, ân nghĩa, tình bạn, mấy thứ này, trong hiện thực, chung quy sẽ chậm rãi tiêu mòn hầu như không còn.
Cho nên Phương Khinh Trần nhìn cực thoáng. Trác Lăng Vân, Tiêu Viễn Phong những người này, không nghe di mệnh của y, tranh quyền đoạt lợi, thậm chí hôm nay rất có thể sẽ coi y là địch, y đều cảm thấy hết sức đương nhiên, không hề có ý chỉ trích.
Song không phải y không oán giận. Y oán giận, không phải họ tư tâm quá nặng, mà là thủ đoạn của họ thật sự quá không cao minh! Chỉ biết tác chiến, không hiểu chính lược, chiếm lĩnh được một chỗ là chỉ biết liều mạng trưng binh trưng lương, khiến người người oán trách. Trình độ loại này, quả thật mất hết thể diện Phương Khinh Trần y! Càng khiến y buồn bực là, đám gia hỏa đó, lại còn mỗi người đều tự xưng là Phương Khinh Trần y dạy dỗ ra!
Liệt hỏa luyện vàng thật, theo Tần quân một đường phá quan chiếm thành, chém giết từng trận, thế lực Sở quốc các phương không phải bại vong thì là đầu hàng. Cuối cùng còn sót lại và cát cứ một phương, hầu như đều là các tướng lĩnh từng ở bên cạnh Phương Khinh Trần, được y chỉ điểm trọng dụng.
Nhưng, vấn đề là… Phương Khinh Trần không phải thần tiên, y không thể biết trước, năm đó khi ở trong quân, y bồi dưỡng thủ hạ theo tiêu chuẩn tướng tài, trong quân đội, cần chỉ là tướng tài, dạy đạo trị quốc làm gì? Trong quân chưởng chính, dễ dàng dẫn phát quốc gia rung chuyển. Y làm sao chịu biết rõ còn cố phạm.
Khi đó y nào biết, hiện nay Sở quốc sẽ biến thành như bây giờ, mỗi người cát cứ một vùng, chư hầu giằng co, quân chính khó phân. Lúc y dạy những người này, chỉ chú ý thuật quân ngũ mà chưa bao giờ dạy đạo chính lược, kết quả là thủ hạ của y hiện tại toàn thành người thọt chân dài chân ngắn.
Thế nhưng, không oán giận họ, chẳng lẽ oán giận bản thân y hay sao?
“Hiện giờ thiên hạ phân loạn, lòng ta cũng ngỡ ngàng. Mọi người đã có cơ nghiệp thành tựu các nơi, ta lần này xuất hiện lại, tất nhiên sẽ quấy nhiễu rất nhiều người…”
“Phương hầu…” Tuy biết hiện trạng theo lời Phương Khinh Trần nói quả thật là thực tế, nhưng với Lăng Phương mà nói, đứng ở nơi đây, nghe nhân vật anh hùng mình từng coi như thần linh, nói đến hiện trạng tăm tối như thế, chung quy là việc khó mà chịu được.
Song Phương Khinh Trần lại nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn cản ý đồ muốn phân trần của hắn: “Nếu có thể, ta cũng thật sự không muốn quấy rầy người nào nữa. Chỉ là lòng ta cuối cùng vẫn không thể bỏ bệ hạ, vốn định một đường vào kinh, tìm cơ hội cứu bệ hạ khỏi bàn tay ma của người Tần, không ngờ, trên đường lại gặp được Tiêu Hiểu Nguyệt, nàng ta là muội muội của Viễn Phong, chuyện của nàng ta, ta thật sự không thể không quản.”
Với Tiêu Hiểu Nguyệt, y không hề có hảo cảm gì, chỉ là nàng ta là muội muội của Tiêu Viễn Phong.
Nói trắng ra, Phương Khinh Trần là tên cực bao che khuyết điểm, cực ích kỷ. Tiêu Viễn Phong là bộ tướng của y năm đó, là thủ hạ y từ trong quân vạn mã cứu về hai ba lần, là đệ tử y từng đích thân dạy võ nghệ binh pháp. Tiêu Viễn Phong có thể không phải thánh nhân, có thể tự tư tự lợi, có thể ham mê quyền thế, thậm chí có thể không tôn trọng nguyện vọng của Phương Khinh Trần năm đó, nhưng Phương Khinh Trần nói cho cùng chẳng có biện pháp ngồi nhìn tiểu muội của hắn bị người bức tử.
Dọc đường y đều tận lực lảng tránh, nếu không phải bởi vì Tiêu Hiểu Nguyệt, y thật có thể đi thẳng đến kinh thành cứu Sở Nhược Hồng ra, vẫn không muốn bại lộ thân phận.
Tất cả hỗn loạn, tất cả khổ nạn, dọc đường nhìn thấy nghe thấy, nếu nói trong lòng Phương Khinh Trần chưa từng bị chấn động, chưa từng cảm thấy đau buồn, đó là nói dối. Trước khi tự sát, y cũng từng kiệt lực muốn tránh cho sau khi y chết Sở quốc phát sinh hỗn loạn, lúc y không ngại phiền lưu lại thư tay cho tất cả tướng lĩnh y đề bạt, dặn dò họ lấy quốc sự làm trọng, không chỉ là vì tạo thế.
Nhưng y kỳ thật rất rõ ràng thời điểm đó y không thể chết được. Sở quốc không còn một người, có thể có đủ uy vọng, khuất phục chúng nhân trong quân như khi y còn sống. Khi Tần quốc lom lom mắt hổ, y vừa đi, trong quân quần long vô thủ, không ai phục ai, sẽ là hậu quả gì, không phải y không rõ. Song y không chịu ủy khuất cầu toàn. Sở quốc không thể không có y, mà y, chung quy không chịu vì Sở quốc mà không chết.
Dù an bài nỗ lực như thế nào nữa, cuối cùng cũng uổng công. Hết thảy tai nạn, cuối cùng là vì lựa chọn của y mà đến.
Hiện tại, chẳng lẽ y có thể đứng ra lần nữa, lấy tư thái Chúa cứu thế, một lần nữa trả lại cuộc sống thái bình cho người thiên hạ, sau đó lại bởi vậy mà được người đời tán tụng ca xướng? Tương lai kiểu này, vừa nghĩ thôi đã khiến y buồn nôn. Không phải không muốn thu dọn hậu quả xấu do mình tạo thành, chỉ là, y thật sự không muốn ra chơi trò đổi mặt, đóng vai một đại cứu *** nữa.
Những đêm dẫn theo Triệu Vong Trần lần đường nhỏ tránh dấu người đó, trong bóng đêm giữa núi, khi y nhiều lần không thể ngủ, ngẩng đầu nhìn trăng sao, rốt cuộc vì đâu mà phiền muộn, kỳ thật bản thân cũng không thể nói rõ.
Chỉ là, đã gặp Tiêu Hiểu Nguyệt.
Y rốt cuộc không thể không chặt đứt do dự và lưỡng lự, đứng ra đối mặt với loạn cục trước mắt.
“Lăng Phương, đối với hành vi của Trác Lăng Vân hiện giờ, ta mặc dù không đồng ý lắm, song cũng sẽ không chỉ trích gì. Nhưng y không nhìn tình nghĩa hai nhà, bất kể hôn ước hai nhà, lại muốn lấy Tiêu Hiểu Nguyệt làm con tin uy bức Tiêu Viễn Phong, việc này cũng thật sự là…”
Thấy Phương Khinh Trần từ sau khi tỏ rõ thân phận, lần đầu tiên biểu đạt bất mãn, Lăng Phương cũng bất giác sợ hãi: “Việc này vốn có phần ti tiện, Phương hầu chỉ trích là phải.”
Phương Khinh Trần vừa giận vừa buồn cười: “Ti tiện cái gì, ngươi cho ta là phu tử sao? Việc này ta không nhìn được, là bởi vì thủ đoạn bỉ ổi mà ngu xuẩn. Mưu sĩ thủ hạ của y đều làm ăn gì không biết? Sao không ai có thể nhìn thấu, Tiêu Hiểu Nguyệt dĩ vãng khóc quỳ cầu xin, cũng chẳng thể khiến tâm tư quyết chiến của huynh trưởng có thay đổi, mà nay trói nàng ta đến trước trận, chẳng lẽ có thể khiến Tiêu Viễn Phong từ bỏ bá nghiệp của y? Cách làm như thế, chẳng những không thể chân chính uy bức Tiêu Viễn Phong khuất phục, ngược lại sẽ kết đại thù không chết không ngừng với y, cũng khiến người thiên hạ, đều nhìn thấy hết thủ đoạn vô tình vô nghĩa, ti tiện vô sỉ của Trác thị, sau trận này, Trác Lăng Vân y, đâu còn có thể có mảy may danh phận đại nghĩa?”
Lăng Phương nghe mà vừa xấu hổ vừa thoải mái, thành tâm khâm phục: “Nguyên là chúng ta thô mãng, lo chuyện không chu, nếu không phải Phương hầu đánh thức, quả thật đã làm chuyện ngu xuẩn khiến thiên hạ nhạo báng, vô ích mà có hại.”
“Việc này cũng khó trách, chắc là mấy năm nay y ý khí phấn chấn, người đến đầu dưới trướng tuy nhiều, chẳng qua là những kẻ ngu ngốc muốn đục nước béo cò kiếm phú quý. Ngươi đem lời của ta nói cho y biết, bảo y tự mình ngẫm lại ta nói có đạo lý không. Chỗ đại nghiệp ở đó, thê nhi còn bất chấp! Trác gia có thể không nhìn nghĩa phu thê, thì Tiêu gia làm sao nhớ tình huynh muội. Cùng với trói Tiêu Hiểu Nguyệt trước quân, bỗng dưng được cái danh vô tình vô nghĩa, chẳng bằng chiêng to trống to, khách khách khí khí phái người hộ tống nàng ta trở về, trước đó còn phải tuyên truyền cho thiên hạ đều biết, khiến người đời đều biết Trác đại tướng quân nhân nghĩa, cho dù hai quân đối địch, cũng không chịu mưu hại Tiêu tiểu thư, đồng thời khiến Tiêu Viễn Phong không thể không nợ các ngươi một phần nhân tình.”
Lăng Phương vui vẻ nói: “Mệnh của Phương hầu, tướng quân há có cái lý không tuân.”
Phương Khinh Trần nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt: “Đây vốn là vì tốt cho y. Mệnh hay không mệnh đừng nói nữa, Trác đại tướng quân hiện tại, chắc gì cần một người hạ lệnh cho y.”
Lăng Phương ý cười cứng đờ, ấp úng nói: “Phương hầu, tướng quân ngài…”
Phương Khinh Trần cười khoát tay, ôn hòa nói: “Hiện tại đã không phải là thời đại của ta. Nếu không phải vì Tiêu Hiểu Nguyệt, ta vốn cũng chẳng muốn ra đây gây thêm phiền não cho ai. Chỉ là ta đã ra rồi, thì cũng không muốn trốn trốn tránh tránh nữa. Ngươi đi nói cho y biết, ta đến rồi. Bảo y, đối với những chuyện y làm, ta không chỉ trích, nhưng cũng không ủng hộ. Hơn nữa hiện tại ta đã đứng ra, thì không thể tiếp tục mặc y làm càn. Tới gặp ta hay không, tùy vào y, có nhận ta hay không, tùy vào y, muốn thừa nhận thân phận của ta hay không, cũng tùy vào y…” Y cười, nhìn Lăng Phương càng lúc càng sợ hãi, bình tĩnh nói: “Ta sẽ chờ ở đây. Vô luận y cuối cùng đưa ra quyết định thế nào ta cũng không trách, chỉ là, bảo y mau một chút, lòng ta vương vấn bệ hạ trong kinh, không muốn chậm trễ nhiều, với ta y muốn giết hay lưu…”
Nói đến đây, Lăng Phương rốt cuộc không thể yên lặng nghe tiếp, gập gối quỳ xuống, đập đầu một cái thật mạnh. Thanh âm cơ hồ nghẹn ngào: “Phương hầu nói như vậy, những thuộc hạ cũ ngày xưa chúng ta, nào còn mặt mũi sống tạm trên nhân gian? Phương hầu…” Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vừa phẫn vừa bi, vừa ủy khuất không nói nên lời, oan uổng không nói ra được, mà đầy lòng kính trọng quan tâm, không thể đấu được hiềm nghi công danh hiện thực. Nhất thời quả thực hận không thể xé toang ***g ngực, moi tim ra cho người nhìn.
Một cái đập đầu này của hắn quả rất nặng, đúng là vào tai kinh tâm. Phương Khinh Trần cũng hơi ngẩn ra, đưa tay đỡ hắn đứng dậy.
Lăng Phương còn định gắng gượng không chịu dậy, nhưng nào kháng được khí lực của Phương Khinh Trần, bị y đỡ thân bất do kỷ mà thẳng lưng.
Phương Khinh Trần thấy trán hắn sưng đỏ, trong lòng rốt cuộc vẫn áy náy.
Cần gì bức người đến nước này, những hán tử nhiệt huyết sa trường này, chưa từng phụ y nửa phân.
“Là ta không tốt, những lời này không nên nói với ngươi, ngươi chẳng cách nào nói ra với Trác Lăng Vân. Bảo hạ nhân đưa bút mực qua đây, ta viết thư cho y.”
Lời này nói cực nhu hòa, cực thành khẩn, lại khiến Lăng Phương nghe mà ruột gan đứt đoạn. Ngẩn ra hồi lâu mới nói: “Phương hầu, sao ngài không tự mình đi gặp…”
Phương Khinh Trần ôn nhu ngắt lời: “Không nhìn thấy bản thân ta, lòng y sẽ thoải mái hơn một chút, một số quyết định, cũng hạ dễ dàng hơn.”
Lăng Phương cắn răng nói: “Phương hầu…”
Phương Khinh Trần mỉm cười ngắt lời hắn lần nữa: “Lăng Phương, tâm ý của ngươi với ta, ta đã lĩnh. Nhưng ngươi là ai. Ngươi nên hiểu rõ, hiện tại thế cục như thế nào, ngươi cũng nên minh bạch, là Trác Lăng Vân một tay đề bạt ngươi. Vậy nên ngươi nghĩ cho ta, cũng phải nghĩ cho y. Nếu ngươi còn nói hư ngôn gì để an ủi ta, vậy không chỉ là khinh thường Phương Khinh Trần ta, cũng là vũ nhục y.”
Lăng Phương không còn lời nào để nói, ngớ ra một lúc, buồn bã gật đầu, đứng dậy mở cửa định đi ra ngoài, người đã đi đến trước cửa, lại dừng bước quay đầu: “Vì sao? Phương hầu? Vừa rồi khi ta nhận ra ngài, ngài nên thừa cơ chứng minh thân phận, nếu hết thảy đều tuyên truyền ra, cũng sẽ chẳng đến phiên Trác tướng quân nhận ngài hay không…”
Sau một hồi yên lặng, là một tiếng thở dài cực buồn bã: “Các ngươi đều là người cũ của ta, ngần ấy năm, các ngươi khổ bao nhiêu, ta tuy chưa từng tự thân trải, cũng có thể đoán được. Ta không muốn dùng thủ đoạn với các ngươi. Ta không muốn vì cách nghĩ của mình ta, mà một bút quét sạch tất cả nỗ lực của các ngươi những năm qua. Thế nhưng, ta cũng không muốn chuyển tâm ý, khuất chí hướng của ta. Tiêu Hiểu Nguyệt ta nhất định phải cứu, nhưng ta không thể để ngươi khi chưa được Trác Lăng Vân đồng ý gọi phá thân phận của ta, nếu như vậy, ta chính là dựa thế bức y. Ta không muốn làm khó y. Tất cả mọi thứ, y phải có quyền tự mình quyết định.”
Lời này nói ra, đúng là trăm kiểu bất đắc dĩ, ngàn loại đau buồn, khiến một nam nhi bảy thước như Lăng Phương nghe mà chực lệ nóng doanh tròng.
Ngần ấy năm, chịu khổ nhiều như vậy, hóa ra, Phương hầu chưa từng thay đổi một chút.
Vẫn là như vậy, nơi nơi thông cảm cho người khác, khó nhất khổ nhất nguy hiểm nhất, luôn giữ lại cho mình, mà cho người khác, vĩnh viễn là càng nhiều đường sống, càng nhiều lựa chọn.
Chỉ là, Phương hầu như vậy, khổ tâm như vậy, Đại tướng quân có thể hiểu không? Đại tướng quân sẽ quyết định thế nào?
Vừa nghĩ điều này, một dũng tướng gan dạ không sợ chết như vậy, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng. Hắn biết tình nghĩa của Đại tướng quân với Phương hầu sâu hơn hắn nhiều lắm, hắn biết nước mắt từng chảy, những thở dài phát ra của Đại tướng quân với linh vị Phương hầu, đều là chân thật.
Thế nhưng, hôm nay dù sao đã khác với xưa kia, một bộ tướng Lăng Phương con con, có thể mọi sự không ngó ngàng sụp lạy trước mặt Đại soái ngày xưa. Trác Lăng Vân hiện giờ đã thành hào kiệt một phương ngôn ra như một, còn có thể cúi đầu xưng thần dưới trướng nghe lệnh không?
Từ bộ tướng nghe mệnh lệnh của người, đến vua một cõi nói sao làm vậy, con đường này đi qua không dễ, muốn đi lại càng khó. Sau khi chiếm cứ vị trí tối cao, còn ai sẽ nguyện ý lui ra, ai lại sẽ thích trên đầu mình thêm một người? Một quốc chi chủ một giáo chi tôn, đều sẽ đi cúng mộ tổ tiên họ, thái tông thái tổ các đời tổ sư gia, nói đến người nào không phải kính ngưỡng vô hạn? Nhưng vạn nhất một ngày kia, những tổ tông này đồng thời sống lại, ai có thể không đau đầu!
Tuy rằng không phải cố ý, bản thân Lăng Phương cũng đích xác được một phần vinh hoa phú quý khi quốc gia và bách tính trằn trọc khổ nạn. Đem tâm so tâm, hắn không thể có bất mãn với bất cứ quyết định nào của Trác Lăng Vân.
Rồi lại vì Phương hầu mà giày vò.
Đau đớn, vô lực, không biết theo ai.
Hắn không thể hứa hẹn với Phương Khinh Trần: “Phương hầu, ngài sẽ tuyệt không có chuyện.”
Hắn cũng không dám khuyên giải Phương Khinh Trần: “Phương hầu, ngài mau mau rời khỏi đi.” Đó chẳng khác gì định tội danh bất nhân bất nghĩa cho chủ soái của mình.
Cho nên, hắn chỉ có thể trầm mặc, chỉ có thể chờ đợi.
Từng bước đi ra ngoài viện, Lăng Phương bước chân nặng nề, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hô dài, trút hết tích tụ trong lòng.
Hắn không nhìn thấy phía sau mình, vẻ tươi cười của Phương Khinh Trần, vài phần cay đắng, vài phần trào phúng.
Lăng Phương nghe lời ấy, cũng không biết khuyên giải thế nào, chỉ khẩn thiết nói: “Vô luận thế nào, hiện tại Phương hầu ngài đã trở về. Những lời nói xấu của những kẻ vô tri đó cuối cùng sẽ không công tự phá. Phương hầu ngài có thể thoát vây, là cái may của Đại Sở ta, là cái phúc của bách tính Đại Sở ta, chúng ta đều ngóng trông ngài có thể…”
Phương Khinh Trần mỉm cười: “Phải không?”
Lăng Phương sững sờ, nhất thời lại không nói nên lời.
“Thời gian ta thoát không lâu, nhưng thế cục Sở quốc hiện nay, ít nhiều coi như đã hỏi thăm rõ ràng. Ngươi đó…” Y ngưng mắt nhìn Lăng Phương, thở dài lắc đầu: “Làm tướng nhiều năm, sao vẫn không biết phải bảo vệ mình? Vừa rồi nếu không phải ta ngăn, ngươi cơ hồ đã ở trước mặt mọi người kêu phá thân phận của ta. Thật tuyên truyền sự tình ra, nào còn có đường vãn hồi, há không phải khiến Trác Lăng Vân khó xử?” Y cười hờ hững, vẻ mặt bình thản giống như chỉ đang ôn chuyện tán gẫu: “Cho dù giết người diệt khẩu không khó, người biết nhiều, sát nghiệt cũng khó tránh quá nặng.”
Y nói bình thản, nhưng đã khiến Lăng Phương đầu vã mồ hôi, chỉ thiếu điều quỳ xuống lần nữa: “Phương hầu, ta tuy quan chức nhỏ, nhưng cũng dám lấy tính mạng cam đoan, Trác đại tướng quân với Phương hầu, tuyệt đối là chân tâm thật ý!”
Phương Khinh Trần cười nói: “Ta biết tâm ý của y đối với ta, tự nhiên là thật.”
Người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Trong quân lữ, loại tình nghĩa sống chết có nhau đó, càng thắm thiết hơn so với giữa những người bình thường. Phương Khinh Trần chưa từng hoài nghi tâm ý của Trác Lăng Vân năm đó vì cái chết của y mà đau lòng, muốn báo thù cho y, đòi công đạo cho y. Chẳng qua, Phương Khinh Trần cũng rất rõ, nhân tình trước nay chẳng chống nổi công lợi. Lý tưởng, ân nghĩa, tình bạn, mấy thứ này, trong hiện thực, chung quy sẽ chậm rãi tiêu mòn hầu như không còn.
Cho nên Phương Khinh Trần nhìn cực thoáng. Trác Lăng Vân, Tiêu Viễn Phong những người này, không nghe di mệnh của y, tranh quyền đoạt lợi, thậm chí hôm nay rất có thể sẽ coi y là địch, y đều cảm thấy hết sức đương nhiên, không hề có ý chỉ trích.
Song không phải y không oán giận. Y oán giận, không phải họ tư tâm quá nặng, mà là thủ đoạn của họ thật sự quá không cao minh! Chỉ biết tác chiến, không hiểu chính lược, chiếm lĩnh được một chỗ là chỉ biết liều mạng trưng binh trưng lương, khiến người người oán trách. Trình độ loại này, quả thật mất hết thể diện Phương Khinh Trần y! Càng khiến y buồn bực là, đám gia hỏa đó, lại còn mỗi người đều tự xưng là Phương Khinh Trần y dạy dỗ ra!
Liệt hỏa luyện vàng thật, theo Tần quân một đường phá quan chiếm thành, chém giết từng trận, thế lực Sở quốc các phương không phải bại vong thì là đầu hàng. Cuối cùng còn sót lại và cát cứ một phương, hầu như đều là các tướng lĩnh từng ở bên cạnh Phương Khinh Trần, được y chỉ điểm trọng dụng.
Nhưng, vấn đề là… Phương Khinh Trần không phải thần tiên, y không thể biết trước, năm đó khi ở trong quân, y bồi dưỡng thủ hạ theo tiêu chuẩn tướng tài, trong quân đội, cần chỉ là tướng tài, dạy đạo trị quốc làm gì? Trong quân chưởng chính, dễ dàng dẫn phát quốc gia rung chuyển. Y làm sao chịu biết rõ còn cố phạm.
Khi đó y nào biết, hiện nay Sở quốc sẽ biến thành như bây giờ, mỗi người cát cứ một vùng, chư hầu giằng co, quân chính khó phân. Lúc y dạy những người này, chỉ chú ý thuật quân ngũ mà chưa bao giờ dạy đạo chính lược, kết quả là thủ hạ của y hiện tại toàn thành người thọt chân dài chân ngắn.
Thế nhưng, không oán giận họ, chẳng lẽ oán giận bản thân y hay sao?
“Hiện giờ thiên hạ phân loạn, lòng ta cũng ngỡ ngàng. Mọi người đã có cơ nghiệp thành tựu các nơi, ta lần này xuất hiện lại, tất nhiên sẽ quấy nhiễu rất nhiều người…”
“Phương hầu…” Tuy biết hiện trạng theo lời Phương Khinh Trần nói quả thật là thực tế, nhưng với Lăng Phương mà nói, đứng ở nơi đây, nghe nhân vật anh hùng mình từng coi như thần linh, nói đến hiện trạng tăm tối như thế, chung quy là việc khó mà chịu được.
Song Phương Khinh Trần lại nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn cản ý đồ muốn phân trần của hắn: “Nếu có thể, ta cũng thật sự không muốn quấy rầy người nào nữa. Chỉ là lòng ta cuối cùng vẫn không thể bỏ bệ hạ, vốn định một đường vào kinh, tìm cơ hội cứu bệ hạ khỏi bàn tay ma của người Tần, không ngờ, trên đường lại gặp được Tiêu Hiểu Nguyệt, nàng ta là muội muội của Viễn Phong, chuyện của nàng ta, ta thật sự không thể không quản.”
Với Tiêu Hiểu Nguyệt, y không hề có hảo cảm gì, chỉ là nàng ta là muội muội của Tiêu Viễn Phong.
Nói trắng ra, Phương Khinh Trần là tên cực bao che khuyết điểm, cực ích kỷ. Tiêu Viễn Phong là bộ tướng của y năm đó, là thủ hạ y từ trong quân vạn mã cứu về hai ba lần, là đệ tử y từng đích thân dạy võ nghệ binh pháp. Tiêu Viễn Phong có thể không phải thánh nhân, có thể tự tư tự lợi, có thể ham mê quyền thế, thậm chí có thể không tôn trọng nguyện vọng của Phương Khinh Trần năm đó, nhưng Phương Khinh Trần nói cho cùng chẳng có biện pháp ngồi nhìn tiểu muội của hắn bị người bức tử.
Dọc đường y đều tận lực lảng tránh, nếu không phải bởi vì Tiêu Hiểu Nguyệt, y thật có thể đi thẳng đến kinh thành cứu Sở Nhược Hồng ra, vẫn không muốn bại lộ thân phận.
Tất cả hỗn loạn, tất cả khổ nạn, dọc đường nhìn thấy nghe thấy, nếu nói trong lòng Phương Khinh Trần chưa từng bị chấn động, chưa từng cảm thấy đau buồn, đó là nói dối. Trước khi tự sát, y cũng từng kiệt lực muốn tránh cho sau khi y chết Sở quốc phát sinh hỗn loạn, lúc y không ngại phiền lưu lại thư tay cho tất cả tướng lĩnh y đề bạt, dặn dò họ lấy quốc sự làm trọng, không chỉ là vì tạo thế.
Nhưng y kỳ thật rất rõ ràng thời điểm đó y không thể chết được. Sở quốc không còn một người, có thể có đủ uy vọng, khuất phục chúng nhân trong quân như khi y còn sống. Khi Tần quốc lom lom mắt hổ, y vừa đi, trong quân quần long vô thủ, không ai phục ai, sẽ là hậu quả gì, không phải y không rõ. Song y không chịu ủy khuất cầu toàn. Sở quốc không thể không có y, mà y, chung quy không chịu vì Sở quốc mà không chết.
Dù an bài nỗ lực như thế nào nữa, cuối cùng cũng uổng công. Hết thảy tai nạn, cuối cùng là vì lựa chọn của y mà đến.
Hiện tại, chẳng lẽ y có thể đứng ra lần nữa, lấy tư thái Chúa cứu thế, một lần nữa trả lại cuộc sống thái bình cho người thiên hạ, sau đó lại bởi vậy mà được người đời tán tụng ca xướng? Tương lai kiểu này, vừa nghĩ thôi đã khiến y buồn nôn. Không phải không muốn thu dọn hậu quả xấu do mình tạo thành, chỉ là, y thật sự không muốn ra chơi trò đổi mặt, đóng vai một đại cứu *** nữa.
Những đêm dẫn theo Triệu Vong Trần lần đường nhỏ tránh dấu người đó, trong bóng đêm giữa núi, khi y nhiều lần không thể ngủ, ngẩng đầu nhìn trăng sao, rốt cuộc vì đâu mà phiền muộn, kỳ thật bản thân cũng không thể nói rõ.
Chỉ là, đã gặp Tiêu Hiểu Nguyệt.
Y rốt cuộc không thể không chặt đứt do dự và lưỡng lự, đứng ra đối mặt với loạn cục trước mắt.
“Lăng Phương, đối với hành vi của Trác Lăng Vân hiện giờ, ta mặc dù không đồng ý lắm, song cũng sẽ không chỉ trích gì. Nhưng y không nhìn tình nghĩa hai nhà, bất kể hôn ước hai nhà, lại muốn lấy Tiêu Hiểu Nguyệt làm con tin uy bức Tiêu Viễn Phong, việc này cũng thật sự là…”
Thấy Phương Khinh Trần từ sau khi tỏ rõ thân phận, lần đầu tiên biểu đạt bất mãn, Lăng Phương cũng bất giác sợ hãi: “Việc này vốn có phần ti tiện, Phương hầu chỉ trích là phải.”
Phương Khinh Trần vừa giận vừa buồn cười: “Ti tiện cái gì, ngươi cho ta là phu tử sao? Việc này ta không nhìn được, là bởi vì thủ đoạn bỉ ổi mà ngu xuẩn. Mưu sĩ thủ hạ của y đều làm ăn gì không biết? Sao không ai có thể nhìn thấu, Tiêu Hiểu Nguyệt dĩ vãng khóc quỳ cầu xin, cũng chẳng thể khiến tâm tư quyết chiến của huynh trưởng có thay đổi, mà nay trói nàng ta đến trước trận, chẳng lẽ có thể khiến Tiêu Viễn Phong từ bỏ bá nghiệp của y? Cách làm như thế, chẳng những không thể chân chính uy bức Tiêu Viễn Phong khuất phục, ngược lại sẽ kết đại thù không chết không ngừng với y, cũng khiến người thiên hạ, đều nhìn thấy hết thủ đoạn vô tình vô nghĩa, ti tiện vô sỉ của Trác thị, sau trận này, Trác Lăng Vân y, đâu còn có thể có mảy may danh phận đại nghĩa?”
Lăng Phương nghe mà vừa xấu hổ vừa thoải mái, thành tâm khâm phục: “Nguyên là chúng ta thô mãng, lo chuyện không chu, nếu không phải Phương hầu đánh thức, quả thật đã làm chuyện ngu xuẩn khiến thiên hạ nhạo báng, vô ích mà có hại.”
“Việc này cũng khó trách, chắc là mấy năm nay y ý khí phấn chấn, người đến đầu dưới trướng tuy nhiều, chẳng qua là những kẻ ngu ngốc muốn đục nước béo cò kiếm phú quý. Ngươi đem lời của ta nói cho y biết, bảo y tự mình ngẫm lại ta nói có đạo lý không. Chỗ đại nghiệp ở đó, thê nhi còn bất chấp! Trác gia có thể không nhìn nghĩa phu thê, thì Tiêu gia làm sao nhớ tình huynh muội. Cùng với trói Tiêu Hiểu Nguyệt trước quân, bỗng dưng được cái danh vô tình vô nghĩa, chẳng bằng chiêng to trống to, khách khách khí khí phái người hộ tống nàng ta trở về, trước đó còn phải tuyên truyền cho thiên hạ đều biết, khiến người đời đều biết Trác đại tướng quân nhân nghĩa, cho dù hai quân đối địch, cũng không chịu mưu hại Tiêu tiểu thư, đồng thời khiến Tiêu Viễn Phong không thể không nợ các ngươi một phần nhân tình.”
Lăng Phương vui vẻ nói: “Mệnh của Phương hầu, tướng quân há có cái lý không tuân.”
Phương Khinh Trần nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt: “Đây vốn là vì tốt cho y. Mệnh hay không mệnh đừng nói nữa, Trác đại tướng quân hiện tại, chắc gì cần một người hạ lệnh cho y.”
Lăng Phương ý cười cứng đờ, ấp úng nói: “Phương hầu, tướng quân ngài…”
Phương Khinh Trần cười khoát tay, ôn hòa nói: “Hiện tại đã không phải là thời đại của ta. Nếu không phải vì Tiêu Hiểu Nguyệt, ta vốn cũng chẳng muốn ra đây gây thêm phiền não cho ai. Chỉ là ta đã ra rồi, thì cũng không muốn trốn trốn tránh tránh nữa. Ngươi đi nói cho y biết, ta đến rồi. Bảo y, đối với những chuyện y làm, ta không chỉ trích, nhưng cũng không ủng hộ. Hơn nữa hiện tại ta đã đứng ra, thì không thể tiếp tục mặc y làm càn. Tới gặp ta hay không, tùy vào y, có nhận ta hay không, tùy vào y, muốn thừa nhận thân phận của ta hay không, cũng tùy vào y…” Y cười, nhìn Lăng Phương càng lúc càng sợ hãi, bình tĩnh nói: “Ta sẽ chờ ở đây. Vô luận y cuối cùng đưa ra quyết định thế nào ta cũng không trách, chỉ là, bảo y mau một chút, lòng ta vương vấn bệ hạ trong kinh, không muốn chậm trễ nhiều, với ta y muốn giết hay lưu…”
Nói đến đây, Lăng Phương rốt cuộc không thể yên lặng nghe tiếp, gập gối quỳ xuống, đập đầu một cái thật mạnh. Thanh âm cơ hồ nghẹn ngào: “Phương hầu nói như vậy, những thuộc hạ cũ ngày xưa chúng ta, nào còn mặt mũi sống tạm trên nhân gian? Phương hầu…” Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vừa phẫn vừa bi, vừa ủy khuất không nói nên lời, oan uổng không nói ra được, mà đầy lòng kính trọng quan tâm, không thể đấu được hiềm nghi công danh hiện thực. Nhất thời quả thực hận không thể xé toang ***g ngực, moi tim ra cho người nhìn.
Một cái đập đầu này của hắn quả rất nặng, đúng là vào tai kinh tâm. Phương Khinh Trần cũng hơi ngẩn ra, đưa tay đỡ hắn đứng dậy.
Lăng Phương còn định gắng gượng không chịu dậy, nhưng nào kháng được khí lực của Phương Khinh Trần, bị y đỡ thân bất do kỷ mà thẳng lưng.
Phương Khinh Trần thấy trán hắn sưng đỏ, trong lòng rốt cuộc vẫn áy náy.
Cần gì bức người đến nước này, những hán tử nhiệt huyết sa trường này, chưa từng phụ y nửa phân.
“Là ta không tốt, những lời này không nên nói với ngươi, ngươi chẳng cách nào nói ra với Trác Lăng Vân. Bảo hạ nhân đưa bút mực qua đây, ta viết thư cho y.”
Lời này nói cực nhu hòa, cực thành khẩn, lại khiến Lăng Phương nghe mà ruột gan đứt đoạn. Ngẩn ra hồi lâu mới nói: “Phương hầu, sao ngài không tự mình đi gặp…”
Phương Khinh Trần ôn nhu ngắt lời: “Không nhìn thấy bản thân ta, lòng y sẽ thoải mái hơn một chút, một số quyết định, cũng hạ dễ dàng hơn.”
Lăng Phương cắn răng nói: “Phương hầu…”
Phương Khinh Trần mỉm cười ngắt lời hắn lần nữa: “Lăng Phương, tâm ý của ngươi với ta, ta đã lĩnh. Nhưng ngươi là ai. Ngươi nên hiểu rõ, hiện tại thế cục như thế nào, ngươi cũng nên minh bạch, là Trác Lăng Vân một tay đề bạt ngươi. Vậy nên ngươi nghĩ cho ta, cũng phải nghĩ cho y. Nếu ngươi còn nói hư ngôn gì để an ủi ta, vậy không chỉ là khinh thường Phương Khinh Trần ta, cũng là vũ nhục y.”
Lăng Phương không còn lời nào để nói, ngớ ra một lúc, buồn bã gật đầu, đứng dậy mở cửa định đi ra ngoài, người đã đi đến trước cửa, lại dừng bước quay đầu: “Vì sao? Phương hầu? Vừa rồi khi ta nhận ra ngài, ngài nên thừa cơ chứng minh thân phận, nếu hết thảy đều tuyên truyền ra, cũng sẽ chẳng đến phiên Trác tướng quân nhận ngài hay không…”
Sau một hồi yên lặng, là một tiếng thở dài cực buồn bã: “Các ngươi đều là người cũ của ta, ngần ấy năm, các ngươi khổ bao nhiêu, ta tuy chưa từng tự thân trải, cũng có thể đoán được. Ta không muốn dùng thủ đoạn với các ngươi. Ta không muốn vì cách nghĩ của mình ta, mà một bút quét sạch tất cả nỗ lực của các ngươi những năm qua. Thế nhưng, ta cũng không muốn chuyển tâm ý, khuất chí hướng của ta. Tiêu Hiểu Nguyệt ta nhất định phải cứu, nhưng ta không thể để ngươi khi chưa được Trác Lăng Vân đồng ý gọi phá thân phận của ta, nếu như vậy, ta chính là dựa thế bức y. Ta không muốn làm khó y. Tất cả mọi thứ, y phải có quyền tự mình quyết định.”
Lời này nói ra, đúng là trăm kiểu bất đắc dĩ, ngàn loại đau buồn, khiến một nam nhi bảy thước như Lăng Phương nghe mà chực lệ nóng doanh tròng.
Ngần ấy năm, chịu khổ nhiều như vậy, hóa ra, Phương hầu chưa từng thay đổi một chút.
Vẫn là như vậy, nơi nơi thông cảm cho người khác, khó nhất khổ nhất nguy hiểm nhất, luôn giữ lại cho mình, mà cho người khác, vĩnh viễn là càng nhiều đường sống, càng nhiều lựa chọn.
Chỉ là, Phương hầu như vậy, khổ tâm như vậy, Đại tướng quân có thể hiểu không? Đại tướng quân sẽ quyết định thế nào?
Vừa nghĩ điều này, một dũng tướng gan dạ không sợ chết như vậy, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng. Hắn biết tình nghĩa của Đại tướng quân với Phương hầu sâu hơn hắn nhiều lắm, hắn biết nước mắt từng chảy, những thở dài phát ra của Đại tướng quân với linh vị Phương hầu, đều là chân thật.
Thế nhưng, hôm nay dù sao đã khác với xưa kia, một bộ tướng Lăng Phương con con, có thể mọi sự không ngó ngàng sụp lạy trước mặt Đại soái ngày xưa. Trác Lăng Vân hiện giờ đã thành hào kiệt một phương ngôn ra như một, còn có thể cúi đầu xưng thần dưới trướng nghe lệnh không?
Từ bộ tướng nghe mệnh lệnh của người, đến vua một cõi nói sao làm vậy, con đường này đi qua không dễ, muốn đi lại càng khó. Sau khi chiếm cứ vị trí tối cao, còn ai sẽ nguyện ý lui ra, ai lại sẽ thích trên đầu mình thêm một người? Một quốc chi chủ một giáo chi tôn, đều sẽ đi cúng mộ tổ tiên họ, thái tông thái tổ các đời tổ sư gia, nói đến người nào không phải kính ngưỡng vô hạn? Nhưng vạn nhất một ngày kia, những tổ tông này đồng thời sống lại, ai có thể không đau đầu!
Tuy rằng không phải cố ý, bản thân Lăng Phương cũng đích xác được một phần vinh hoa phú quý khi quốc gia và bách tính trằn trọc khổ nạn. Đem tâm so tâm, hắn không thể có bất mãn với bất cứ quyết định nào của Trác Lăng Vân.
Rồi lại vì Phương hầu mà giày vò.
Đau đớn, vô lực, không biết theo ai.
Hắn không thể hứa hẹn với Phương Khinh Trần: “Phương hầu, ngài sẽ tuyệt không có chuyện.”
Hắn cũng không dám khuyên giải Phương Khinh Trần: “Phương hầu, ngài mau mau rời khỏi đi.” Đó chẳng khác gì định tội danh bất nhân bất nghĩa cho chủ soái của mình.
Cho nên, hắn chỉ có thể trầm mặc, chỉ có thể chờ đợi.
Từng bước đi ra ngoài viện, Lăng Phương bước chân nặng nề, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hô dài, trút hết tích tụ trong lòng.
Hắn không nhìn thấy phía sau mình, vẻ tươi cười của Phương Khinh Trần, vài phần cay đắng, vài phần trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất