Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 17:

Trước Sau
"Vậy là...từ đầu, anh đã biết."\_Lãng Minh uất ức

Tần Thiên Lăng thật thà gật đầu một cái.

"Thế...tôi chẳng khác nào là kẻ ngốc trước mặt anh."\_Lãng Minh ngồi trên đùi Tần Thiên Lăng mà trách móc

"Trả lời cậu hỏi của tôi trước. Em nghĩ thế nào khi người đêm hôm đó là tôi?"

"Tôi...tôi..."\_Lãng Minh nhìn loạn xạ

Tần Thiên Lăng kéo cằm anh lại để cố định lại hướng mắt của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng nhìn chăm chăm vào Lãng Minh để nghe câu trả lời.

"Tôi thấy...nếu là anh thì không...tệ."\_Lãng Minh cứ ấp a ấp úng

"Không tệ...cũng tốt."\_Tần Thiên Lăng ôm lấy Lãng Minh

Tầm Thiên Lăng đã muốn ôm Lãng Minh như thế này từ rất lâu rồi. Từ 4 năm trước tới nay, Tần Thiên Lăng vẫn luôn nhớ rõ về đêm hôm ấy.

Tần Thiên Lăng nhớ cái người nằm dưới thân anh mà bật ra những âm thanh quyến rũ làm đầu óc anh như xoay cuồng.

Từ chuyển động, biểu cảm của Lãng Minh vào đêm mây mưa đó đều khiến một Tần Thiên Lăng kiêu căng rung động.

Có vẻ hơi bất công vì Tần Thiên Lăng nhớ rõ mọi chuyện còn Lãng Minh thì không. Lãng Minh vì say rượu nên chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt Tần Thiên Lăng. Anh chỉ nhớ rõ được cảm giác mà Tần Thiên Lăng mang lại.

"Thế là không cần lo lắng nữa."\_Tần Thiên Lăng vuốt ve khuôn mặt Lãng Minh

"Sao hôm đó em lại đột ngột biến mất?"

"Không lẽ tôi phải đợi anh thức dậy sao?"

"Thì ít nhất em cũng phải để lại một ít thông tin để tôi có thể kiếm được em."

"Anh đổ hết lỗi cho tôi."

Lãng Minh đẩy Tần Thiên Lăng ra.

"Tôi tìm em vất vả lắm đấy?"\_Tần Thiên Lăng bực bội

"Tôi có bảo anh đi tìm tôi sao?"

"Tôi thích làm vậy đấy. Tôi phải bắt em về làm vợ tôi để còn chịu trách nhiệm nữa mà."

Tần Thiên Lăng trườn người lại gần Lãng Minh.

"Hay hôm nay, em thực hiện trách nhiệm của người vợ đi nhé."

Tần Thiên Lăng ôm Lãng Minh từ phía sau. Lãng Minh ngồi co rút trong lòng Tần Thiên Lăng.

"Anh...anh...."\_Tim Lãng Minh đập thình thịch

Tay Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng xoa cổ rồi dừng lại ở vai Lãng Minh.

"Có thoải mái không?"\_Tần Thiên Lăng nói vào tai Lãng Minh

Làn hơi nóng làm Lãng Minh giật nảy lên. Tay Tần Thiên Lăng tiếp tục kéo xuống ngực Lãng Minh.

Cả hai tiếp tục làm những chuyện của 4 năm trước. Với những thanh âm êm tai của Lãng Minh.

"Ưm...chồng ơi...em không chịu được..."

Và những chuyển động đỉnh cao của Tần Thiên Lăng làm cho Lãng Minh phải mê mệt. Kết thúc "cuộc hành trình tìm lại cảm xúc", Tần Thiên Lăng hài lòng đặt Lãng Minh lại lên giường.

Tần Thiên Lăng quấy rầy Lãng Minh tận ba lần, làm Lãng Minh cạn hết sức lực.

Tần Thiên Lăng lấy khăn lau lại người Lãng Minh cho sạch sẽ.

Lãng Minh thở hổn hển, đôi mắt trong như ánh trăng nhìn Tần Thiên Lăng.

Người Lãng Minh ê ẩm, nhức mỏi khắp nơi. Tần Thiên Lăng ngồi dậy lấy từ trong cặp một lọ thuốc.

"Tiểu Minh, để anh bôi cho em."

"Không cần."

Tần Thiên Lăng hất chăn khỏi người Lãng Minh.

"Làm gì đấy?"

"Ai bảo em không nghe lời. Ngoan ngoãn ngồi yên đi bảo bối à\~"

Trên người Lãng Minh toàn những vết đỏ, trông rất đáng thương.

Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng bôi thuốc vào những vết đỏ. Trong đó, có cái lỗ nhỏ đáng yêu.

Tần Thiên Lăng chạm vào đó thì Lãng Minh lập tức rùng mình. Tần Thiên Lăng phải cố gắng lắm mới chống nổi cái sức hút của bên dưới Lãng Minh.

Tần Thiên Lăng mà không kiềm chế. Anh sợ sẽ bị đuổi khỏi đó mất. Sau đó, Tần Thiên Lăng mặc y phục vào cho Lãng Minh.



Rồi Tần Thiên Lăng đưa gì đó Lãng Minh xem.

"Em xem đi."

"Gì đây?"

"Giấy khám sức khỏe của tôi."

"Gã này có ý gì đây?"\_Nội tâm Lãng Minh

Thấy khuôn mặt thất thần của Lãng Minh, Tần Thiên Lăng bảo.

"Là để cho em yên tâm."

"Vậy tôi cũng phải đi khám sức khỏe phải không?"

"Tuỳ em."

Lãng Minh ngơ ngơ.

"À còn một việc. Em nói là dọn đến nhà tôi."

"Tôi...quên mất."

"Không sao. Mai dọn đến là được."\_

Tần Thiên Lăng chỉ muốn nhắc nhở Lãng Minh

Lúc nãy, Tần Thiên Lăng gọi Lãng Minh là bảo bối này nọ. Giờ trở mặt rồi. Tần Thiên Lăng thấy Lãng Minh giận dỗi thì anh giận lại cho công bằng hay gì.

Tần Thiên Lăng lấy cái cặp để gối đầu rồi nằm xuống sàn. Thấy vậy, Lãng Minh có chút hối hận.

"Chồng ơi..."\_Lãng Minh gọi

Nghe thấy, Tần Thiên Lăng lập tức mở mắt mà cười.

"Gì đấy?"\_Tần Thiên Lăng tỏ vẻ bình thường

"Không nằm xuống được. Hông tôi hơn nhức."

Tần Thiên Lăng lập tức qua đó dìu Lãng Minh nằm xuống.

"Anh...anh có thể lên đây nằm."

Tần Thiên Lăng lập tức nằm xuống. Anh sợ Lãng Minh đổi ý. À mà, Tần Thiên Lăng trên người đầy đủ y phục nha. Lúc nãy, anh có mượn bộ quần áo của Lãng Minh.

Bình thường, chiếc giường này chỉ dành cho Lãng Minh. Bây giờ thêm Tần Thiên Lăng thì có hơi chật hẹp.

Lãng Minh cố nhích ra xa Tần Thiên Lăng nhưng bị anh ôm lấy.

"Bảo bối, em ở yên có được không?"

"Được..."

Tần Thiên Lăng ngọt ngào hôn lên trán Lãng Minh.

"Ngủ ngon..."\_Lãng Minh

Tần Thiên Lăng có hơi giật mình vì xưa nay chưa ai nói vậy với anh.

Lãng Minh có chút hụt hẫng khi Tần Thiên Lăng không đáp lại. Anh đẩy Tần Thiên Lăng ra.

"Em bảo nằm yên mà."\_Tần Thiên Lăng

Lãng Minh xoay người, quay lưng lại Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng chẳng thích thái độ đó chút nào.

"Lại sao nữa đấy?"

Lãng Minh im lặng.

Tần Thiên Lăng xoay người Lãng Minh lại.

"Anh làm tôi đau đấy?"

Tần Thiên Lăng lập tức chặn miệng Lãng Minh bằng môi anh. Tim Lãng Minh như bị chậm mất một nhịp.

Tần Thiên Lăng kéo tay Lãng Minh đặt tay ngực anh.

"Em cứ thoải mái mà sử dụng."

"Được thôi...Là anh nói."

Lãng Minh tha hồ trêu đùa lên ngực Tần Thiên Lăng.

"Đúng là cứng cáp thật."\_Lãng Minh

cười vui vẻ



"Tôi chỉ biết dỗ em bằng cách này thôi."

Lãng Minh liền rút tay lại.

"Tôi không cần anh dỗ."

Tần Thiên Lăng đặt đầu Lãng Minh lên tay anh.

"Ôm tôi đi, kẻo ngã đấy."

Lãng Minh nghe lời, nằm sát vào Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng cũng dịu dàng ôm lấy bảo bối của mình.

Sau một đêm chiến đấu mệt mỏi, Lãng Minh chẳng còn chút sức lực nào. Tần Thiên Lăng vẫn sức lực tràn đầy.

Vào buổi sáng, Tần Thiên Lăng thức dậy, vệ sinh cá nhân. Lãng Minh vẫn nằm yên trên giường như một chú mèo mê ngủ.

Tần Thiên Lăng tiến lại đánh thức Lãng Minh.

"Bảo bối à...thức dậy đi."

Lãng Minh uốn eo, cái hông gợi cảm rồi từ từ mở mắt. Người đàn ông có gương mặt tuấn mỹ hiện lên trước mắt Lãng Minh.

"Mầy giờ rồi?"\_Lãng Minh dụi dụi mắt hệt như một chú mèo

"6h."

"Còn sớm mà, tôi ngủ thêm tí nữa."\_

Lãng Minh lại đặt lưng xuống giường

Đối với Tần Thiên Lăng, 6h sáng đã là trễ lắm rồi. Anh thường xuyên thức dậy lúc 5h để chạy bộ. Vì muốn nằm ôm Lãng Minh nên anh đã từ bỏ thói quen này.

"Này, cậu thức dậy đi. Lần này đến công ty muộn, tôi không giúp cậu nữa đâu."\_Tần Thiên Lăng dọa

"Tôi biết rồi, ngài Tần."

Lãng Minh chậm chạp bò dậy. Tần Thiên Lăng lập tức nhấc bổng Lãng Minh lên.

"Để anh giúp em cho nhanh."

Tần Thiên Lăng vừa bế Lãng Minh vừa tách môi và liên tục đá xoáy lưỡi của Lãng Minh.

Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh vào phòng tắm. Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng với ánh mắt tuyệt vọng.

"Tần Thiên Lăng, hôm qua...tôi bắn ra tận...ba lần. Anh có thể tha...cho tôi không?"

"Bảo bối, em gọi hết cả tên và họ của tôi ra mà bảo tôi tha cho em."

"Tôi thật sự rất mệt rồi mà."\_Lãng Minh run rẩy

Tần Thiên Lăng xoay người Lãng Minh lại.

"Bảo bối, nếu em thích thì cứ việc mắng tôi."

"Ưm...ư...ư...Anh là đồ máu lạnh."\_

Lãng Minh không thể ở yên vì lưỡi Tần Thiên Lăng liên tục trêu ghẹo anh

Tần Thiên Lăng cứ thế trêu ghẹo Lãng Minh trong 30 phút. Đến khi kết thúc, người Lãng Minh đã nhũng ra.

"Bảo bối, em tuyệt quá."\_Tần Thiên Lăng quyến luyến hôn lên môi Lãng Minh

Tần Thiên Lăng lau sạch lưng cho Lãng Minh rồi đánh răng giúp anh. Sau đó, Tần Thiên Lăng bế ra ngoài và thay y phục cho Lãng Minh.

Lãng Minh ngoan ngoãn ngồi yên, anh bị vắt kiệt sức lực rồi.

"Xong rồi..."

"Cảm ơn..."

Lãng Minh ngó xung quanh.

"Nhà tôi chẳng còn gì để ăn sáng?"

"Không cần...tôi "ăn" em cũng khá no."

"Anh bị làm sao đấy? Ý của tôi là tôi đói."

"Ừm...anh biết."

"Biết mà còn nói mấy lời đó."

"Lát tôi mua một ít thức ăn cho em ăn sáng có được không?"

"Nghe còn được đấy."

Lãng Minh biết Tần Thiên Lăng chiều anh nên giọng điệu có kiêu căng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau