Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 28:

Trước Sau
Tần Thiên Lăng nhấc điện thoại lên.

"Mấy cậu đến đây ngay cho tôi."\_

Tần Thiên Lăng gọi cho ai đóq

"Chúng em lập tức đến ngay."

Tần Thiên Lăng cúp máy. Anh mặc y phục vào cho Lãng Minh rồi trừng mấy tên đang nằm vật vã trên sàn.

Ánh mắt của Tần Thiên Lăng như một con dao vậy. Ánh mắt ấy muốn đâm chết cả 5 người đó.

Đột nhiên, Lãng Minh động đậy. Anh cảm thấy rất khó thở, lòng ngực thắt lại. Chắc có lẽ là do tác dụng của thuốc mê.

Lãng Minh khó khăn mở mắt. Tần Thiên Lăng ở cạnh sờ sờ vào cái trán đang nhăn nhó của Lãng Minh.

Lãng Minh mở mắt ra thì Tần Thiên Lăng nhìn anh với một sự dịu dàng hết cỡ.

"Sao tôi lại ở đây vậy?"

"Em không cần phải biết. Em chỉ cần biết tôi cứu được em rồi."

Tần Thiên Lăng vuốt ve mái tóc Lãng Minh. Lãng Minh bật dậy ôm lấy Tần Thiên Lăng.

"Tôi đã rất sợ đó..."

"Không sao...em đừng sợ. Anh ở ngay đây mà."

Rồi đột ngột, đám người lúc nãy Tần Thiên Lăng gọi cũng tới. Tần Thiên Lăng dùng một ánh mắt để ra hiệu mấy người đó.

"Sao...sao...có máu?"

Tần Thiên Lăng vội vàng lên tay che mắt Lãng Minh lại.

"Em sợ thì đừng nhìn."

Sau đó, Lãng Minh vùi mặt vào vai Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh ra khỏi đó.

Còn đám người Tần Thiên Lăng gọi đến kéo 5 người đã hại Lãng Minh đi. Và những người đó là ai?

Đám người đó là đàn em của Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng không đơn giản chỉ là một vị tổng tài mà anh còn là ông trùm của một bang đảng xã hội đen.

Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh ra xe rồi đi đến chỗ khác nói chuyện điện thoại.

"Cậu đem nhốt đám người đó lại cho tôi. Điều tra xem ai là người đứng sau vụ này."

"Vâng..."

Người vừa trò chuyện với Tần Thiên Lăng là Cố Dạ Bạch. Anh ta là đàn em thân tín của Tần Thiên Lăng, năm nay 27 tuổi.

Tần Thiên Lăng trở lại trong xe.

"Em không bị làm sao chứ?"

"Tôi không sao. Ngược lại là anh. Vai của anh..."

Lãng Minh trở nên lo lắng. Anh kéo Tần Thiên Lăng ngồi sang ghế lái phụ. Anh lái xe đưa Tần Thiên Lăng đến bệnh viện.

"Đến đây làm gì?"

"Để khám bệnh cho anh."

Lãng Minh dắt Tần Thiên Lăng gặp bác sĩ.

"Anh ấy có bị làm sao không, bác sĩ?"

"Không nghiêm trọng lắm. Đây là lọ thuốc. Đem về mà bôi, tốt nhất là bôi trước khi đi ngủ."

"Vâng...tôi hiểu rồi."

Lãng Minh chào hỏi bác sĩ rồi dìu Tần Thiên Lăng ra xe.

"Anh đánh bọn người ban nãy mà thành ra thế này phải không?"

Lãng Minh ngồi trong xe càu nhàu.

"Ừm..."

Tần Thiên Lăng trả lời quá thẳng thắng làm Lãng Minh đánh vào vai anh.

"Sao em đánh tôi?"

"Sao này, anh bị thương đừng có mà tìm tôi. Anh ngồi cho vững."

Lãng Minh lái xe. Tần Thiên Lăng ngồi dựa vào Lãng Minh.

"Em biết lái xe tự lúc nào vậy?"

"Anh ngồi cho ngay ngắn."

"Tôi hỏi em biết là xe từ lúc nào?"

"Ừ...đại học. Lúc đó, tôi làm thêm nghề tài xế. Anh lúc nào cũng tự mình lái xe nên không có dịp thể hiện."

Lãng Minh đẩy Tần Thiên Lăng ra. Tần Thiên Lăng lại dựa vai vào Lãng Minh, anh giả vờ ngủ.

"Anh ngồi cho đàng hoàng xem nào."

Tần Thiên Lăng im lặng, chẳng có động tĩnh. Lãng Minh đành cho Tần Thiên Lăng dựa như thế.

Lãng Minh lái xe đến nhà. Tần Thiên Lăng vẫn chưa thức giấc.

Lãng Minh nhẹ nhàng nâng đầu Tần Thiên Lăng bằng tay anh.

"Thức dậy đi...đến nhà rồi."

Mặt Lãng Minh tiến lại gần Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng mở mắt kéo Lãng Minh lại.

"Em định hôn tôi hay gì?"

Do Tần Thiên Lăng bất ngờ tỉnh dậy. Lãng Minh theo bản năng mà nhắm chặt mắt.



Cảm thấy an toàn, Lãng Minh mở mắt ra.

"Vào nhà đi..."

Lãng Minh vội vàng chạy vào trong. Tần Thiên Lăng đuổi theo.

Lãng Minh vào nhà là bị bố mẹ Tần Thiên Lăng bắt lại.

"Kể cho bố mẹ nghe xem nào. Sao hai đứa quen nhau được."\_Mẹ Tần Thiên Lăng\-bà Hàn Tĩnh Chi

"Thì...con làm trong công ty của anh ấy. Có thể...cho là anh ấy theo đuổi con."

Tần Thiên Lăng đã bước vào, nghe thấy hết.

"Để cho em ấy lên phòng nghỉ ngơi đi."\_Tần Thiên Lăng kéo tay Lãng Minh lên phòng

"Thằng nhóc đó, trong đầu nó chỉ có mỗi Lãng Minh."\_Bố Tần Thiên Lăng

Lãng Minh lên phòng thay đồ rồi thay y phục. Anh lại nhận được một tin nhắn.

"LẦN NÀY, MAY MẮN THOÁT ĐƯỢC. LẦN SAU THÌ ĐỪNG HÒNG."

Một tấm hình Lãng Minh không mặc y phục được gửi đến. Lúc nãy, bọn người kia đã kịp chụp hình lại và gửi cho Liêu Nhất Vỹ.

Lãng Minh đang xem điện thoại thì Tần Thiên Lăng bước ra. Anh vội vàng cất điện thoại vào.

"Xem gì đấy?"

"Vài thứ linh tinh thôi."

Lãng Minh leo xuống giường. Anh đi lấy lọ thuốc rồi trở lại.

"Cởi áo ra."\_Lãng Minh dứt khoác

"Thật không?"

"Tôi không làm gì anh đâu mà sợ. Tôi bôi thuốc giúp anh."

Tần Thiên Lăng tỏ vẻ khoái khoái. Anh nhanh chóng cởi áo ra.

"Quay lưng lại đây."

Lãng Minh kéo Tần Thiên Lăng lại.

Anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên vai Tần Thiên Lăng.

Tần Thiên Lăng ngồi miệng cứ cười thôi.

"Xong rồi... Mặc áo vào đi."

Tần Thiên Lăng xoay lưng lại. Anh dùng ngực quyến rũ Lãng Minh.

"Sao...không mặc áo vào?"

"Thời tiết nóng nực quá."

Tần Thiên Lăng kéo tay Lãng Minh đặt lên ngực anh.

"Cảm thấy thế nào?"

"Anh...bị cái gì vậy?"

Lãng Minh rút tay lại.

"Tiểu Minh, mặt em đỏ lắm rồi đấy."

"Tôi...buồn ngủ rồi."

Lãng Minh kéo chăn kín người. Tần Thiên Lăng kéo chăn rồi đè lên người Lãng Minh.

"Bảo bối ngủ sớm vậy."

"Tôi mệt...cần ngủ sớm."

"Thế sao?"

Tần Thiên Lăng trèo xuống. Anh nằm cạnh Lãng Minh.

"Anh ta bị làm sao thế? Anh ta quyến rũ mình xong rồi bỏ mặc."\_Nội tâm Lãng Minh

Tần Thiên Lăng xoay người. Anh kéo Lãng Minh lại sát anh.

"Anh cũng mệt. Chúng ta đi ngủ sớm."

"Được..."

Lãng Minh tắt đèn rồi trở lại. Anh trực tiếp sà vào lòng chồng mình.

"Ngủ ngon."\_Lãng Minh

Sau đó, một bàn tay hư hỏng đặt lên ngực Lãng Minh. Lãng Minh đánh mạnh vào bàn tay đó.

"Không phải bảo đi ngủ sớm sao?"

"Ngủ sớm."

Tần Thiên Lăng rút tay lại. Anh mà còn tái phạm chắc có lẽ anh sẽ bị đá xuống giường mất.

Một đêm yên tĩnh cứ vậy mà trôi qua. Mặt trời thức dậy, mặt trăng nhượng chỗ cho mặt trời.

Lãng Minh thức dậy. Anh vừa định thoát khỏi vòng tay của Tần Thiên Lăng thì đã bị Tần Thiên Lăng bắt lại.

"Ngủ thêm tí nữa đi."

"Ngủ thế đủ rồi. Tôi phải còn phải xuống nhà làm bữa sáng cho bố mẹ."

"Không cần. Cứ để dì Vương làm là được."

"Không được. Phải có lòng một chút thì mới được thương."



Lãng Minh khó khăn thoát khỏi Tần Thiên Lăng. Anh nhảy xuống đất.

"Em đứng lại đó."

Tần Thiên Lăng cũng bước xuống. Lãng Minh liền nhảy lên giường. Mới sáng, hai người đó đã chơi trò đuổi bắt.

Lãng Minh nhanh nhẹn chạy xung quanh. Tần Thiên Lăng mệt mỏi mà chạy theo.

Một lần nữa, Lãng Minh nhảy lên giường. Tần Thiên Lăng làm y hệt.

Tần Thiên Lăng nằm sấp lên người Lãng Minh. Một tiếng động lớn xuất hiện.

"Rắc...rắc....rắc..."

"Anh có nghe tiếng gì không?"

Tần Thiên Lăng nhìn lên. Anh thấy mình đang nằm đè lên Lãng Minh mà gần như nằm sát sàn nhà.

Chiếc giường bị sập luôn rồi. Hai người đùa giỡn quá đà rồi.

Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh đứng dậy. Lãng Minh nhìn chiếc giường mà bối rối.

"Phải...làm sao đây?"

"Thì đi mua giường mới."

Tần Thiên Lăng nói một cách thẳng thừng. Anh đi đánh răng, Lãng Minh cũng chạy theo.

"Nhưng...chiếc giường đó đắt lắm. Tháng lương đầu tiên, tôi nhất định sẽ đưa hết cho anh."

"Ngốc hả? Đắt thì không mua được sao? Tôi còn mua được cả em kia mà."

Lãng Minh cứng họng.

"Tôi đi chạy bộ. Em ở nhà ngoan đó."

Tần Thiên Lăng xoa xoa đầu Lãng Minh rồi bỏ đi.

"Xì...lại bị anh ta làm cho không nói được gì?"

Lãng Minh đi đánh răng rồi xuống nhà, chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ chồng.

Lãng Minh làm quần quật một hồi thì xong xuôi. Tần Thiên Lăng chạy bộ cũng đã về. Anh còn đem theo một cái giường to trở về.

Bố mẹ Tần Thiên Lăng xuống nhà.

"Có chuyện gì thế con?"\_Mẹ Tần Thiên Lăng

"Mua giường mới. Giường cũ hư mất rồi."\_Tần Thiên Lăng

"Hư lúc nào?"\_Bố Tần Thiên Lăng

"Vừa nãy thôi."

Lãng Minh chạy lại mời bố mẹ đến dùng bữa sáng.

"Lãng Minh, hai đứa làm gì mà sáng ra lại thay giường mới thế hả?"\_Mẹ Tần Thiên Lăng

"Là...là do anh ấy làm."\_Lãng Minh chỉ qua cho Tần Thiên Lăng

"Tiểu Minh, chứ không phải em nhún nhảy nhiều đến mức mà giường bị làm cho sập."

"Anh cũng như thế mà. Im lặng đi."\_

Lãng Minh đạp lên chân Tần Thiên Lăng

"Thôi được rồi. Bố mẹ hiểu rồi. Sau này, anh đứa có làm gì thì nhớ đừng quá sức."

Ông bà Tần cười mỉm rồi ngồi vào bàn ăn.

"Tại anh đấy? Bố mẹ hiểu lầm rồi. Anh có thấy xấu hổ không hả?"

"Cứ để hai người đó hiểu lầm. Chuyện đó cũng không đến mức xấu hổ đến vậy."

Tần Thiên Lăng bỏ lên phòng. Anh cho người đưa chiếc giường mới vào trong. Sau đó, anh xuống nhà dùng bữa sáng.

Lúc đó, ông bà Tần đã ăn sáng xong. Họ đang đi dạo trong vườn.

Từ hôm qua đến giờ, Tần Thiên Phong chỉ trò chuyện với bố mẹ anh có một lát là lại đi làm việc. Cả anh và anh trai anh đều thuộc tuýp người cuồng công việc.

Tần Thiên Lăng thì may mắn hơn Tần Thiên Lăng Phong vì anh đã cuồng vợ hơn cái công việc khô khan.

"Minh ca ca, chào buổi sáng."

"Cậu xuống đây ăn sáng."

"Vâng."

Tần Thiên Lăng xong việc thì cũng dùng bữa sáng. Anh thấy Tần Thiên Phong thì không vui rồi.

"Tiểu Minh, vai tôi đau, không có sức."

"Ừ..."

Lãng Minh lại bón thức ăn cho Tần Thiên Lăng. Tay Tần Thiên Lăng không còn sức mà còn sức ôm lấy eo Lãng Minh.

"Hai người đủ rồi đấy."

Tần Thiên Phong bỏ lên phòng. Hai người kia cũng chẳng mấy quan tâm, đang đắm chìm trong thế giới của họ.

"Ăn xong rồi. Lên phòng thay quần áo."\_Lãng Minh

Tần Thiên Lăng cứ đi kè kè Lãng Minh.

"Anh đi đàng hoàng xem nào."

"Không thích."

Hai người họ không biết xấu hổ mà cứ dính chặt lấy nhau bước vào phòng.

\_Continue\_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau