Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 1: Ngươi Làm Tổn Thương Ta (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ầm!"
Khương Minh Nguyệt đang cúi đầu vội vã đi đường thì đột nhiên bị một người từ góc cua đi ra đâm vào, loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững.
"Sao ngươi đi đường không nhìn đường thế!"
Mặc dù là giọng trách móc, nhưng vì giọng nói của nữ tử mềm mại, không có chút sức uy hiếp nào.
Người đến từ phương Nam sao? Người dân địa phương của họ nói chuyện không nhẹ nhàng như vậy, hắn không bắt nạt người xa lạ, nhưng cũng không để người khác vu oan cho mình, ngay cả khi đối phương là phụ nữ. Tạ Uyên mím môi mỏng định mở miệng, thì người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nữ tử trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, da rất trắng, mũi nhỏ nhắn tròn trịa, má còn có chút phúng phính, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như thể chứa đựng làn nước mùa thu, cả người như một đóa hoa đang hé nở, vừa non nớt vừa động lòng người.
Trước đây mỗi lần Tạ Uyên nghe bạn bè nói rằng người ta sẽ thiên vị những người có ngoại hình ưa nhìn, hắn luôn chế nhạo, theo hắn thì dù dung mạo có đẹp đến đâu cũng chỉ là một lớp da bên ngoài mà thôi.
Nhưng hôm nay hắn mới biết, trước đây hắn chưa từng gặp được người có thể khiến hắn thiên vị, hơn nữa...
Nhìn nữ tử trước mặt, dù lời phản bác đã đến bên miệng, nhưng Tạ Uyên vẫn nuốt xuống.
Khương Minh Nguyệt cau mày, xoa vai đang hơi tê, nhìn người đàn ông: "Ngươi va đau ta rồi!"
Người đàn ông rất cao, phải cao tới tám thước, mày thanh mắt sáng, môi mỏng mũi cao, mặc áo dài ngọc, nho nhã tao nhã, toàn thân tỏa ra khí chất thư sinh nồng đậm.
"Cho dù ngươi đẹp trai, đâm vào người khác cũng phải xin lỗi, không thể vì đẹp mà hành hung người khác."
Sống hai mươi mốt năm, lần đầu tiên Tạ Uyên vì ngoại hình xuất chúng của mình mà cảm thấy tự hào. 'Vì đẹp mà hành hung'? Cụm từ này mới lạ.
Mặc dù không phải lỗi của hắn, nhưng nam nhân mà! Phải có sự độ lượng, sao có thể tính toán với một nữ tử, Tạ Uyên mím môi mỏng mở miệng nói: "Xin lỗi!"
Nghe được lời mình muốn nghe, mặc dù vai vẫn rất đau, nhưng lòng Khương Minh Nguyệt đã thoải mái hơn nhiều, nàng rất độ lượng nói: "Ta tha thứ cho ngươi!”
Tiếp theo lại bổ sung một câu.
"Sau này đi đường cẩn thận, lần sau ngươi không gặp được người tốt tính như ta đâu!"
Tốt tính? Tạ Uyên nhìn nữ tử với vẻ mặt khó hiểu, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, sau này ta nhất định sẽ chú ý."
Trời ạ! Nam nhân này cười thật đẹp,Khương Minh Nguyệt nhìn đến ngây người.
"Có cần đến hiệu thuốc không?"
"Ầm!"
Khương Minh Nguyệt đang cúi đầu vội vã đi đường thì đột nhiên bị một người từ góc cua đi ra đâm vào, loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững.
"Sao ngươi đi đường không nhìn đường thế!"
Mặc dù là giọng trách móc, nhưng vì giọng nói của nữ tử mềm mại, không có chút sức uy hiếp nào.
Người đến từ phương Nam sao? Người dân địa phương của họ nói chuyện không nhẹ nhàng như vậy, hắn không bắt nạt người xa lạ, nhưng cũng không để người khác vu oan cho mình, ngay cả khi đối phương là phụ nữ. Tạ Uyên mím môi mỏng định mở miệng, thì người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nữ tử trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, da rất trắng, mũi nhỏ nhắn tròn trịa, má còn có chút phúng phính, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như thể chứa đựng làn nước mùa thu, cả người như một đóa hoa đang hé nở, vừa non nớt vừa động lòng người.
Trước đây mỗi lần Tạ Uyên nghe bạn bè nói rằng người ta sẽ thiên vị những người có ngoại hình ưa nhìn, hắn luôn chế nhạo, theo hắn thì dù dung mạo có đẹp đến đâu cũng chỉ là một lớp da bên ngoài mà thôi.
Nhưng hôm nay hắn mới biết, trước đây hắn chưa từng gặp được người có thể khiến hắn thiên vị, hơn nữa...
Nhìn nữ tử trước mặt, dù lời phản bác đã đến bên miệng, nhưng Tạ Uyên vẫn nuốt xuống.
Khương Minh Nguyệt cau mày, xoa vai đang hơi tê, nhìn người đàn ông: "Ngươi va đau ta rồi!"
Người đàn ông rất cao, phải cao tới tám thước, mày thanh mắt sáng, môi mỏng mũi cao, mặc áo dài ngọc, nho nhã tao nhã, toàn thân tỏa ra khí chất thư sinh nồng đậm.
"Cho dù ngươi đẹp trai, đâm vào người khác cũng phải xin lỗi, không thể vì đẹp mà hành hung người khác."
Sống hai mươi mốt năm, lần đầu tiên Tạ Uyên vì ngoại hình xuất chúng của mình mà cảm thấy tự hào. 'Vì đẹp mà hành hung'? Cụm từ này mới lạ.
Mặc dù không phải lỗi của hắn, nhưng nam nhân mà! Phải có sự độ lượng, sao có thể tính toán với một nữ tử, Tạ Uyên mím môi mỏng mở miệng nói: "Xin lỗi!"
Nghe được lời mình muốn nghe, mặc dù vai vẫn rất đau, nhưng lòng Khương Minh Nguyệt đã thoải mái hơn nhiều, nàng rất độ lượng nói: "Ta tha thứ cho ngươi!”
Tiếp theo lại bổ sung một câu.
"Sau này đi đường cẩn thận, lần sau ngươi không gặp được người tốt tính như ta đâu!"
Tốt tính? Tạ Uyên nhìn nữ tử với vẻ mặt khó hiểu, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, sau này ta nhất định sẽ chú ý."
Trời ạ! Nam nhân này cười thật đẹp,Khương Minh Nguyệt nhìn đến ngây người.
"Có cần đến hiệu thuốc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất