Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 13: Lừa Gạt Ai Đây? 3
Có lẽ lát nữa có thể trò chuyện một chút, đầu óc Khương Minh Hoằng bỗng nhiên hoạt động rất nhanh..
“Đa tạ ngươi đã chỉ điểm.” Khương Minh Nguyệt thực sự không quá để ý có tiến cử hay không, với tài học hiện tại của đệ đệ thừa sức vào học ở trường tư thục Dư thị, chẳng qua nếu trước khi vào học ở trường tư có thể quen biết tiên sinh dạy học trong đó cũng là chuyện tốt.
“Không cần khách khí! Nghe khẩu âm của Khương cô nương là người từ bên ngoài tới phải không?”
“Đúng vậy, trong nhà ta đang gặp khó khăn, phụ mẫu để tỷ đệ chúng ta tới huyện Uyển Bình tìm thân nhân nương tựa, ai ngờ...”
Khi bên này ba người đang vừa trò chuyện vừa đi đến hẻm Trường Thọ, bên phía y quán Loan thị, Tạ Uyên nghe hoả kế ở Dược Đường nồng nhiệt nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ ngươi!”
Hắn đưa đơn thuốc vừa viết xong cho người trước mặt.
“người bệnh” nói gì đó với những người đang xếp hàng rồi đi sang gian phòng bên cạnh.
Loan Diệc đang nhàn nhã nằm uống trà trên ghế xích đu nhìn Tạ Uyên đang đi tới.
“Mệt rồi à?”
“Cũng không phải, hảo kế nah hành sai người đến đưa tin, nói có người nhìn trúng trạch viện của ta, bây giờ ta phải trở về một chuyến, những người bệnh còn lại đành làm phiền ngươi.”
Loan Diệc chặc lưỡi một tiếng.
“Trạch viện kia của người đưa ra giá cao như vậy mà vẫn có người mua sao?”
Tạ Uyên liếc hắn ta một cái, vô cùng bình thản nói: “Dù có hơi đắt nhưng trạch viện của ta rất tốt, kiểu gì cũng gặp được người biết nhìn hàng.”
Loan Diệc: Luôn cảm thấy hắn luôn trong họng ta, nhưng ta lại không có chứng cứ.
Loan Diệc liếc nhìn mấy thiếu nữ đang đứng xếp hàng, thấp giọng hỏi: “Chiều nay ngươi lại đến chứ?”
“Không đến.”
Luân Dịch kinh ngạc nhìn hắn.
“Cái này không giống cách hành xử của ngươi.”
Hắn ta ngồi dậy, đi đến bên cạnh Tạ Uyên: “Ở đây có rất nhiều người đấy! Chiều nay nếu ngươi không tới, sẽ tổn thất rất nhiều tiền.”
Tạ Uyên cười: “Tiền, vàng bạc cũng chỉ là vật ngoài thân, đủ là được.”
Loan Diệc giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Cái gì?”
Hai mắt hắn ta nhìn thẳng chằm chằm vào Tạ Uyên, mở miệng nói:
Chính là đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, không còn thú vị nữa.
“Mệt mỏi, ta chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.”
Tạ Uyên nhấc chân vừa đi về phía cửa sau vừa nói: “Đi đây!”
Tạ Uyên bước nhanh đi đến trước mặt hắn ta.
“Đến đây lúc nào? Chờ sốt ruột lắm à?”
Rất dễ gần.
“Không đâu, chúng ta cũng vừa mới đến.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đa tạ ngươi đã chỉ điểm.” Khương Minh Nguyệt thực sự không quá để ý có tiến cử hay không, với tài học hiện tại của đệ đệ thừa sức vào học ở trường tư thục Dư thị, chẳng qua nếu trước khi vào học ở trường tư có thể quen biết tiên sinh dạy học trong đó cũng là chuyện tốt.
“Không cần khách khí! Nghe khẩu âm của Khương cô nương là người từ bên ngoài tới phải không?”
“Đúng vậy, trong nhà ta đang gặp khó khăn, phụ mẫu để tỷ đệ chúng ta tới huyện Uyển Bình tìm thân nhân nương tựa, ai ngờ...”
Khi bên này ba người đang vừa trò chuyện vừa đi đến hẻm Trường Thọ, bên phía y quán Loan thị, Tạ Uyên nghe hoả kế ở Dược Đường nồng nhiệt nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ ngươi!”
Hắn đưa đơn thuốc vừa viết xong cho người trước mặt.
“người bệnh” nói gì đó với những người đang xếp hàng rồi đi sang gian phòng bên cạnh.
Loan Diệc đang nhàn nhã nằm uống trà trên ghế xích đu nhìn Tạ Uyên đang đi tới.
“Mệt rồi à?”
“Cũng không phải, hảo kế nah hành sai người đến đưa tin, nói có người nhìn trúng trạch viện của ta, bây giờ ta phải trở về một chuyến, những người bệnh còn lại đành làm phiền ngươi.”
Loan Diệc chặc lưỡi một tiếng.
“Trạch viện kia của người đưa ra giá cao như vậy mà vẫn có người mua sao?”
Tạ Uyên liếc hắn ta một cái, vô cùng bình thản nói: “Dù có hơi đắt nhưng trạch viện của ta rất tốt, kiểu gì cũng gặp được người biết nhìn hàng.”
Loan Diệc: Luôn cảm thấy hắn luôn trong họng ta, nhưng ta lại không có chứng cứ.
Loan Diệc liếc nhìn mấy thiếu nữ đang đứng xếp hàng, thấp giọng hỏi: “Chiều nay ngươi lại đến chứ?”
“Không đến.”
Luân Dịch kinh ngạc nhìn hắn.
“Cái này không giống cách hành xử của ngươi.”
Hắn ta ngồi dậy, đi đến bên cạnh Tạ Uyên: “Ở đây có rất nhiều người đấy! Chiều nay nếu ngươi không tới, sẽ tổn thất rất nhiều tiền.”
Tạ Uyên cười: “Tiền, vàng bạc cũng chỉ là vật ngoài thân, đủ là được.”
Loan Diệc giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Cái gì?”
Hai mắt hắn ta nhìn thẳng chằm chằm vào Tạ Uyên, mở miệng nói:
Chính là đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, không còn thú vị nữa.
“Mệt mỏi, ta chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.”
Tạ Uyên nhấc chân vừa đi về phía cửa sau vừa nói: “Đi đây!”
Tạ Uyên bước nhanh đi đến trước mặt hắn ta.
“Đến đây lúc nào? Chờ sốt ruột lắm à?”
Rất dễ gần.
“Không đâu, chúng ta cũng vừa mới đến.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất