Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 15: Hắn Thực Sự Không Hề Tham Tiền! 2
“Trước đó vài ngày đệ đệ của nàng bệnh nặng liệt giường không dậy nổi, tiền trên người cũng không còn nhiều, nếu có thể ngươi có thể hạ giá được không?” Trưcos đó hoả kế đã nghe nói về trải nghiệm của hai người Khương Minh Nguyệt, vô cùng đồng cảm với bọn họ nên mới mở miệng nói giúp nàng mấy câu.
Tạ Uyên nhìn qua người hoả kế, lại rơi xuống Khương Minh Nguyệt.
“Chuyện hắn nói đều là thật?”
Nghe giọng điệu của Tạ Uyên, biết là có thể thương lượng.
Thấy có chỗ hở, Khương Minh Nguyệt vội vàng gật đầu.
“Nếu Tạ cử nhân có thể hạ giá một chút thì tốt quá.”
Giọng nói của Khương Minh Nguyệt vốn đã nhẹ nhàng mềm mại, lúc nàng cầu người khác, nói chậm lại càng trở nên nhẹ nhàng hơn, hoả kế nghe được còn muốn đồng ý thay Tạ Uyên.
Bị đôi mắt to vô cùng đáng thương của thiếu nữ nhìn chằm chằm, ngực Tạ Uyên phập phồng.
“Có thể!”
Nhìn thấy đôi mắt nàng lập tức sáng lên, bờ môi mỏng của Tạ Uyên lại mở ra lần nữa, nói: “Ba trăm năm mươi lượng thì thế nào?”
Nhìn hắn khẳng khái như thế nào, hắn thực sự không hề tham tiền.
Khương Minh Hoằng và hỏa kế đều sửng sốt, trực tiếp hạ giá một trăm lượng? Người trước mặt này là Tạ Uyên sao?
Hỏa kế nhìn Khương Minh Nguyệt, lại nhìn Tạ Uyên, đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, nhếch miệng cười.
Khương Minh Nguyệt cắn khóe môi hiện lên một nụ cười trong trẻo, trong lòng vui vẻ như nở hoa! Một trăm lượng, nàng lại trả giá được một trăm lượng, Khương Minh Nguyệt, ngươi thật sự là không tầm thường.
“Cử nhân lão gia đúng là người tốt, tạ ơn ngài!”
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của thiếu nữ, đôi mắt hoa đào trong veo như nước lộ ra ý cười, vô cùng quyến rũ, Tạ Uyên cố kiềm chế bản thân, rời mắt khỏi khuôn mặt nàng.
“Không cần khách khí! Còn vấn đề gì khác không?”
Khương Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía đệ đệ.
Khương Minh Hoằng đã bình tĩnh lại: “Không có!”
Tạ Uyên rũ mắt xuống, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lướt qua thiếu niên nhỏ tuổi kia, tỷ đệ hai người sáu phần giống nhau, đều vô cùng xinh đẹp.
“Đã không có vấn đề nào khác vậy bây giờ chúng ta có thể đi đến nha môn làm khế ước nhà.”
Hai người Khương Minh Nguyệt đưa mắt trao đổi một phen.
“Được!”
Hỏa kế nghe vậy vui vẻ nói: “Ta đi trước dẫn đường!”
Ba người tuần tự đi theo hắn ta ra khỏi con hẻm.
“Các ngươi mua trạch viện có phải là muốn định cư ở đây không?” Tạ Uyên giống như chỉ đang tùy ý nói chuyện phiếm với bọn họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Uyên nhìn qua người hoả kế, lại rơi xuống Khương Minh Nguyệt.
“Chuyện hắn nói đều là thật?”
Nghe giọng điệu của Tạ Uyên, biết là có thể thương lượng.
Thấy có chỗ hở, Khương Minh Nguyệt vội vàng gật đầu.
“Nếu Tạ cử nhân có thể hạ giá một chút thì tốt quá.”
Giọng nói của Khương Minh Nguyệt vốn đã nhẹ nhàng mềm mại, lúc nàng cầu người khác, nói chậm lại càng trở nên nhẹ nhàng hơn, hoả kế nghe được còn muốn đồng ý thay Tạ Uyên.
Bị đôi mắt to vô cùng đáng thương của thiếu nữ nhìn chằm chằm, ngực Tạ Uyên phập phồng.
“Có thể!”
Nhìn thấy đôi mắt nàng lập tức sáng lên, bờ môi mỏng của Tạ Uyên lại mở ra lần nữa, nói: “Ba trăm năm mươi lượng thì thế nào?”
Nhìn hắn khẳng khái như thế nào, hắn thực sự không hề tham tiền.
Khương Minh Hoằng và hỏa kế đều sửng sốt, trực tiếp hạ giá một trăm lượng? Người trước mặt này là Tạ Uyên sao?
Hỏa kế nhìn Khương Minh Nguyệt, lại nhìn Tạ Uyên, đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, nhếch miệng cười.
Khương Minh Nguyệt cắn khóe môi hiện lên một nụ cười trong trẻo, trong lòng vui vẻ như nở hoa! Một trăm lượng, nàng lại trả giá được một trăm lượng, Khương Minh Nguyệt, ngươi thật sự là không tầm thường.
“Cử nhân lão gia đúng là người tốt, tạ ơn ngài!”
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của thiếu nữ, đôi mắt hoa đào trong veo như nước lộ ra ý cười, vô cùng quyến rũ, Tạ Uyên cố kiềm chế bản thân, rời mắt khỏi khuôn mặt nàng.
“Không cần khách khí! Còn vấn đề gì khác không?”
Khương Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía đệ đệ.
Khương Minh Hoằng đã bình tĩnh lại: “Không có!”
Tạ Uyên rũ mắt xuống, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lướt qua thiếu niên nhỏ tuổi kia, tỷ đệ hai người sáu phần giống nhau, đều vô cùng xinh đẹp.
“Đã không có vấn đề nào khác vậy bây giờ chúng ta có thể đi đến nha môn làm khế ước nhà.”
Hai người Khương Minh Nguyệt đưa mắt trao đổi một phen.
“Được!”
Hỏa kế nghe vậy vui vẻ nói: “Ta đi trước dẫn đường!”
Ba người tuần tự đi theo hắn ta ra khỏi con hẻm.
“Các ngươi mua trạch viện có phải là muốn định cư ở đây không?” Tạ Uyên giống như chỉ đang tùy ý nói chuyện phiếm với bọn họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất