Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 16: Hắn Thực Sự Không Hề Tham Tiền! 3
Khương Minh Nguyệt lo lắng không biết nên nói gì với hắn, không bao giờ ngờ tới hắn lại chủ động nói chuyện, nàng cúi đầu sờ sờ đầu nhỏ của đệ đệ mình.
“Chúng ta có kế hoạch này, chỉ là phải đợi đệ đệ được nhận vào trường tư mới sắp xếp.”
Tạ Uyên gật đầu hỏi: “Các ngươi chuẩn bị thi vào trường tư nào? Có lẽ ta có thể cho các ngươi tham khảo một chút.”
Vừa rồi nữ nhân người ta cũng đã nói, hắn là người tốt, dù sao cũng phải xứng đáng với hai chữ “người tốt” này.
“Trường tư Dư thị!”
Tạ Uyên dừng bước nghiêng đầu nhìn Khương Minh Nguyệt.
“Thật là khéo, ta chính là tiên sinh ở trường tư Dư thị.”
Hắn dừng một chút nhìn về phía Khương Minh Hoằng.
“Ngươi đã vỡ lòng chưa?”
Khương Minh Hoằng biết được Tạ Uyên định đưa mình đến trường, tinh thần cậu phấn chấn, cơ hội quen biết Tạ Uyên đã đến, cậu kìm nén mọi suy nghĩ trong đầu, nói: “Ba tuổi ta đã được gia phụ dạy vỡ lòng rồi.”
“Ngày thường đọc những loại sách gì?”
“Trung dung, Luận Ngữ, Đại Học, Mạnh Tử.”
“Quân nhân ai cũng nhân, quân nghĩa ai cũng nghĩa, là có ý gì?”
Hai câu này rất đơn giản, Khương Minh Hoằng lập tức trả lời: “Làm kẻ bề tôi, phải lấy quân vương làm trọng.”
Tạ Uyên lại hỏi: "Quân tử trọng đức, tiểu nhân trọng thổ. Quân tử trọng trừng phạt, tiểu nhân trọng ân huệ, là có ý gì?"
Lần này Khương Minh Hoằng trầm tư một lát rồi mới trả lời.
...
Khương Minh Nguyệt nghe một hồi, mới phát hiện những câu hỏi Tạ Uyên đưa ra là từ dễ tới khó, bao quát tất cả Tứ thư.
Khi đệ đệ đối mặt với Tạ Uyên, mặc dù bề ngoài nhìn qua không khác gì thường ngày, nhưng thái độ lại cực kỳ cung kính, nghĩ đến kiếp trước có lẽ Tạ Uyên là đã đạt được thành tựu bất phàm, chính là tấm gương mà đệ đệ ngưỡng vọng.
Nghĩ đến đây, Khương Minh Nguyệt liếc nhìn người nam nhân này, lông mi khẽ co giật, không ai biết lúc này nàng đang suy nghĩ gì.
Sau khi Tạ Uyên liên tiếp tham gia mấy kỳ khảo thi, đại khái có thể đánh giá được tình hình của Khương Minh Hoằng.
“Không tệ, ngươi có kiến thức nền tảng vững chắc, có kiến giải độc đáo của riêng mình đối với các vấn đề. Nếu ngươi đến trường tư Du thị, ta có thể tiến cử giúp.”
Khương Minh Hoằng đè xuống sự vui mừng trong lòng, cung kính hành lễ với Tạ Uyên.
“Đa tạ tiên sinh!”
“Không cần khách khí.”
Khương Minh Nguyệt mỉm cười, giơ ngón tay cái lên cho Khương Minh Hoằng.
“Đệ đệ ta thật là lợi hại.”
Khương Minh Hoằng vốn ban đầu tương đối bình tĩnh, nghe được tỷ tỷ khích lệ, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chúng ta có kế hoạch này, chỉ là phải đợi đệ đệ được nhận vào trường tư mới sắp xếp.”
Tạ Uyên gật đầu hỏi: “Các ngươi chuẩn bị thi vào trường tư nào? Có lẽ ta có thể cho các ngươi tham khảo một chút.”
Vừa rồi nữ nhân người ta cũng đã nói, hắn là người tốt, dù sao cũng phải xứng đáng với hai chữ “người tốt” này.
“Trường tư Dư thị!”
Tạ Uyên dừng bước nghiêng đầu nhìn Khương Minh Nguyệt.
“Thật là khéo, ta chính là tiên sinh ở trường tư Dư thị.”
Hắn dừng một chút nhìn về phía Khương Minh Hoằng.
“Ngươi đã vỡ lòng chưa?”
Khương Minh Hoằng biết được Tạ Uyên định đưa mình đến trường, tinh thần cậu phấn chấn, cơ hội quen biết Tạ Uyên đã đến, cậu kìm nén mọi suy nghĩ trong đầu, nói: “Ba tuổi ta đã được gia phụ dạy vỡ lòng rồi.”
“Ngày thường đọc những loại sách gì?”
“Trung dung, Luận Ngữ, Đại Học, Mạnh Tử.”
“Quân nhân ai cũng nhân, quân nghĩa ai cũng nghĩa, là có ý gì?”
Hai câu này rất đơn giản, Khương Minh Hoằng lập tức trả lời: “Làm kẻ bề tôi, phải lấy quân vương làm trọng.”
Tạ Uyên lại hỏi: "Quân tử trọng đức, tiểu nhân trọng thổ. Quân tử trọng trừng phạt, tiểu nhân trọng ân huệ, là có ý gì?"
Lần này Khương Minh Hoằng trầm tư một lát rồi mới trả lời.
...
Khương Minh Nguyệt nghe một hồi, mới phát hiện những câu hỏi Tạ Uyên đưa ra là từ dễ tới khó, bao quát tất cả Tứ thư.
Khi đệ đệ đối mặt với Tạ Uyên, mặc dù bề ngoài nhìn qua không khác gì thường ngày, nhưng thái độ lại cực kỳ cung kính, nghĩ đến kiếp trước có lẽ Tạ Uyên là đã đạt được thành tựu bất phàm, chính là tấm gương mà đệ đệ ngưỡng vọng.
Nghĩ đến đây, Khương Minh Nguyệt liếc nhìn người nam nhân này, lông mi khẽ co giật, không ai biết lúc này nàng đang suy nghĩ gì.
Sau khi Tạ Uyên liên tiếp tham gia mấy kỳ khảo thi, đại khái có thể đánh giá được tình hình của Khương Minh Hoằng.
“Không tệ, ngươi có kiến thức nền tảng vững chắc, có kiến giải độc đáo của riêng mình đối với các vấn đề. Nếu ngươi đến trường tư Du thị, ta có thể tiến cử giúp.”
Khương Minh Hoằng đè xuống sự vui mừng trong lòng, cung kính hành lễ với Tạ Uyên.
“Đa tạ tiên sinh!”
“Không cần khách khí.”
Khương Minh Nguyệt mỉm cười, giơ ngón tay cái lên cho Khương Minh Hoằng.
“Đệ đệ ta thật là lợi hại.”
Khương Minh Hoằng vốn ban đầu tương đối bình tĩnh, nghe được tỷ tỷ khích lệ, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất