Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 17: Chúng Ta Thực Ra Không Hề Quen Biết Nhau 1
Trên mặt thiếu nữ thoáng qua một nụ cười nhẹ, cả người toát lên vẻ thông minh, hoạt bát lại xinh đẹp.
Tạ Uyên chật vật thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước đã là nha môn, nhắc nhở: “Chúng ta tới nơi rồi.”
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn nha môn, nghiêng người nói với em trai: “Trên người tỷ chỉ mang theo hai trăm lượng, lúc ra cửa cũng không mang theo nhiều tiền như vậy.”
Tạ Uyên liếc nhìn hai tỷ đệ đang thì thầm, rất thức thời bước nhanh về phía trước, đuổi kịp hỏa kế, nói chuyện phiếm với hắn ta.
“Đệ có mang theo.”
Khương Minh Hoằng đã sớm chuẩn bị, từ trong túi y phục trong cùng móc ra một cái hầu bao đưa cho tỷ tỷ: “Trong đó có năm trăm lượng.”
Khương Minh Nguyệt nhận lấy hầu bao, thấy hai người Tạ Uyên đã đợi sẵn, kéo tay đệ đệ vội vàng đi tới.
Một nhóm bốn người đi vào huyện nha, một dòng người chào hỏi Tạ Uyên mãi không dứt, bọn họ đều đưa ánh mắt ôn hòa lại hiền lành, có người nói muốn mời Tạ Uyên ăn cơm, còn có người nói Tạ Uyên đã lâu không tới đây, còn có hai viên tiểu lại chạy tới thỉnh giáo Tạ Uyên một vài vấn đề.
Khương Minh Nguyệt kinh ngạc liếc nhìn nam nhân này, sao hắn lại có thể quen biết với người trong nha môn như vậy?
“Tạ lão đệ, sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi mà đến đây vậy?”
“Ta cần bán trạch viên đứng tên ta, tới thay đổi khế ước nhà.”
“A, tới đây ta xử lý cho các ngươi.”
Có hoả kế nha hành và Tạ Uyên ở đó, tiểu lại rất nhanh đã hoàn thành xong xuôi tất cả thủ tục cho bọn họ.
Tạ Uyên cầm khế ước nhà mới tinh, không để lại dấu vết liếc nhìn danh tư trên khế ước nhà một chút, “Minh Nguyệt”, vầng trăng sáng, sáng rực rỡ, danh tự này thật sự rất thích hợp.
Khi Khương Minh Nguyệt nhận khế ước nhà đưa ba trăm năm mươi lượng bạc cho Tạ Uyên, đột nhiên nghe thấy thấp giọng nói: " “Trước kia ta từng là phụ tá của huyện lệnh đại nhân.”
Thì ra là vậy, chẳng trách người trong nha môn lại đối xử hiền lành với hắn như vậy, Khương Minh Nguyệt nhìn người nam nhân này, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
‘Rất rõ ràng!” Tạ Uyên nhẹ giọng nói.
Khương Minh Nguyệt lập tức trợn mắt khiếp sợ nhìn Tạ Uyên, người này là ma quỷ, làm sao hắn biết được nàng muốn nói gì như vậy?
Biểu cảm phong phú trên khuôn mặt của thiếu nữ khiến Tạ Uyên vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, xoay người móc ra một lượng bạc kín đáo đưa cho tiểu lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Uyên chật vật thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước đã là nha môn, nhắc nhở: “Chúng ta tới nơi rồi.”
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn nha môn, nghiêng người nói với em trai: “Trên người tỷ chỉ mang theo hai trăm lượng, lúc ra cửa cũng không mang theo nhiều tiền như vậy.”
Tạ Uyên liếc nhìn hai tỷ đệ đang thì thầm, rất thức thời bước nhanh về phía trước, đuổi kịp hỏa kế, nói chuyện phiếm với hắn ta.
“Đệ có mang theo.”
Khương Minh Hoằng đã sớm chuẩn bị, từ trong túi y phục trong cùng móc ra một cái hầu bao đưa cho tỷ tỷ: “Trong đó có năm trăm lượng.”
Khương Minh Nguyệt nhận lấy hầu bao, thấy hai người Tạ Uyên đã đợi sẵn, kéo tay đệ đệ vội vàng đi tới.
Một nhóm bốn người đi vào huyện nha, một dòng người chào hỏi Tạ Uyên mãi không dứt, bọn họ đều đưa ánh mắt ôn hòa lại hiền lành, có người nói muốn mời Tạ Uyên ăn cơm, còn có người nói Tạ Uyên đã lâu không tới đây, còn có hai viên tiểu lại chạy tới thỉnh giáo Tạ Uyên một vài vấn đề.
Khương Minh Nguyệt kinh ngạc liếc nhìn nam nhân này, sao hắn lại có thể quen biết với người trong nha môn như vậy?
“Tạ lão đệ, sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi mà đến đây vậy?”
“Ta cần bán trạch viên đứng tên ta, tới thay đổi khế ước nhà.”
“A, tới đây ta xử lý cho các ngươi.”
Có hoả kế nha hành và Tạ Uyên ở đó, tiểu lại rất nhanh đã hoàn thành xong xuôi tất cả thủ tục cho bọn họ.
Tạ Uyên cầm khế ước nhà mới tinh, không để lại dấu vết liếc nhìn danh tư trên khế ước nhà một chút, “Minh Nguyệt”, vầng trăng sáng, sáng rực rỡ, danh tự này thật sự rất thích hợp.
Khi Khương Minh Nguyệt nhận khế ước nhà đưa ba trăm năm mươi lượng bạc cho Tạ Uyên, đột nhiên nghe thấy thấp giọng nói: " “Trước kia ta từng là phụ tá của huyện lệnh đại nhân.”
Thì ra là vậy, chẳng trách người trong nha môn lại đối xử hiền lành với hắn như vậy, Khương Minh Nguyệt nhìn người nam nhân này, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
‘Rất rõ ràng!” Tạ Uyên nhẹ giọng nói.
Khương Minh Nguyệt lập tức trợn mắt khiếp sợ nhìn Tạ Uyên, người này là ma quỷ, làm sao hắn biết được nàng muốn nói gì như vậy?
Biểu cảm phong phú trên khuôn mặt của thiếu nữ khiến Tạ Uyên vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, xoay người móc ra một lượng bạc kín đáo đưa cho tiểu lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất