Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 19: Chúng Ta Thực Ra Không Hề Quen Biết Nhau 3
“Được thôi! Ta thấy các ngươi thành tâm muốn mua, không phải tới hỏi dò, mười lạng, các ngươi lấy đi.” Biểu cảm giống như các ngươi được lợi, ta đã thua lỗ một đống tiền.
Khương Minh Nguyệt bị hắn ta chọc cười, nghĩ đến mười lạng bạc cũng không bao nhiêu, nàng đang định trả tiền, lại nghe được đệ đệ nói: “Sáu lượng!”
“Không được, sáu lương thì ta coi như lỗ vốn, không bán.”
“Chưởng quỹ đừng nóng vội,, nghe ta nói hết câu trước đã, sau đó mới quyết định cũng không muộn.”
“Ta đã được nhận vào trường tư Du thị, sau này nhất định sẽ thường xuyên mua giấy, bút, mực, hơn nữa ta còn có rất nhiều bạn đồng môn, khi đã thân quen ta có thể đưa bọn họ tới chỗ này của ngươi mua đồ.”
Chưởng quỹ nghe vậy, đôi mắt nhỏ như hạt châu đảo qua lại vài cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta bán cái này, tiểu công tử đừng quên sau này phải dẫn đồng môn tới tiểu điếm này của ta đấy.”
“Chưởng quỹ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ thường xuyên tới.”
Khương Minh Nguyệt nhìn thấy đệ đệ trực tiếp giảm giá xuống sáu lượng, nàng rất tự hào, người ưu tú như vậy lại là thân đệ đệ của nàng.
Hai tỷ đệ bước ra khỏi hiệu sách, Khương Minh Nguyệt đưa cây bút cho đệ đệ nói: “Chưởng quỹ kia thật là thú vị.”
“Đúng vậy, rất biết làm ăn.”
Khương Minh Hoằng dừng một chút, hỏi: “Tại sao tỷ tỷ lại quen biết Tạ tiên sinh?”
“Chưa thể nói là quen biết.”
Khương Minh Nguyệt nói với đệ đệ chuyện nàng đụng phải Tạ Uyên.
Khương Minh Hoằng nghe được lời này chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, cậu còn tưởng Tạ Uyên quen biết tỷ tỷ, cho nên mới đối xử tử tế với bọn họ như vậy, nhưng lại không phải sao?
Nhưng cậu rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao hiện tại Tạ Uyên còn chưa thi đậu Tiến sĩ, chưa tiến vào triều đình, đương nhiên sẽ không vô tình, gà trống sắt vắt cổ chày ra nước giống như kiếp trước.
Hai người quay lại đường cũ trở về nha môn, đợi một lúc mới thấy Tạ Uyên đi ra.
Tạ Uyên nhìn hai người đang đứng dưới gốc cây, bước nhanh đến chỗ bọn họ, hắn nói lời xin lỗi: “Đã lâu không về nha môn, hàn huyên với mọi người vài câu, các ngươi nóng lòng chờ đợi sao?”
“Không có, tiên sinh quá khách khí rồi.”
Khương Minh Hoằng lấy bút đưa cho Tạ Uyên, nói: “Hôm nay rất đa tạ tiên sinh, cũng không biết tiên sinh thích cái gì, cho nên ta và a tỷ đều rất thích một cây bút này, nên mua tặng cho tiên sinh, mong rằng tiên sinh có thể nhận lấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Nguyệt bị hắn ta chọc cười, nghĩ đến mười lạng bạc cũng không bao nhiêu, nàng đang định trả tiền, lại nghe được đệ đệ nói: “Sáu lượng!”
“Không được, sáu lương thì ta coi như lỗ vốn, không bán.”
“Chưởng quỹ đừng nóng vội,, nghe ta nói hết câu trước đã, sau đó mới quyết định cũng không muộn.”
“Ta đã được nhận vào trường tư Du thị, sau này nhất định sẽ thường xuyên mua giấy, bút, mực, hơn nữa ta còn có rất nhiều bạn đồng môn, khi đã thân quen ta có thể đưa bọn họ tới chỗ này của ngươi mua đồ.”
Chưởng quỹ nghe vậy, đôi mắt nhỏ như hạt châu đảo qua lại vài cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta bán cái này, tiểu công tử đừng quên sau này phải dẫn đồng môn tới tiểu điếm này của ta đấy.”
“Chưởng quỹ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ thường xuyên tới.”
Khương Minh Nguyệt nhìn thấy đệ đệ trực tiếp giảm giá xuống sáu lượng, nàng rất tự hào, người ưu tú như vậy lại là thân đệ đệ của nàng.
Hai tỷ đệ bước ra khỏi hiệu sách, Khương Minh Nguyệt đưa cây bút cho đệ đệ nói: “Chưởng quỹ kia thật là thú vị.”
“Đúng vậy, rất biết làm ăn.”
Khương Minh Hoằng dừng một chút, hỏi: “Tại sao tỷ tỷ lại quen biết Tạ tiên sinh?”
“Chưa thể nói là quen biết.”
Khương Minh Nguyệt nói với đệ đệ chuyện nàng đụng phải Tạ Uyên.
Khương Minh Hoằng nghe được lời này chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, cậu còn tưởng Tạ Uyên quen biết tỷ tỷ, cho nên mới đối xử tử tế với bọn họ như vậy, nhưng lại không phải sao?
Nhưng cậu rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao hiện tại Tạ Uyên còn chưa thi đậu Tiến sĩ, chưa tiến vào triều đình, đương nhiên sẽ không vô tình, gà trống sắt vắt cổ chày ra nước giống như kiếp trước.
Hai người quay lại đường cũ trở về nha môn, đợi một lúc mới thấy Tạ Uyên đi ra.
Tạ Uyên nhìn hai người đang đứng dưới gốc cây, bước nhanh đến chỗ bọn họ, hắn nói lời xin lỗi: “Đã lâu không về nha môn, hàn huyên với mọi người vài câu, các ngươi nóng lòng chờ đợi sao?”
“Không có, tiên sinh quá khách khí rồi.”
Khương Minh Hoằng lấy bút đưa cho Tạ Uyên, nói: “Hôm nay rất đa tạ tiên sinh, cũng không biết tiên sinh thích cái gì, cho nên ta và a tỷ đều rất thích một cây bút này, nên mua tặng cho tiên sinh, mong rằng tiên sinh có thể nhận lấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất