Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 20: Chúng Ta Thực Ra Không Hề Quen Biết Nhau 4
“Vậy ta từ chối là bất kính rồi.”
Tạ Uyên mở hộp gấm ra nhìn cây bút bên trong, cái này sợ là không hề rẻ, nghĩ đến đây là hai người cùng nhau chọn, hắn nhẹ nhàng sờ lên nói: “Cám ơn, ta rất thích!”
Hai người Khương Minh Nguyệt nghe vậy, quay mặt nhìn nhau cười một tiếng.
“Vậy chúng ta không quấy rầy cử nhân lão gia nữa.”
Tạ Uyên gật đầu, nhìn Khương Minh Hoằng: “Ta ở bên cạnh nhà các ngươi, nếu ngươi muốn vào trường tư Du thị, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Hai tỷ đệ nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng.
Hai anh em lúc đầu nghe vậy rất ngạc nhiên, sau đó lại vui mừng.
“Ta nhớ rồi, đa tạ tiên sinh.”
Sau khi hai người Khương Minh Nguyệt và Tạ Uyên tách ra, Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ rồi đề nghị: “Hôm nay là một ngày vui, chúng ta đi tửu lâu ăn cơm, ăn mừng đàng hoàng một trận được không?”
“Được.”
Hai người ăn cơm trưa, thương lượng một phen rồi đi đến chợ phía Tây, mặc dù đã có trạch viện nhưng bên trong lại chẳng có gì cả, muốn dọn vào ở cũng phải mua sắm rất nhiều thứ, những thứ khác không cần phải vội, sau này Khương Minh Nguyệt có thể thong thả mua sắm thêm, nhưng các loại giường, tủ, bàn đọc sách phải mua trước, như vậy bọn họ mới có thể sớm dọn vào ở.
Chợ Tây có bốn tiệm mộc, hai người Khương Minh Nguyệt đi đến tiệm lớn nhất trước.
Qua giờ Mùi, Tạ Uyên cả người nồng nặc mùi rượu, cáo biệt đám người trong nha môn.
Hắn bước đi loạng choạng, ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng giống như đang say rượu, sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, rời xa đám đông, đôi mắt Tạ Uyên lập tức khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
Hắn cúi đầu ngửi ngửi mùi rượu trên người, vẻ mặt chán ghét tăng nhanh tốc độ, một lúc sau, tới trước cửa nhà hẻm Trường Thọ, hắn lấy chìa khóa ra, mở khóa cửa rồi đẩy cửa vào, vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cánh cửa trạch viện bên cạnh.
Bên phía chợ Tây, hai người Khương Minh Nguyệt bỏ ra nửa canh giờ đi dạo qua tất cả bốn tiệm mộc, cuối cùng nàng nghe theo lời đề nghị của đệ đệ, chọn đi vào một cửa tiệm làm ăn không tốt lắm, tướng mạo chưởng quỹ cực kỳ hung dữ.
Chưởng quỹ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, họ Hồ, thân cao chín thước, âm trầm và cường tráng.
Kiếp trước Khương Minh Nguyệt đã từng nhìn thấy trên TV rất nhiều loại người xấu, người trước mặt không phải bất kỳ loại nào trong số bọn họ, mà lại giống người xấu hơn so với những diễn viên kia.
Mặc dù nàng có chút sợ hãi, nhưng Khương Minh Nguyệt biết, con mắt của đệ đệ mình Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Uyên mở hộp gấm ra nhìn cây bút bên trong, cái này sợ là không hề rẻ, nghĩ đến đây là hai người cùng nhau chọn, hắn nhẹ nhàng sờ lên nói: “Cám ơn, ta rất thích!”
Hai người Khương Minh Nguyệt nghe vậy, quay mặt nhìn nhau cười một tiếng.
“Vậy chúng ta không quấy rầy cử nhân lão gia nữa.”
Tạ Uyên gật đầu, nhìn Khương Minh Hoằng: “Ta ở bên cạnh nhà các ngươi, nếu ngươi muốn vào trường tư Du thị, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Hai tỷ đệ nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng.
Hai anh em lúc đầu nghe vậy rất ngạc nhiên, sau đó lại vui mừng.
“Ta nhớ rồi, đa tạ tiên sinh.”
Sau khi hai người Khương Minh Nguyệt và Tạ Uyên tách ra, Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ rồi đề nghị: “Hôm nay là một ngày vui, chúng ta đi tửu lâu ăn cơm, ăn mừng đàng hoàng một trận được không?”
“Được.”
Hai người ăn cơm trưa, thương lượng một phen rồi đi đến chợ phía Tây, mặc dù đã có trạch viện nhưng bên trong lại chẳng có gì cả, muốn dọn vào ở cũng phải mua sắm rất nhiều thứ, những thứ khác không cần phải vội, sau này Khương Minh Nguyệt có thể thong thả mua sắm thêm, nhưng các loại giường, tủ, bàn đọc sách phải mua trước, như vậy bọn họ mới có thể sớm dọn vào ở.
Chợ Tây có bốn tiệm mộc, hai người Khương Minh Nguyệt đi đến tiệm lớn nhất trước.
Qua giờ Mùi, Tạ Uyên cả người nồng nặc mùi rượu, cáo biệt đám người trong nha môn.
Hắn bước đi loạng choạng, ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng giống như đang say rượu, sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, rời xa đám đông, đôi mắt Tạ Uyên lập tức khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
Hắn cúi đầu ngửi ngửi mùi rượu trên người, vẻ mặt chán ghét tăng nhanh tốc độ, một lúc sau, tới trước cửa nhà hẻm Trường Thọ, hắn lấy chìa khóa ra, mở khóa cửa rồi đẩy cửa vào, vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cánh cửa trạch viện bên cạnh.
Bên phía chợ Tây, hai người Khương Minh Nguyệt bỏ ra nửa canh giờ đi dạo qua tất cả bốn tiệm mộc, cuối cùng nàng nghe theo lời đề nghị của đệ đệ, chọn đi vào một cửa tiệm làm ăn không tốt lắm, tướng mạo chưởng quỹ cực kỳ hung dữ.
Chưởng quỹ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, họ Hồ, thân cao chín thước, âm trầm và cường tráng.
Kiếp trước Khương Minh Nguyệt đã từng nhìn thấy trên TV rất nhiều loại người xấu, người trước mặt không phải bất kỳ loại nào trong số bọn họ, mà lại giống người xấu hơn so với những diễn viên kia.
Mặc dù nàng có chút sợ hãi, nhưng Khương Minh Nguyệt biết, con mắt của đệ đệ mình Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất