Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 22: Trong Lòng Hắn, A Tỷ Vẫn Chỉ Là Một Hải Tử.. 2
Thiếu nữ nhìn thấy hắn rõ ràng cũng giật mình, đột ngột phanh gấp, dừng lại rồi lặng lẽ quay đầu trở lại, lại càng chạy nhanh hơn.
Nhìn đôi tai của Khương Minh Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng lên, Tạ Uyên cảm thấy lúc này nàng nhất định là rất xấu hổ! Trong thời gian ngắn có lẽ nàng sẽ không xuất hiện lại ở trước mặt hắn nữa, dù sao cô nương gia đều là da mặt mỏng.
Chỉ là Tạ Uyên không ngờ tới chỉ một lúc sau Khương Minh Nguyệt lại một lần nữa từ trong nhà đi ra.
Bước đi của nàng nhẹ nhàng, duyên dáng, trên khuôn mặt nở một nụ cười đoan chính, nếu bỏ qua đôi mắt to đang chuyển động xoay tròn thì rất đoan trang.
Nàng đi từ ca lại gần đến trước mặt bọn họ, cúi người hành lễ chào hắn rồi ngẩng đầu lên.
“Chào buổi chiều, cử nhân lão gia.”
Nàng chớp chớp đôi mắt to thông minh, dường như muốn nói vừa rồi ngươi không nhìn thấy gì cả đúng không?
Tâm tình Tạ Uyên lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Xin chào!”
Khương Minh Nguyệt thầm nghĩ, ta tuyệt đối không tốt chút nào, thật sự là xấu hổ muốn chết, nhưng da mặt nàng đủ dày, nàng không tỏ ra xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.
Nàng lễ phép mỉm cười với nam nhân, quay lại nhìn đệ đệ phiền muộn nói: “Trong nhà lại hết nước rồi.”
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng phải lo lắng về chuyện nước ăn, tiểu trạch viện này của bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là không có giếng nước.
Sau một khoảng thời gian tìm hiểu chỗ này, Khương Minh Nguyệt biết đại đa số các gia đình ở huyện Uyển Bình đều không có giếng nước, bởi vì đào một cái giếng tốn rất nhiều tiền, nàng cũng không biết cụ thể là bao nhiêu.
Nhà bình thường ăn bản không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, cho nên bọn họ chủ yếu mua nước uống, đúng vậy, bọn họ mua ước chỉ để uống và nấu ăn.
Còn những công việc như giặt giũ, dọn dẹp, mấy phụ nhân tính toán tỉ mỉ một chút sẽ xách chậu rửa trực tiếp ra bờ sông, nước tắm cũng là xách từ dưới sông lên, như vậy một năm có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Bởi vì đã mua nước hai lần nên Khương Minh Nguyệt biết trong huyện có tổng cộng bốn tiệm bán nước, ba tiệm bán nước suối, còn có một tiệm bán nước giếng là rẻ tiền nhất, nhưng phải đi từ sáng sớm mới có thể mua được.
Vốn dĩ hôm nay nước trong nhà đủ để uống, nhưng sáng sớm lúc nàng quét dọn phòng đã dùng một ít nước, hiện tại cũng không còn nhiều, đối với những người làm công này thật không dễ dàng, bọn họ kiếm được tiền vất vả, người ta đi rất xa giúp đỡ đưa đồ dùng trong nhà tới đây, nàng cũng không thể đến nước trắng cũng không cho bọn họ uống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn đôi tai của Khương Minh Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng lên, Tạ Uyên cảm thấy lúc này nàng nhất định là rất xấu hổ! Trong thời gian ngắn có lẽ nàng sẽ không xuất hiện lại ở trước mặt hắn nữa, dù sao cô nương gia đều là da mặt mỏng.
Chỉ là Tạ Uyên không ngờ tới chỉ một lúc sau Khương Minh Nguyệt lại một lần nữa từ trong nhà đi ra.
Bước đi của nàng nhẹ nhàng, duyên dáng, trên khuôn mặt nở một nụ cười đoan chính, nếu bỏ qua đôi mắt to đang chuyển động xoay tròn thì rất đoan trang.
Nàng đi từ ca lại gần đến trước mặt bọn họ, cúi người hành lễ chào hắn rồi ngẩng đầu lên.
“Chào buổi chiều, cử nhân lão gia.”
Nàng chớp chớp đôi mắt to thông minh, dường như muốn nói vừa rồi ngươi không nhìn thấy gì cả đúng không?
Tâm tình Tạ Uyên lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Xin chào!”
Khương Minh Nguyệt thầm nghĩ, ta tuyệt đối không tốt chút nào, thật sự là xấu hổ muốn chết, nhưng da mặt nàng đủ dày, nàng không tỏ ra xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.
Nàng lễ phép mỉm cười với nam nhân, quay lại nhìn đệ đệ phiền muộn nói: “Trong nhà lại hết nước rồi.”
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng phải lo lắng về chuyện nước ăn, tiểu trạch viện này của bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là không có giếng nước.
Sau một khoảng thời gian tìm hiểu chỗ này, Khương Minh Nguyệt biết đại đa số các gia đình ở huyện Uyển Bình đều không có giếng nước, bởi vì đào một cái giếng tốn rất nhiều tiền, nàng cũng không biết cụ thể là bao nhiêu.
Nhà bình thường ăn bản không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, cho nên bọn họ chủ yếu mua nước uống, đúng vậy, bọn họ mua ước chỉ để uống và nấu ăn.
Còn những công việc như giặt giũ, dọn dẹp, mấy phụ nhân tính toán tỉ mỉ một chút sẽ xách chậu rửa trực tiếp ra bờ sông, nước tắm cũng là xách từ dưới sông lên, như vậy một năm có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Bởi vì đã mua nước hai lần nên Khương Minh Nguyệt biết trong huyện có tổng cộng bốn tiệm bán nước, ba tiệm bán nước suối, còn có một tiệm bán nước giếng là rẻ tiền nhất, nhưng phải đi từ sáng sớm mới có thể mua được.
Vốn dĩ hôm nay nước trong nhà đủ để uống, nhưng sáng sớm lúc nàng quét dọn phòng đã dùng một ít nước, hiện tại cũng không còn nhiều, đối với những người làm công này thật không dễ dàng, bọn họ kiếm được tiền vất vả, người ta đi rất xa giúp đỡ đưa đồ dùng trong nhà tới đây, nàng cũng không thể đến nước trắng cũng không cho bọn họ uống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất