Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 25: Ngươi Cười Nhìn Rất Đẹp 2
Hóa ra tự mình hiểu lấy còn có thể được sử dụng theo cách này. Tạ Uyên nhìn đi chỗ khác, xách thùng nước ra.
Khương Minh Nguyệt nhìn hắn xách nước đi ra thì nói: “Đưa cho ta!”
“Để ta giúp ngươi! Hơi nặng, có lẽ ngươi không xách nổi đâu.”
Khương Minh Nguyệt thầm nghĩ, quá coi thường ta rồi, mặc dù nhìn bề ngoài nàng có vẻ yếu đuối nhưng nàng không phải là nữ tử yếu đuối.
Kiếp trước bởi vì bị bệnh tim nên nàng không thể vận động mạnh, kiếp này sau khi có được một thân thể khỏe mạnh, nàng đặc biệt thích vận động, bởi vậy còn đi theo mấy thân học võ nghệ mấy năm, mặc dù chỉ có thể khoa chân múa tay, nhưng vẫn có sức lực xách một thùng nước.
“Không thể làm như vậy được,cử nhân lão gia đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, không thể cứ làm phiền ngươi mãi được.”
“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, bây giờ đúng lúc ta không có việc gì làm.”
Khương Minh Nguyệt nhìn thấy nam nhân đổ nước rồi xách đi ra ngoài, vội vàng đi theo.
Tạ Uyên quay đầu nhìn nàng: “Ta chỉ lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu ngươi không chê, sau này có thể gọi ta là Tạ đại ca.”
“Được! Tạ đại ca.” Khương Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Một tiếng Tạ đại ca khiến cho hơi thở của hắn ngay lập tức hỗn loạn, nhưng hắn chỉ cần hít thở vài hơi là có thể bình tĩnh lại.
Khương Minh Nguyệt dẫn Tạ Uyên trở về nhà, nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn trong nhà bếp.
“Đệ đệ, ngươi đốt lửa trong bếp sao?”
Khương Minh Hoằng chạy ra khỏi bếp, chỉ ho khan.
“Đệ vốn muốn đốt lửa trước, không ngờ khói lại lớn như vậy.”
“Để tỷ vào trong xem sao!”
Khương Minh Nguyệt đi tới cửa phòng bếp, một làn khói dày đặc lại thổi nàng lùi trở về, thật là khó thở!
“Thôi bỏ đi, đợi lát nữa khói giảm bớt rồi lại đi vào.”
Tạ Uyên liếc nhìn hai tỷ đệ đang đứng bên ngoài không dám đi vào, nhịn không được cười khổ.
Hắn múc một bầu nước, thấm ướt khăn tay che miệng mũi, bưng bầu nước đi vào nhà bếp.
Một bầu nước đổ lên trên bếp củi, lửa tắt ngay lập tức, tự nhiên cũng không còn bốc khói nữa, hắn đặt bầu nước xuống, quay người, mở cửa sổ ra, lúc này mới đi ra ngoài.
“Tạ tiên sinh, cảm ơn ngươi!” Khương Minh Hoằng tỏ vẻ xấu hổ nói.
“Không sao đâu, khi mua củi có lẽ các người đã bị lừa rồi, chỉ có củi ướt một nửa khi đốt lên mới tạo ra khói lớn như vậy. Sau này nếu cá người mua củi thì đi đến chợ phía đông, có thể mua củi từ nhà củi lửa Hứa lão hán, hắn ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, nước da rất đen, có trên má trái có một vết sẹo rất dễ nhận ra.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Nguyệt nhìn hắn xách nước đi ra thì nói: “Đưa cho ta!”
“Để ta giúp ngươi! Hơi nặng, có lẽ ngươi không xách nổi đâu.”
Khương Minh Nguyệt thầm nghĩ, quá coi thường ta rồi, mặc dù nhìn bề ngoài nàng có vẻ yếu đuối nhưng nàng không phải là nữ tử yếu đuối.
Kiếp trước bởi vì bị bệnh tim nên nàng không thể vận động mạnh, kiếp này sau khi có được một thân thể khỏe mạnh, nàng đặc biệt thích vận động, bởi vậy còn đi theo mấy thân học võ nghệ mấy năm, mặc dù chỉ có thể khoa chân múa tay, nhưng vẫn có sức lực xách một thùng nước.
“Không thể làm như vậy được,cử nhân lão gia đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, không thể cứ làm phiền ngươi mãi được.”
“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, bây giờ đúng lúc ta không có việc gì làm.”
Khương Minh Nguyệt nhìn thấy nam nhân đổ nước rồi xách đi ra ngoài, vội vàng đi theo.
Tạ Uyên quay đầu nhìn nàng: “Ta chỉ lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu ngươi không chê, sau này có thể gọi ta là Tạ đại ca.”
“Được! Tạ đại ca.” Khương Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Một tiếng Tạ đại ca khiến cho hơi thở của hắn ngay lập tức hỗn loạn, nhưng hắn chỉ cần hít thở vài hơi là có thể bình tĩnh lại.
Khương Minh Nguyệt dẫn Tạ Uyên trở về nhà, nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn trong nhà bếp.
“Đệ đệ, ngươi đốt lửa trong bếp sao?”
Khương Minh Hoằng chạy ra khỏi bếp, chỉ ho khan.
“Đệ vốn muốn đốt lửa trước, không ngờ khói lại lớn như vậy.”
“Để tỷ vào trong xem sao!”
Khương Minh Nguyệt đi tới cửa phòng bếp, một làn khói dày đặc lại thổi nàng lùi trở về, thật là khó thở!
“Thôi bỏ đi, đợi lát nữa khói giảm bớt rồi lại đi vào.”
Tạ Uyên liếc nhìn hai tỷ đệ đang đứng bên ngoài không dám đi vào, nhịn không được cười khổ.
Hắn múc một bầu nước, thấm ướt khăn tay che miệng mũi, bưng bầu nước đi vào nhà bếp.
Một bầu nước đổ lên trên bếp củi, lửa tắt ngay lập tức, tự nhiên cũng không còn bốc khói nữa, hắn đặt bầu nước xuống, quay người, mở cửa sổ ra, lúc này mới đi ra ngoài.
“Tạ tiên sinh, cảm ơn ngươi!” Khương Minh Hoằng tỏ vẻ xấu hổ nói.
“Không sao đâu, khi mua củi có lẽ các người đã bị lừa rồi, chỉ có củi ướt một nửa khi đốt lên mới tạo ra khói lớn như vậy. Sau này nếu cá người mua củi thì đi đến chợ phía đông, có thể mua củi từ nhà củi lửa Hứa lão hán, hắn ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, nước da rất đen, có trên má trái có một vết sẹo rất dễ nhận ra.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất