Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 31: Ngươi Không Vui Sao? 1
Trong nhà trọ, hai người Khương Minh Nguyệt thu dọn đồ đạc xong đã là buổi trưa, lần này bọn họ không chạy ra bên ngoài nữa mà ăn cơm trong nhà trọ.
Buổi trưa, Khương Minh Nguyệt mang theo hai túi bánh ngọt đi đến chỗ quầy tính tiến, trước tiên là cám ơn chưởng quỹ quán trọ.
Khi bọn họ mới đến Uyển Bình, bởi vì đệ đệ hôn mê bất tỉnh, nàng đã liên tiếp hỏi thăm mấy quán trọ nhưng không ai chịu tiếp nhận bọn họ, sợ xui xẻo càng sợ đệ đệ sẽ chết bệnh tại quán trọ của bọn họ. Chỉ có quán trọ của Trịnh chưởng quỹ là chịu thu nhận bọn họ, mặc dù thu tiền tính ra đứt gấp hai lần những quán trọ khác nhưng Khương Minh Nguyệt vẫn rất cảm kích hắn ta.
Nàng đưa bánh ngọt cho Trịnh chưởng quỹ, nói với hắn ta về việc thanh toán trả phòng.
Trịnh chưởng quỹ phải người đến kiểm tra tiểu viện một lần, xác nhận tỷ đệ bọn họ không làm hư hại đồ vật gì trong tiểu viện nên rất thẳng thắn trả lại mười lượng tiền đặt cọc lại cho nàng.
Khương Minh Nguyệt đưa hai tay nhận lấy, nói: “Chúc ngài sau này làm ăn thịnh vượng, phú quý dồi dào.”
Trịnh chưởng quỹ luôn nghiêm túc, nghe được lời này trên mặt lộ ra nụ cười.
“Nhờ lời chúc tốt lành của ngươi.”
Cáo biệt với Trịnh chưởng quỹ xong, Khương Minh Nguyệt xách theo túi hành lý, dẫn theo đệ đệ rời khỏi quán trọ, quay trở lại hẻm Trường Thọ.
Khương Minh Hoằng đẩy cửa chính ra, quay người nhìn Khương Minh Nguyệt.
“Tỷ, từ bây giờ nơi này sẽ là nhà của chúng ta.”
Khương Minh Nguyệt nặng nề gật đầu, đến huyện Uyển Bình đã hơn nửa tháng, cuối cùng bọn họ cũng có một ngôi nhà của riêng mình, mặc dù sống trong quán trọ rất thoải mái nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác.
“Tỷ, thật xin lỗi, trước mắt đệ đệ chỉ có thể để tỷ ở chỗ này, chờ đệ lớn hơn một chút, có được công danh, chúng ta sẽ đổi sang một nơi lớn hơn.”
Chỗ tỷ tỷ luyện võ trước đây còn rộng hơn tiểu viện này, trong lòng Khương Minh Hoằng cảm thấy rất có lỗi với tỷ tỷ mình.
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng véo mũi đệ đệ.
"Nơi này tuy nhỏ nhưng cũng không có gì không tốt. Tỷ tỷ ta không cao sang như đệ nghĩ đâu, ăn được sơn trân hải vị, cũng nuốt được cơm rau dưa, chỉ là...”
Nàng hoạt bát nháy mắt với đệ đệ mình một cái rồi nói: “Tỷ đợi ngày đệ thi đậu đồng sinh, tú tài đổi cho tỷ một trạch viện lớn, đừng để tỷ chờ đợi quá lâu đấy!”
Khương Minh Hoằng mỉm cười gật đầu.
“Chúng ta đã chuyển đến đây, có nên qua nói một tiếng với Tạ tiên sinh không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi trưa, Khương Minh Nguyệt mang theo hai túi bánh ngọt đi đến chỗ quầy tính tiến, trước tiên là cám ơn chưởng quỹ quán trọ.
Khi bọn họ mới đến Uyển Bình, bởi vì đệ đệ hôn mê bất tỉnh, nàng đã liên tiếp hỏi thăm mấy quán trọ nhưng không ai chịu tiếp nhận bọn họ, sợ xui xẻo càng sợ đệ đệ sẽ chết bệnh tại quán trọ của bọn họ. Chỉ có quán trọ của Trịnh chưởng quỹ là chịu thu nhận bọn họ, mặc dù thu tiền tính ra đứt gấp hai lần những quán trọ khác nhưng Khương Minh Nguyệt vẫn rất cảm kích hắn ta.
Nàng đưa bánh ngọt cho Trịnh chưởng quỹ, nói với hắn ta về việc thanh toán trả phòng.
Trịnh chưởng quỹ phải người đến kiểm tra tiểu viện một lần, xác nhận tỷ đệ bọn họ không làm hư hại đồ vật gì trong tiểu viện nên rất thẳng thắn trả lại mười lượng tiền đặt cọc lại cho nàng.
Khương Minh Nguyệt đưa hai tay nhận lấy, nói: “Chúc ngài sau này làm ăn thịnh vượng, phú quý dồi dào.”
Trịnh chưởng quỹ luôn nghiêm túc, nghe được lời này trên mặt lộ ra nụ cười.
“Nhờ lời chúc tốt lành của ngươi.”
Cáo biệt với Trịnh chưởng quỹ xong, Khương Minh Nguyệt xách theo túi hành lý, dẫn theo đệ đệ rời khỏi quán trọ, quay trở lại hẻm Trường Thọ.
Khương Minh Hoằng đẩy cửa chính ra, quay người nhìn Khương Minh Nguyệt.
“Tỷ, từ bây giờ nơi này sẽ là nhà của chúng ta.”
Khương Minh Nguyệt nặng nề gật đầu, đến huyện Uyển Bình đã hơn nửa tháng, cuối cùng bọn họ cũng có một ngôi nhà của riêng mình, mặc dù sống trong quán trọ rất thoải mái nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác.
“Tỷ, thật xin lỗi, trước mắt đệ đệ chỉ có thể để tỷ ở chỗ này, chờ đệ lớn hơn một chút, có được công danh, chúng ta sẽ đổi sang một nơi lớn hơn.”
Chỗ tỷ tỷ luyện võ trước đây còn rộng hơn tiểu viện này, trong lòng Khương Minh Hoằng cảm thấy rất có lỗi với tỷ tỷ mình.
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng véo mũi đệ đệ.
"Nơi này tuy nhỏ nhưng cũng không có gì không tốt. Tỷ tỷ ta không cao sang như đệ nghĩ đâu, ăn được sơn trân hải vị, cũng nuốt được cơm rau dưa, chỉ là...”
Nàng hoạt bát nháy mắt với đệ đệ mình một cái rồi nói: “Tỷ đợi ngày đệ thi đậu đồng sinh, tú tài đổi cho tỷ một trạch viện lớn, đừng để tỷ chờ đợi quá lâu đấy!”
Khương Minh Hoằng mỉm cười gật đầu.
“Chúng ta đã chuyển đến đây, có nên qua nói một tiếng với Tạ tiên sinh không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất