Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 5: Ta Đã Biết Bí Mật Của Ngươi! 2
Khương Minh Hoằng nói xong, nhận ra giọng điệu của mình quá gay gắt nên nói thêm một câu.
“Đợi đệ thi đậu rồi lại nói.”
Mặc dù đệ đệ che giấu rất tốt, nhưng Khương Minh Nguyệt vẫn có thể nghe thấy trong giọng điệu của cậu có chút bài xích và chán ghét, lại có chút không bình thường, nên biết rằng đệ đệ chưa bao giờ gặp tiểu di.
“Chỉ sợ phụ mẫu liên lạc với tiểu di, biết chúng ta không ở kinh thành sẽ lo lắng.”
Khương Minh Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta có nên viết thư cho phụ mẫu báo tin đã bình an thuận lợi định cư ở huyện Uyển Bình không?”
“Ngày đó chúng ta vội vã rời đi, cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, tỷ rất lo lắng cho phụ mẫu, không biết tình hình trong nhà bây giờ ra sao.”
Nghe thấy tỷ tỷ lo lắng, Khương Minh Hoằng nắm tay nàng an ủi.
“Tỷ đừng lo lắng, phụ mẫu sẽ không sao đâu.”
“Có phải đệ biết chuyện gì không?”Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ hỏi.
Khương Minh Hoằng gật đầu, cậu không muốn tỷ tỷ mình suốt ngày lo lắng, càng sợ nàng sẽ vụng trộm viết thư cho phụ mẫu sau lưng mình.
Những tỷ tỷ khác có lẽ sẽ không làm được việc như vậy, nhưng tỷ tỷ cậu thì chắc chắn có thể. Cho nên cậu nhất định phải khiến tỷ tỷ không dám viết thư cho phụ mẫu nữa.
“Khi rời khỏi Nguyên Giang phủ, phụ thân đã nói với đệ mất câu.”
“Phụ thân đã nói gì?” Khương Minh Nguyệt vội vàng hỏi.
“Năm ngoái bởi vì một nhóm đồ sứ, phụ thân đã đắc tội với một đại nhân vật, ông sợ đại nhân vật kia sẽ gây bất lợi cho chúng ta nên mới bảo chúng ta đến kinh thành lánh nạn. Chúng ta không ở bên cạnh phụ mẫu, bọn họ sẽ không bị uy hiếp, có thể quần nhau một mất một còn với đại nhân vật kia.”
“A!”
Khương Minh Nguyệt biết chuyện không đơn giản như lời đệ đệ nói, nếu không phụ mẫu sẽ không hoảng sợ phải đưa bọn họ ra khỏi thành như vậy, càng sẽ không chia một nửa gia sản cho bọn họ.
Có lẽ tạm thời sẽ không hỏi được điều gì từ chỗ đệ đệ, nhưng biết rằng phụ mẫu vẫn ổn, nàng có thể yên tâm hơn một chút.
“Vì sự an toàn của chúng ta, trong thời gian ngắn phụ mẫu sẽ không liên lạc với mấy người tiểu di.
Khương Minh Hoằng nghiêm túc nhìn tỷ tỷ: “Vì phụ mẫu, tạm thời chúng ta cũng không thể viết thư cho bọn họ.”
Không thể liên lạc với phụ mẫu có lẽ là nguyên nhân chính khiến đệ đệ nói với nàng nhiều như vậy, Khương Minh Nguyệt quyết định trấn an đệ đệ: “Tỷ biết rồi! Không có sự đồng ý của đệ, tỷ tuyệt đối sẽ không viết thư cho phụ mẫu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đợi đệ thi đậu rồi lại nói.”
Mặc dù đệ đệ che giấu rất tốt, nhưng Khương Minh Nguyệt vẫn có thể nghe thấy trong giọng điệu của cậu có chút bài xích và chán ghét, lại có chút không bình thường, nên biết rằng đệ đệ chưa bao giờ gặp tiểu di.
“Chỉ sợ phụ mẫu liên lạc với tiểu di, biết chúng ta không ở kinh thành sẽ lo lắng.”
Khương Minh Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta có nên viết thư cho phụ mẫu báo tin đã bình an thuận lợi định cư ở huyện Uyển Bình không?”
“Ngày đó chúng ta vội vã rời đi, cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, tỷ rất lo lắng cho phụ mẫu, không biết tình hình trong nhà bây giờ ra sao.”
Nghe thấy tỷ tỷ lo lắng, Khương Minh Hoằng nắm tay nàng an ủi.
“Tỷ đừng lo lắng, phụ mẫu sẽ không sao đâu.”
“Có phải đệ biết chuyện gì không?”Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ hỏi.
Khương Minh Hoằng gật đầu, cậu không muốn tỷ tỷ mình suốt ngày lo lắng, càng sợ nàng sẽ vụng trộm viết thư cho phụ mẫu sau lưng mình.
Những tỷ tỷ khác có lẽ sẽ không làm được việc như vậy, nhưng tỷ tỷ cậu thì chắc chắn có thể. Cho nên cậu nhất định phải khiến tỷ tỷ không dám viết thư cho phụ mẫu nữa.
“Khi rời khỏi Nguyên Giang phủ, phụ thân đã nói với đệ mất câu.”
“Phụ thân đã nói gì?” Khương Minh Nguyệt vội vàng hỏi.
“Năm ngoái bởi vì một nhóm đồ sứ, phụ thân đã đắc tội với một đại nhân vật, ông sợ đại nhân vật kia sẽ gây bất lợi cho chúng ta nên mới bảo chúng ta đến kinh thành lánh nạn. Chúng ta không ở bên cạnh phụ mẫu, bọn họ sẽ không bị uy hiếp, có thể quần nhau một mất một còn với đại nhân vật kia.”
“A!”
Khương Minh Nguyệt biết chuyện không đơn giản như lời đệ đệ nói, nếu không phụ mẫu sẽ không hoảng sợ phải đưa bọn họ ra khỏi thành như vậy, càng sẽ không chia một nửa gia sản cho bọn họ.
Có lẽ tạm thời sẽ không hỏi được điều gì từ chỗ đệ đệ, nhưng biết rằng phụ mẫu vẫn ổn, nàng có thể yên tâm hơn một chút.
“Vì sự an toàn của chúng ta, trong thời gian ngắn phụ mẫu sẽ không liên lạc với mấy người tiểu di.
Khương Minh Hoằng nghiêm túc nhìn tỷ tỷ: “Vì phụ mẫu, tạm thời chúng ta cũng không thể viết thư cho bọn họ.”
Không thể liên lạc với phụ mẫu có lẽ là nguyên nhân chính khiến đệ đệ nói với nàng nhiều như vậy, Khương Minh Nguyệt quyết định trấn an đệ đệ: “Tỷ biết rồi! Không có sự đồng ý của đệ, tỷ tuyệt đối sẽ không viết thư cho phụ mẫu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất