Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu

Chương 8: Bọn Họ Không Phải Đến Xem Bệnh, Rõ Ràng Là Đến Xem Người 2

Trước Sau
Khương Minh Nguyệt liếc nhìn bộ quần áo vải thô của mình và đệ đệ, đúng rồi, nhìn bọn họ hoàn toàn không giống dáng vẻ người giàu, xem ra bọn họ nguỵ trang rất thành công!

Hai tỷ đệ nhìn nhau, Khương Minh Nguyệt tinh nghịch nháy mắt với đệ đệ, nói với đại phu: “Ông cứ kê đơn đí! Ta trả nổi.”

Loan đại phu nghe vậy liền cúi đầu viết đơn thuốc nói: “Ta sẽ kê đơn thuốc trong vòng bảy ngày, trở về sắc uống, bảy ngày sau lại đến tái khám.”

“Được, đa tạ Loan đại phu!”

Khi Khương Minh Hoằng được tỷ tỷ dẫn ra ngoài, cậu liếc nhìn phòng mạch bên trái, ánh mắt rơi vào người vị đại phu đang xem bệnh, đồng tử cậu đột nhiên co rút lại, đứng chết trân tại chỗ.

Nhận ra đệ đệ đã dừng lại, Khương Minh Nguyệt quay người, nhìn theo ánh mắt cậu, đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm.

Là hắn! Hắn là đại phu sao?

Khương Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều cô gái thiếu nữ đến khám bệnh như vậy, bọn họ không phải đến xem bệnh, rõ ràng là đến xem người.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của thiếu nữ hơi mở to, lộ ra chút kinh ngạc, giống như muốn nói, sao ngươi lại ở đây? Ngươi là đại phu sao?

“Tạ đại phu, bệnh của ta rất nghiêm trọng sao?”

Tạ Uyên buộc phải thu hồi ánh mắt, thản nhiên nhìn thoáng qua “người bệnh” đang có chút căng thẳng trước mặt, lúc này mới bất giác nhận ra mình đã bắt mạch xem bệnh rất lâu, hắn thu tay lại vừa viết đơn thuốc vừa nói: “Đừng sợ, chỉ là có chút phát hỏa, ta kê cho ngươi một ít thuốc giải nhiệt, hai ngày nữa sẽ khỏi.”

Khương Minh Nguyệt cụp đôi mắt nhìn về phía đệ đệ đang nhìn đến xuất thần.



“Đệ biết vị đại phu kia sao?”

Khương Minh Hoằng cố gắng đè nén tất cả cảm xúc: “Đệ không biết, chúng ta đi thôi!”

Khương Minh Nguyệt “A” một tiếng, không hề tin lời đệ đệ.

Khi theo tỷ tỷ đi ra khỏi dược đường, Khương Minh Hoằng không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn Tạ Uyên một chút, hắn vậy mà lại biết y thuật sao?

Tạ Uyên đưa đơn thuốc vừa viết xong tới trước mặt người bệnh.

“Đi lấy thuốc đi!"”

“Ôi! Tạ ơn, Tạ đại phu.”

“Không có gì!” Tạ Uyên không để lại dấu vết liếc nhìn đình viện một chút, sau đó ánh mặt quay lại với “người bệnh”, không biết vì lý do gì mà suy nghĩ của hắn lại giống như bị gián đoạn.

“Tạ đại phu, ta bị đau đầu, làm phiền người xem cho ta bị làm sao vậy?”

Tạ Uyên “Ừ” một tiếng, hít thở vài hơi để bình tĩnh lại tâm tình, úc này mới bắt đầu bắt mạch.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau