Chương 3: Tưới nước | Ở bên anh
Nhóc mọng nước làm tổ trong lòng bàn tay ấm áp thoải mái của chủ tịch Tô đánh một giấc ngon lành tới bình minh, mãi tới khi bên ngoài có tiếng đập cửa mới vội vàng chạy về phía chậu cây của mình để trốn, đoạn ghé vào thành chậu lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Chủ tịch Tô bị tiếng gõ cửa gọi dậy, hắn nhíu mày, sau đó chầm chậm mở mắt.
Gần như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái chậu nhỏ đặt cạnh máy tính, trong chậu chỉ trơ trọi một cái cây mọng nước không rõ giống, nom qua… bụ bẫm tới bóng loáng trơn tuột?
Chủ tịch Tô cũng phải cạn lời 囧 với những gì vừa nhảy ra trong đầu mình.
Người đứng ngoài vẫn còn gõ cửa, chủ tịch Tô hạ giọng đáp: “Mời vào.”
Người bước vào là dì dọn vệ sinh, sau khi thấy chủ tịch Tô ra hiệu liền bắt đầu dọn dẹp.
Chủ tịch Tô ra ngoài một hồi, lúc về thì dì quét dọn đã dọn dẹp xong xuôi, hắn vô tình lướt qua chậu cây mọng nước trên bàn, đột nhiên nhớ ra hình như đêm qua mình nằm mơ?
Mơ thấy cái cây mọng nước thành tinh, nó còn nói nó không thích bị đặt cạnh máy tính?
Chủ tịch Tô: “…”
Chẳng lẽ rượu còn ảnh hưởng tới trí thông minh à?
Hắn nhìn chằm chằm vào chậu cây mọng nước suốt ba giây, sau đó vươn tay cầm cái chậu nhỏ lên, chuẩn bị đặt nó ở một cái bàn khác.
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu đổi vị trí cho mình, Yến Hoa vui vẻ biến thân, kích động nói: “Xin hãy đặt tui cạnh máy đun nước ạ, xin cảm ơn!”
“Cái đệch!” Chủ tịch Tô giật mình run tay, suýt chút nữa là tiễn cây mọng nước Yến Hoa về trời.
Yến Hoa níu chặt lấy thành chậu, hoảng hốt la: “Aaaaa, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Chủ tịch Tô cúi đầu, dùng một tư thế rất là không ngầu lòi ôm chặt lấy chậu cây nhỏ suýt thì văng ra ngoài bằng cả hai tay, sự khiếp sợ trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
Yến Hoa vỗ vỗ tim, hồn vía vẫn còn lơ lửng, “Làm tui sợ muốn chết, chủ tịch Tô anh từ từ thôi.”
Chủ tịch Tô ra sức chớp mắt, sau khi chắc chắn cậu chàng tí hon chỉ to bằng bàn tay này không phải là ảo giác của mình liền đặt cái chậu xuống bàn.
“Cây mọng nước thành tinh?” Hắn nhìn chằm chằm Yến Hoa từ trên cao, hỏi.
Yến Hoa hoang mang nghiêng cái đầu nhỏ xíu, “Tui nói với anh hôm qua rồi mà.”
Chủ tịch Tô đã tưởng lúc đó mình uống say nằm mơ: “…À.”
Nhóc mọng nước có mái tóc nâu ngắn, nom rất mềm, đôi con ngươi đen nhánh với hàng mi cong veo, thêm vào đó là chiếc mũi cao và bờ môi hồng hào… Chủ tịch Tô ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận:
Bề ngoài rất giống người.
Yến Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chủ tịch Tô chủ tịch Tô, anh có thể bỏ tui xuống rồi!”
Chủ tịch Tô đặt chậu cây nhỏ ngay cạnh máy đun nước.
Chậu cây chạm vào mặt bàn, nhóc mọng nước nhảy ngay ra khỏi chậu, chạy về phía thùng nước lớn chuyên dùng uống nước ực ực ực tới đã đời rồi thoả mãn chẹp chẹp mỏ, ợ một tiếng thật khẽ.
Chủ tịch Tô chăm chú nhìn nó uống nước mà bỗng thấy nước trong cốc… rất ngon lành.
Thậm chí còn không kiềm chế được mà nước nuốt miếng.
Yến Hoa sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, chống hông ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông: “Chủ tịch Tô, hiện giờ tui có thể bắt đầu ở bên anh rồi!”
Chủ tịch Tô: “??”
Yến Hoa vẫn thấy hơi lo, đoạn nhắc lại lần nữa: “Chỉ có lúc không người tui mới hóa thành hình người thôi, tui sợ người khác túm tui đi nghiên cứu lắm, thế có được không chủ tịch Tô?”
Nhóc con thơm mùi sữa cầu xin bạn một cách nhỏ nhẹ và cẩn thận, đã thế thì có gì mà không thể, cái gì cũng có thể hết.
Chủ tịch Tô bình tĩnh gật đầu.
Hẳn là không cần mời đạo sĩ tới tiễn nhóc yêu tinh này đâu… nhỉ?
Chủ tịch Tô bị tiếng gõ cửa gọi dậy, hắn nhíu mày, sau đó chầm chậm mở mắt.
Gần như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái chậu nhỏ đặt cạnh máy tính, trong chậu chỉ trơ trọi một cái cây mọng nước không rõ giống, nom qua… bụ bẫm tới bóng loáng trơn tuột?
Chủ tịch Tô cũng phải cạn lời 囧 với những gì vừa nhảy ra trong đầu mình.
Người đứng ngoài vẫn còn gõ cửa, chủ tịch Tô hạ giọng đáp: “Mời vào.”
Người bước vào là dì dọn vệ sinh, sau khi thấy chủ tịch Tô ra hiệu liền bắt đầu dọn dẹp.
Chủ tịch Tô ra ngoài một hồi, lúc về thì dì quét dọn đã dọn dẹp xong xuôi, hắn vô tình lướt qua chậu cây mọng nước trên bàn, đột nhiên nhớ ra hình như đêm qua mình nằm mơ?
Mơ thấy cái cây mọng nước thành tinh, nó còn nói nó không thích bị đặt cạnh máy tính?
Chủ tịch Tô: “…”
Chẳng lẽ rượu còn ảnh hưởng tới trí thông minh à?
Hắn nhìn chằm chằm vào chậu cây mọng nước suốt ba giây, sau đó vươn tay cầm cái chậu nhỏ lên, chuẩn bị đặt nó ở một cái bàn khác.
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu đổi vị trí cho mình, Yến Hoa vui vẻ biến thân, kích động nói: “Xin hãy đặt tui cạnh máy đun nước ạ, xin cảm ơn!”
“Cái đệch!” Chủ tịch Tô giật mình run tay, suýt chút nữa là tiễn cây mọng nước Yến Hoa về trời.
Yến Hoa níu chặt lấy thành chậu, hoảng hốt la: “Aaaaa, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Chủ tịch Tô cúi đầu, dùng một tư thế rất là không ngầu lòi ôm chặt lấy chậu cây nhỏ suýt thì văng ra ngoài bằng cả hai tay, sự khiếp sợ trên mặt vẫn còn chưa biến mất.
Yến Hoa vỗ vỗ tim, hồn vía vẫn còn lơ lửng, “Làm tui sợ muốn chết, chủ tịch Tô anh từ từ thôi.”
Chủ tịch Tô ra sức chớp mắt, sau khi chắc chắn cậu chàng tí hon chỉ to bằng bàn tay này không phải là ảo giác của mình liền đặt cái chậu xuống bàn.
“Cây mọng nước thành tinh?” Hắn nhìn chằm chằm Yến Hoa từ trên cao, hỏi.
Yến Hoa hoang mang nghiêng cái đầu nhỏ xíu, “Tui nói với anh hôm qua rồi mà.”
Chủ tịch Tô đã tưởng lúc đó mình uống say nằm mơ: “…À.”
Nhóc mọng nước có mái tóc nâu ngắn, nom rất mềm, đôi con ngươi đen nhánh với hàng mi cong veo, thêm vào đó là chiếc mũi cao và bờ môi hồng hào… Chủ tịch Tô ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận:
Bề ngoài rất giống người.
Yến Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chủ tịch Tô chủ tịch Tô, anh có thể bỏ tui xuống rồi!”
Chủ tịch Tô đặt chậu cây nhỏ ngay cạnh máy đun nước.
Chậu cây chạm vào mặt bàn, nhóc mọng nước nhảy ngay ra khỏi chậu, chạy về phía thùng nước lớn chuyên dùng uống nước ực ực ực tới đã đời rồi thoả mãn chẹp chẹp mỏ, ợ một tiếng thật khẽ.
Chủ tịch Tô chăm chú nhìn nó uống nước mà bỗng thấy nước trong cốc… rất ngon lành.
Thậm chí còn không kiềm chế được mà nước nuốt miếng.
Yến Hoa sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, chống hông ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông: “Chủ tịch Tô, hiện giờ tui có thể bắt đầu ở bên anh rồi!”
Chủ tịch Tô: “??”
Yến Hoa vẫn thấy hơi lo, đoạn nhắc lại lần nữa: “Chỉ có lúc không người tui mới hóa thành hình người thôi, tui sợ người khác túm tui đi nghiên cứu lắm, thế có được không chủ tịch Tô?”
Nhóc con thơm mùi sữa cầu xin bạn một cách nhỏ nhẹ và cẩn thận, đã thế thì có gì mà không thể, cái gì cũng có thể hết.
Chủ tịch Tô bình tĩnh gật đầu.
Hẳn là không cần mời đạo sĩ tới tiễn nhóc yêu tinh này đâu… nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất