Chương 8: Xuôi xuống | Lạnh sống lưng
Yến Hoa chầm chậm quay đầu lại nhìn hắn từ xa xa, nước mắt đong đầy khóe mi nhưng chẳng chịu rơi xuống, cậu thì thào: “Chủ tịch Tô, em sẽ không xuất hiện nữa đâu, đừng, đừng giết bé con.”
Chủ tịch Tô trưng biểu cảm lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo như bắc cực, “Lại đây.”
Yến Hoa vô thức lùi về sau, sống lưng vừa chạm vào cánh cửa lạnh băng liền rùng mình một cái.
Chủ tịch Tô hít sâu một hơi, nói chậm lại: “Cậu lại đây đã.”
Yến Hoa nâng bé mầm xanh đi về phía chủ tịch Tô, thấy hắn không còn tức giận như vừa nãy nữa thì sự lo lắng mới từ từ xuôi xuống.
“Cái thứ đồ chơi này…” Chủ tịch Tô nhíu mày đăm chiêu nhìn mầm non chỉ to bằng móng tay út trong tay Yến Hoa, “Đây là em bé mà cậu nói?”
“Không phải đồ chơi.” Yến Hoa nghiêm túc sửa lại: “Nó cũng là cây mọng nước, nhưng nó còn quá nhỏ, chưa thể biến hình được.”
“Có thể biến hình được?” Hàng lông mày của chủ tịch Tô khẽ nhúc nhích, “Sẽ giống như cậu hồi trước sao?”
Yến Hoa lắc đầu, cậu cũng mông lung: “Không rõ nữa, bởi vì là anh sinh nên cũng không chắc là sau này nó biến thành người hay là mọng nước tinh.”
Chủ tịch Tô càng nhíu chặt mày hơn, “Vậy cậu cứ đỡ nó như thế à?”
“Phải gieo vào đất.” Yến Hoa cẩn thận khép tay lại, tủi thân nói: “Em phải đưa nó đi tìm ít đất.”
Chủ tịch Tô liếc Yến Hoa từ trên xuống dưới, cả người chỉ quấn độc cái áo vest của mình, hắn đe: “Cậu ăn mặc thế này bước ra đường sẽ bị đưa vào đồn cảnh sát ngay, mà ngộ nhỡ có lỡ biến nhỏ giữa đường thì có khi sẽ bị bắt luôn vào viện nghiên cứu.”
Yến Hoa bị dọa tới bệch cả mặt, sống mũi cậu cay cay, nức nở nói: “Nhưng, nhưng anh lại không cần em, chắc chắn sẽ không đưa em và bé con về chậu nhỏ đâu, em, em…”
Yến Hoa cứ “em, em” mãi, nước mắt thì lã chã rơi xuống thảm trải sàn.
Chủ tịch Tô nhìn cậu chăm chăm, đoạn bước vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Yến Hoa ngơ ngác một hồi, cậu chợt nhận ra có lẽ chủ tịch Tô sẽ không đuổi mình đi nữa, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn cảm thấy rất tủi thân, thế là đáng thương ngồi bó gối bên cạnh ghế sa lông, thầm thì với bé mầm non: “Bé con đừng sợ nhé, người bố kia của con không muốn con, nhưng con vẫn còn bố mà, ngày mai bố đưa con đi tìm đất để con đi ngủ nhé.”
Sau đó bé mầm non trong tay cậu động đậy một chút, tựa như một chiếc lông vũ cọ nhẹ qua lòng bàn tay cậu.
Yến Hoa không nhịn được cười, cậu nâng bé mầm non tới trước mặt, một giây sau bỗng có hai đốt ngón tay thon dài xuất hiện, túm mất bé mầm non trong tay cậu đi.
Yến Hoa hoảng loạn, ngay sau đó trong ngực cậu nhiều thêm mấy bộ quần áo mềm mại, cậu ôm quần áo ngẩng đầu lên, bắt gặp chủ tịch Tô đang nhìn mình từ trên xuống và nói: “Mặc đồ.”
Yến Hoa lo lắng nhìn chằm chằm bé mầm non trong tay hắn, chủ tịch Tô vừa đặt bé mầm non trong lòng bàn tay thì bé mầm non lên cơn ngay tức thì, hai phiến lá lung lay không ngừng, hết lăn sang trái lại lăn sang phải để làm nũng, hoạt bát một cách kì lạ.
Chủ tịch Tô chạm nhẹ vào bé mầm non bằng một ngón tay, lại dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Yến Hoa: “Mặc đồ vào, xuống nhà tìm đất cho nó.”
Đôi con ngươi của Yến Hoa sáng bừng lên.
Chủ tịch Tô đúng là người tốt mà!”
Mười phút sau, chiếc áo sơ mi luôn phẳng phiu của chủ tịch Tô được xắn tới cùi chỏ, cổ áo chẳng biết cọ vào đâu mà dính nguyên một mảng đen, hắn đẩy bụi cây vướng víu sang một bên, đoạn quay đầu lại hỏi Yến Hoa, “Cần đất khô hay đất ẩm?”
Yến Hoa nghiêm túc đỡ bé mầm non đáp: “Hơi ẩm một chút ạ.”
Không lâu sau lại thấy chủ tịch hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Yến Hoa nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi trả lời: “To bằng đầu chủ tịch Tô là được á.”
Chủ tịch Tô: “…”
Chủ tịch Tô thân là một chủ tịch tuy không độc tài nhưng cực kỳ nhiều tiền, đây là lần đầu tiên hắn ngồi xổm ở lùm cây giữa đêm hôm khuya khoắt để đào đất, một tay hắn xách cái bọc ni lông đựng đầy đất mới ra lò, một tay khác thì cầm cái nồi mới lụm tạm trong nhà, hiện giờ đang đứng ngoài vỉa hè, tuy tạo hình rất kì dị nhưng không hề ảnh hưởng đến sự phong độ của hắn.
Yến Hoa có hơi cảm động, cậu nhìn hắn nói với giọng đầy chân thành: “Chủ tịch Tô, anh thực sự là một người t-”
“Im.” Chủ tịch Tô nắm chặt cái nồi trong tay, “Lên nhà.”
Thế là Yến Hoa lại ôm theo bé mầm non dè dặt theo đuôi hắn lên nhà.
Nhìn căn nhà lạnh như băng không có một tí màu xanh nào của chủ tịch Tô thì tất nhiên sẽ không có mấy cái thứ như chậu hoa này kia rồi, thế là chủ tịch Tô vạn năng tìm trong bếp một hồi đành lấy cái bát ô tô ra rồi đổ đất trong túi vào.
“Ở tạm một đêm đi, ngày mai đi mua chậu.” Chủ tịch Tô ngồi xổm xuống đất lạnh lùng vô tình nói với cái tô.
“Vâng!” Yến Hoa cũng ngồi xổm theo, đặt bé mầm non trong tay lên nền đất, bé mầm non vui vẻ lắc lư hai phiến lá, nửa người chui vào trong đất.
“Chủ tịch Tô, có nước không?” Yến Hoa hỏi.
Thế là chủ tịch Tô lại chạy vào nhà bếp lấy một bát nước, sang sảng hỏi: “Nhiều hay ít?”
Yến Hoa cũng không rõ lắm: “Một ít là được.”
Lúc bé mầm non say ngủ thì đã hơn mười hai giờ đêm, hai con người mặt mày lấm lem nhìn bát tô lớn trên bàn và cái bát trồng bé mầm non mà cùng trút tiếng thở phào.
“Chủ tịch Tô.” Dường như Yến Hoa vẫn chưa quá quen với sự thật mình đã biến lớn này, cậu cuộn người trong góc ghế số pha, nở nụ cười rạng rỡ với hắn, “Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Chủ tịch Tô liếc cậu, “Cậu chỉ biết cảm ơn thôi sao?”
Yến Hoa hoang mang, luống cuống nhìn anh.
Chủ tịch Tô tất nhiên cũng không tin cậu có thể làm gì, hết say rượu rồi lại xử lý công việc cả ngày, cộng thêm cái trải nghiệm đáng sợ nguyên đêm nay đã khiến hắn cạn kiệt năng lượng từ lâu, hắn ngả vào ghế sa lông, nửa tỉnh nửa mê nhắm mắt lại.
Một giây sau, có người ôm bả vai và đầu gối hắn, còn chưa kịp mảy may làm gì thì cả người đã bay lên không trung, cơn buồn ngủ biến mất một nửa, hắn vô thức bám tay Yến Hoa, hoảng hốt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Yến Hoa ngoan ngoãn cười với hắn, “Em ôm chủ tịch Tô đi ngủ.”
Tính ra chủ tịch Tô cũng là một người đàn ông trưởng thành cao hơn mét tám, mà tay chân Yến Hoa thì lèo khèo, trông rất là thư sinh ốm yếu, ấy thế mà lại khỏe đến kinh người, ôm chủ tịch Tô nhẹ như bẫng.
Đợi tới lúc chủ tịch Tô bình tĩnh lại sau cơn sốc thì Yến Hoa đã ôm hắn tới tận phòng ngủ rồi.
“Thả tôi xuống.” Chủ tịch Tô không còn hơi đâu để buồn ngủ nữa, hắn giãy giụa tránh khỏi người Yến Hoa, nào ngờ Yến Hoa chẳng mảy may xê dịch chút nào, còn cực kỳ ngây thơ vô tội nhìn hắn.
“Chủ tịch Tô, ôm anh em không mệt.”
Chủ tịch Tô nghẹn họng tí thì tăng xông.
Yến Hoa thề là cậu chỉ muốn trả ơn cho chủ tịch Tô, cả quá trình chỉ đơn giản là ôm chủ tịch Tô lên giường thôi.
Nhưng cậu thực sự không ngờ rằng thời kỳ ra hoa của cậu lại vội vàng đến mà không báo trước như vậy.
Mà hiện giờ cậu đã thành người.
Chủ tịch Tô nhìn vào đôi mắt đột nhiên sâu thẳm và nóng bỏng của Yến Hoa, chẳng hiểu sao lại lạnh sống lưng.
Chủ tịch Tô trưng biểu cảm lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo như bắc cực, “Lại đây.”
Yến Hoa vô thức lùi về sau, sống lưng vừa chạm vào cánh cửa lạnh băng liền rùng mình một cái.
Chủ tịch Tô hít sâu một hơi, nói chậm lại: “Cậu lại đây đã.”
Yến Hoa nâng bé mầm xanh đi về phía chủ tịch Tô, thấy hắn không còn tức giận như vừa nãy nữa thì sự lo lắng mới từ từ xuôi xuống.
“Cái thứ đồ chơi này…” Chủ tịch Tô nhíu mày đăm chiêu nhìn mầm non chỉ to bằng móng tay út trong tay Yến Hoa, “Đây là em bé mà cậu nói?”
“Không phải đồ chơi.” Yến Hoa nghiêm túc sửa lại: “Nó cũng là cây mọng nước, nhưng nó còn quá nhỏ, chưa thể biến hình được.”
“Có thể biến hình được?” Hàng lông mày của chủ tịch Tô khẽ nhúc nhích, “Sẽ giống như cậu hồi trước sao?”
Yến Hoa lắc đầu, cậu cũng mông lung: “Không rõ nữa, bởi vì là anh sinh nên cũng không chắc là sau này nó biến thành người hay là mọng nước tinh.”
Chủ tịch Tô càng nhíu chặt mày hơn, “Vậy cậu cứ đỡ nó như thế à?”
“Phải gieo vào đất.” Yến Hoa cẩn thận khép tay lại, tủi thân nói: “Em phải đưa nó đi tìm ít đất.”
Chủ tịch Tô liếc Yến Hoa từ trên xuống dưới, cả người chỉ quấn độc cái áo vest của mình, hắn đe: “Cậu ăn mặc thế này bước ra đường sẽ bị đưa vào đồn cảnh sát ngay, mà ngộ nhỡ có lỡ biến nhỏ giữa đường thì có khi sẽ bị bắt luôn vào viện nghiên cứu.”
Yến Hoa bị dọa tới bệch cả mặt, sống mũi cậu cay cay, nức nở nói: “Nhưng, nhưng anh lại không cần em, chắc chắn sẽ không đưa em và bé con về chậu nhỏ đâu, em, em…”
Yến Hoa cứ “em, em” mãi, nước mắt thì lã chã rơi xuống thảm trải sàn.
Chủ tịch Tô nhìn cậu chăm chăm, đoạn bước vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Yến Hoa ngơ ngác một hồi, cậu chợt nhận ra có lẽ chủ tịch Tô sẽ không đuổi mình đi nữa, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn cảm thấy rất tủi thân, thế là đáng thương ngồi bó gối bên cạnh ghế sa lông, thầm thì với bé mầm non: “Bé con đừng sợ nhé, người bố kia của con không muốn con, nhưng con vẫn còn bố mà, ngày mai bố đưa con đi tìm đất để con đi ngủ nhé.”
Sau đó bé mầm non trong tay cậu động đậy một chút, tựa như một chiếc lông vũ cọ nhẹ qua lòng bàn tay cậu.
Yến Hoa không nhịn được cười, cậu nâng bé mầm non tới trước mặt, một giây sau bỗng có hai đốt ngón tay thon dài xuất hiện, túm mất bé mầm non trong tay cậu đi.
Yến Hoa hoảng loạn, ngay sau đó trong ngực cậu nhiều thêm mấy bộ quần áo mềm mại, cậu ôm quần áo ngẩng đầu lên, bắt gặp chủ tịch Tô đang nhìn mình từ trên xuống và nói: “Mặc đồ.”
Yến Hoa lo lắng nhìn chằm chằm bé mầm non trong tay hắn, chủ tịch Tô vừa đặt bé mầm non trong lòng bàn tay thì bé mầm non lên cơn ngay tức thì, hai phiến lá lung lay không ngừng, hết lăn sang trái lại lăn sang phải để làm nũng, hoạt bát một cách kì lạ.
Chủ tịch Tô chạm nhẹ vào bé mầm non bằng một ngón tay, lại dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Yến Hoa: “Mặc đồ vào, xuống nhà tìm đất cho nó.”
Đôi con ngươi của Yến Hoa sáng bừng lên.
Chủ tịch Tô đúng là người tốt mà!”
Mười phút sau, chiếc áo sơ mi luôn phẳng phiu của chủ tịch Tô được xắn tới cùi chỏ, cổ áo chẳng biết cọ vào đâu mà dính nguyên một mảng đen, hắn đẩy bụi cây vướng víu sang một bên, đoạn quay đầu lại hỏi Yến Hoa, “Cần đất khô hay đất ẩm?”
Yến Hoa nghiêm túc đỡ bé mầm non đáp: “Hơi ẩm một chút ạ.”
Không lâu sau lại thấy chủ tịch hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Yến Hoa nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi trả lời: “To bằng đầu chủ tịch Tô là được á.”
Chủ tịch Tô: “…”
Chủ tịch Tô thân là một chủ tịch tuy không độc tài nhưng cực kỳ nhiều tiền, đây là lần đầu tiên hắn ngồi xổm ở lùm cây giữa đêm hôm khuya khoắt để đào đất, một tay hắn xách cái bọc ni lông đựng đầy đất mới ra lò, một tay khác thì cầm cái nồi mới lụm tạm trong nhà, hiện giờ đang đứng ngoài vỉa hè, tuy tạo hình rất kì dị nhưng không hề ảnh hưởng đến sự phong độ của hắn.
Yến Hoa có hơi cảm động, cậu nhìn hắn nói với giọng đầy chân thành: “Chủ tịch Tô, anh thực sự là một người t-”
“Im.” Chủ tịch Tô nắm chặt cái nồi trong tay, “Lên nhà.”
Thế là Yến Hoa lại ôm theo bé mầm non dè dặt theo đuôi hắn lên nhà.
Nhìn căn nhà lạnh như băng không có một tí màu xanh nào của chủ tịch Tô thì tất nhiên sẽ không có mấy cái thứ như chậu hoa này kia rồi, thế là chủ tịch Tô vạn năng tìm trong bếp một hồi đành lấy cái bát ô tô ra rồi đổ đất trong túi vào.
“Ở tạm một đêm đi, ngày mai đi mua chậu.” Chủ tịch Tô ngồi xổm xuống đất lạnh lùng vô tình nói với cái tô.
“Vâng!” Yến Hoa cũng ngồi xổm theo, đặt bé mầm non trong tay lên nền đất, bé mầm non vui vẻ lắc lư hai phiến lá, nửa người chui vào trong đất.
“Chủ tịch Tô, có nước không?” Yến Hoa hỏi.
Thế là chủ tịch Tô lại chạy vào nhà bếp lấy một bát nước, sang sảng hỏi: “Nhiều hay ít?”
Yến Hoa cũng không rõ lắm: “Một ít là được.”
Lúc bé mầm non say ngủ thì đã hơn mười hai giờ đêm, hai con người mặt mày lấm lem nhìn bát tô lớn trên bàn và cái bát trồng bé mầm non mà cùng trút tiếng thở phào.
“Chủ tịch Tô.” Dường như Yến Hoa vẫn chưa quá quen với sự thật mình đã biến lớn này, cậu cuộn người trong góc ghế số pha, nở nụ cười rạng rỡ với hắn, “Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Chủ tịch Tô liếc cậu, “Cậu chỉ biết cảm ơn thôi sao?”
Yến Hoa hoang mang, luống cuống nhìn anh.
Chủ tịch Tô tất nhiên cũng không tin cậu có thể làm gì, hết say rượu rồi lại xử lý công việc cả ngày, cộng thêm cái trải nghiệm đáng sợ nguyên đêm nay đã khiến hắn cạn kiệt năng lượng từ lâu, hắn ngả vào ghế sa lông, nửa tỉnh nửa mê nhắm mắt lại.
Một giây sau, có người ôm bả vai và đầu gối hắn, còn chưa kịp mảy may làm gì thì cả người đã bay lên không trung, cơn buồn ngủ biến mất một nửa, hắn vô thức bám tay Yến Hoa, hoảng hốt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Yến Hoa ngoan ngoãn cười với hắn, “Em ôm chủ tịch Tô đi ngủ.”
Tính ra chủ tịch Tô cũng là một người đàn ông trưởng thành cao hơn mét tám, mà tay chân Yến Hoa thì lèo khèo, trông rất là thư sinh ốm yếu, ấy thế mà lại khỏe đến kinh người, ôm chủ tịch Tô nhẹ như bẫng.
Đợi tới lúc chủ tịch Tô bình tĩnh lại sau cơn sốc thì Yến Hoa đã ôm hắn tới tận phòng ngủ rồi.
“Thả tôi xuống.” Chủ tịch Tô không còn hơi đâu để buồn ngủ nữa, hắn giãy giụa tránh khỏi người Yến Hoa, nào ngờ Yến Hoa chẳng mảy may xê dịch chút nào, còn cực kỳ ngây thơ vô tội nhìn hắn.
“Chủ tịch Tô, ôm anh em không mệt.”
Chủ tịch Tô nghẹn họng tí thì tăng xông.
Yến Hoa thề là cậu chỉ muốn trả ơn cho chủ tịch Tô, cả quá trình chỉ đơn giản là ôm chủ tịch Tô lên giường thôi.
Nhưng cậu thực sự không ngờ rằng thời kỳ ra hoa của cậu lại vội vàng đến mà không báo trước như vậy.
Mà hiện giờ cậu đã thành người.
Chủ tịch Tô nhìn vào đôi mắt đột nhiên sâu thẳm và nóng bỏng của Yến Hoa, chẳng hiểu sao lại lạnh sống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất