Chương 25
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, nhảy đến trên giường trắng. Người trên giường ngủ thật say. Nhâm Thiên Tường cơ hồ đem cả người Văn Dục ôm vào trong ngực. Bọn họ mặt đối mặt ngủ, chóp mũi chạm chóp mũi, hai khuôn mặt đều đẹp như nhau. Khóe miệng Văn Dục duyên dáng thản nhiên mỉm cười.
-“Thùng, thùng, đông……” Ba tiếng đập cửa rất nhẹ vang lên. Nhâm Thiên Tường theo thói quen tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt, khuôn mặt an tường mà yên tĩnh ngủ của Văn Dục liền xuất hiện ở trước mắt. Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, rất nhẹ hôn hôn khuôn mặt ngủ yên của Văn Dục. Rồi hắn buông ra Văn Dục, đắp chăn cho hắn xong liền nhanh chóng mặc vào áo ngủ màu trắng. Thiên Tường trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nhìn nhìn người kia, hạnh phúc nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một người phụ nữ trung niên cung kính đứng ở bên cạnh.
-“Thiếu gia, buổi sớm an lành!” Trân tẩu cung kính cúi đầu “Lang thiếu gia sớm chờ đã lâu!”
Nhâm Thiên Tường miễn cưỡng phất phất tay: “Bằng hữu của ta còn đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức hắn, đi nấu chút cháo đi!”
-“Vâng, thiếu gia!” Trân tẩu thối lui.
Nhâm Thiên Tường trực tiếp đi tới toilet, đơn giản rửa mặt một chút xong liền đi lên phòng khách. Lang Trạch Thiên đã ngồi ở trên sô pha, một tay bưng chén trà, một tay cầm tờ báo đang nhìn.
-“Nước trà có muốn hâm nóng không?” Nhâm Thiên Tường nhếch khóe miệng cười đến có chút mị hoặc, ngồi xuống bên cạnh Lang Trạch Thiên, bên cạnh một người hầu nữ vội vàng đi tới đổi nước ấm trong bình.
-“Sao vậy? Tối hôm qua miệt mài quá độ a? Nhìn thế nào trông mệt như vậy?” Lang Trạch Thiên buông tờ báo, nhìn bên người vị bằng hữu hôm nay thoạt nhìn có chút mị nhân này, lạnh lùng cười “Hay là ta đã quấy rầy nhã hứng của ngươi?”
-“Biết ngươi vất vả rồi a, ngươi muốn ta làm thế nào thức đêm cùng ngươi giúp ta tìm cách đây?” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, ngẩng đầu lên, tựa vào trên sô pha “Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ làm!”
Lang Trạch Thiên trừng mắt nhìn hắn, mạnh túm lấy áo Nhâm Thiên Tường quát lớn: “Ngươi hỗn đản này, lão tử thức trắng đêm giúp ngươi nghĩ làm thế nào đối phó mụ xà tinh kia. Ngươi còn không để ý, nói vở kịch chấm dứt sẽ chạy đến…kết quả để chúng ta ở lại công ty, một mình chạy tới đó! Ngươi nói thử xem, ngươi làm sao không làm ta thất vọng! Hỗn đản, lão già kia cơ hồ muốn lấy đao ép ta trở về. Nếu không phải vì ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chịu để lão già kia nổi điên a! Tiểu tử thối!”
-“Được rồi! Ngươi nói thử xem ngươi muốn bồi thường cái gì a!” Nhâm Thiên Tường ấm áp cười. Hắn đột nhiên ôm lấy Lang Trạch Thiên còn đang rống giận “Ngươi nói xem, kiếp trước ta rốt cuộc đã tu luyện duyên phận gì, thế nào lại gặp gỡ được nhiều bằng hữu tốt như vậy? Cám ơn ngươi a, A Thiên!”.
Lang Trạch Thiên ngây ra một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn hung hăng đẩy ra Nhâm Thiên Tường, rống giận:“Xú tiểu tử, đừng làm ta ghê tởm. Bây giờ lập tức thay quần áo cho ta, theo ta về công ty. Trụ bọn họ đều đang đợi chúng ta. Ngày hôm qua cũng chỉ tại có người đem một đống huynh đệ chúng ta ném tới sau đầu…Thật là!”.
-“Được rồi, bây giờ ta sẽ về cùng ngươi! Chờ một chút, ta đi lên thay quần áo trước!”
-“Nhanh lên a! Bằng không ta đánh ngươi!”
-“Ừ!” Nhâm Thiên Tường chạy lên lầu, vừa mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người. Văn Dục ngã trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, trên người còn đắp chăn.
-“Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang làm cái gì a?” Nhâm Thiên Tường xông lên muốn ôm hắn dậy. Văn Dục lập tức ôm lấy Nhâm Thiên Tường, thanh âm nghẹn ngào: “Ta tưởng…ta tưởng lại không thấy ngươi…Lần trước cũng là vừa tỉnh ngủ ngươi đã không thấy tăm hơi…”
Nhâm Thiên Tường trong lòng căng thẳng, nhìn Văn Dục, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Đứa ngốc, ta không phải đang ở đây sao?” Hắn ôm lấy Văn Dục đặt ở trên giường, sau đó đắp chăn lên, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Văn Dục “Đợi ta phải đi qua công ty xử lý chút việc, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, biết không?” Cúi người xuống, Nhâm Thiên Tường hôn lên trán Văn Dục.
Văn Dục cười, dùng sức gật gật đầu…
Ta sẽ ở nhà chờ ngươi, vẫn chờ…
-“Thùng, thùng, đông……” Ba tiếng đập cửa rất nhẹ vang lên. Nhâm Thiên Tường theo thói quen tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt, khuôn mặt an tường mà yên tĩnh ngủ của Văn Dục liền xuất hiện ở trước mắt. Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, rất nhẹ hôn hôn khuôn mặt ngủ yên của Văn Dục. Rồi hắn buông ra Văn Dục, đắp chăn cho hắn xong liền nhanh chóng mặc vào áo ngủ màu trắng. Thiên Tường trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nhìn nhìn người kia, hạnh phúc nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một người phụ nữ trung niên cung kính đứng ở bên cạnh.
-“Thiếu gia, buổi sớm an lành!” Trân tẩu cung kính cúi đầu “Lang thiếu gia sớm chờ đã lâu!”
Nhâm Thiên Tường miễn cưỡng phất phất tay: “Bằng hữu của ta còn đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức hắn, đi nấu chút cháo đi!”
-“Vâng, thiếu gia!” Trân tẩu thối lui.
Nhâm Thiên Tường trực tiếp đi tới toilet, đơn giản rửa mặt một chút xong liền đi lên phòng khách. Lang Trạch Thiên đã ngồi ở trên sô pha, một tay bưng chén trà, một tay cầm tờ báo đang nhìn.
-“Nước trà có muốn hâm nóng không?” Nhâm Thiên Tường nhếch khóe miệng cười đến có chút mị hoặc, ngồi xuống bên cạnh Lang Trạch Thiên, bên cạnh một người hầu nữ vội vàng đi tới đổi nước ấm trong bình.
-“Sao vậy? Tối hôm qua miệt mài quá độ a? Nhìn thế nào trông mệt như vậy?” Lang Trạch Thiên buông tờ báo, nhìn bên người vị bằng hữu hôm nay thoạt nhìn có chút mị nhân này, lạnh lùng cười “Hay là ta đã quấy rầy nhã hứng của ngươi?”
-“Biết ngươi vất vả rồi a, ngươi muốn ta làm thế nào thức đêm cùng ngươi giúp ta tìm cách đây?” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, ngẩng đầu lên, tựa vào trên sô pha “Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ làm!”
Lang Trạch Thiên trừng mắt nhìn hắn, mạnh túm lấy áo Nhâm Thiên Tường quát lớn: “Ngươi hỗn đản này, lão tử thức trắng đêm giúp ngươi nghĩ làm thế nào đối phó mụ xà tinh kia. Ngươi còn không để ý, nói vở kịch chấm dứt sẽ chạy đến…kết quả để chúng ta ở lại công ty, một mình chạy tới đó! Ngươi nói thử xem, ngươi làm sao không làm ta thất vọng! Hỗn đản, lão già kia cơ hồ muốn lấy đao ép ta trở về. Nếu không phải vì ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chịu để lão già kia nổi điên a! Tiểu tử thối!”
-“Được rồi! Ngươi nói thử xem ngươi muốn bồi thường cái gì a!” Nhâm Thiên Tường ấm áp cười. Hắn đột nhiên ôm lấy Lang Trạch Thiên còn đang rống giận “Ngươi nói xem, kiếp trước ta rốt cuộc đã tu luyện duyên phận gì, thế nào lại gặp gỡ được nhiều bằng hữu tốt như vậy? Cám ơn ngươi a, A Thiên!”.
Lang Trạch Thiên ngây ra một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn hung hăng đẩy ra Nhâm Thiên Tường, rống giận:“Xú tiểu tử, đừng làm ta ghê tởm. Bây giờ lập tức thay quần áo cho ta, theo ta về công ty. Trụ bọn họ đều đang đợi chúng ta. Ngày hôm qua cũng chỉ tại có người đem một đống huynh đệ chúng ta ném tới sau đầu…Thật là!”.
-“Được rồi, bây giờ ta sẽ về cùng ngươi! Chờ một chút, ta đi lên thay quần áo trước!”
-“Nhanh lên a! Bằng không ta đánh ngươi!”
-“Ừ!” Nhâm Thiên Tường chạy lên lầu, vừa mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người. Văn Dục ngã trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, trên người còn đắp chăn.
-“Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang làm cái gì a?” Nhâm Thiên Tường xông lên muốn ôm hắn dậy. Văn Dục lập tức ôm lấy Nhâm Thiên Tường, thanh âm nghẹn ngào: “Ta tưởng…ta tưởng lại không thấy ngươi…Lần trước cũng là vừa tỉnh ngủ ngươi đã không thấy tăm hơi…”
Nhâm Thiên Tường trong lòng căng thẳng, nhìn Văn Dục, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Đứa ngốc, ta không phải đang ở đây sao?” Hắn ôm lấy Văn Dục đặt ở trên giường, sau đó đắp chăn lên, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Văn Dục “Đợi ta phải đi qua công ty xử lý chút việc, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, biết không?” Cúi người xuống, Nhâm Thiên Tường hôn lên trán Văn Dục.
Văn Dục cười, dùng sức gật gật đầu…
Ta sẽ ở nhà chờ ngươi, vẫn chờ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất