Chương 3
Nhâm Thiên Tường híp lại mắt, nghiêng người nằm ở dưới tàng cây. Trước mắt vị này phong độ, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Hắn thở dài, bất đắc dĩ ngồi dậ, vươn tay vuốt mái tóc hơi dài của người nọ, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ: “Viên Ngang, đã đến lúc nghỉ a, ngươi sao còn chưa trở về a?”.
-“Bởi vì người nào đó còn chưa trở về!” Viên Ngang đơn giản tựa vào bên người Nhâm Thiên Tường ngồi xuống “Cho nên theo người nào đó nhờ vả, ta cũng không thể quay về!”
-“Đau cả đầu!” Nhâm Thiên Tường vỗ vỗ cái trán “Bá mẫu lại không an phận!”
-“Cứ cho là như vậy đi!”.
-“Biết rồi, xử lý tốt chuyện học kỳ này ta sẽ trở về, ngươi đi về trước đi, đêm nay ta sẽ gọi điện cho bá mẫu.”
-“Ngươi xác định không cần người hỗ trợ?” Viên Ngang đứng lên, nhìn xuống Nhâm Thiên Tường, kính mắt trên mũi có chút phản quang “Báo cáo của hệ sinh vật, hệ nghệ thuật, hệ ngoại ngữ, hệ thể dục, hệ thương nghiệp, hệ tài chính và hệ kinh tế ngươi đều nhìn rồi? Còn phải làm một phần báo cáo thống kê trên trang web trường ta, còn có một phần văn kiện công đạo sắp xếp hoạt động đón người mới đến của các đại hệ…”
-“Ngươi nghĩ rằng một đống cấp dưới của ta dùng làm gì?” Nhâm Thiên Tường liếc hắn một cái, đứng lên duỗi người.
-“Người nào đó lần trước tại hội nghị rất thương yêu cấp dưới. Rồi đều nhận ôm hết công việc về, làm cho cấp dưới đều về nhà!”
-“Ai! Hình như quả thật có việc này!” Nhâm Thiên Tường rốt cục nhớ ra rồi, thật sự là không xong, lần trước, ai, thật sự là tự cho mình là anh hùng. Hắn đi lên nắm bả vai Viên Ngang nở nụ cười “Chỉ biết ngươi sẽ đứng bên cạnh ta, hắc hắc. Còn chuyện kia, Âu Dương tiên sinh có liên hệ giúp ta?”
-“Ta đoán ngươi hiện tại điện thoại cho hắn còn kịp, bọn họ hẳn là đang ở sân bay!”
-“Hắc hắc, cặp song sinh kia hẳn là sẽ giải quyết rất nhanh!” Vẻ mặt Nhâm Thiên Tường đầy ý cười, xem trong mắt Viên Ngang thật sự là chói mắt.
Quả nhiên, buổi chiều lúc ba giờ ba mươi phút, cửa phòng họp lập tức bị đá văng ra, người nào đó lạnh lùng nhìn phía cửa “U, đã lâu không thấy, bạn thân ái!”
-“Hừ” Âu Dương Vũ ôm ngực, vẻ mặt hèn mọn nhìn Nhâm Thiên Tường “Ngươi lại làm sai cái gì?”.
-“Ngươi nói vậy không phải vô nghĩa sao?” Một đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ Âu Dương Vũ. Âu Dương Trụ giơ lên khóe mắt, lé mắt Nhâm Thiên Tường “Lần trước không phải chúng ta hỗ trợ liền thu được kết quả rối rắm sao?”.
-“Ha ha, nhưng là làm sao các ngươi bỏ rơi được ta a?” Nhâm Thiên Tường chính là quá hiểu cặp song sinh này rồi. Đứng lên, đi phía trước xông đến, cho hai người một cái ôm rắn chắc “Thân ái, hoàn thành xong, bổn thiếu gia cho các ngươi sai khiến vài ngày!”
-“Gì?!” Đột nhiên câu này khiến cặp song sinh cùng liếc mắt một cái, giơ lên khóe miệng “Hảo!”
Nhâm Thiên Tường đột nhiên có cảm giác không tốt, Viên Ngang thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái, đẩy nhẹ kính mắt bạc.
Đi ở trên đường cái, Văn Dục rất là buồn bực. Ngày hôm qua gọi điện thoại về nhà cùng mẫu thân nói một tiếng, tính ở trường đến một nhà bệnh viện thực tập trong kì nghỉ hè. Kết quả mẫu thân thực thương tâm nói “Ngươi ở lại đi, giống hệt phụ thân ngươi, luôn không ở nhà. Ta một người ở nhà rất tốt, Dục nhi hảo hảo cố lên đi!”
-“Úc, mẹ, bệnh viện bên kia có thể cũng không cần thêm người, nếu không ta ngày mai sẽ về!”
-“Nha, Dục nhi, mẹ lập tức đi dọn dẹp phòng của ngươi!”
-“Ừ, cứ như vậy.” Văn Dục là cái bé ngoan, cho nên sẽ trở về thăm mẹ. trước khi trở về cần mua một thứ gì đó mẫu thân thích nên một mình hắn liền đi trên đường xem xét, rồi không cẩn thận nhìn thấy gì đó!
Ở cửa một quán bar tên là “Mạn đà la”, hắn trông thấy một nữ nhân giống Nhâm Thiên Tường. Đúng vậy, đối phương dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu tím chấm bi, đôi chân lộ ra thì đeo tất đen, đỉnh đầu tóc vàng, mặt bị bôi phấn nhìn có chút tái nhợt, son môi có vẻ tiên diễm. Hắn đang mặc giống một nữ tử đứng phát tờ quảng cáo. Thân hình cao lớn kia ở giữa một đám nữ nhân có vẻ có chút bắt mắt.
Văn Dục không thể nén hiếu kỳ mà đi tới, nghĩ muốn xác định một chút đối phương có phải tên tự cao tự đại Nhâm Thiên Tường hay không. Sau đó liền đã bị một cô gái thực đáng yêu kéo lại, sau đó liều mạng giới thiệu: “Tiên sinh, muốn tiến vào thử xem hay không, nhà hàng chúng ta hôm nay kỷ niệm đầy năm, có tặng lễ vật a!”
-“Không cần, cám ơn!” Văn Dục đối loại địa phương này luôn luôn xin miễn, huống chi hắn còn là trẻ ngoan a. Cho tới bây giờ sẽ không uống qua rượu linh tinh, hắn nếu tiếp xúc quá cồn thì sẽ không còn thuần túy a! (chỗ này khó dịch nga, nguyên bản khác kia)
Quay Äầu lại, nữ nhân giá»ng Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äã không thấy Äâu. Hắn có chút buá»n bá»±c, sau Äó xoay ngÆ°á»i liá»n Äụng và o má»t ngÆ°á»i. VÄn Dục vá»i và ng nói: âThá»±c xin lá»i, ngÆ°Æ¡i có khá»e không!â VÆ°Æ¡n tay muá»n Äỡ Äá»i phÆ°Æ¡ng Äứng lên, Äá»i phÆ°Æ¡ng ngẩng Äầu, hai ngÆ°á»i Äá»u ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, VÄn Dục nhá»n cÆ°á»i âCần Äỡ ngÆ°Æ¡i Äi bá»nh viá»n sao?â
Nhâm Thiên TÆ°á»ng khóe miá»ng co giáºt, hắn trừng hai mắt ánh mà u tÃm nhìn VÄn Dục liếc mắt má»t cái, dÆ°á»ng nhÆ° giá»ng lúc chạy ra, trá»n nhanh và o trong Äiếm. Äá»i phÆ°Æ¡ng vừa Äi, VÄn Dục liá»n không giữ hình tượng ná» nụ cÆ°á»i. Quả thá»±c tá»±a nhÆ° kim cÆ°Æ¡ng mặc váy giả trang a! Ha haâ¦â¦ Tháºt sá»± là rất thú vá», Nhâm Thiên TÆ°á»ng anh minh thần võ của chúng ta vừa mặc váy giả trang nga!
Nhâm Thiên TÆ°á»ng quả thá»±c là tức sùi bá»t mép! Hắn tuyá»t Äá»i phải là m thá»t cặp song sinh kia!!!
Äá vÄng ra cá»a ban công tầng cao nhất, Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© trên ngÆ°á»i trần trụi, ngá»i trên sô pha xem tạp chÃ. Mà Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ chÃnh mặc má»t bá» quần áo mà u trắng trong ngá»i á» bên cạnh Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ©, má»t tay cầm má»c truy (ta cÅ©ng không biết nó là cái gì?) nhẹ nhà ng gõ phÃa sau lÆ°ng Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ©, má»t tay cầm tạp chà Äang xem, vừa thấy ngÆ°á»i tá»i, hai mắt tá»a ánh sáng.
-âTa không là m! Các ngÆ°Æ¡i ra Äiá»u kiá»n khác!â Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äem tóc giả quÄng xuá»ng dÆ°á»i, buá»n bá»±c ngá»i xuá»ng ghế là m viá»c.
-âMuá»n bá»i Æ°á»c?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© nheo lại mắt nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âKhông thá» Äược nga, khó Äược bá»i vì ngÆ°Æ¡i mà nhà hà ng của chúng ta trong kỳ nghá» hè còn có thá» náo nhiá»t nhÆ° váºy nga!â
-âKhông phải là m tá»t lắm sao? Má»i má»t ngà y mà thôi a!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ Äi lên vây quanh Nhâm Thiên TÆ°á»ng âBá» váy Äáng yêu nhÆ° váºy, ngÆ°á»i mặc nên tá» ra nhã nhặn má»t chút, là m há»ng rá»i cÅ©ng không hảo nga!â
-âDù sao ta không muá»n là m viá»c nà y!â Nhâm Thiên TÆ°á»ng nhÄn lại lông mà y.
-âNhÆ°ng là ngÆ°Æ¡i Äáp ứng chúng ta rá»i, ngÆ°Æ¡i nghÄ© rằng hai chúng ta mấy ngà y nay má»i Äêm thức Äến rạng sáng vì cái gì?â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ từ phÃa sau Nhâm Thiên TÆ°á»ng nâng lên cái cằm duyên dáng của hắn, sau Äó nhìn thẳng ánh mắt Äá»i phÆ°Æ¡ng âVong ân phụ nghÄ©a là viá»c Nhâm Äại thiếu gia sẽ là m sao?â
-âÄược rá»i Äược rá»i!â Có chút không kiên nhẫn Äứng lên.
-âNhìn thấy ngÆ°á»i quen sao?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© cÅ©ng không ngẩng Äầu lên há»i.
Nhâm Thiên TÆ°á»ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Khuôn mặt cá» nhá»n cÆ°á»i của VÄn Dục hiá»n lên trong óc, có chút giáºn. Sao không phải ai khác mà lại là hắn nhìn thấy!
-âNếu không phải, ngÆ°Æ¡i lên sân khấu diá» n Äi!â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© nghiêng mặt âYên tâm, Äèn rất tá»i, không có ngÆ°á»i nhìn Äược!â
Suy nghÄ© má»t chút, cảm thấy cÅ©ng Äược liá»n Äáp ứng. So vá»i á» bên ngoà i mặc váy giả trang còn Äỡ xấu há» mất mặt. Äặc biá»t là tên VÄn Dục kia, không biết có nói lung tung hay không. NhÆ°ng theo nhÆ° Äá»i phÆ°Æ¡ng tÃnh cách, hẳn là không thá» nà o!
Bạch y xá-Ký túc xá há» y há»c.
VÄn Dục tắm rá»a xong, vừa vặn gặp phải Lạc Kì Hoằng trá» vá», vẻ mặt má»i má»t, vừa thấy VÄn Dục liá»n dá»±a cả ngÆ°á»i và o hắn kêu: âDục, mấy thầy thuá»c kia Äáng giáºn tá»i cá»±c Äiá»m! Biết ta là thá»±c táºp sinh liá»n Äem công viá»c ghê tá»m nà y giao cho ta!â
-âRa nhÆ° váºy a. Uy, nhanh Äi tắm rá»a, thá»i Äã chết!â VÄn Dục Äẩy ra hắn, ngá»i á» trên giÆ°á»ng.
-âCó sao?â Lạc Kì Hoằng tá»± há»i mình. Ná»ng nặc mùi nÆ°á»c tiêu Äá»c, còn có mùi lúc xá» lý má»t bá»nh nhân nôn. Hắn Äá»u nhanh buá»n nôn, vá»i và ng cầm áo ngủ lên chạy hÆ°á»ng phòng tắm.
VÄn Dục nằm á» trên giÆ°á»ng, khẽ thá» dà i má»t cái. Vá»n tÆ°á»ng cùng Kì Hoằng á» lại thá»±c táºp trong kỳ nghá» hè, thế nhÆ°ngâ¦NhÆ°ng mà tháºt ra trÆ°á»c khi Äi gặp Äược chuyá»n thú vá» a. Cứ nghÄ© Äến khuôn mặt bá» bôi giá»ng há»t hầu tá» kia, còn có Äôi mắt mà u tÃm dÆ°á»i lông mà y Äáºm kia, ánh mặt tức giáºn kia, ha haâ¦
Bất giác, khóe miá»ng VÄn Dục duyên dáng nhếch lênâ¦xem ra có thá» có má»t Äêm má»ng Äẹp a!
-“Bởi vì người nào đó còn chưa trở về!” Viên Ngang đơn giản tựa vào bên người Nhâm Thiên Tường ngồi xuống “Cho nên theo người nào đó nhờ vả, ta cũng không thể quay về!”
-“Đau cả đầu!” Nhâm Thiên Tường vỗ vỗ cái trán “Bá mẫu lại không an phận!”
-“Cứ cho là như vậy đi!”.
-“Biết rồi, xử lý tốt chuyện học kỳ này ta sẽ trở về, ngươi đi về trước đi, đêm nay ta sẽ gọi điện cho bá mẫu.”
-“Ngươi xác định không cần người hỗ trợ?” Viên Ngang đứng lên, nhìn xuống Nhâm Thiên Tường, kính mắt trên mũi có chút phản quang “Báo cáo của hệ sinh vật, hệ nghệ thuật, hệ ngoại ngữ, hệ thể dục, hệ thương nghiệp, hệ tài chính và hệ kinh tế ngươi đều nhìn rồi? Còn phải làm một phần báo cáo thống kê trên trang web trường ta, còn có một phần văn kiện công đạo sắp xếp hoạt động đón người mới đến của các đại hệ…”
-“Ngươi nghĩ rằng một đống cấp dưới của ta dùng làm gì?” Nhâm Thiên Tường liếc hắn một cái, đứng lên duỗi người.
-“Người nào đó lần trước tại hội nghị rất thương yêu cấp dưới. Rồi đều nhận ôm hết công việc về, làm cho cấp dưới đều về nhà!”
-“Ai! Hình như quả thật có việc này!” Nhâm Thiên Tường rốt cục nhớ ra rồi, thật sự là không xong, lần trước, ai, thật sự là tự cho mình là anh hùng. Hắn đi lên nắm bả vai Viên Ngang nở nụ cười “Chỉ biết ngươi sẽ đứng bên cạnh ta, hắc hắc. Còn chuyện kia, Âu Dương tiên sinh có liên hệ giúp ta?”
-“Ta đoán ngươi hiện tại điện thoại cho hắn còn kịp, bọn họ hẳn là đang ở sân bay!”
-“Hắc hắc, cặp song sinh kia hẳn là sẽ giải quyết rất nhanh!” Vẻ mặt Nhâm Thiên Tường đầy ý cười, xem trong mắt Viên Ngang thật sự là chói mắt.
Quả nhiên, buổi chiều lúc ba giờ ba mươi phút, cửa phòng họp lập tức bị đá văng ra, người nào đó lạnh lùng nhìn phía cửa “U, đã lâu không thấy, bạn thân ái!”
-“Hừ” Âu Dương Vũ ôm ngực, vẻ mặt hèn mọn nhìn Nhâm Thiên Tường “Ngươi lại làm sai cái gì?”.
-“Ngươi nói vậy không phải vô nghĩa sao?” Một đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ Âu Dương Vũ. Âu Dương Trụ giơ lên khóe mắt, lé mắt Nhâm Thiên Tường “Lần trước không phải chúng ta hỗ trợ liền thu được kết quả rối rắm sao?”.
-“Ha ha, nhưng là làm sao các ngươi bỏ rơi được ta a?” Nhâm Thiên Tường chính là quá hiểu cặp song sinh này rồi. Đứng lên, đi phía trước xông đến, cho hai người một cái ôm rắn chắc “Thân ái, hoàn thành xong, bổn thiếu gia cho các ngươi sai khiến vài ngày!”
-“Gì?!” Đột nhiên câu này khiến cặp song sinh cùng liếc mắt một cái, giơ lên khóe miệng “Hảo!”
Nhâm Thiên Tường đột nhiên có cảm giác không tốt, Viên Ngang thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái, đẩy nhẹ kính mắt bạc.
Đi ở trên đường cái, Văn Dục rất là buồn bực. Ngày hôm qua gọi điện thoại về nhà cùng mẫu thân nói một tiếng, tính ở trường đến một nhà bệnh viện thực tập trong kì nghỉ hè. Kết quả mẫu thân thực thương tâm nói “Ngươi ở lại đi, giống hệt phụ thân ngươi, luôn không ở nhà. Ta một người ở nhà rất tốt, Dục nhi hảo hảo cố lên đi!”
-“Úc, mẹ, bệnh viện bên kia có thể cũng không cần thêm người, nếu không ta ngày mai sẽ về!”
-“Nha, Dục nhi, mẹ lập tức đi dọn dẹp phòng của ngươi!”
-“Ừ, cứ như vậy.” Văn Dục là cái bé ngoan, cho nên sẽ trở về thăm mẹ. trước khi trở về cần mua một thứ gì đó mẫu thân thích nên một mình hắn liền đi trên đường xem xét, rồi không cẩn thận nhìn thấy gì đó!
Ở cửa một quán bar tên là “Mạn đà la”, hắn trông thấy một nữ nhân giống Nhâm Thiên Tường. Đúng vậy, đối phương dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu tím chấm bi, đôi chân lộ ra thì đeo tất đen, đỉnh đầu tóc vàng, mặt bị bôi phấn nhìn có chút tái nhợt, son môi có vẻ tiên diễm. Hắn đang mặc giống một nữ tử đứng phát tờ quảng cáo. Thân hình cao lớn kia ở giữa một đám nữ nhân có vẻ có chút bắt mắt.
Văn Dục không thể nén hiếu kỳ mà đi tới, nghĩ muốn xác định một chút đối phương có phải tên tự cao tự đại Nhâm Thiên Tường hay không. Sau đó liền đã bị một cô gái thực đáng yêu kéo lại, sau đó liều mạng giới thiệu: “Tiên sinh, muốn tiến vào thử xem hay không, nhà hàng chúng ta hôm nay kỷ niệm đầy năm, có tặng lễ vật a!”
-“Không cần, cám ơn!” Văn Dục đối loại địa phương này luôn luôn xin miễn, huống chi hắn còn là trẻ ngoan a. Cho tới bây giờ sẽ không uống qua rượu linh tinh, hắn nếu tiếp xúc quá cồn thì sẽ không còn thuần túy a! (chỗ này khó dịch nga, nguyên bản khác kia)
Quay Äầu lại, nữ nhân giá»ng Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äã không thấy Äâu. Hắn có chút buá»n bá»±c, sau Äó xoay ngÆ°á»i liá»n Äụng và o má»t ngÆ°á»i. VÄn Dục vá»i và ng nói: âThá»±c xin lá»i, ngÆ°Æ¡i có khá»e không!â VÆ°Æ¡n tay muá»n Äỡ Äá»i phÆ°Æ¡ng Äứng lên, Äá»i phÆ°Æ¡ng ngẩng Äầu, hai ngÆ°á»i Äá»u ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, VÄn Dục nhá»n cÆ°á»i âCần Äỡ ngÆ°Æ¡i Äi bá»nh viá»n sao?â
Nhâm Thiên TÆ°á»ng khóe miá»ng co giáºt, hắn trừng hai mắt ánh mà u tÃm nhìn VÄn Dục liếc mắt má»t cái, dÆ°á»ng nhÆ° giá»ng lúc chạy ra, trá»n nhanh và o trong Äiếm. Äá»i phÆ°Æ¡ng vừa Äi, VÄn Dục liá»n không giữ hình tượng ná» nụ cÆ°á»i. Quả thá»±c tá»±a nhÆ° kim cÆ°Æ¡ng mặc váy giả trang a! Ha haâ¦â¦ Tháºt sá»± là rất thú vá», Nhâm Thiên TÆ°á»ng anh minh thần võ của chúng ta vừa mặc váy giả trang nga!
Nhâm Thiên TÆ°á»ng quả thá»±c là tức sùi bá»t mép! Hắn tuyá»t Äá»i phải là m thá»t cặp song sinh kia!!!
Äá vÄng ra cá»a ban công tầng cao nhất, Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© trên ngÆ°á»i trần trụi, ngá»i trên sô pha xem tạp chÃ. Mà Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ chÃnh mặc má»t bá» quần áo mà u trắng trong ngá»i á» bên cạnh Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ©, má»t tay cầm má»c truy (ta cÅ©ng không biết nó là cái gì?) nhẹ nhà ng gõ phÃa sau lÆ°ng Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ©, má»t tay cầm tạp chà Äang xem, vừa thấy ngÆ°á»i tá»i, hai mắt tá»a ánh sáng.
-âTa không là m! Các ngÆ°Æ¡i ra Äiá»u kiá»n khác!â Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äem tóc giả quÄng xuá»ng dÆ°á»i, buá»n bá»±c ngá»i xuá»ng ghế là m viá»c.
-âMuá»n bá»i Æ°á»c?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© nheo lại mắt nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âKhông thá» Äược nga, khó Äược bá»i vì ngÆ°Æ¡i mà nhà hà ng của chúng ta trong kỳ nghá» hè còn có thá» náo nhiá»t nhÆ° váºy nga!â
-âKhông phải là m tá»t lắm sao? Má»i má»t ngà y mà thôi a!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ Äi lên vây quanh Nhâm Thiên TÆ°á»ng âBá» váy Äáng yêu nhÆ° váºy, ngÆ°á»i mặc nên tá» ra nhã nhặn má»t chút, là m há»ng rá»i cÅ©ng không hảo nga!â
-âDù sao ta không muá»n là m viá»c nà y!â Nhâm Thiên TÆ°á»ng nhÄn lại lông mà y.
-âNhÆ°ng là ngÆ°Æ¡i Äáp ứng chúng ta rá»i, ngÆ°Æ¡i nghÄ© rằng hai chúng ta mấy ngà y nay má»i Äêm thức Äến rạng sáng vì cái gì?â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ từ phÃa sau Nhâm Thiên TÆ°á»ng nâng lên cái cằm duyên dáng của hắn, sau Äó nhìn thẳng ánh mắt Äá»i phÆ°Æ¡ng âVong ân phụ nghÄ©a là viá»c Nhâm Äại thiếu gia sẽ là m sao?â
-âÄược rá»i Äược rá»i!â Có chút không kiên nhẫn Äứng lên.
-âNhìn thấy ngÆ°á»i quen sao?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© cÅ©ng không ngẩng Äầu lên há»i.
Nhâm Thiên TÆ°á»ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Khuôn mặt cá» nhá»n cÆ°á»i của VÄn Dục hiá»n lên trong óc, có chút giáºn. Sao không phải ai khác mà lại là hắn nhìn thấy!
-âNếu không phải, ngÆ°Æ¡i lên sân khấu diá» n Äi!â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© nghiêng mặt âYên tâm, Äèn rất tá»i, không có ngÆ°á»i nhìn Äược!â
Suy nghÄ© má»t chút, cảm thấy cÅ©ng Äược liá»n Äáp ứng. So vá»i á» bên ngoà i mặc váy giả trang còn Äỡ xấu há» mất mặt. Äặc biá»t là tên VÄn Dục kia, không biết có nói lung tung hay không. NhÆ°ng theo nhÆ° Äá»i phÆ°Æ¡ng tÃnh cách, hẳn là không thá» nà o!
Bạch y xá-Ký túc xá há» y há»c.
VÄn Dục tắm rá»a xong, vừa vặn gặp phải Lạc Kì Hoằng trá» vá», vẻ mặt má»i má»t, vừa thấy VÄn Dục liá»n dá»±a cả ngÆ°á»i và o hắn kêu: âDục, mấy thầy thuá»c kia Äáng giáºn tá»i cá»±c Äiá»m! Biết ta là thá»±c táºp sinh liá»n Äem công viá»c ghê tá»m nà y giao cho ta!â
-âRa nhÆ° váºy a. Uy, nhanh Äi tắm rá»a, thá»i Äã chết!â VÄn Dục Äẩy ra hắn, ngá»i á» trên giÆ°á»ng.
-âCó sao?â Lạc Kì Hoằng tá»± há»i mình. Ná»ng nặc mùi nÆ°á»c tiêu Äá»c, còn có mùi lúc xá» lý má»t bá»nh nhân nôn. Hắn Äá»u nhanh buá»n nôn, vá»i và ng cầm áo ngủ lên chạy hÆ°á»ng phòng tắm.
VÄn Dục nằm á» trên giÆ°á»ng, khẽ thá» dà i má»t cái. Vá»n tÆ°á»ng cùng Kì Hoằng á» lại thá»±c táºp trong kỳ nghá» hè, thế nhÆ°ngâ¦NhÆ°ng mà tháºt ra trÆ°á»c khi Äi gặp Äược chuyá»n thú vá» a. Cứ nghÄ© Äến khuôn mặt bá» bôi giá»ng há»t hầu tá» kia, còn có Äôi mắt mà u tÃm dÆ°á»i lông mà y Äáºm kia, ánh mặt tức giáºn kia, ha haâ¦
Bất giác, khóe miá»ng VÄn Dục duyên dáng nhếch lênâ¦xem ra có thá» có má»t Äêm má»ng Äẹp a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất