Chương 30
Mới vừa ở phòng nghiên cứu đi ra xong, Lạc Kì Hoằng nhịn không được dựa vào tường nôn khan. Văn Dục đi ra, cởi khẩu trang, bất đắc dĩ nhìn Lạc Kì Hoằng: “Ngươi sao thế! Chỉ là giải phẫu một con chuột thôi mà!”
-“Giải phẫu thôi thì không nói, còn lấy nội tạng nó mà ngắm nghía làm gì?” Vừa nói xong Lạc Kì Hoằng tiếp tục lại nôn khan “Kiểu này chắc vài ngày ăn không ngon!”
-“Đã làm thì nên phải quen với chuyện này!” Văn Dục vỗ nhẹ phía sau lưng Lạc Kì Hoằng “Có muốn đi trước uống nước hay không, có phòng nghỉ đấy.”
-“Không cần, bây giờ ta muốn trở lại ký túc xá, tẩy cái mùi của phòng nghiên cứu chết tiệt này đi!” Lạc Kì Hoằng hung hăng vò tóc, thấp giọng nói xong: “Thực sự không nghĩ Phó giáo thụ lại máu lạnh như vậy a!”
-“Ôi chao, ngươi đang nói xấu ta a!” Làm Phó Cự xuất hiện ở sau lưng bọn họ thì…bọn họ cuối cùng hoàn toàn tin tưởng, cái gì kêu nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
-“A, Phó giáo thụ, chúng ta không phải ý tứ này…” Văn Dục có chút xấu hổ “Ý của Kì Hoằng là nói giáo thụ giỏi giang quyết đoán a!”
-“Ha ha, Văn Dục nói hay lắm. Không sai, không sai!” Phó Cự dùng bàn tay vừa mới sờ qua nội tạng con chuột (tuy rằng đã đeo găng tay làm thí nghiệm) vỗ thật mạnh bả vai Văn Dục cùng Lạc Kì Hoằng. Một cỗ ác hàn đồng thời nảy lên trong yết hầu bọn họ.
-“Đi đây một chút, cùng nhau ăn cơm chiều!” Phó Cự đang muốn kéo họ đi, Lạc Kì Hoằng vội vã xua tay lắc đầu: “Việc này…Giáo thụ, ta phải cùng Văn Dục làm chút việc. Ha ha, bây giờ xuất phát a.”
-“A? Như vậy a, vậy lần sau lại cùng nhau đi!” Phó Cự tùy tiện vừa vỗ lại vỗ nặng hai người bả vai, dắt theo trợ thủ liền rời đi.
-“Nôn…” Lạc Kì Hoằng lập tức lại nôn khan “Sớm biết vậy không kéo ngươi cùng nhau đến đây…Cái gì gien chứ, ai mà nghĩ đến lại ghép tử cung cho chuột đực? Thật là, lần sau đừng tới nữa!”.
-“Ý tưởng của Phó giáo thụ thật sự rất can đảm a!” Văn Dục cảm thán nói “Hiện tại mà vẫn theo khuôn phép cũ thật sự là hơn người, nhân tài giống Phó giáo thụ như vậy thật sự hiếm thấy a!”
-âGì, ngÆ°Æ¡i cảm thấy hứng thú thì lần sau chÃnh ngÆ°Æ¡i Äến Äi!â Lạc Kì Hoằng liếc trắng VÄn Dục má»t cái âMau Äỡ ta, á» trong nà y thêm má»t phút Äá»ng há» nà o nữa ta Äá»u sắp chá»u không ná»i, trá» vá» hảo hảo bá»i bá» thá» xác và tinh thần.â
VÄn Dục thản nhiên ná» nụ cÆ°á»i. Muá»n là m cho chuá»t Äá»±c sinh con a. Ha ha, phó giáo thụ tháºt Äúng là không ÄÆ¡n giản, nói là m liá»n là m. Giá»ng Äá»±c tháºt sá»± có thá» sinh con sao?
Lúc hai ngÆ°á»i Äi Äến trÆ°á»c cá»a lầu nghiên cứu, má»t chiếc xe mà u trắng bạc trông rất Äược dừng á» dÆ°á»i má»t loạt tà ng cây. Cá»a kÃnh xe hạ xuá»ng, VÄn Dục ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Ãnh dÆ°Æ¡ng chiá»u chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ kia, trông nhÆ° là Äang tản ra ánh quang. VÄn Dục ná» nụ cÆ°á»i, ánh mắt lượng lượng, tầm mắt hợp lại cùng má»t chá».
Lạc Kì Hoằng nhìn bá»n há», Äá»t nhiên phát hiá»n thá»±c sá»± có thứ gá»i là từ trÆ°á»ng. Má»t không gian cÄn bản không dung nạp bất luáºn kẻ nà o khác.
-âA, Tiá»u dục, ta muá»n Äi vá» trÆ°á»c!â Lạc Kì Hoằng xấu há» cÆ°á»i.
-âA, tháºt có lá»i a, không thá» Äi cùng ngÆ°Æ¡i!â VÄn Dục cuá»i cùng lấy lại tinh thần, vẻ mặt xin lá»i.
-âThôi Äi Äi, ngÆ°á»i nà o Äó Äang Äợi a, còn không mau Äi!â Lạc Kì Hoằng nhìn lÆ°á»t qua nam nhân ngá»i trên xe kia. Không ngá» còn có nam nhân hoà n mỹ nhÆ° váºy. Hắn rá»i Äi sau, rất là buá»n bá»±c. Rõ rà ng không muá»n VÄn Dục á» cùng nam nhân kia, nhÆ°ng là ta thế nhÆ°ng thông qua bá»n há». Aiâ¦Äá»u là m sao váºyâ¦
-âChá» tháºt lâu sao?â VÄn Dục Äi Äến trÆ°á»c cá»a kÃnh xe, cúi ngÆ°á»i xuá»ng. Nhâm Thiên TÆ°á»ng liá»n ngẩng Äầu cho VÄn Dục má»t cái hôn tháºt sâu, ná» nụ cÆ°á»i gáºt Äầu.
-âKhông Äược Än món ngÆ°Æ¡i nấu, dạ dà y kêu Äau.â Nhâm Thiên TÆ°á»ng má» cá»a xe ra âMau lên Äây, nên vá» Äi nấu cÆ¡m⦠Tiá»u NgÆ° Nhi của ta.â
-âTa vừa má»i từ phòng thà nghiá»m Äi ra, có mùi⦠Ta muá»n vá» tắm rá»a, thay quần áo trÆ°á»c.â
-âKhông cầnâ Nhâm Thiên TÆ°á»ng bÄ©u môi, dùng mái tóc Äen má»m mại cá» cỠáo trắng trên ngÆ°á»i VÄn Dục âMùi hÆ°Æ¡ng của VÄn Dục⦠ta Äá»u thÃch!â
Nhâm Thiên TÆ°á»ng là m nÅ©ng là m trong lòng VÄn Dục rất là ấm áp. Hắn gẩy gẩy cái mÅ©i của Thiên TÆ°á»ng, rá»i và o trong xe. Nhâm Thiên TÆ°á»ng lại hôn hắn xong liá»n kéo cá»a kÃnh xe lên. Xe hÆ¡i mà u trắng bạc chợt lóe rá»i biến mấtâ¦
-“Giải phẫu thôi thì không nói, còn lấy nội tạng nó mà ngắm nghía làm gì?” Vừa nói xong Lạc Kì Hoằng tiếp tục lại nôn khan “Kiểu này chắc vài ngày ăn không ngon!”
-“Đã làm thì nên phải quen với chuyện này!” Văn Dục vỗ nhẹ phía sau lưng Lạc Kì Hoằng “Có muốn đi trước uống nước hay không, có phòng nghỉ đấy.”
-“Không cần, bây giờ ta muốn trở lại ký túc xá, tẩy cái mùi của phòng nghiên cứu chết tiệt này đi!” Lạc Kì Hoằng hung hăng vò tóc, thấp giọng nói xong: “Thực sự không nghĩ Phó giáo thụ lại máu lạnh như vậy a!”
-“Ôi chao, ngươi đang nói xấu ta a!” Làm Phó Cự xuất hiện ở sau lưng bọn họ thì…bọn họ cuối cùng hoàn toàn tin tưởng, cái gì kêu nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
-“A, Phó giáo thụ, chúng ta không phải ý tứ này…” Văn Dục có chút xấu hổ “Ý của Kì Hoằng là nói giáo thụ giỏi giang quyết đoán a!”
-“Ha ha, Văn Dục nói hay lắm. Không sai, không sai!” Phó Cự dùng bàn tay vừa mới sờ qua nội tạng con chuột (tuy rằng đã đeo găng tay làm thí nghiệm) vỗ thật mạnh bả vai Văn Dục cùng Lạc Kì Hoằng. Một cỗ ác hàn đồng thời nảy lên trong yết hầu bọn họ.
-“Đi đây một chút, cùng nhau ăn cơm chiều!” Phó Cự đang muốn kéo họ đi, Lạc Kì Hoằng vội vã xua tay lắc đầu: “Việc này…Giáo thụ, ta phải cùng Văn Dục làm chút việc. Ha ha, bây giờ xuất phát a.”
-“A? Như vậy a, vậy lần sau lại cùng nhau đi!” Phó Cự tùy tiện vừa vỗ lại vỗ nặng hai người bả vai, dắt theo trợ thủ liền rời đi.
-“Nôn…” Lạc Kì Hoằng lập tức lại nôn khan “Sớm biết vậy không kéo ngươi cùng nhau đến đây…Cái gì gien chứ, ai mà nghĩ đến lại ghép tử cung cho chuột đực? Thật là, lần sau đừng tới nữa!”.
-“Ý tưởng của Phó giáo thụ thật sự rất can đảm a!” Văn Dục cảm thán nói “Hiện tại mà vẫn theo khuôn phép cũ thật sự là hơn người, nhân tài giống Phó giáo thụ như vậy thật sự hiếm thấy a!”
-âGì, ngÆ°Æ¡i cảm thấy hứng thú thì lần sau chÃnh ngÆ°Æ¡i Äến Äi!â Lạc Kì Hoằng liếc trắng VÄn Dục má»t cái âMau Äỡ ta, á» trong nà y thêm má»t phút Äá»ng há» nà o nữa ta Äá»u sắp chá»u không ná»i, trá» vá» hảo hảo bá»i bá» thá» xác và tinh thần.â
VÄn Dục thản nhiên ná» nụ cÆ°á»i. Muá»n là m cho chuá»t Äá»±c sinh con a. Ha ha, phó giáo thụ tháºt Äúng là không ÄÆ¡n giản, nói là m liá»n là m. Giá»ng Äá»±c tháºt sá»± có thá» sinh con sao?
Lúc hai ngÆ°á»i Äi Äến trÆ°á»c cá»a lầu nghiên cứu, má»t chiếc xe mà u trắng bạc trông rất Äược dừng á» dÆ°á»i má»t loạt tà ng cây. Cá»a kÃnh xe hạ xuá»ng, VÄn Dục ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Ãnh dÆ°Æ¡ng chiá»u chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ kia, trông nhÆ° là Äang tản ra ánh quang. VÄn Dục ná» nụ cÆ°á»i, ánh mắt lượng lượng, tầm mắt hợp lại cùng má»t chá».
Lạc Kì Hoằng nhìn bá»n há», Äá»t nhiên phát hiá»n thá»±c sá»± có thứ gá»i là từ trÆ°á»ng. Má»t không gian cÄn bản không dung nạp bất luáºn kẻ nà o khác.
-âA, Tiá»u dục, ta muá»n Äi vá» trÆ°á»c!â Lạc Kì Hoằng xấu há» cÆ°á»i.
-âA, tháºt có lá»i a, không thá» Äi cùng ngÆ°Æ¡i!â VÄn Dục cuá»i cùng lấy lại tinh thần, vẻ mặt xin lá»i.
-âThôi Äi Äi, ngÆ°á»i nà o Äó Äang Äợi a, còn không mau Äi!â Lạc Kì Hoằng nhìn lÆ°á»t qua nam nhân ngá»i trên xe kia. Không ngá» còn có nam nhân hoà n mỹ nhÆ° váºy. Hắn rá»i Äi sau, rất là buá»n bá»±c. Rõ rà ng không muá»n VÄn Dục á» cùng nam nhân kia, nhÆ°ng là ta thế nhÆ°ng thông qua bá»n há». Aiâ¦Äá»u là m sao váºyâ¦
-âChá» tháºt lâu sao?â VÄn Dục Äi Äến trÆ°á»c cá»a kÃnh xe, cúi ngÆ°á»i xuá»ng. Nhâm Thiên TÆ°á»ng liá»n ngẩng Äầu cho VÄn Dục má»t cái hôn tháºt sâu, ná» nụ cÆ°á»i gáºt Äầu.
-âKhông Äược Än món ngÆ°Æ¡i nấu, dạ dà y kêu Äau.â Nhâm Thiên TÆ°á»ng má» cá»a xe ra âMau lên Äây, nên vá» Äi nấu cÆ¡m⦠Tiá»u NgÆ° Nhi của ta.â
-âTa vừa má»i từ phòng thà nghiá»m Äi ra, có mùi⦠Ta muá»n vá» tắm rá»a, thay quần áo trÆ°á»c.â
-âKhông cầnâ Nhâm Thiên TÆ°á»ng bÄ©u môi, dùng mái tóc Äen má»m mại cá» cỠáo trắng trên ngÆ°á»i VÄn Dục âMùi hÆ°Æ¡ng của VÄn Dục⦠ta Äá»u thÃch!â
Nhâm Thiên TÆ°á»ng là m nÅ©ng là m trong lòng VÄn Dục rất là ấm áp. Hắn gẩy gẩy cái mÅ©i của Thiên TÆ°á»ng, rá»i và o trong xe. Nhâm Thiên TÆ°á»ng lại hôn hắn xong liá»n kéo cá»a kÃnh xe lên. Xe hÆ¡i mà u trắng bạc chợt lóe rá»i biến mấtâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất