Chương 33
Luôn luôn thực hào sảng Phó Cự nhìn tiểu tử trước mắt này, có chút khó xử, buông cái chén trong tay, đi đến cửa sổ, đưa lưng về phía Văn Dục, dùng khó được nghiêm túc khẩu khí mà nói:“Văn Dục, sự tình không như ngươi nghĩ đơn giản như vậy. Ta chỉ là tùy tiện thử xem thực nghiệm này có thể thành công không mà thôi. Trước đó ta vẫn thực kính ngưỡng một vị y sư đã cam đảm làm thực nghiệm này, sau đó lại thất bại…cho nên ta mới muốn biết nguyên nhân chính thất bại.”
-“Giáo thụ, ta cũng muốn biết!” Văn Dục kiên định nhìn Phó Cự.
-“Văn Dục a, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Là vì người nào đó sao?” Phó Cự quay đầu lại nhìn tiểu tử đẹp mặt trước mắt này, vẻ mặt ngưng trọng “Chẳng lẽ là…”
-“Vâng!” Văn Dục trịnh trọng gật đầu.
-“Gì? Ngươi biết ta muốn nói cái gì?” Phó Cự vẻ mặt bất khả tư nghị. Tiểu tử này rất không đơn giản.
-“Ân!” Văn Dục gật đầu.
-“Cô gái kia nhất định tốt lắm, đáng giá ngươi vì nàng ngay cả đứa nhỏ đều muốn giúp nàng mang!” Phó Cự cảm thán tiến lại đây, vỗ vỗ Văn Dục bả vai “Như vậy, ta biết có kiên trì cũng không có cách, các ngươi trước thử xem cách kia đi!”
-“Giáo thụ!” Văn Dục ngẩng đầu, bắt lấy ống tay áo Phó Cự “Ngươi hiểu lầm rồi…ta là muốn mang đứa nhỏ của một người nam nhân!”
-“Gì cơ?” Cằm đều sắp rơi xuống, Phó Cự kinh hoảng không thôi mà vỗ ngực, khiếp sợ nhìn mặt Văn Dục. Tiểu tử kia giống như không phải đang nói giỡn a.
-“Giáo thụ, ngươi bài xích đồng tính a?” Văn Dục nhìn Phó Cự.
-“Cái gì…Không phải a. Ta chỉ là…Ai…mấy người trẻ tuổi các ngươi đều là năng động a…Văn Dục a, ngươi là một thanh niên tốt, nhưng đừng bị hủy cuộc đời a!” Phó Cự thấm thía nói.
-“Giáo thụ, ngươi có người yêu không?”
-“Đùa cái gì vậy, giáo thụ ta đều có một đứa con học trung học rồi a.”
-“Vậy giáo thụ cảm thấy hiện tại hạnh phúc sao?”
-“Cái gì? Đương nhiên, thê tử của ta ôn nhu săn sóc, con ta lại thông minh như vậy. Công việc của ta hiện tại rất hoàn hảo…”
-“Vậy giáo thụ…ngươi nghĩ hai nam nhân có thể tạo thành một gia đình không?”
-“Vì sao không thể, bên châu Âu đều đã thừa nhận kết hôn đồng tính.”
-“Vậy nếu một gia đình không có một đứa nhỏ, ngươi cảm thấy còn có thể trở thành một gia đình sao?”
-“Nếu hai người thực sự yêu nhau, kỳ thật cũng không cần!”
-“Giáo thụ…nếu ngươi thực yêu, thực yêu một người…ngươi có thể hay không muốn đem tất thảy sở hữu của mình đều cho hắn.”
-âÄÆ°Æ¡ng nhiên!â
VÄn Dục nhẹ nhà ng ná» nụ cÆ°á»i âGiáo thụ, ta muá»n Äem những gì ta sá» hữu Äá»u cho hắn, tÃnh cả những cái không có khả nÄng Äá»u muá»n cho hắn!â
Phó Cá»± giáºt mình kinh ngạc. Hắn im lặng nhìn VÄn Dục, Äá»t nhiên cái gì Äá»u nói không Äược.
-âCho nên giáo thụâ¦thá»±c nghiá»m kiaâ¦ta muá»n tiếp tục. Xin ngà i giúp ta!â Cúi ngÆ°á»i tháºt sâu, VÄn Dục chân thà nh vô cùng.
-âNgÆ°Æ¡i tiá»u tá» nà y, tháºt sá»± là Äảm nháºn a!â Phó Cá»± thá» dà i. Có phải hay không hắn già Äi, hay là bá»n trẻ hiá»n tại Äá»u rất khác. Sá»± khác nhau giữa hai thế há» tháºt Äúng là â¦âTa phải Äi nhá» má»t ngÆ°á»i bạn thân của ta cá» vấn má»t chút.â
-âGiáo thụ!â VÄn Dục mạnh ngẩng Äầu, hÆ°ng phấn ôm lấy Phó Cá»± âGiáo thụ, rất cảm tạ ngÆ°Æ¡i!â
-âAi, VÄn Dụcâ¦trÆ°á»c tiên nói rõ, thá»±c nghiá»m nà y vô cùng nguy hiá»m. Nếu thất bại, rất có khả nÄng ngay cả sinh má»nh Äá»u không thá» dám chắcâ¦Viá»c nà yâ¦ta không có biá»n phápâ¦â Phó Cá»± còn chÆ°a nói xong, VÄn Dục Äã lấy ra giấy bút, má»m cÆ°á»i nhìn hắn. Hắn nhìn nhìn trên giấy viết cam Äoan, ghi hết thảy cùng Phó Cá»± không quan há». Phó Cá»± bất Äắc dÄ© ná» nụ cÆ°á»i. Hắn sá» sá» Äầu tiá»u tá» trÆ°á»c mắt nà y âTháºt sá»± là hết cách vá»i ngÆ°Æ¡i a!â
-âGiáo thụ, chúng ta khi nà o thì bắt Äầu a?â
-âVÄn Dục, chuyá»n nà y phải bà n bạc kỹ hÆ¡n. Chúng ta là m thà nghiá»m trÆ°á»c, sau Äó ta phải trá» vá» tìm chút tÆ° liá»u và nhá» ngÆ°á»i bạn kia của ta cá» vấn má»t chútâ¦Sau Äóâ¦sau Äó hẵng quyết Äá»nh Äi!â
-âHảo, giáo thụ. Äá»u nghe lá»i ngÆ°Æ¡i a!â VÄn Dục ná» nụ cÆ°á»i âVáºy giáo thụ, chúng ta quyết Äá»nh váºy Äi, không Äược Äá»i ý a!â Vừa nói VÄn Dục vừa chạy ra.
-âNgÆ°Æ¡i bây giá» Äá»nh Äi Äâu a?â
-âHắn Äang Äợi Äón ta. Ngà y mai xin chá» bảo!â Vừa má»i dứt lá»i, ngÆ°á»i Äã muá»n chạy xuá»ng cá»a dÆ°á»i lầu. Phó Cá»± Äi Äến phÃa trÆ°á»c cá»a sá», sá» sá» bên miá»ng chòm râu, dò xét nhìn xuá»ng. Má»t chiếc xe hÆ¡i rất hoà ng nhoáng dừng á» bên ÄÆ°á»ng. VÄn Dục Äứng á» trÆ°á»c cá»a xe, cá»a xe má» ra, VÄn Dục chui và o. á» má»t khắc cá»a Äóng lại kia, Phó Cá»± ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Má»t tuấn mỹ nam tá» hôn hôn VÄn Dục, liá»n Äóng lại cá»a xe.
Ngạch?! Xem ra Phó Äại thúc có lẽ tháºt sá»± Äến thá»i mãn kinh. Tuy rằng Äá»ng tÃnh hắn cÅ©ng không bà i xÃch, nhÆ°ng là hiá»n tại chÃnh mắt nhìn thấy tháºt Äúng là â¦Äủ khiếp sợâ¦
-“Giáo thụ, ta cũng muốn biết!” Văn Dục kiên định nhìn Phó Cự.
-“Văn Dục a, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Là vì người nào đó sao?” Phó Cự quay đầu lại nhìn tiểu tử đẹp mặt trước mắt này, vẻ mặt ngưng trọng “Chẳng lẽ là…”
-“Vâng!” Văn Dục trịnh trọng gật đầu.
-“Gì? Ngươi biết ta muốn nói cái gì?” Phó Cự vẻ mặt bất khả tư nghị. Tiểu tử này rất không đơn giản.
-“Ân!” Văn Dục gật đầu.
-“Cô gái kia nhất định tốt lắm, đáng giá ngươi vì nàng ngay cả đứa nhỏ đều muốn giúp nàng mang!” Phó Cự cảm thán tiến lại đây, vỗ vỗ Văn Dục bả vai “Như vậy, ta biết có kiên trì cũng không có cách, các ngươi trước thử xem cách kia đi!”
-“Giáo thụ!” Văn Dục ngẩng đầu, bắt lấy ống tay áo Phó Cự “Ngươi hiểu lầm rồi…ta là muốn mang đứa nhỏ của một người nam nhân!”
-“Gì cơ?” Cằm đều sắp rơi xuống, Phó Cự kinh hoảng không thôi mà vỗ ngực, khiếp sợ nhìn mặt Văn Dục. Tiểu tử kia giống như không phải đang nói giỡn a.
-“Giáo thụ, ngươi bài xích đồng tính a?” Văn Dục nhìn Phó Cự.
-“Cái gì…Không phải a. Ta chỉ là…Ai…mấy người trẻ tuổi các ngươi đều là năng động a…Văn Dục a, ngươi là một thanh niên tốt, nhưng đừng bị hủy cuộc đời a!” Phó Cự thấm thía nói.
-“Giáo thụ, ngươi có người yêu không?”
-“Đùa cái gì vậy, giáo thụ ta đều có một đứa con học trung học rồi a.”
-“Vậy giáo thụ cảm thấy hiện tại hạnh phúc sao?”
-“Cái gì? Đương nhiên, thê tử của ta ôn nhu săn sóc, con ta lại thông minh như vậy. Công việc của ta hiện tại rất hoàn hảo…”
-“Vậy giáo thụ…ngươi nghĩ hai nam nhân có thể tạo thành một gia đình không?”
-“Vì sao không thể, bên châu Âu đều đã thừa nhận kết hôn đồng tính.”
-“Vậy nếu một gia đình không có một đứa nhỏ, ngươi cảm thấy còn có thể trở thành một gia đình sao?”
-“Nếu hai người thực sự yêu nhau, kỳ thật cũng không cần!”
-“Giáo thụ…nếu ngươi thực yêu, thực yêu một người…ngươi có thể hay không muốn đem tất thảy sở hữu của mình đều cho hắn.”
-âÄÆ°Æ¡ng nhiên!â
VÄn Dục nhẹ nhà ng ná» nụ cÆ°á»i âGiáo thụ, ta muá»n Äem những gì ta sá» hữu Äá»u cho hắn, tÃnh cả những cái không có khả nÄng Äá»u muá»n cho hắn!â
Phó Cá»± giáºt mình kinh ngạc. Hắn im lặng nhìn VÄn Dục, Äá»t nhiên cái gì Äá»u nói không Äược.
-âCho nên giáo thụâ¦thá»±c nghiá»m kiaâ¦ta muá»n tiếp tục. Xin ngà i giúp ta!â Cúi ngÆ°á»i tháºt sâu, VÄn Dục chân thà nh vô cùng.
-âNgÆ°Æ¡i tiá»u tá» nà y, tháºt sá»± là Äảm nháºn a!â Phó Cá»± thá» dà i. Có phải hay không hắn già Äi, hay là bá»n trẻ hiá»n tại Äá»u rất khác. Sá»± khác nhau giữa hai thế há» tháºt Äúng là â¦âTa phải Äi nhá» má»t ngÆ°á»i bạn thân của ta cá» vấn má»t chút.â
-âGiáo thụ!â VÄn Dục mạnh ngẩng Äầu, hÆ°ng phấn ôm lấy Phó Cá»± âGiáo thụ, rất cảm tạ ngÆ°Æ¡i!â
-âAi, VÄn Dụcâ¦trÆ°á»c tiên nói rõ, thá»±c nghiá»m nà y vô cùng nguy hiá»m. Nếu thất bại, rất có khả nÄng ngay cả sinh má»nh Äá»u không thá» dám chắcâ¦Viá»c nà yâ¦ta không có biá»n phápâ¦â Phó Cá»± còn chÆ°a nói xong, VÄn Dục Äã lấy ra giấy bút, má»m cÆ°á»i nhìn hắn. Hắn nhìn nhìn trên giấy viết cam Äoan, ghi hết thảy cùng Phó Cá»± không quan há». Phó Cá»± bất Äắc dÄ© ná» nụ cÆ°á»i. Hắn sá» sá» Äầu tiá»u tá» trÆ°á»c mắt nà y âTháºt sá»± là hết cách vá»i ngÆ°Æ¡i a!â
-âGiáo thụ, chúng ta khi nà o thì bắt Äầu a?â
-âVÄn Dục, chuyá»n nà y phải bà n bạc kỹ hÆ¡n. Chúng ta là m thà nghiá»m trÆ°á»c, sau Äó ta phải trá» vá» tìm chút tÆ° liá»u và nhá» ngÆ°á»i bạn kia của ta cá» vấn má»t chútâ¦Sau Äóâ¦sau Äó hẵng quyết Äá»nh Äi!â
-âHảo, giáo thụ. Äá»u nghe lá»i ngÆ°Æ¡i a!â VÄn Dục ná» nụ cÆ°á»i âVáºy giáo thụ, chúng ta quyết Äá»nh váºy Äi, không Äược Äá»i ý a!â Vừa nói VÄn Dục vừa chạy ra.
-âNgÆ°Æ¡i bây giá» Äá»nh Äi Äâu a?â
-âHắn Äang Äợi Äón ta. Ngà y mai xin chá» bảo!â Vừa má»i dứt lá»i, ngÆ°á»i Äã muá»n chạy xuá»ng cá»a dÆ°á»i lầu. Phó Cá»± Äi Äến phÃa trÆ°á»c cá»a sá», sá» sá» bên miá»ng chòm râu, dò xét nhìn xuá»ng. Má»t chiếc xe hÆ¡i rất hoà ng nhoáng dừng á» bên ÄÆ°á»ng. VÄn Dục Äứng á» trÆ°á»c cá»a xe, cá»a xe má» ra, VÄn Dục chui và o. á» má»t khắc cá»a Äóng lại kia, Phó Cá»± ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Má»t tuấn mỹ nam tá» hôn hôn VÄn Dục, liá»n Äóng lại cá»a xe.
Ngạch?! Xem ra Phó Äại thúc có lẽ tháºt sá»± Äến thá»i mãn kinh. Tuy rằng Äá»ng tÃnh hắn cÅ©ng không bà i xÃch, nhÆ°ng là hiá»n tại chÃnh mắt nhìn thấy tháºt Äúng là â¦Äủ khiếp sợâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất