Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 47

Trước Sau
Thiên Tường cảm thấy rất kỳ quái. Tiểu Ngư Nhi mà hắn biết ngây thơ cỡ nào a, sẽ không giống như bây giờ…A, câu dẫn hắn…Dùng từ thực không thỏa đáng a. Hắn thừa nhận, nhưng mà người nào đó thực sự rất kỳ quái…Kể như, không biết đi đâu mua được áo ngủ bằng lụa mỏng…Dáng người mảnh khảnh kia, còn có vẻ mặt mê người kia…Thật sự chịu không nổi. Kết quả, Thiên Tường nhịn không nổi, trực tiếp ở trên sô pha đem người kia ăn tươi nuốt sống. Kết quả cuối cùng, Văn Dục cả ngày đều không xuống giường được.

-“Hiện tại khá hơn chút nào không?” Thiên Tường bưng bát cháo lại đây, lại vừa đau lòng vừa tức, vỗ vỗ Văn Dục đang ngồi ở trên giường “Nói, ai dạy ngươi làm như vậy?”

-“Cái gì a!” Văn Dục quyết định giả ngu, hắn mới không cần nói cho Thiên Tường a. Hắn lén lút chạy đến nhà nghỉ, sau đó chủ nhà nghỉ nhiệt tình nói cho hắn cách này. Chủ nhà nghỉ thật đúng là lợi hại, nói trăm phần trăm trúng chiêu thật đúng là trúng.

-“Về sau không được xằng bậy, thân thể của ngươi không phải tốt lắm a!” Thiên Tường đau lòng ôm lấy hắn “Nếu còn muốn…liền lập tức nghỉ ngơi cho khỏe, biết không?”.

-“…” Mặt Văn Dục lập tức một lần nữa đỏ lên.

Thiên Tường thật buồn bực bởi vì, Thương Biên Hạnh Tử tiểu thư cơ hồ mỗi ngày đều ở công ty chờ hắn, tuy rằng đã tránh được giới truyền thông, nhưng mà cứ thường xuyên đến như vậy, thật sự là…

-“A?! Tan tầm rồi phải không?” Thương Biên Hạnh Tử hưng phấn mà đứng lên, đi đến trước mặt Thiên Tường “Chúng ta đi ăn cơm trưa đi, ta biết một nhà hàng mới mở, nghe nói rất được, cùng đi đi!”

-“A, đến nhà ăn cùng mọi người ăn hay hơn a, ngươi muốn ăn cái gì ta gọi đầu bếp nấu cho ngươi ăn!” Thiên Tường có chút khó xử, nếu là những người khác sớm đã từ chối nàng thẳng thừng, sao có thể chờ tới bây giờ a.

-“Như vậy a…Hảo, ta cũng muốn nếm thử đồ ăn mà Thiên tường Thích!” Hạnh Tử cười đến rất là thoải mái.

Viên Ngang nhẹ nhàng cười cười, lắc lắc đầu.

Lang Trạch Thiên cười khi người gặp họa, nhìn nhìn.

Âu Dương huynh đệ vẻ mặt hâm mộ.

-“Ta cũng muốn nếm thử đồ ăn mà Thiên Tường thích a!” Âu Dương Vũ kéo dài ngữ điệu, mọi người trong văn phòng đều nở nụ cười. Khuôn mặt trắng nõn của Hạnh Tử lập tức đỏ lên.



-“A vũ!” Thiên Tường trừng mắt nhìn người nào đó một cái, có chút xấu hổ “Hạnh Tử, ngươi tới nhà ăn trước chờ chúng ta, chúng ta đợi một lát sẽ đi xuống.”

-“A, Hảo…” Hạnh Tử đỏ mặt chạy ra ngoài.

Nhâm Thiên Tường thả hơi.

-“Ngươi “một cước đạp hai thuyền”(tựa như bắt cá hai tay) a!” Âu Dương Trụ không có hảo ý cười “Cẩn thận tiền mất tật mang a.”

-“Ngươi nói vớ vẩn cái gì!” Thiên Tường buồn bực trừng mắt nhìn người nào đó một cái.

-“Nhưng mà…Ngươi không thể bởi vì nàng giống mẫu thân ngươi nên không cự tuyệt được a!” Đi thẳng vào vấn đề, Viên Ngang thản nhiên tựa vào ghế, nhìn Thiên Tường.

Nhâm Thiên Tường có chút bất đắc dĩ thở dài, thản nhiên nở nụ cười: “Khi đó, ta đã nghĩ mình thật sự nhìn thấy mẫu thân…”

-“Ha ha, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng…Nói thật, dọa chết ta, còn tưởng rằng…” Gặp ma. Âu Dương Trụ đương nhiên không dám nói hết câu nói kia.

-“Nàng muốn kết hôn với ngươi a, đồng chí!” Lang Trạch Thiên hừ một tiếng “Tuy rằng nói giống, nhưng mà chỉ là giống khoảng sáu mươi phần trăm thôi!”

-“…” Thiên Tường trầm mặc, cúi thấp đầu, không thèm nhắc lại. Hắn không rõ loại cảm giác này là gì, khác hoàn toàn cảm giác lúc cùng Dục nhi. Là bởi vì nàng giống mẫu thân hay là bởi vì nàng thích mình. Hắn cảm nhận được trên người cô gái kia một loại cảm giác rất kỳ quái, nói không nên lời. Sự nghiệp hiện tại bởi vì được Hạnh Tử hỗ trợ, đang có khởi bước. Hắn không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.

Viên Ngang nhìn hắn, hắn lại thản nhiên cười. Nếu là hắn, hắn nên chọn ai a? Thực rõ ràng Hạnh Tử tiểu thư không chỉ là nữ nhân, có thể cho hắn một đứa nhỏ, một gia đình đầy đủ, còn có thể giúp cho sự nghiệp của hắn. Huống hồ Hạnh Tử tiểu thư lại xinh đẹp, lại ôn nhu. Ai không thích a?

Vậy còn “nàng” Ngu cơ ở trên vũ đài kia đâu? Nam nhân phấn đấu quên mình để yêu, lại hai bàn tay trắng kia đâu?

Văn Dục a, nếu Thiên Tường cuối cùng thực sự lựa chọn Hạnh Tử…ngươi… có thể hay không buông tay?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau