Chương 87
Nghe thấy tiếng đối phương ngắt điện thoại, Lang Trạch Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình di động, khẽn ngân nga: “Bầu trời đêm buông xuống…Đầy sao sáng lấp lánh…Đom đóm bay…Đom đóm bay…Ngươi đang nhớ tới ai…
Tinh tú trên trời cao rơi lệ…Khắp đại địa hoa hồng ủ rũ…Gió đêm lạnh…Gió đêm lạnh…Chỉ cần có ngươi bên cạnh…
Đom đóm bay…Hoa ngủ say…Từng cặp từng đôi rất đẹp…Không sợ đêm tối…Chỉ sợ tan nát cõi lòng…Chẳng ngại mệt mỏi hay không…Chẳng bận tâm phương hướng…”
-“Ta nhớ ngươi a…Ngang…” Lang Trạch Thiên khóc, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt tuấn tú.
Cửa hơi hé ra, Âu Dương Trụ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, trầm mặc. Một lúc sau hắn liền rời đi. Trạch Thiên chắc chỉ ở trước mặt Viên Ngang mới biểu hiện như vậy thôi a…Viên Ngang, tên hỗn đản này, tiểu Thiên yêu thảm ngươi như vậy a…
Nhâm Đoạn Phong được đón về nơi trước kia hắn cùng Từ Nhược Thủy và Thiên Tường sinh sống. Mọi thứ thật sự đều không thay đổi. Phòng của hắn và Nhược Thủy vẫn y nguyên như vậy, trên tường vẫn treo ảnh cưới của hai người. Nhược Thủy thực xinh đẹp, ôm lấy mình, còn mình cười thực hạnh phúc. Đáng tiếc, cảnh còn người mất…
-“Phụ thân, hành lý ta đều đã thu dọn cẩn thận rồi. Dục nhi cũng nấu xong cơm rồi, mau xuống dưới nhà ăn thôi. Có món sườn sào chua ngọt mà ngươi thích nhất nga!” Nhâm Thiên Tường đi đến, kéo tay Đoạn Phong, vừa nói vừa đi “Tài nấu ăn của Dục nhi rất tuyệt nga. Phụ thân, ngươi nhất định phải nếm thử một chút a.”
Nhâm Đoạn Phong đi xuống lầu liền trông thấy Văn Dục. Văn Dục mang bụng lớn, dáng vẻ ôn nhu, tóc dài tinh tế thả xuống. Nếu chỉ nhìn qua thật sự không nghĩ hắn lại là một nam nhân. Một người xinh đẹp như thế, thật đúng là…
Hắn cười gượng một chút, chậm dãi ngồi xuống. Văn Dục vội ân cần múc canh, cung kính đưa tới trước mặt Đoạn Phong, mỉm cười: “Bá phụ, trước khi dùng cơm nên uống một chút canh a.”
Nhâm Đoạn Phong nhận lấy bát, nhìn kỹ Văn Dục. Tuy rằng đã nghe Thiên Tường nói qua về người này, kể về tình yêu của bọn họ, nhưng mà hiện tại nhìn Văn Dục thực sự mang thai, lại cảm thấy có chút kính nể nam nhân này, thật có dũng khí a. Năm đó Nhược Thủy cũng như vậy…Nhược Thủy năm đó rất suy yếu, nhưng lại vẫn mạo hiểm sinh mệnh sinh ra Tường nhi.
-“Dục nhi…Ta có thể gọi ngươi như vậy được không?” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên mỉm cười, nhìn Văn Dục. Con mình có thể có được một người dũng cảm như vậy, thật sự là may mắn a.
-“A, vâng!” Văn Dục đỏ mặt gật đầu, khẽ nhìn Nhâm Thiên Tường vẫn đang ôn nhu nhìn chính mình.
-“Chờ đứa nhỏ ra đời, các ngươi kết hôn đi!” Nhâm Đoạn Phong tháo xuống chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười cầm lấy tay trái của Văn Dục, nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào trong tay hắn.
-“Bá phụ!”
-“Phụ thân!”
Hai người giật mình nhìn Nhâm Đoạn Phong.
-“Còn gọi bá phụ a. Phải gọi phụ thân chứ!” Nhâm Đoạn Phong vẫn mỉm cười “Nhược Thủy nhất định cũng đồng ý ta làm như vậy!”
-“Bá phụ…A, phụ thân…Đây là…đây là của ngươi và…” Văn Dục có chút ngại ngùng, hắn nắm chặt tay của Thiên Tường.
-“Dục nhi, Tường nhi…” Nhâm Đoạn Phong cầm lấy tay Văn Dục đặt ở trên tay Thiên Tường, mỉm cười nhìn hai người con trước mắt “Hãy thực hiện tốt nguyện vọng của ta và Nhược Thủy đi. Chúng ta đã không làm được…Các ngươi thay chúng làm tốt được không?”
-“Bá phụ…A, phụ thân…” Văn Dục vẫn có chút ngượng ngùng.
-ââ¦Chúng ta nhất Äá»nh sẽ là m Äược a, phụ thân!â Nhâm Thiên TÆ°á»ng nắm chặt tay VÄn Dục âChúng ta nhất Äá»nh sẽ tÆ°Æ¡ng thân tÆ°Æ¡ng ái cả Äá»iâ¦Phụ thân, cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i Äã hiá»u cho chúng ta a.â
-âNhất Äá»nh phải hảo hảo quý trá»ng lẫn nhau a. Mặc ká» tÆ°Æ¡ng lai có gặp phải khó khÄn gì, Äá»u phải tin tÆ°á»ng lẫn nhau, yêu nhauâ¦Hiá»u chÆ°a?â
-âVâng!â
-âÃn!â
Nhâm Thiên TÆ°á»ng cùng VÄn Dục nhìn nhau, ná» nụ cÆ°á»i.
Nhìn bá»n há», Nhâm Äoạn Phong liá»n thÆ° thái ná» nụ cÆ°á»i. NhÆ°ng mà , vì sao lại cảm thấy trong lòng trá»ng trải nhÆ° váºy? Rõ rà ng Äá»u Äã xóa bá» hết hiá»u lầm vá»i con trai mình rá»i, lại còn có thá» quay trá» lại nÆ¡i trÆ°á»c kia Äã từng chung sá»ng cùng Nhược Thủy nữa. Ngoại trừ viá»c Nhược Thủy Äã mất, có thêm Dục nhi, má»i viá»c Äá»u không há» thay Äá»i, lại dÆ°á»ng nhÆ° Äá»u thay Äá»i. Giá»ng nhÆ°, trong lòng mất Äi thứ gì Äóâ¦
-âA, trá»i mÆ°a rá»i. Ta Äi Äóng cá»a sá».â VÄn Dục Äá»t nhiên Äứng lên, Nhâm Thiên TÆ°á»ng láºp tức Äè lại hắn, ôn nhu sá» Äầu của hắn âTa Äóng cho.â
-âNgÆ°Æ¡i nha, hảo hảo tâm sá»± cùng phụ thân Äi. Äá» ta Äi là Äược. Ta cÅ©ng không phải nữ nhân, váºn Äá»ng má»t chút Äá»i vá»i thai nhi tá»t hÆ¡n.â VÄn Dục cÆ°á»i cÆ°á»i, sau Äó rá»i Äi.
-âDục nhi tháºt tá»t bụng a, so vá»i nhiá»u cô gái còn tá»t hÆ¡n a.â Nhâm Äoạn Phong nhìn VÄn Dục ná» nụ cÆ°á»i.
-âÄó là ânà ng dâuâ tá»t của ngÆ°Æ¡i nga.â Nhâm Thiên TÆ°á»ng ná» nụ cÆ°á»i, Äã bao lâu không Äược ngá»i Än cÆ¡m cùng phụ thân, nói chuyá»n phiếm.
-âA? Có ngÆ°á»i Äứng á» ngoà i cá»a nhà chúng ta.â VÄn Dục Äang Äóng cá»a sá» thì ngẩn ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nà y nhìn rất quen a.
-âCó quen không?â Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äi tá»i xem, cÅ©ng ngẩn cả ngÆ°á»i.
-âMá»i hắn và o Äi, bên ngoà i Äang mÆ°a a.â Nhâm Äoạn Phong cÅ©ng tiến lên nhìn, nhìn theo phÃa tầm mắt của hai ngÆ°á»i. Má»t ngÆ°á»i nam nhân mặc áo choà ng mà u nâu, Äá»i mÅ©, Äứng á» ngoà i cá»ng, không nhìn rõ Äược nét mặt. Hắn vẫn cúi Äầu Äứng á» nÆ¡i Äó, mÆ°a rÆ¡i tà tách lên ngÆ°á»i hắn. Nhâm Äoạn Phong giáºt mình ngây ngÆ°á»i, trong lòng hoảng há»t, xoay ngÆ°á»i rá»i Äi.
-âPhụ thân, ngÆ°Æ¡i muá»n Äi Äâu váºy?â Nhâm Thiên TÆ°á»ng vá»i và ng gá»i lại hắn.
-âTrá»i mÆ°a lá»n, ta lấy ô Äem cho hắn.â Nhâm Äoạn Phong vừa nói vừa xầm theo ô, Äeo giầy và o rá»i Äi ra ngoà i.
-âPhụ thânâ¦â Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äang Äá»nh chạy theo, VÄn Dục lại giữ chặt hắn, má»m cÆ°á»i lắc lắc Äầu.
Nhâm Äoạn Phong che má»t cái ô, trong tay cầm theo má»t cái, Äi Äến gần chá» nam nhân: âNà y, ngÆ°Æ¡i có muá»n và o nhà ngá»i không. Hay là ngÆ°Æ¡i dùng tạm cái ô nà y Äi.â
Nam nhân cháºm rãi ngẩng Äầu lên, Nhâm Äoạn Phong liá»n ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Là nam nhân á» bá»nh viá»n?
Trên mặt Äầy nÆ°á»c, Từng Nguy khẽ ná» nụ cÆ°á»i, hắn giang hai tay, không ÄỠý cả ngÆ°á»i mình ẩm Æ°á»t, ôm lấy Nhâm Äoạn Phong, nhẹ giá»ng ná» non: âPhong, ta rất nhá» ngÆ°Æ¡iâ¦Rất nhá»â¦Rất nhá» aâ¦â
-âBuông ra!â Nhâm Äoạn Phong dùng sức Äẩy Từng Nguy ra, Äầu lại bắt Äầu thấy Äau, ngá»±c cÅ©ng rất Äau. Hắn ném cái ô xuá»ng, hét lên âTránh xa ta ra!â rá»i chạy Äiâ¦
Tại sao có thá» nhÆ° váºy? Má»i lần nhìn thấy nam nhân nà y, ngay cả ngá»±c Äá»u rất Äauâ¦
Tinh tú trên trời cao rơi lệ…Khắp đại địa hoa hồng ủ rũ…Gió đêm lạnh…Gió đêm lạnh…Chỉ cần có ngươi bên cạnh…
Đom đóm bay…Hoa ngủ say…Từng cặp từng đôi rất đẹp…Không sợ đêm tối…Chỉ sợ tan nát cõi lòng…Chẳng ngại mệt mỏi hay không…Chẳng bận tâm phương hướng…”
-“Ta nhớ ngươi a…Ngang…” Lang Trạch Thiên khóc, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt tuấn tú.
Cửa hơi hé ra, Âu Dương Trụ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, trầm mặc. Một lúc sau hắn liền rời đi. Trạch Thiên chắc chỉ ở trước mặt Viên Ngang mới biểu hiện như vậy thôi a…Viên Ngang, tên hỗn đản này, tiểu Thiên yêu thảm ngươi như vậy a…
Nhâm Đoạn Phong được đón về nơi trước kia hắn cùng Từ Nhược Thủy và Thiên Tường sinh sống. Mọi thứ thật sự đều không thay đổi. Phòng của hắn và Nhược Thủy vẫn y nguyên như vậy, trên tường vẫn treo ảnh cưới của hai người. Nhược Thủy thực xinh đẹp, ôm lấy mình, còn mình cười thực hạnh phúc. Đáng tiếc, cảnh còn người mất…
-“Phụ thân, hành lý ta đều đã thu dọn cẩn thận rồi. Dục nhi cũng nấu xong cơm rồi, mau xuống dưới nhà ăn thôi. Có món sườn sào chua ngọt mà ngươi thích nhất nga!” Nhâm Thiên Tường đi đến, kéo tay Đoạn Phong, vừa nói vừa đi “Tài nấu ăn của Dục nhi rất tuyệt nga. Phụ thân, ngươi nhất định phải nếm thử một chút a.”
Nhâm Đoạn Phong đi xuống lầu liền trông thấy Văn Dục. Văn Dục mang bụng lớn, dáng vẻ ôn nhu, tóc dài tinh tế thả xuống. Nếu chỉ nhìn qua thật sự không nghĩ hắn lại là một nam nhân. Một người xinh đẹp như thế, thật đúng là…
Hắn cười gượng một chút, chậm dãi ngồi xuống. Văn Dục vội ân cần múc canh, cung kính đưa tới trước mặt Đoạn Phong, mỉm cười: “Bá phụ, trước khi dùng cơm nên uống một chút canh a.”
Nhâm Đoạn Phong nhận lấy bát, nhìn kỹ Văn Dục. Tuy rằng đã nghe Thiên Tường nói qua về người này, kể về tình yêu của bọn họ, nhưng mà hiện tại nhìn Văn Dục thực sự mang thai, lại cảm thấy có chút kính nể nam nhân này, thật có dũng khí a. Năm đó Nhược Thủy cũng như vậy…Nhược Thủy năm đó rất suy yếu, nhưng lại vẫn mạo hiểm sinh mệnh sinh ra Tường nhi.
-“Dục nhi…Ta có thể gọi ngươi như vậy được không?” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên mỉm cười, nhìn Văn Dục. Con mình có thể có được một người dũng cảm như vậy, thật sự là may mắn a.
-“A, vâng!” Văn Dục đỏ mặt gật đầu, khẽ nhìn Nhâm Thiên Tường vẫn đang ôn nhu nhìn chính mình.
-“Chờ đứa nhỏ ra đời, các ngươi kết hôn đi!” Nhâm Đoạn Phong tháo xuống chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười cầm lấy tay trái của Văn Dục, nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào trong tay hắn.
-“Bá phụ!”
-“Phụ thân!”
Hai người giật mình nhìn Nhâm Đoạn Phong.
-“Còn gọi bá phụ a. Phải gọi phụ thân chứ!” Nhâm Đoạn Phong vẫn mỉm cười “Nhược Thủy nhất định cũng đồng ý ta làm như vậy!”
-“Bá phụ…A, phụ thân…Đây là…đây là của ngươi và…” Văn Dục có chút ngại ngùng, hắn nắm chặt tay của Thiên Tường.
-“Dục nhi, Tường nhi…” Nhâm Đoạn Phong cầm lấy tay Văn Dục đặt ở trên tay Thiên Tường, mỉm cười nhìn hai người con trước mắt “Hãy thực hiện tốt nguyện vọng của ta và Nhược Thủy đi. Chúng ta đã không làm được…Các ngươi thay chúng làm tốt được không?”
-“Bá phụ…A, phụ thân…” Văn Dục vẫn có chút ngượng ngùng.
-ââ¦Chúng ta nhất Äá»nh sẽ là m Äược a, phụ thân!â Nhâm Thiên TÆ°á»ng nắm chặt tay VÄn Dục âChúng ta nhất Äá»nh sẽ tÆ°Æ¡ng thân tÆ°Æ¡ng ái cả Äá»iâ¦Phụ thân, cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i Äã hiá»u cho chúng ta a.â
-âNhất Äá»nh phải hảo hảo quý trá»ng lẫn nhau a. Mặc ká» tÆ°Æ¡ng lai có gặp phải khó khÄn gì, Äá»u phải tin tÆ°á»ng lẫn nhau, yêu nhauâ¦Hiá»u chÆ°a?â
-âVâng!â
-âÃn!â
Nhâm Thiên TÆ°á»ng cùng VÄn Dục nhìn nhau, ná» nụ cÆ°á»i.
Nhìn bá»n há», Nhâm Äoạn Phong liá»n thÆ° thái ná» nụ cÆ°á»i. NhÆ°ng mà , vì sao lại cảm thấy trong lòng trá»ng trải nhÆ° váºy? Rõ rà ng Äá»u Äã xóa bá» hết hiá»u lầm vá»i con trai mình rá»i, lại còn có thá» quay trá» lại nÆ¡i trÆ°á»c kia Äã từng chung sá»ng cùng Nhược Thủy nữa. Ngoại trừ viá»c Nhược Thủy Äã mất, có thêm Dục nhi, má»i viá»c Äá»u không há» thay Äá»i, lại dÆ°á»ng nhÆ° Äá»u thay Äá»i. Giá»ng nhÆ°, trong lòng mất Äi thứ gì Äóâ¦
-âA, trá»i mÆ°a rá»i. Ta Äi Äóng cá»a sá».â VÄn Dục Äá»t nhiên Äứng lên, Nhâm Thiên TÆ°á»ng láºp tức Äè lại hắn, ôn nhu sá» Äầu của hắn âTa Äóng cho.â
-âNgÆ°Æ¡i nha, hảo hảo tâm sá»± cùng phụ thân Äi. Äá» ta Äi là Äược. Ta cÅ©ng không phải nữ nhân, váºn Äá»ng má»t chút Äá»i vá»i thai nhi tá»t hÆ¡n.â VÄn Dục cÆ°á»i cÆ°á»i, sau Äó rá»i Äi.
-âDục nhi tháºt tá»t bụng a, so vá»i nhiá»u cô gái còn tá»t hÆ¡n a.â Nhâm Äoạn Phong nhìn VÄn Dục ná» nụ cÆ°á»i.
-âÄó là ânà ng dâuâ tá»t của ngÆ°Æ¡i nga.â Nhâm Thiên TÆ°á»ng ná» nụ cÆ°á»i, Äã bao lâu không Äược ngá»i Än cÆ¡m cùng phụ thân, nói chuyá»n phiếm.
-âA? Có ngÆ°á»i Äứng á» ngoà i cá»a nhà chúng ta.â VÄn Dục Äang Äóng cá»a sá» thì ngẩn ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nà y nhìn rất quen a.
-âCó quen không?â Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äi tá»i xem, cÅ©ng ngẩn cả ngÆ°á»i.
-âMá»i hắn và o Äi, bên ngoà i Äang mÆ°a a.â Nhâm Äoạn Phong cÅ©ng tiến lên nhìn, nhìn theo phÃa tầm mắt của hai ngÆ°á»i. Má»t ngÆ°á»i nam nhân mặc áo choà ng mà u nâu, Äá»i mÅ©, Äứng á» ngoà i cá»ng, không nhìn rõ Äược nét mặt. Hắn vẫn cúi Äầu Äứng á» nÆ¡i Äó, mÆ°a rÆ¡i tà tách lên ngÆ°á»i hắn. Nhâm Äoạn Phong giáºt mình ngây ngÆ°á»i, trong lòng hoảng há»t, xoay ngÆ°á»i rá»i Äi.
-âPhụ thân, ngÆ°Æ¡i muá»n Äi Äâu váºy?â Nhâm Thiên TÆ°á»ng vá»i và ng gá»i lại hắn.
-âTrá»i mÆ°a lá»n, ta lấy ô Äem cho hắn.â Nhâm Äoạn Phong vừa nói vừa xầm theo ô, Äeo giầy và o rá»i Äi ra ngoà i.
-âPhụ thânâ¦â Nhâm Thiên TÆ°á»ng Äang Äá»nh chạy theo, VÄn Dục lại giữ chặt hắn, má»m cÆ°á»i lắc lắc Äầu.
Nhâm Äoạn Phong che má»t cái ô, trong tay cầm theo má»t cái, Äi Äến gần chá» nam nhân: âNà y, ngÆ°Æ¡i có muá»n và o nhà ngá»i không. Hay là ngÆ°Æ¡i dùng tạm cái ô nà y Äi.â
Nam nhân cháºm rãi ngẩng Äầu lên, Nhâm Äoạn Phong liá»n ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Là nam nhân á» bá»nh viá»n?
Trên mặt Äầy nÆ°á»c, Từng Nguy khẽ ná» nụ cÆ°á»i, hắn giang hai tay, không ÄỠý cả ngÆ°á»i mình ẩm Æ°á»t, ôm lấy Nhâm Äoạn Phong, nhẹ giá»ng ná» non: âPhong, ta rất nhá» ngÆ°Æ¡iâ¦Rất nhá»â¦Rất nhá» aâ¦â
-âBuông ra!â Nhâm Äoạn Phong dùng sức Äẩy Từng Nguy ra, Äầu lại bắt Äầu thấy Äau, ngá»±c cÅ©ng rất Äau. Hắn ném cái ô xuá»ng, hét lên âTránh xa ta ra!â rá»i chạy Äiâ¦
Tại sao có thá» nhÆ° váºy? Má»i lần nhìn thấy nam nhân nà y, ngay cả ngá»±c Äá»u rất Äauâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất