Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 36: Bắt cóc vs bắt cóc

Trước Sau
Kim Đao Sai cũng không phải không thương tiếc gì cho cái mông của Lý Giáp, thấy Đường Đa Lệnh thật sự không có ghi hận gì trong lòng, liền nói: “Được rồi, Đường lão bản không truy cứu nữa, ngươi cũng đã nhận hình phạt rồi, chuyện này dừng ở đây vậy. Sau này bất kể là ai, nếu tiếp tục làm chuyện thương thiên hại lý này nữa, đừng trách bổn môn chủ không nể mặt huynh đệ.”

Trong lòng Lý Giáp vừa buồn vừa sợ. Chuyện này rõ ràng là chuyện giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà, sao lại trở thành thương thiên hại lý chứ?

Người bên cạnh đang chuẩn bị khiêng Lý Giáp xuống, Đường Đa Lệnh bỗng hô lên: “Chờ một chút, ta… đột nhiên nhớ tới một chuyện muốn hỏi Lý đường chủ.”

Lòng Lý Giáp nhảy lên một cái. Hắn biết, cái gọi là không truy cứu của Đường lão bản là chỉ tạm thời rút lui rồi trả thù sau, chỉ là không ngờ trả thù đó lại tới sớm như vậy.

“Đường lão bản muốn hỏi cái gì?” Hắn giữ vững tinh thần, hỏi.

“Lý đường chủ, móng heo của ta đâu?”

“Móng heo? Móng heo gì?”

“Lúc các ngươi bắt ta đó, không phải ta có cầm một bao móng heo sao? Giờ đâu mất rồi?”

Lý Giáp thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai chứ? Trong kế hoạch của ta đâu có móng heo của ngươi!”

“A, cái đó chắc chắn là bị người khác nhặt mất rồi. Lý đường chủ, nói vậy, ngươi có phải nên đền móng heo cho ta hay không.”

“Ngươi…”

Đường Đa Lệnh nhìn toàn bộ người ở đây đang chăm chú nhìn y, cười không có ý tứ, “Không phải ta keo kiệt, chỉ là… móng heo đó thật sự là tốn không ít tiền của ta đó. Ta cũng không muốn Lý đường chủ đền tiền, ta chỉ muốn hắn đền móng heo cho ta thôi.”

Kim Đao Sai không nhịn được cười nói: “Được rồi, lát nữa ta sẽ cho người đi mua.”

“Môn chủ! Ta đền! Ta đền cho!” Lý Giáp tức giận đến cắn nát của răng, đây là nhục nhã, đây là nhục cmn nhã trắng trợn!!

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên lại truyền tới một tiếng hét thảm.

“Kim môn chủ! Ngài nhanh cứu tiểu thư nhà ta với!” Nhũ mẫu béo ú luôn ở bên người Phương Ninh lảo đảo chạy tới.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Kim Đao Sai và Đường Đa Lệnh đều đứng dậy khỏi ghế.

Nhũ mẫu ngã nhào dưới chân Kim Đao Sai, “Kim môn chủ, tiểu thư nhà ta bị người bắt đi mất, ngài nhanh đi cứu nàng đi!”

“Cái gì? Phương tiểu thư bị bắt cóc?”

“Người nào to gan như vậy? Không biết Phương tiểu thư là môn chủ phu nhân tương lai của chúng ta sao?”

Những môn nhân ở đây đều kinh ngạc ồn ào bàn luận.

“Dám khiêu chiến với Thừa Thiên Môn? Bắt được mấy tên khốn này nhất định phải đánh cho chúng mông nở hoa luôn!” Lý Giáp cũng dựa vào tấm ván gỗ hung hăng nói theo.

Kim Đao Sai lướt mắt qua, tiếng nghị luận trong phòng lập tức biến mất, chỉ còn tiếng thút thít nỉ non và cầu khẩn của nhũ mẫu.



“Vương ma ma, ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc tiểu thư nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Kim Đao Sai nhìn nhũ mẫu, nhưng nhũ mẫu hiển nhiên đang sợ hãi, vừa khóc vừa nói, kết quả cũng không nói rõ được gì.

Kim Đao Sai nhăn lông mày, đang muốn rống một cái cho bà ta câm miệng, quản gia của Phương gia và Triệu Ất đã đi tới, sắc mặt khẩn trương, nhưng ngược lại cũng không mất hết lý trí như nhũ mẫu.

“Phương quản gia, ngươi biết rõ việc này không?” Kim Đao Sai cũng hơi khẩn trương, nếu Phương Ninh lại xảy ra chuyện dưới tai mắt của hắn, môn chủ Thừa Thiên Môn như hắn còn mặt mũi nào nữa?

“Xin trả lời Kim môn chủ, hôm nay tiểu thư nhà ta ra ngoài đi dạo, không ngờ trên đường gặp kể xấu, bị đối phương trói lại mang đi…”

“Không phải ta đã phái người bảo hộ nàng rồi sao?” Kim Đao Sai nhìn Triệu Ất, bởi vì biết rõ Phương Ninh là người không chịu ngồi yên, cho nên cố ý bảo Triệu Ất phái người trái phải lén theo nàng, vừa là bảo vệ vừa để thu xếp mấy chuyện rối rắm.

Triệu Ất nhanh chóng trả lời: “Thân thủ của đối phương không tệ, có tới hai người, người của chúng ta không phải là đối thủ… May là không có thương vong.” Không ngờ tới sẽ có nhân vật lợi hại như vậy trên đại bàn của Thừa Thiên Môn ra tay với Phương Ninh cho nên hắn cũng không lựa cao thủ.

“Đối phương cũng không nói thân phận và mục đích sao?” Kim Đao Sai tiếp tục hỏi. Nếu là bắt cóc chứ không phải ám sát, vậy đối phương nhất định muốn dùng Phương Ninh áp chế để đòi hỏi gì đó từ Thừa Thiên Môn.

“Đối phương có để lại một phong thư, nói muốn tự môn chủ đọc lấy.” Triệu Ất đưa qua một phong thư.

Kim Đao Sai nhận lấy, mở ra xem xét, vốn là phẫn nộ, sau đó lại là cười khổ. Tiếp đó nói với quản gia và nhũ mẫu của Phương gia, “Được rồi, việc này ta đã hiểu. Các người cũng không cần lo lắng, những người này nhắm vào ta, chỉ muốn mượn tiểu thư nhà ngươi để nhắc nhở ta, bọn hắn sẽ không tổn thương Phương Ninh.”

Kim Đao Sai nói những lời này xong, liền lấy cớ muốn thương nghị chuyện đàm phán với đối phương, để cho Phương quản gia và nhũ mẫu đi ra, trong phòng chỉ còn ba người là hắn, Triệu Ất và Đường Đa Lệnh.

Đường Đa Lệnh muốn biết tình hình của Phương Ninh, cũng hiểu được mình đã được ở lại thì có lẽ cũng không ảnh hưởng chuyện thương nghị đối sách của Kim Đao Sai và Triệu Ất, vội hỏi: “Phương Ninh rốt cuộc là rơi vào trong tay người nào? Thật sự không nguy hiểm tới tính mạng sao?” Có bọn cướp chịu hiểu đạo lý vậy sao?

“Ai, tự ngươi xem đi.” Kim Đao Sai đưa lá thư cho y.

Đường Đa Lệnh kỳ quái nhận thư. Sao lại cho y xem? Y và những tên cướp này đâu phải cùng một nhóm đâu.

“Á!”

Thật sự là không xem không biết, thế giới này thật kỳ diệu. Hóa ra y và bọn cướp kia thật đúng là cùng một nhóm! Hai cái tên cướp ngu si làm chuyện xấu còn để tên lại kia chính là Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hòa.

“Các ngươi sao phải làm như vậy? Sư huynh của các ngươi và Kim đại ca là bạn tốt mà.” Phương Ninh trừng con người mà nàng đã có duyên gặp một lần – Ngọc Liên Hoàn. Nàng chỉ có thể làm như vậy, vì tay và chân nàng đều bị trói chặt rồi, chỉ có thể cử động con mắt và cái miệng thôi.

“Bạn tốt?” Ngọc Liên Hoàn cười lạnh, “Đối xử với bạn tốt như vậy, trên đời chắc cũng chỉ có mình Kim môn chủ làm được.”

“Ngươi nói gì vậy? Kim đại ca đối xử với A Đường có điểm nào không tốt chứ?” Kim Đao Sai đối xử tốt với A Đường đến nỗi nàng phải ganh tỵ.

“Tốt, đương nhiên là tốt, tốt đến nỗi âm thầm phái người trói hắn quăng lên giường mình luôn.” Lời này của Ngọc Liên Hoàn nghe như không thèm quan tâm, nhưng thực ra lại giấu sát khí trong đó.

Sắc mặt Phương Ninh trắng nhợt, “Ngươi nói gì?”

Lúc này, Hoa Tương Dung đứng một bên quay người trở lại, “Chúng ta cũng không muốn là kẻ địch của Phương tiểu thư, nếu như A Đường có thể trở về không hao tổn gì, ngươi đương nhiên cũng có thể không hao tổn gì mà trở về. Nhưng, nếu Kim môn chủ dám xằng bậy, cũng đừng trách chúng tra tâm ngoan thủ lạt.”

“Hắc hắc, mặc kệ Kim môn chủ làm gì với A Đường, chúng ta đều phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần.” Ngọc Liên Hoàn nhìn Phương Ninh đang nằm trên mặt đất, như là nhìn thịt heo đang nằm trên thớt.

“Ngươi, các ngươi đang giỡn à, Kim đại ca sao có thể làm chuyện này chứ?” Hai nam nhân trước mắt này đương nhiên cũng sẽ không làm việc này với mình…

Ngọc Liên Hoàn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Phương Ninh, trong mắt mang vài phần giễu cợt, “Không thể? Chẳng lẽ Phương tiểu thư không biết hôn phu tương lai của mình thích nam nhân sao chứ?” Hắn không thích nữ nhân này, vì hắn không hiểu tại sao A Đường phải đối xử tốt với nàng như vậy.



Trên mặt Phương Ninh thoạt đỏ thoạt trắng, trong lòng ngoại trừ tức giận còn có cảm giác hổ thẹn, “Ngươi…” Nói lung tung hai chữ cũng không nói nên lời, bởi vì trong lòng nàng rất rõ, Ngọc Liên Hoàn không nói bậy.

“Đều tại bọn, đều tại bọn…. nam nhân thối tha không biết xấu hổ các ngươi, các ngươi không nên quấn quít với Kim đại ca. Oa…. Đều tại đám nam nhân không biết xấu hổ yêu nam nhân các ngươi, đồ quái thai…” Phương Ninh khó thở, không lựa lời mà chỉ biết chửi loạn. Nếu như trên đời này không có những tên nam nhân thích nam nhân này, sao Kim đại ca lại biến thành như thế?

Ngọc Liên Hoàn cũng lập tức nóng giận, Phương Ninh khiến hắn nhớ tới chính mình lúc trẻ cũng nhục mạ những nam nhân bị phụ thân đùa giỡn kia, khi đó hắn sao có thể ngờ được chính mình cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Hắn vươn tay bóp mạnh một cái vào cổ Phương Ninh, thật mạnh, cắt đứt cái miệng hồ ngôn loạn ngữ kia của nàng. Võ công của hắn tuy cũng không cao lắm, nhưng sức cũng khá lớn, Phương Ninh không nói được nên lời, cả hít thở cũng khó khăn.

Lời nói của Phương Ninh cũng chọc giận Hoa Tương Dung, cho nên hắn không ngăn cản hành vi hung ác của Ngọc Liên Hoàn, chỉ tới khi thấy sắc mặt của Phương Ninh bắt đầu chuyển xanh, mới lên tiếng: “Đủ rồi, đừng làm nàng bị thương thật sự, A Đường sẽ không vui.” Cái con người hiền lành kia không quen nhìn nam nhân khi dễ nữ nhân.

Ngọc Liên Hoàn hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, Phương Ninh lập tức bị ném xuống đất, cũng không lên tiếng nữa.

“Hừ, nữ nhân đúng là vô dụng, chưa gì đã bất tỉnh rồi.” Ngọc Liên Hoàn lại hừ một tiếng.

“Nữ nhân này dù có vô dụng cũng là đại tiểu thư của Phương gia, Kim phu nhân tương lai, nếu không phải bất đắc dĩ thì không thể làm bị thương nàng ta.” Hoa Tương Dung nói.

“Hắc hắc, hiếm khi nhỉ, Hoa các chủ cũng biết thương hương tiếc ngọc nữa sao…” Ngọc Liên Hoàn đứng dậy nói, hắn không thể chịu được Hoa Tương Dung khoa tay múa chân trước mặt mình.

“Câm miệng!” Hoa Tương Dung giận dữ quát một tiếng, đồng thời nhìn nhìn Phương Ninh đang chóng mặt nằm trên mặt đất. Cũng may, nữ nhân kia vẫn không nhúc nhích gì.

Ngọc Liên Hoàn cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, biết là vừa rồi miệng mình lộ liễu suýt nói ra, nhưng vẫn muốn giữ chút mặt mũi, nên nói: “Vội gì chứ, nàng ta cũng đâu có tỉnh. Hơn nữa, dù nàng ta có nghe được thì cũng biết được gì đâu, hừ, nữ nhân ngu xuẩn.”

Chỉ có nữ nhân ngu xuẩn mới hết lòng hết dạ đi yêu một tên nam nhân thích nam nhân. Nhưng Ngọc Liên Hoàn nghĩ lại, lúc trước mình chẳng phải mình cũng thích những tên nam nhân tự nhận mình chỉ thích nữ nhân sao? Mình lúc trước có phải cũng rất ngu xuẩn hay không.

“Ta sao phải sợ? Cho dù bị vạch trần cũng không có gì đáng sợ. Ta lo lắng cho ngươi thì có, hình tượng tốt mà ngươi khổ tâm tạo dựng một khi bại lộ, không phải rất đáng tiếc sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Liên Hoàn liếc Hoa Tương Dung.

Hoa Tương Dung liếc nhìn Phương Ninh, sau đó đến gần Ngọc Liên Hoàn, nhỏ giọng nói: “Ta đang nói, Ngọc đại công tử thật vất vả biến mình thành một tiểu thiếu gia ngây thơ trong sáng, nếu nhất thời vô ý để cho A Đường phát hiện ngươi thật ra là một con sói đội lốt cừu, ngươi nói xem vậy không phải rất đáng tiếc sao?”

Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn phát lạnh, cũng nhỏ giọng nói: “Hoa Tương Dung, ngươi nếu dám châm ngòi ly gián trước mặt A Đường, thì đừng trách ta không khách khí.

“Ha ha, ta đâu có ý này. Ta chỉ hiếu kì, một Ngọc đại công tử vì giết ta mà chịu thuần phục dưới người ta suốt ba năm sao lại đột nhiên thay đổi chứ.”

Ngọc Liên Hoàn cũng cười lạnh hai tiếng, “Chỉ có mình ta thay đổi thôi sao? Ngay cả Hoa các chủ hỉ nộ vô thường, giết người như ngóe trước kia giờ đang ở đâu rồi? Động một chút lại hỏi han ân cần A Đường, nhìn cũng khiến ta buồn nôn.”

Hoa Tương Dung vô tình cười cười, “Ngươi thay đổi ta cũng thay đổi, không phải cũng là để giữ A Đường lại sao, mọi người đã muốn cùng nhau làm người một nhà, còn so đo mấy cái này làm gì?”

“Hừ, là do ngươi nhắc trước.”

“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, đừng đối xử quá thô bạo với nữ nhân này. Tính tình của A Đường ngươi cũng không phải không biết, mặc kệ Kim Đao Sai làm gì với hắn, hắn cũng sẽ không giận lây sang nữ nhân này. Nhưng nếu chúng ta làm cái gì với nàng, A Đường chắc chắn sẽ giận lây sang chúng ta đó.” Hắn không muốn vì Ngọc Liên Hoàn nhất thời không khôn ngoan mà liên lụy tới mình.

“…Ta biết rồi.” Ngọc Liên Hoàn quay người lại hung hăng trừng Phương Ninh một cái, nếu A Đường thật sự thích nữ nhân này, hắn nhất định sẽ trút giận vào nàng ta.

Hoa Tương Dung nhìn từng cử động của hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau