Tiểu Nhuyễn Đường (Kẹo Dẻo Nho Nhỏ)
Chương 2: Gặp lại
Tiếng gõ cửa giục giã không ngừng vang lên.
Bạn cùng phòng sốt ruột bước chân nặng nề trở về phòng, một lát sau vang lên tiếng đóng cửa.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Trì Tiên Thanh vén mấy lọn tóc mỏng, nhìn về phía mặt trời, tóc cậu được chiếu sáng ánh lên màu vàng kim vô cùng đẹp mắt.
Thời khắc này như bằng cả đời người.
Trì Tiên Thanh nằm trên giường ngửi mùi hương của gỗ. Sau một hồi lẳng lặng quan sát xung quanh, nhận thức được bản thân vừa mới đây còn đầu cạo trọc nằm trên giường mổ giờ đã có được cuộc sống mới.
Đây là 4 năm về trước, cậu chỉ mới 18 tuổi.
"Đinh —— "
Một tin nhắn bíp.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, đây là chiếc điện thoại mẫu mới nhất đồng đội vừa mua trước ngày cậu tái sinh. Ốp lưng điện thoại nền đỏ san hô in logo đội STAR được huấn luyện viên đưa cho mỗi người.
Bên trái là cái điện thoại cũ, màn hình nhỏ, thân dài, chứa đầy những kỷ niệm xưa cũ, màn hình hiển thị thời gian hiện tại.
Cậu nhấc chiếc điện thoại của thời tương lai lên, ngón tay khẽ run.
[Câu lạc bộ thể thao điện tử STAR lại ra thông báo: Thông tin @STAR-CXS giải nghệ là thật]
[Hiện tại, phòng huấn luyện của STAR đã bị bao vây bởi hàng trăm người. Lúc này, tại đường lớn Trường Bình, rất đông người hâm mộ biết tin đã đổ xô đến.
[Fan Trì từ các thành phố khác nhau họp treo đèn lồng vào ban đêm để cầu nguyện cho anh Trì]
[Ngày cũng như đêm, mong đợi tin lành]
[Vào lúc 1:59 sáng theo giờ địa phương ngày 23 tháng 3, Trì Tiên Thanh đã qua đời ở tuổi 22 tuổi vì bệnh kinh niên. Tin tức này đã được gia đình xác nhận. Ngay sau đây, chúng ta hãy cùng nhìn lại cuộc đời của Trì Tiên Thanh]
# Trì Tiên Thanh qua đời # Tin nóng.
【Tôi mới gặp anh ấy hôm nay... 】
【Khốn nạn! Anh mau về đây!!!!!!】
【Anh ơi! Em nhớ anh!!!】
【Anh đem em theo với!】
Dù đã biết trước nội dung, Trì Tiên Thanh vẫn khó có thể bình tĩnh. Cậu mở trang danh bạ, lẳng lặng nhìn vào số liên hệ đầu tiên. Màn hình dần dần tối rồi lại sáng lên, lần tiếp theo màn hình biến thành màu đen, rồi lại mở trang danh bạ, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Một lúc lâu sau Trì Tiên Thanh mới di chuyển ngón tay, vừa chạm vào, màn hình liền tắt. Cậu nhấn giữ nút nguồn một lát, màn hình khởi động hiện lên, được hai giây lại tối đen.
0% pin.
Trì Tiên Thanh day chân mày, khẽ thở dài.
Ít nhất phải ba năm nữa người ta mới sản xuất ra bộ sạc star, thay thế bộ sạc hiện tại. Cậu giơ tay gẩy gẩy cái ốp điện thoại rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Người thanh niên trong gương yết hầu lộ rõ, vai gầy, cơ bắp nổi gân xanh. Ngoại trừ đôi mắt thâm trầm sâu thẳm, cậu không khác gì dáng vẻ năm năm sau.
Bảy giờ đúng, Trì Tiên Thanh thay một chiếc áo sơ mi sạch, đeo cà vạt chỉnh tề, đặt vé máy bay ngày mai về nhà, thu dọn quần áo xếp vào vali. Lúc ra ngoài, bạn cùng phòng đang ngồi uống cà phê.
"Bộ bảy món hay là ba cộng một?"
Bạn cùng phòng hỏi về bữa sáng, cậu ấy có một người dì nấu ăn rất ngon, kinh doanh một quán ăn mà Trì Tiên Thanh thường đến.
Bộ bảy món là cà chua nướng, khoai tây chiên, trứng rán, nấm, thịt xông khói, bánh sừng bò và sữa.
Ba cộng một là trứng luộc, salad rau củ, trái cây và trà.
Trì Tiên Thanh lắc đầu: "Nửa tiếng nữa tôi phải đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ." Cho dù đã sống lại, đây vẫn là điều duy nhất cậu lo sợ.
"Chờ chút, tôi đi với cậu!"
Bạn cùng phòng lôi từ trong tủ áo ra cái áo hoodie màu tím, thay cái áo ngủ màu lòng trứng gà, dùng đầu gối mở tủ lạnh, vừa nhai bánh mì nướng vừa mở to mắt đeo vào kính áp tròng.
Trì Tiên Thanh vươn tay lấy một lát bánh mì nướng, thuận tay vặn nắp lọ mứt trái cây.
"Tôi không ăn mứt!"
Cậu từ từ quết mứt táo. Liếc mắt nhìn qua một mớ chai lọ. Sau lấy ra một ít mứt dâu tằm quết lên một lát bánh mì khác, giơ ra.
"Này biết không?" Bạn cùng phòng quay đầu lại, cắn ba miếng hết cái bánh, nói: "Hôm nay có game FPS(*) mới ra mắt trên Steam, tên cái gì mà mặt đất, đất...lạ...cái gì nhỉ?"
___________
(*)Game FPS: First person shooter, game bắn súng góc nhìn thứ nhất.
____________
Bạn cùng phòng cau mày không nghĩ ra cái tên, nhìn một vòng xung quanh bắt gặp hũ bơ lạc, nhanh trí nói: "Đúng rồi! Là đào đậu phộng!"
Trì Tiên Thanh bóp ra một ít nước rửa tay, chà xát các ngón tay cẩn thận, bình thản nói:
"Là PUBG - PlayerUnknown's Battleground."
"A! Đúng nó! Tôi với bạn hẹn nhau ra quán nét chơi thử một ngày, cậu có muốn đi không?" Bạn cùng phòng gãi đầu, chân thành nói: "Đừng suốt ngày học thế. Coi như đi giải tỏa áp lực học hành. Hơn nữa tôi chơi game rất giỏi, nhất định sẽ giúp cậu chiến thắng.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Trì Tiên Thanh gật đầu đồng ý.
"Tôi cam đoan, cậu không cần phải bắn một viên đạn nào... Gì??? Cậu đồng ý? Cậu đồng ý thật hả?" Bạn cùng phòng không thể tin được, năm giây sau, nhỏ một giọt nước mắt, khóc vì vui sướng.
Trước khi sống lại, cũng có một thời gian bạn cùng phòng rủ rê như vậy. Trì Tiên Thanh không đồng ý. Lúc ấy đang bận rộn vừa chuẩn bị nộp đơn vào Oxbridge vừa tham gia kỳ thi. Có lúc rảnh rỗi, cậu cũng nghiêm túc tự hỏi, con game thiểu năng "đào đậu phộng" này sao có thể khiến dư luận xôn xao như thế?
Phải tới mãi sau này khi vô tình nhìn thấy một video ăn gà, cậu mới hiểu tại sao.
Cậu ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện.
Không biết bởi nước da trắng tự nhiên hay do khí chất trước khi trùng sinh khác biệt với ngoại hình hiện tại mà các bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận.
Chụp CT đầu, chụp X-Quang hộp sọ, chụp phóng xạ não bộ...v...v..., làm xong từ trên xuống dưới đã là ba giờ chiều.
Bác sĩ dặn sáng hôm sau tới lấy kết quả. Trì Tiên Thanh cầm điện thoại cũ nhắn tin cho bạn cùng phòng:
【Hẹn gặp lại lúc 5 giờ】
Trên đường đi ngang qua thành phố điện tử, cậu xuống xe lấy cái điện thoại tương lai của mình ra.
"Xin lỗi, chúng tôi không có cổng sạc cho thiết bị này."
Nhân viên lễ tân, trên ngực đeo huy hiệu: "Chúng tôi rất vui được phục vụ bạn" mỉm cười xin lỗi.
"Không sao, cảm ơn rất nhiều!" Trì Tiên Thanh mong đợi hỏi: "Có cách nào khác để sạc không?"
"Tôi thấy nó rất quan trọng với anh. Hay là anh để nó lại đây, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi sẽ tìm giải pháp giúp anh." Nhân viên tiếp tân nói thêm: "Vì quyền lợi và để đảm bảo quyền riêng tư của khách hàng, chúng ta hãy ký một bản hợp đồng"
Sau khi xác nhận thời gian, kiểm tra có thể giao hàng quốc tế, cậu gỡ ốp, đưa điện thoại cho nhân viên, trả tiền cọc.
Trước khi rời đi, trong đám người thưa thớt phát ra một giọng nói máy móc: "Đang tải Hệ thống Thách thức thay đổi vận mệnh,...%"
Trì Tiên Thanh hơi giật mình, từ sau khi bệnh, mấy lần nghe thấy ảo giác não bộ đã có ý thức tự loại bỏ. Hai giây sau mọi thứ lại bình thường, cậu tiếp tục đi gặp bạn cùng phòng.
Chiều, bầu trời xám xịt, mây mù dày đặc.
Trên đường Oxford, Cậu dừng lại giữa dòng người vô tận qua lại, lắng nghe một nghệ sĩ đường phố dùng vĩ cầm biểu diễn bản nhạc《Canon》, thả xuống một bảng Anh.
Xoay người lại, trên băng ghế dài có một con chó giẻ lau*, bộ lông nó bẩn như lớp giáp, dính bện vào nhau thắt nút lộn xộn.
Bánh mì nướng phết mứt hôm nay cũng không bị lãng phí.
Cậu mở hộp cơm mang theo, gấp một chiếc khăn giấy hình tam giác trên mặt đất, rồi xé bánh mì nướng thành từng miếng nhỏ.
Con chó giẻ lau không đề phòng, gần gũi với người. Sau khi ăn xong nó sủa nhẹ, đuôi xoay tròn, nghiêng ngả, lắc từ bên này qua bên kia. Trì Tiên Thanh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó. Con chó theo thế ngồi bằng hai chân sau, đặt một chân trước lên đầu gối cậu.
Cậu bắt tay với nó.
Cậu dùng khăn giấy gói vụn bánh rồi ném nó vào cái thùng rác phía xa. Bên cạnh có ai đó huýt sáo, cậu vờ như không nghe thấy, rẽ vào cửa hông bước vào thang máy.
Quán nét ở tầng ba, trước cửa có đề bảng: "PUBG - Không cần mua, chơi trực tiếp"
Bên trong có rất nhiều người, chủ yếu đến vì game. Cậu vào phòng bốn người, bạn cùng phòng đang chơi game. Sau khi chào người bạn kia, Trì Tiên Thanh kéo lại một cái ghế, ngồi ở phía sau xem họ đấu đôi.
Đã vào đến vòng chung kết, trên bản đồ còn chín người.
"Trì Sâm!"
Bạn cùng phòng điều khiển nhân vật nằm sấp di chuyển đến ruộng lúa mì phía bên kia, tay buông chuột quay đầu lại gọi, giọng điệu như nhìn thấy vị cứu tinh: "Nhanh! Mau vào chơi thay tôi chút đi! Tôi cần xả nước cứu thân. Cậu chỉ cần cứ nằm sấp như thế này là có thể thắng chung cuộc rồi!"
"Tha cho Trì Tiên Thanh đi! Đánh cả ngày mới tới được vòng này, sao cậu không giao cho tôi?" Người bạn kia đề nghị, màn hình trò chơi của cậu ta đã đổi thành hai màu đen trắng.
"Đùa gì vậy?" Bạn cùng phòng chán nản nói: "Có biết tay cậu còn đen hơn cả đít nồi không?"
"Vấn đề không phải là do tay tôi đen!" Cậu ta cười: "Trì Tiên Thanh là học sinh ngoan, làm sao chơi trò này được? Chỉ cần nhấn sai một nút thôi là có thể chết rồi. Tôi thấy qua nhiều con gà chơi rồi!"
"Tôi nghi ngờ trong đầu cậu toàn là bơ lạc." Bạn cùng phòng thờ ơ nhún vai: "Không ấy bổ ra tôi xem thử nào!"
Người bạn kia cười nhạo: "Chỉ mong cậu đừng chết quá thảm, nếu không..."
Còn chưa nói xong bạn cùng phòng đã giơ nắm đấm lên.
"Cậu không tức sao?"
Trì Tiên Thanh giơ tay chặn bạn cùng phòng, mắt vẫn dán vào màn hình.
"Không, cậu không nghe thấy à? Cậu ta vừa..."
"Tôi nghe rồi!"
Còn 5 người sống sót.
"Cậu thực sự không tức sao??" Bạn cùng phòng cao giọng, bóp một lon coca đã cạn.
"Không hẳn! Cậu ta lo lắng là bình thường mà!"
"..."
Bạn cùng phòng đứng im bất động như tượng gỗ, Trì Tiên Thanh nhìn sang.
Một lát sau, nói:
"Cậu sẽ là người cuối cùng sống sót, yên tâm!"
Bạn cùng phòng khịt mũi, lẩm bẩm một thứ tiếng địa phương không hiểu được rồi quay người bỏ đi.
Vòng an toàn thu nhỏ lại, nhiều tiếng lên nòng nổi lên tứ phía. Trì Tiên Thanh duy trì tinh thần "Không bại lộ, sống đến cùng" tiến vào vòng bo.
Đến khi đằng xa hiện lên một bóng người, cậu nhanh chóng rời đi, mở ống ngắm xác nhận mục tiêu, đi bộ tránh đạn.
Người bạn kia hất hàm, liếc một cái nói: "Nếu cậu nhờ tôi, tôi có thể cân nhắc giúp cậu hạ tên đó!"
"Cảm ơn!" Trì Tiên dành một giây trả lời người đó, không nói thêm gì cả.
Bóng người mặc quần trắng đã nhận ra chỗ cậu, chạy thẳng tới. Hắn bò về phía trước, suốt đường đi không có nguy hiểm, thành công núp sau chiếc xe da màu vàng ở đằng xa, bí mật quan sát.
Trên đường đến đây, một vũng máu trào ra từ phần bụng của chiếc quần dài màu trắng, và có hai tiếng chân. Một kẻ địch khác. Âm thanh nghe như một khẩu m24, chỗ ẩn nấp cách khoảng 50 mét. Giây tiếp theo, khói cuồn cuộn bốc ra, kẻ địch chạy về phía vị trí của người mặc quần trắng.
"Cậu có thể né sao? Tôi biết cậu không thể, nhất định sẽ chết..." Sau khi xem, người bạn kia bật cười chế nhạo.
Trì Tiên Thanh bình tĩnh tăng âm lượng trò chơi.
Kẻ địch lắc lư trước mặt cậu hai cái. Liền sau đó, một tiếng nổ thật lớn, hắn ngã xuống. Đồ trắng chẳng sợ chính mình cũng sẽ bị thương mà ném lựu đạn, kết quả hạ địch một ngàn hại mình tám trăm.
Là một cái mũ sắt, một bổ trợ rất tốt. Suy nghĩ chợt lóe lên, Trì Tiên Thanh bỏ qua, cũng lờ đi những lời khuyên từ người phía sau.
Mặc dù người bạn kia tin rằng chỉ trong một cú nổ không thể giết kẻ địch, đánh vài lần có thể cậu may mắn, nhưng thành công hay thất bại là điều quyết định trong tích tắc.
Người mặc đồ trắng uống thuốc xong, ném một lựu đạn giải quyết kẻ địch.
Trên bản đồ chỉ còn cậu và người mặc đồ trắng.
–
Phía bên kia, phòng huấn luyện chiến đội JFY.
Thích Dã tuỳ tiện ném một quả lựu đạn, quả nhiên phía sau sẽ có một con sâu đã bị tóm gọn.
Người này đầu tóc loè loẹt, mặc chiếc áo khoác màu bí ngô, quần có hoa văn đang bò ra bên ngoài.
Người đó đã bắn ba phát súng, nhưng đều trượt. Hắn cười nhẹ, quả nhiên là người lão luyện, hắn di chuyển, người đó di chuyển, hắn ngừng lại, người đó cũng ngừng lại.
Cả hai cứ thế rượt đuổi nhau trên cánh đồng lúa mì.
Bình luận nhảy liên tục:
【Ha ha ha ha ha vị này chơi hệ tâm linh】
【Đinh đinh ~ đinh~ đinh~ Chào mừng các bạn đến với《PUBG: mèo vờn chuột》 Tập 1】
【Dễ thương quá đi! Có phải tui là người duy nhất thấy vụ nổ vừa rồi rất đẹp không?】
【Khen đi trời! Sống sót đến lúc này là đã không dễ dàng rồi hhhh】
【Không phải chỉ là đau lòng chút thôi sao?! Hiểu mà hiểu mà!!!】
Thích Dã liếc một cái, chưa đầy hai giây tắt ngay khung bình luận, toàn nói vớ vẩn.
Hắng giọng một cái, hắn ân cần hỏi: "Nhóc con, có phải người Trung Quốc không?"
Bạn cùng phòng sốt ruột bước chân nặng nề trở về phòng, một lát sau vang lên tiếng đóng cửa.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Trì Tiên Thanh vén mấy lọn tóc mỏng, nhìn về phía mặt trời, tóc cậu được chiếu sáng ánh lên màu vàng kim vô cùng đẹp mắt.
Thời khắc này như bằng cả đời người.
Trì Tiên Thanh nằm trên giường ngửi mùi hương của gỗ. Sau một hồi lẳng lặng quan sát xung quanh, nhận thức được bản thân vừa mới đây còn đầu cạo trọc nằm trên giường mổ giờ đã có được cuộc sống mới.
Đây là 4 năm về trước, cậu chỉ mới 18 tuổi.
"Đinh —— "
Một tin nhắn bíp.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, đây là chiếc điện thoại mẫu mới nhất đồng đội vừa mua trước ngày cậu tái sinh. Ốp lưng điện thoại nền đỏ san hô in logo đội STAR được huấn luyện viên đưa cho mỗi người.
Bên trái là cái điện thoại cũ, màn hình nhỏ, thân dài, chứa đầy những kỷ niệm xưa cũ, màn hình hiển thị thời gian hiện tại.
Cậu nhấc chiếc điện thoại của thời tương lai lên, ngón tay khẽ run.
[Câu lạc bộ thể thao điện tử STAR lại ra thông báo: Thông tin @STAR-CXS giải nghệ là thật]
[Hiện tại, phòng huấn luyện của STAR đã bị bao vây bởi hàng trăm người. Lúc này, tại đường lớn Trường Bình, rất đông người hâm mộ biết tin đã đổ xô đến.
[Fan Trì từ các thành phố khác nhau họp treo đèn lồng vào ban đêm để cầu nguyện cho anh Trì]
[Ngày cũng như đêm, mong đợi tin lành]
[Vào lúc 1:59 sáng theo giờ địa phương ngày 23 tháng 3, Trì Tiên Thanh đã qua đời ở tuổi 22 tuổi vì bệnh kinh niên. Tin tức này đã được gia đình xác nhận. Ngay sau đây, chúng ta hãy cùng nhìn lại cuộc đời của Trì Tiên Thanh]
# Trì Tiên Thanh qua đời # Tin nóng.
【Tôi mới gặp anh ấy hôm nay... 】
【Khốn nạn! Anh mau về đây!!!!!!】
【Anh ơi! Em nhớ anh!!!】
【Anh đem em theo với!】
Dù đã biết trước nội dung, Trì Tiên Thanh vẫn khó có thể bình tĩnh. Cậu mở trang danh bạ, lẳng lặng nhìn vào số liên hệ đầu tiên. Màn hình dần dần tối rồi lại sáng lên, lần tiếp theo màn hình biến thành màu đen, rồi lại mở trang danh bạ, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Một lúc lâu sau Trì Tiên Thanh mới di chuyển ngón tay, vừa chạm vào, màn hình liền tắt. Cậu nhấn giữ nút nguồn một lát, màn hình khởi động hiện lên, được hai giây lại tối đen.
0% pin.
Trì Tiên Thanh day chân mày, khẽ thở dài.
Ít nhất phải ba năm nữa người ta mới sản xuất ra bộ sạc star, thay thế bộ sạc hiện tại. Cậu giơ tay gẩy gẩy cái ốp điện thoại rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Người thanh niên trong gương yết hầu lộ rõ, vai gầy, cơ bắp nổi gân xanh. Ngoại trừ đôi mắt thâm trầm sâu thẳm, cậu không khác gì dáng vẻ năm năm sau.
Bảy giờ đúng, Trì Tiên Thanh thay một chiếc áo sơ mi sạch, đeo cà vạt chỉnh tề, đặt vé máy bay ngày mai về nhà, thu dọn quần áo xếp vào vali. Lúc ra ngoài, bạn cùng phòng đang ngồi uống cà phê.
"Bộ bảy món hay là ba cộng một?"
Bạn cùng phòng hỏi về bữa sáng, cậu ấy có một người dì nấu ăn rất ngon, kinh doanh một quán ăn mà Trì Tiên Thanh thường đến.
Bộ bảy món là cà chua nướng, khoai tây chiên, trứng rán, nấm, thịt xông khói, bánh sừng bò và sữa.
Ba cộng một là trứng luộc, salad rau củ, trái cây và trà.
Trì Tiên Thanh lắc đầu: "Nửa tiếng nữa tôi phải đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ." Cho dù đã sống lại, đây vẫn là điều duy nhất cậu lo sợ.
"Chờ chút, tôi đi với cậu!"
Bạn cùng phòng lôi từ trong tủ áo ra cái áo hoodie màu tím, thay cái áo ngủ màu lòng trứng gà, dùng đầu gối mở tủ lạnh, vừa nhai bánh mì nướng vừa mở to mắt đeo vào kính áp tròng.
Trì Tiên Thanh vươn tay lấy một lát bánh mì nướng, thuận tay vặn nắp lọ mứt trái cây.
"Tôi không ăn mứt!"
Cậu từ từ quết mứt táo. Liếc mắt nhìn qua một mớ chai lọ. Sau lấy ra một ít mứt dâu tằm quết lên một lát bánh mì khác, giơ ra.
"Này biết không?" Bạn cùng phòng quay đầu lại, cắn ba miếng hết cái bánh, nói: "Hôm nay có game FPS(*) mới ra mắt trên Steam, tên cái gì mà mặt đất, đất...lạ...cái gì nhỉ?"
___________
(*)Game FPS: First person shooter, game bắn súng góc nhìn thứ nhất.
____________
Bạn cùng phòng cau mày không nghĩ ra cái tên, nhìn một vòng xung quanh bắt gặp hũ bơ lạc, nhanh trí nói: "Đúng rồi! Là đào đậu phộng!"
Trì Tiên Thanh bóp ra một ít nước rửa tay, chà xát các ngón tay cẩn thận, bình thản nói:
"Là PUBG - PlayerUnknown's Battleground."
"A! Đúng nó! Tôi với bạn hẹn nhau ra quán nét chơi thử một ngày, cậu có muốn đi không?" Bạn cùng phòng gãi đầu, chân thành nói: "Đừng suốt ngày học thế. Coi như đi giải tỏa áp lực học hành. Hơn nữa tôi chơi game rất giỏi, nhất định sẽ giúp cậu chiến thắng.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Trì Tiên Thanh gật đầu đồng ý.
"Tôi cam đoan, cậu không cần phải bắn một viên đạn nào... Gì??? Cậu đồng ý? Cậu đồng ý thật hả?" Bạn cùng phòng không thể tin được, năm giây sau, nhỏ một giọt nước mắt, khóc vì vui sướng.
Trước khi sống lại, cũng có một thời gian bạn cùng phòng rủ rê như vậy. Trì Tiên Thanh không đồng ý. Lúc ấy đang bận rộn vừa chuẩn bị nộp đơn vào Oxbridge vừa tham gia kỳ thi. Có lúc rảnh rỗi, cậu cũng nghiêm túc tự hỏi, con game thiểu năng "đào đậu phộng" này sao có thể khiến dư luận xôn xao như thế?
Phải tới mãi sau này khi vô tình nhìn thấy một video ăn gà, cậu mới hiểu tại sao.
Cậu ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện.
Không biết bởi nước da trắng tự nhiên hay do khí chất trước khi trùng sinh khác biệt với ngoại hình hiện tại mà các bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận.
Chụp CT đầu, chụp X-Quang hộp sọ, chụp phóng xạ não bộ...v...v..., làm xong từ trên xuống dưới đã là ba giờ chiều.
Bác sĩ dặn sáng hôm sau tới lấy kết quả. Trì Tiên Thanh cầm điện thoại cũ nhắn tin cho bạn cùng phòng:
【Hẹn gặp lại lúc 5 giờ】
Trên đường đi ngang qua thành phố điện tử, cậu xuống xe lấy cái điện thoại tương lai của mình ra.
"Xin lỗi, chúng tôi không có cổng sạc cho thiết bị này."
Nhân viên lễ tân, trên ngực đeo huy hiệu: "Chúng tôi rất vui được phục vụ bạn" mỉm cười xin lỗi.
"Không sao, cảm ơn rất nhiều!" Trì Tiên Thanh mong đợi hỏi: "Có cách nào khác để sạc không?"
"Tôi thấy nó rất quan trọng với anh. Hay là anh để nó lại đây, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi sẽ tìm giải pháp giúp anh." Nhân viên tiếp tân nói thêm: "Vì quyền lợi và để đảm bảo quyền riêng tư của khách hàng, chúng ta hãy ký một bản hợp đồng"
Sau khi xác nhận thời gian, kiểm tra có thể giao hàng quốc tế, cậu gỡ ốp, đưa điện thoại cho nhân viên, trả tiền cọc.
Trước khi rời đi, trong đám người thưa thớt phát ra một giọng nói máy móc: "Đang tải Hệ thống Thách thức thay đổi vận mệnh,...%"
Trì Tiên Thanh hơi giật mình, từ sau khi bệnh, mấy lần nghe thấy ảo giác não bộ đã có ý thức tự loại bỏ. Hai giây sau mọi thứ lại bình thường, cậu tiếp tục đi gặp bạn cùng phòng.
Chiều, bầu trời xám xịt, mây mù dày đặc.
Trên đường Oxford, Cậu dừng lại giữa dòng người vô tận qua lại, lắng nghe một nghệ sĩ đường phố dùng vĩ cầm biểu diễn bản nhạc《Canon》, thả xuống một bảng Anh.
Xoay người lại, trên băng ghế dài có một con chó giẻ lau*, bộ lông nó bẩn như lớp giáp, dính bện vào nhau thắt nút lộn xộn.
Bánh mì nướng phết mứt hôm nay cũng không bị lãng phí.
Cậu mở hộp cơm mang theo, gấp một chiếc khăn giấy hình tam giác trên mặt đất, rồi xé bánh mì nướng thành từng miếng nhỏ.
Con chó giẻ lau không đề phòng, gần gũi với người. Sau khi ăn xong nó sủa nhẹ, đuôi xoay tròn, nghiêng ngả, lắc từ bên này qua bên kia. Trì Tiên Thanh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó. Con chó theo thế ngồi bằng hai chân sau, đặt một chân trước lên đầu gối cậu.
Cậu bắt tay với nó.
Cậu dùng khăn giấy gói vụn bánh rồi ném nó vào cái thùng rác phía xa. Bên cạnh có ai đó huýt sáo, cậu vờ như không nghe thấy, rẽ vào cửa hông bước vào thang máy.
Quán nét ở tầng ba, trước cửa có đề bảng: "PUBG - Không cần mua, chơi trực tiếp"
Bên trong có rất nhiều người, chủ yếu đến vì game. Cậu vào phòng bốn người, bạn cùng phòng đang chơi game. Sau khi chào người bạn kia, Trì Tiên Thanh kéo lại một cái ghế, ngồi ở phía sau xem họ đấu đôi.
Đã vào đến vòng chung kết, trên bản đồ còn chín người.
"Trì Sâm!"
Bạn cùng phòng điều khiển nhân vật nằm sấp di chuyển đến ruộng lúa mì phía bên kia, tay buông chuột quay đầu lại gọi, giọng điệu như nhìn thấy vị cứu tinh: "Nhanh! Mau vào chơi thay tôi chút đi! Tôi cần xả nước cứu thân. Cậu chỉ cần cứ nằm sấp như thế này là có thể thắng chung cuộc rồi!"
"Tha cho Trì Tiên Thanh đi! Đánh cả ngày mới tới được vòng này, sao cậu không giao cho tôi?" Người bạn kia đề nghị, màn hình trò chơi của cậu ta đã đổi thành hai màu đen trắng.
"Đùa gì vậy?" Bạn cùng phòng chán nản nói: "Có biết tay cậu còn đen hơn cả đít nồi không?"
"Vấn đề không phải là do tay tôi đen!" Cậu ta cười: "Trì Tiên Thanh là học sinh ngoan, làm sao chơi trò này được? Chỉ cần nhấn sai một nút thôi là có thể chết rồi. Tôi thấy qua nhiều con gà chơi rồi!"
"Tôi nghi ngờ trong đầu cậu toàn là bơ lạc." Bạn cùng phòng thờ ơ nhún vai: "Không ấy bổ ra tôi xem thử nào!"
Người bạn kia cười nhạo: "Chỉ mong cậu đừng chết quá thảm, nếu không..."
Còn chưa nói xong bạn cùng phòng đã giơ nắm đấm lên.
"Cậu không tức sao?"
Trì Tiên Thanh giơ tay chặn bạn cùng phòng, mắt vẫn dán vào màn hình.
"Không, cậu không nghe thấy à? Cậu ta vừa..."
"Tôi nghe rồi!"
Còn 5 người sống sót.
"Cậu thực sự không tức sao??" Bạn cùng phòng cao giọng, bóp một lon coca đã cạn.
"Không hẳn! Cậu ta lo lắng là bình thường mà!"
"..."
Bạn cùng phòng đứng im bất động như tượng gỗ, Trì Tiên Thanh nhìn sang.
Một lát sau, nói:
"Cậu sẽ là người cuối cùng sống sót, yên tâm!"
Bạn cùng phòng khịt mũi, lẩm bẩm một thứ tiếng địa phương không hiểu được rồi quay người bỏ đi.
Vòng an toàn thu nhỏ lại, nhiều tiếng lên nòng nổi lên tứ phía. Trì Tiên Thanh duy trì tinh thần "Không bại lộ, sống đến cùng" tiến vào vòng bo.
Đến khi đằng xa hiện lên một bóng người, cậu nhanh chóng rời đi, mở ống ngắm xác nhận mục tiêu, đi bộ tránh đạn.
Người bạn kia hất hàm, liếc một cái nói: "Nếu cậu nhờ tôi, tôi có thể cân nhắc giúp cậu hạ tên đó!"
"Cảm ơn!" Trì Tiên dành một giây trả lời người đó, không nói thêm gì cả.
Bóng người mặc quần trắng đã nhận ra chỗ cậu, chạy thẳng tới. Hắn bò về phía trước, suốt đường đi không có nguy hiểm, thành công núp sau chiếc xe da màu vàng ở đằng xa, bí mật quan sát.
Trên đường đến đây, một vũng máu trào ra từ phần bụng của chiếc quần dài màu trắng, và có hai tiếng chân. Một kẻ địch khác. Âm thanh nghe như một khẩu m24, chỗ ẩn nấp cách khoảng 50 mét. Giây tiếp theo, khói cuồn cuộn bốc ra, kẻ địch chạy về phía vị trí của người mặc quần trắng.
"Cậu có thể né sao? Tôi biết cậu không thể, nhất định sẽ chết..." Sau khi xem, người bạn kia bật cười chế nhạo.
Trì Tiên Thanh bình tĩnh tăng âm lượng trò chơi.
Kẻ địch lắc lư trước mặt cậu hai cái. Liền sau đó, một tiếng nổ thật lớn, hắn ngã xuống. Đồ trắng chẳng sợ chính mình cũng sẽ bị thương mà ném lựu đạn, kết quả hạ địch một ngàn hại mình tám trăm.
Là một cái mũ sắt, một bổ trợ rất tốt. Suy nghĩ chợt lóe lên, Trì Tiên Thanh bỏ qua, cũng lờ đi những lời khuyên từ người phía sau.
Mặc dù người bạn kia tin rằng chỉ trong một cú nổ không thể giết kẻ địch, đánh vài lần có thể cậu may mắn, nhưng thành công hay thất bại là điều quyết định trong tích tắc.
Người mặc đồ trắng uống thuốc xong, ném một lựu đạn giải quyết kẻ địch.
Trên bản đồ chỉ còn cậu và người mặc đồ trắng.
–
Phía bên kia, phòng huấn luyện chiến đội JFY.
Thích Dã tuỳ tiện ném một quả lựu đạn, quả nhiên phía sau sẽ có một con sâu đã bị tóm gọn.
Người này đầu tóc loè loẹt, mặc chiếc áo khoác màu bí ngô, quần có hoa văn đang bò ra bên ngoài.
Người đó đã bắn ba phát súng, nhưng đều trượt. Hắn cười nhẹ, quả nhiên là người lão luyện, hắn di chuyển, người đó di chuyển, hắn ngừng lại, người đó cũng ngừng lại.
Cả hai cứ thế rượt đuổi nhau trên cánh đồng lúa mì.
Bình luận nhảy liên tục:
【Ha ha ha ha ha vị này chơi hệ tâm linh】
【Đinh đinh ~ đinh~ đinh~ Chào mừng các bạn đến với《PUBG: mèo vờn chuột》 Tập 1】
【Dễ thương quá đi! Có phải tui là người duy nhất thấy vụ nổ vừa rồi rất đẹp không?】
【Khen đi trời! Sống sót đến lúc này là đã không dễ dàng rồi hhhh】
【Không phải chỉ là đau lòng chút thôi sao?! Hiểu mà hiểu mà!!!】
Thích Dã liếc một cái, chưa đầy hai giây tắt ngay khung bình luận, toàn nói vớ vẩn.
Hắng giọng một cái, hắn ân cần hỏi: "Nhóc con, có phải người Trung Quốc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất