Chương 15
Cuộc đời tiểu thư xinh đẹp và ngây ngất lòng người Phùng Đình Đình có thể ví với kịch bản phim truyện lúc tám giờ mỗi tối. Bằng chứng hùng hồn là cô đùng một cái mang thai, nhưng hỏi cả ba người bạn trai cũng không tìm ra ai là cha đứa trẻ.
Hồ Gia Minh tái mặt khiếp sợ: “Không liên quan đến tui!”
Phùng Đình Đình điềm đạm thong dong: “Nhưng ông có thể chịu trách nhiệm.”
Cô dự định sinh đứa bé ra rồi nuôi nấng để xem lớn lên nó giống ai. Mà có lẽ cô thừa biết người đó là ai, chỉ là khi cố tình đi hỏi, cô lại không nhận được câu trả lời mong muốn. Người mà cô yêu không yêu cô, nhưng để lại cho cô một đứa bé.
Tiến vào trường thi tuyển sinh đại học với cái bụng bầu bốn tháng, đây hẳn là trải nghiệm diệu kì rất ít người từng kinh qua.
Phùng Đình Đình đặt cho ranh con hư hỗn này cái tên Phùng Thái Nam, bởi vì, con mẹ nó, mẹ nó sinh nó khó quá(1) mà!
(1): Thái Nam (泰南) và “khó quá” (太难) đều đọc là tài nán.
Xét về đời sống tình cảm, tiểu thư Đình Đình tự nhận rằng mình lận đận long đong, nhưng sau nhiều năm quen biết Hồ Gia Minh, cô cảm thấy tên này còn thảm hại hơn nhiều: kết thúc một mối tình mãnh liệt ồn ào, mình chỉ cần đánh một giấc, thức dậy là mọi thứ qua hết, song Hồ Gia Minh thì hoàn toàn không thể.
Hắn và Bạch Tiểu Niên không mãnh liệt ồn ào, không nồng cháy sôi nổi, chỉ như một khúc sông êm đềm lặng lẽ, dòng chảy kết băng khi đông về.
Có thể nói Phùng Đình Đình là bạn gái đầu tiên của Hồ Gia Minh – mặc dù hiện giờ nhìn lại, khi ấy họ chẳng khác nào hai học sinh yếu kém móc ngoặc rủ nhau trốn học. Thật ra cô vẫn còn rất thích hắn. Tuy hắn thường xuyên gây gổ đánh lộn, song giờ trực nhật ở lớp lại chưa từng để các bạn nữ phải tự đi giặt giẻ lau. Thực chất hắn là người rất mực dịu dàng.
“Có khen tôi dịu dàng thì tôi cũng không nuôi con hộ bà đâu nhá.” Hồ Gia Minh vừa ngồi bóc bưởi cho cô vừa châm chọc. Mỗi lần đi khám thai, Phùng Đình Đình đều được hắn tháp tùng.
Từ khi lên cấp ba Hồ Gia Minh không còn tham gia bất kì một trận ẩu đả nào. Nếu Bạch Tiểu Niên mà biết, có lẽ cậu sẽ rất vui. Cậu thiếu niên ngổ ngáo ngày nào đã hiểu ra nhiều điều, hắn sẽ không để bản thân mình bị thương nữa. Hắn chăm chỉ học tập, tích cực tham gia các hoạt động tập thể trong trường, thậm chí còn lên làm lớp trưởng.
Không rõ những năm tiểu học ra sao, nhưng Hồ Gia Minh thời cấp hai khét tiếng ngỗ ngược, hôm nào cũng trong tình trạng cãi tay bo với thầy cô. Khi ấy Phùng Đình Đình cảm mến hắn cũng vì dáng vẻ ngang tàng không chịu khuất phục ai. Ngờ đâu gặp Bạch Tiểu Niên cô mới biết, chẳng phải với ai hắn cũng ngang tàng không khuất phục. Trước mặt Bạch Tiểu Niên, hắn trung thành hệt một con cún vậy.
Trước mặt Bạch Tiểu Niên, hắn nào chỉ không để cậu giặt giẻ lau, mà là chân mới chạm đất hai bước đã sốt sắng lo người ta mệt mỏi. Hắn không coi ai ra gì, đúng, bởi hắn chỉ nghe Bạch Tiểu Niên.
Năm ấy khi Phùng Đình Đình tự mình đạp xe, nhìn Hồ Gia Minh chở Bạch Tiểu Niên đi trước, cô tức thì vỡ lẽ: “Hứ, cẩu nam nam!”
Song cô cũng thắc mắc một điều: đã thích đến thế thì vì sao không theo đuổi đi, mà còn đẩy người ta ra ngày càng xa?
Cô đá Hồ Gia Minh một cái: “Sao ông cứ rụt vòi vào thế hả? Năm xưa đánh lộn hung dữ lắm mà, bản lĩnh đó đâu, mau lôi ra mà theo đuổi người ta!” Hồ Gia Minh nín lặng bóc hạt dẻ – cuối tuần nào hắn cũng đến tiệm “Hạt dẻ Hoài Nhu” trước cổng trường cấp hai mua hạt dẻ rang đường. Mãi tới năm lớp mười một, tiệm đóng cửa, hắn mới không còn lai vãng đến đó.
Thì ra hắn hung dữ với ai cũng được, duy chỉ với Bạch Tiểu Niên thì không.
Hồ Gia Minh chẳng còn gặp lại người kia, nhưng Phùng Đình Đình gặp được. Lúc đó Bạch Tiểu Niên đang đứng trước cổng trường phổ thông Kim Dương, trên vai còn đeo cặp sách. Cô không bước tới chào hỏi, Bạch Tiểu Niên đứng chờ một lúc rồi đi.
Tiểu thư Đình Đình không học đại học vì còn bận ở nhà sinh con. Nhà mình chẳng về được nữa, cô ở lại nhà Hồ Gia Minh. Ông chú Hồ hết sức cảm động: “Con trai ba hiếu thuận quá chừng, ba đã chuẩn bị tinh thần từ nay nhà mình dứt đường con cháu, thế mà mày mang luôn về một bé con mới tài. Nhóc này lấy họ Hồ được không?” Hồ Gia Minh bảo ba hắn biến giùm, còn khướt hắn mới muốn đổ vỏ.
Quán cơm nhỏ của ông chú Hồ dẹp tiệm, tiền tích cóp bấy lâu dùng để mở quán mới trên khu phố mua sắm. Hồ Gia Minh vừa lên đại học đã suốt ngày bị kêu réo qua đó giúp việc. Thuở đi học Phùng Đình Đình dốt đặc môn toán, nhưng bây giờ dính đến tiền bạc lại thành thử nhạy bén vô cùng, lúc mang thai vẫn thường yên vị sau quầy tính sổ sách.
Đôi khi cô gần như đã quên mất Bạch Tiểu Niên, bởi Hồ Gia Minh không còn nhắc đến cậu, cuộc sống vẫn bình thản trôi đi như thế. Bây giờ trông hắn rất ổn, ăn no ngủ kĩ, thậm chí còn tươi tắn hơn cả trước đây, trở thành tấm gương thanh niên ngoan hiền, xa gần ai ai cũng biết.
“Ông còn liên hệ với Tiểu Niên không?” Cô hỏi.
“Còn,” Hồ Gia Minh đưa cô xem điện thoại, “một năm hai tin nhắn.” Là hai câu “sinh nhật vui vẻ” bền vững với thời gian, bắt đầu từ năm lớp mười một. Dường như tất cả tình của bọn họ đều lưu lại hết tại nơi này.
Một đêm nọ khi Phùng Đình Đình dỗ Phùng Thái Nam ngủ xong, cô thấy Hồ Gia Minh ngồi uống rượu trong phòng khách. Màn hình điện thoại bật sáng, trên đó là khung trò chuyện của hắn và Bạch Tiểu Niên, từ lớp mười một đến đại học năm thứ hai, bốn năm, tám dòng tin nhắn.
Hắn bảo Đình Đình ơi, sao trong tim tôi lại bị khoét một lỗ mất rồi, đau quá.
Phùng Đình Đình quyết định uống với hắn. Chưa cạn được vài chén hắn đã say, hắn một lòng một dạ muốn mình say.
Cậu ấy đỉnh vãi, đại học A luôn chứ, mẹ kiếp… Mẹ kiếp, ngay cả chuyện cậu ấy vào đại học nào tôi cũng chỉ biết qua miệng bà! Hôm trước tôi mới nhìn thấy tấm ảnh dì Bạch gửi, chụp lễ thành nhân. Bạch Tiểu Niên cao ơi là cao, đẹp kinh khủng, tôi chưa từng thấy người nào ăn ảnh thế!
Tôi đến phải cảm ơn cậu ấy, Bạch Tiểu Niên ấy à, cho đến giờ cũng chỉ toàn gọi tôi “Hồ Gia Minh”, “Hồ Gia Minh”… Chưa bao giờ gọi một tiếng “anh” hết, thứ phản phúc… Cũng may cậu ấy luôn gọi tôi vậy đó, sau này gặp lại dù bị gọi cả họ cả tên, tôi cũng sẽ không thấy buồn lắm… Bà biết không Phùng Đình Đình, cậu ấy còn gọi tôi là chồng đó!
Cô đáp ông đừng uống nữa, đi ngủ đi. Hồ Gia Minh đột ngột khóc lên. Hồ Gia Minh của năm hai mươi tuổi có bờ vai rất rộng, gánh trên đó vô vàn trách nhiệm, nhưng khi hắn gục xuống bàn khóc thỏa thuê, Đình Đình lại nhớ tới hắn của năm mười sáu tuổi.
Cũng trong một buổi tối thế này, Hồ Gia Minh bảo rằng sẽ không còn được gặp Tiểu Niên nữa. Đêm đó hắn cũng khóc đến cạn nước mắt.
Một người bạn trên mạng của Đình Đình cũng là dân đại học A, cậu ta kể Bạch Tiểu Niên vô cùng kiệm lời, cực kì lạnh nhạt. Cậu thiếu niên ngồi ở KFC vừa cắn khoai chiên vừa cười hạnh phúc trong kí ức Đình Đình thì ra cũng đã trưởng thành. Những gai góc không mọc trên người Hồ Gia Minh hóa ra đều mọc trên người cậu.
Hồ Gia Minh đã xỉn quắc cần câu, cô dùng hết sức bình sinh mới kéo nổi hắn về giường, nghe được lõm bõm vài lời nói mê.
“Tiểu Niên ơi… Quản tớ đi nè…” Hắn lẩm bẩm.
……
Tiểu thư xinh đẹp và ngây ngất lòng người Phùng Đình Đình vẫn ngóng trông một cảnh đoàn tụ có thể ví với kịch bản phim truyện tám giờ mỗi tối, để Bạch Tiểu Niên lại ngồi lên yên sau xe đạp Hồ Gia Minh. Nếu được như thế, tín nữ nguyện nhịn KFC ba năm.
-Hết chương 15-
Hồ Gia Minh tái mặt khiếp sợ: “Không liên quan đến tui!”
Phùng Đình Đình điềm đạm thong dong: “Nhưng ông có thể chịu trách nhiệm.”
Cô dự định sinh đứa bé ra rồi nuôi nấng để xem lớn lên nó giống ai. Mà có lẽ cô thừa biết người đó là ai, chỉ là khi cố tình đi hỏi, cô lại không nhận được câu trả lời mong muốn. Người mà cô yêu không yêu cô, nhưng để lại cho cô một đứa bé.
Tiến vào trường thi tuyển sinh đại học với cái bụng bầu bốn tháng, đây hẳn là trải nghiệm diệu kì rất ít người từng kinh qua.
Phùng Đình Đình đặt cho ranh con hư hỗn này cái tên Phùng Thái Nam, bởi vì, con mẹ nó, mẹ nó sinh nó khó quá(1) mà!
(1): Thái Nam (泰南) và “khó quá” (太难) đều đọc là tài nán.
Xét về đời sống tình cảm, tiểu thư Đình Đình tự nhận rằng mình lận đận long đong, nhưng sau nhiều năm quen biết Hồ Gia Minh, cô cảm thấy tên này còn thảm hại hơn nhiều: kết thúc một mối tình mãnh liệt ồn ào, mình chỉ cần đánh một giấc, thức dậy là mọi thứ qua hết, song Hồ Gia Minh thì hoàn toàn không thể.
Hắn và Bạch Tiểu Niên không mãnh liệt ồn ào, không nồng cháy sôi nổi, chỉ như một khúc sông êm đềm lặng lẽ, dòng chảy kết băng khi đông về.
Có thể nói Phùng Đình Đình là bạn gái đầu tiên của Hồ Gia Minh – mặc dù hiện giờ nhìn lại, khi ấy họ chẳng khác nào hai học sinh yếu kém móc ngoặc rủ nhau trốn học. Thật ra cô vẫn còn rất thích hắn. Tuy hắn thường xuyên gây gổ đánh lộn, song giờ trực nhật ở lớp lại chưa từng để các bạn nữ phải tự đi giặt giẻ lau. Thực chất hắn là người rất mực dịu dàng.
“Có khen tôi dịu dàng thì tôi cũng không nuôi con hộ bà đâu nhá.” Hồ Gia Minh vừa ngồi bóc bưởi cho cô vừa châm chọc. Mỗi lần đi khám thai, Phùng Đình Đình đều được hắn tháp tùng.
Từ khi lên cấp ba Hồ Gia Minh không còn tham gia bất kì một trận ẩu đả nào. Nếu Bạch Tiểu Niên mà biết, có lẽ cậu sẽ rất vui. Cậu thiếu niên ngổ ngáo ngày nào đã hiểu ra nhiều điều, hắn sẽ không để bản thân mình bị thương nữa. Hắn chăm chỉ học tập, tích cực tham gia các hoạt động tập thể trong trường, thậm chí còn lên làm lớp trưởng.
Không rõ những năm tiểu học ra sao, nhưng Hồ Gia Minh thời cấp hai khét tiếng ngỗ ngược, hôm nào cũng trong tình trạng cãi tay bo với thầy cô. Khi ấy Phùng Đình Đình cảm mến hắn cũng vì dáng vẻ ngang tàng không chịu khuất phục ai. Ngờ đâu gặp Bạch Tiểu Niên cô mới biết, chẳng phải với ai hắn cũng ngang tàng không khuất phục. Trước mặt Bạch Tiểu Niên, hắn trung thành hệt một con cún vậy.
Trước mặt Bạch Tiểu Niên, hắn nào chỉ không để cậu giặt giẻ lau, mà là chân mới chạm đất hai bước đã sốt sắng lo người ta mệt mỏi. Hắn không coi ai ra gì, đúng, bởi hắn chỉ nghe Bạch Tiểu Niên.
Năm ấy khi Phùng Đình Đình tự mình đạp xe, nhìn Hồ Gia Minh chở Bạch Tiểu Niên đi trước, cô tức thì vỡ lẽ: “Hứ, cẩu nam nam!”
Song cô cũng thắc mắc một điều: đã thích đến thế thì vì sao không theo đuổi đi, mà còn đẩy người ta ra ngày càng xa?
Cô đá Hồ Gia Minh một cái: “Sao ông cứ rụt vòi vào thế hả? Năm xưa đánh lộn hung dữ lắm mà, bản lĩnh đó đâu, mau lôi ra mà theo đuổi người ta!” Hồ Gia Minh nín lặng bóc hạt dẻ – cuối tuần nào hắn cũng đến tiệm “Hạt dẻ Hoài Nhu” trước cổng trường cấp hai mua hạt dẻ rang đường. Mãi tới năm lớp mười một, tiệm đóng cửa, hắn mới không còn lai vãng đến đó.
Thì ra hắn hung dữ với ai cũng được, duy chỉ với Bạch Tiểu Niên thì không.
Hồ Gia Minh chẳng còn gặp lại người kia, nhưng Phùng Đình Đình gặp được. Lúc đó Bạch Tiểu Niên đang đứng trước cổng trường phổ thông Kim Dương, trên vai còn đeo cặp sách. Cô không bước tới chào hỏi, Bạch Tiểu Niên đứng chờ một lúc rồi đi.
Tiểu thư Đình Đình không học đại học vì còn bận ở nhà sinh con. Nhà mình chẳng về được nữa, cô ở lại nhà Hồ Gia Minh. Ông chú Hồ hết sức cảm động: “Con trai ba hiếu thuận quá chừng, ba đã chuẩn bị tinh thần từ nay nhà mình dứt đường con cháu, thế mà mày mang luôn về một bé con mới tài. Nhóc này lấy họ Hồ được không?” Hồ Gia Minh bảo ba hắn biến giùm, còn khướt hắn mới muốn đổ vỏ.
Quán cơm nhỏ của ông chú Hồ dẹp tiệm, tiền tích cóp bấy lâu dùng để mở quán mới trên khu phố mua sắm. Hồ Gia Minh vừa lên đại học đã suốt ngày bị kêu réo qua đó giúp việc. Thuở đi học Phùng Đình Đình dốt đặc môn toán, nhưng bây giờ dính đến tiền bạc lại thành thử nhạy bén vô cùng, lúc mang thai vẫn thường yên vị sau quầy tính sổ sách.
Đôi khi cô gần như đã quên mất Bạch Tiểu Niên, bởi Hồ Gia Minh không còn nhắc đến cậu, cuộc sống vẫn bình thản trôi đi như thế. Bây giờ trông hắn rất ổn, ăn no ngủ kĩ, thậm chí còn tươi tắn hơn cả trước đây, trở thành tấm gương thanh niên ngoan hiền, xa gần ai ai cũng biết.
“Ông còn liên hệ với Tiểu Niên không?” Cô hỏi.
“Còn,” Hồ Gia Minh đưa cô xem điện thoại, “một năm hai tin nhắn.” Là hai câu “sinh nhật vui vẻ” bền vững với thời gian, bắt đầu từ năm lớp mười một. Dường như tất cả tình của bọn họ đều lưu lại hết tại nơi này.
Một đêm nọ khi Phùng Đình Đình dỗ Phùng Thái Nam ngủ xong, cô thấy Hồ Gia Minh ngồi uống rượu trong phòng khách. Màn hình điện thoại bật sáng, trên đó là khung trò chuyện của hắn và Bạch Tiểu Niên, từ lớp mười một đến đại học năm thứ hai, bốn năm, tám dòng tin nhắn.
Hắn bảo Đình Đình ơi, sao trong tim tôi lại bị khoét một lỗ mất rồi, đau quá.
Phùng Đình Đình quyết định uống với hắn. Chưa cạn được vài chén hắn đã say, hắn một lòng một dạ muốn mình say.
Cậu ấy đỉnh vãi, đại học A luôn chứ, mẹ kiếp… Mẹ kiếp, ngay cả chuyện cậu ấy vào đại học nào tôi cũng chỉ biết qua miệng bà! Hôm trước tôi mới nhìn thấy tấm ảnh dì Bạch gửi, chụp lễ thành nhân. Bạch Tiểu Niên cao ơi là cao, đẹp kinh khủng, tôi chưa từng thấy người nào ăn ảnh thế!
Tôi đến phải cảm ơn cậu ấy, Bạch Tiểu Niên ấy à, cho đến giờ cũng chỉ toàn gọi tôi “Hồ Gia Minh”, “Hồ Gia Minh”… Chưa bao giờ gọi một tiếng “anh” hết, thứ phản phúc… Cũng may cậu ấy luôn gọi tôi vậy đó, sau này gặp lại dù bị gọi cả họ cả tên, tôi cũng sẽ không thấy buồn lắm… Bà biết không Phùng Đình Đình, cậu ấy còn gọi tôi là chồng đó!
Cô đáp ông đừng uống nữa, đi ngủ đi. Hồ Gia Minh đột ngột khóc lên. Hồ Gia Minh của năm hai mươi tuổi có bờ vai rất rộng, gánh trên đó vô vàn trách nhiệm, nhưng khi hắn gục xuống bàn khóc thỏa thuê, Đình Đình lại nhớ tới hắn của năm mười sáu tuổi.
Cũng trong một buổi tối thế này, Hồ Gia Minh bảo rằng sẽ không còn được gặp Tiểu Niên nữa. Đêm đó hắn cũng khóc đến cạn nước mắt.
Một người bạn trên mạng của Đình Đình cũng là dân đại học A, cậu ta kể Bạch Tiểu Niên vô cùng kiệm lời, cực kì lạnh nhạt. Cậu thiếu niên ngồi ở KFC vừa cắn khoai chiên vừa cười hạnh phúc trong kí ức Đình Đình thì ra cũng đã trưởng thành. Những gai góc không mọc trên người Hồ Gia Minh hóa ra đều mọc trên người cậu.
Hồ Gia Minh đã xỉn quắc cần câu, cô dùng hết sức bình sinh mới kéo nổi hắn về giường, nghe được lõm bõm vài lời nói mê.
“Tiểu Niên ơi… Quản tớ đi nè…” Hắn lẩm bẩm.
……
Tiểu thư xinh đẹp và ngây ngất lòng người Phùng Đình Đình vẫn ngóng trông một cảnh đoàn tụ có thể ví với kịch bản phim truyện tám giờ mỗi tối, để Bạch Tiểu Niên lại ngồi lên yên sau xe đạp Hồ Gia Minh. Nếu được như thế, tín nữ nguyện nhịn KFC ba năm.
-Hết chương 15-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất