Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 14: Lòng người dễ thay đổi
Ngôn Bạch chậm rãi ngồi xuống, hai tay cậu cầm cháo đưa đến trước mặt bọn họ. So với ba người có khí thế không đơn giản phía sau thì Ngôn Bạch mang lại cho họ một cảm giác rất nhu hoà.
Giọng nói của thiếu niên ấm áp mà thanh lệ, khi cậu thả chậm thanh âm thì khiến cho người nghe cảm thấy giống như âm thanh của mùa xuân, điều đó khiến cho họ không còn cảm thấy sợ hãi nữa. "Không sao đâu, mọi người đã được cứu, sẽ không ai làm mọi người tổn thương nữa. Bên ngoài là bầu trời trong xanh, mọi người có muốn ra ngoài nhìn không?"
Trấn an tinh thần là một việc làm quen thuộc đối với omega, ngoài trừ tìn tức tố thì cách sử dụng động tác, giọng nói, biểu tình để làm cho alpha cảm thấy thoải mái cũng là một trong các môn học bắt buộc của omega. Đối với omega có thiên phú cao và tính cách trời sinh như Ngôn Bạch thì việc này là điều rất đơn giản.
Cùng lúc đó, không gian của cậu cuối cùng cũng lên tới cấp năm, lần thăng cấp này mang lại cho cậu cảm giác khác với những lần trước nhưng Ngôn Bạch cũng không kịp xem xét cẩn thận, cậu nhanh chóng thu hết mấy cái máy móc dính máu và cửa sắt của nhà giam vào trong ô vuông chứa đồ.
"Cám ơn cháu." Trong nhóm người được cứu có một ông lão, ông gian nan mở miệng nói chuyện. Ông lão giúp Ngôn Bạch chia cháo cho từng người, đến khi phát xong ông mới do dự nhận lấy phần của mình. Ông là người có ít vết thương trên người nhất trong bọn họ, trạng thái tổng thể cũng là bình thường nhất.
Cháo vậy mà vẫn còn nóng hổi, ông có thể ngửi được hương thơm của ngũ cốc, đồ ăn ngon như vậy mà lại cho một người sắp chết như ông ăn cũng quá lãng phí rồi. Trong trí nhớ của ông, lần cuối cùng mà bản thân ăn được một bát cháo thơm ngon như vậy tựa hồ đã là điều rất xa vời. Ông chuyển tầm mắt đến bà lão đã không còn hô hấp bên cạnh mình, ánh mắt chứa đầy sự ảm đạm.
Trong nháy mắt khi ông lão lên tiếng, Hà Dục Liêu đang đứng ở cửa sổ quan sát tình hình bỗng giật mình, anh không dám tin mà quay đầu lại nhìn.
"Ông ăn đi ạ, cháu vẫn còn rất nhiều đồ ăn, ông không phải lo đâu." Ngôn Bạch nhìn ra được ông lão đang do dự, để đơn giản, cậu liền lấy tất cả nồi cháo mà mình nấu ra rồi múc cho ông một chén khác thật đầy.
"Được rồi." Ông lão cười với cậu, tuy rằng bề ngoài dơ bẩn nhưng khuôn mặt lại rất hòa ai, khi giơ tay nhấc chân cũng lộ ra phong phạm không giống người bình thường.
Ông không ăn ngấu nghiến như những người khác mà là chậm rãi uống từng ngụm một phảng phất như đang phẩm một loại rượu ngon. Nhưng trên thực tế, chén cháo trắng trước mặt này đối với ông thì đã vượt qua hết thảy các loại món ăn mỹ vị mà mình từng ăn.
Ăn sạch sẽ đến không chừa lại một hạt gạo nào, ông thỏa mãn dựa lưng vào bức tường phía sau, khuôn mặt xám trắng giống như kỳ tích mà nhanh chóng trở nên hồng hào. Ông cố gắng di chuyển đôi chân đã bị đánh gãy của mình, ánh mắt ông chứa đầy sự lưu luyến mà nắm lấy bàn tay lạnh băng của bà lão, "Có thể ăn được bát cháo ngon như vậy trong lúc này, dù tôi chết cũng không còn gì luyến tiếc nữa..."
"Ông Giang, ông......" Hà Dục Liêu chậm rãi quỳ một chân trước mặt ông, khô khốc nói một câu, anh cắn chặt răng nỗ lực khống chế bản thân mình.
Anh không thể tưởng tượng được lại gặp được ông trong tình huống này. Hai nhà Giang, Hà có quen biết với nhau, có thể nói hai ông bà Giang gia là người nhìn anh lớn lên. Hai người, một người giỏi về múa, một người giỏi về âm nhạc, cả hai là người đều là người tốt và cả đời họ đều dốc lòng vào việc từ thiện. Sau khi họ thành danh thì lại lựa chọn vào trường học dạy kiến thức cho học sinh, nếu nói họ là đào lý(*) cũng không quá.
(*) Một danh thắng ở kinh đô Tràng An bên Tàu. Lý Bạch đã từng hội họp bạn làng văn ở đấy và làm một bài tự rất nổi tiếng. Đào lý lại có nghĩa các vị quan có tài năng, Địch Nhân Kiệt đời Đường tiến cử lên vua 30 người, đều là những kẻ tài năng lỗi lạc cả. Người đương thời mới khen: Thiên hạ đào lý tận tại công môn (Đào lý trong thiên hạ hầu hết là ở tại cửa nhà Ngài mà ra cả). Nghĩa bóng: Chỗ hội ngộ của những kẻ tài ba lỗi lạc.
Vậy mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh như thế này! Hà Dục Liêu lần đầu tiên có cảm giác muốn giết một người mãnh liệt như vậy.
"Ta đây." Ông lão mang vẻ mặt bình tĩnh bỗng trở nên kích động nắm lấy tay Hà Dục Liêu, "Thật tốt, thật tốt quá, cháu vẫn còn sống, còn Tiêu Tiêu, con bé thì sao?"
"Chị ấy ở ngoài kia cùng với bạn của chúng cháu, chị ấy còn thức tỉnh được dị năng nữa, ông không cần phải lo lắng đâu."
Trong mắt ông lão đong đầy nước mắt, vui mừng nhưng cũng xen lẫn sự bi thương, "Vì bọn chúng bắt được chúng ta nên Trường Tễ phải nghe lời chúng, nếu cháu có thể, hãy cứu nó ra giúp ông!"
So với ngoài kia thì những người trong này vẫn tốt hơn một chút, bọn họ có người thân là dị năng giả, vì để áp chế những dị năng giả đó nên sẽ không đến mức bị hành hạ đến chết. Nhưng lợi thế này cũng chẳng là gì, hoặc là đấu tranh đến chết ở trong lao, hoặc là khuất phục chúng và bị tước mất nhân quyền, Giang Trường Tễ đã lựa chọn vế thứ hai.
Nếu không phải vì hai người thì lấy tính cách thà chết chứ không chịu nhục của Trường Tễ, chắc chắn sẽ không nhịn nhục được lâu như vậy.
" Bọn chúng tới rồi, chúng ta phải đi thôi." Tạ Ân quan sát tình hình ngoài cửa sổ nãy giờ bỗng lên tiếng.
"Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dẫn anh ấy an toàn đến trước mặt ông, vì vậy ông nhất định phải chờ cháu trở lại." Sau khi bọn họ cẩn thận khoá trái cánh cửa lại lần nữa, Hà Dục Liêu trịnh trọng hứa hẹn với ông lão.
"Anh đừng lo lắng, thể lực của mọi người đã khôi phục được rất nhiều, hiện tại chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ông Giang thật tốt." Một cô gái hướng bọn họ phất phất tay, "Nếu người thân của chúng tôi muốn đến nơi này thì hãy nói họ cố gắng chạy ra khỏi căn cứ, mọi người nhất định cũng phải bảo trọng."
- -------------------------------------------------------------
Chu Thành chắc chắn không ngờ rằng mình khôn khéo cả một đời cũng sẽ có lúc bị người khác làm cho lật xe, vốn tưởng rằng những người đó đã bị mình nhốt lại ở một nơi chắc chắn không gì phá được, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết nơi đó đối với họ chẳng là gì.
Hắn nhìn từng người phe mình ngã xuống nhưng lại chẳng thể gây ra bất kì thương tổn nào cho đối phương, thậm chí còn không làm chúng hành động chậm lại. Hắn cắn chặt răng nhìn về phía người được bảo vệ chặt chẽ ở giữa, đó chính là điểm yếu của chúng.
"Hả?" Ngôn Bạch đột nhiên lùi về phía sau một bước, cậu thu cánh cửa sắt dùng để cản tấn công của mình lại, vừa rồi có cái gì đó đã điều khiển nó. Ngôn Bạch quay đầu nhìn về phía Chu Thành cách đó không xa, bên người hắn có ba người, cả ba đều là dị năng giả điều khiển kim loại, theo tình hình vừa rồi thì chắc chắn chúng đang nhắm vào cậu.
Bọn họ thao túng những thứ bị cậu ném ra trên đường, khiến những thứ đó trở nên sắc nhọn rồi đồng loạt phóng về phía Ngôn Bạch.
Tốc độ của chúng không nhanh lắm, với thân thể linh hoạt và mềm dẻo của Ngôn Bạch thì không khó tránh chút nào. Sắc mặt của đám người Chu Thành dần trở nên khó coi, trán họ chảy đầy mồ hôi, năng lực của bọn họ hiện tại không đủ để thao túng nhiều kim loại như vậy nhưng mục đích chính cũng không phải là giết chết Ngôn Bạch, họ chỉ muốn gây nhiễu loạn cho đối phương.
Chu Thành có dự cảm rằng làm như vậy có thể đánh vỡ được trận hình của đối phương rồi sau đó bọn họ có thể thừa nước đục thả câu.
"Chuột nhỏ!"
"Tiểu Bạch!"
"Mỹ nhân!"
Quả nhiên, lực chú ý của ba người kia đồng loạt dời sang hướng khác, nhìn thân hình của Ngôn Bạch là biết ngay cậu chưa từng được huấn luyện bất kì loại công phu nào, thậm chí cách đây không lâu cậu còn là một con hamster, một người không có kinh nghiệm chiến đấu bị kẻ địch vây công, sao bọn họ có thể không lo lắng được chứ.
Ngôn Bạch đúng là đang luống cuống tay chân, tuy rằng trong không gian cậu còn không ít cục sắt nhưng bên Chu Thành lại có dị năng giả hệ kim, mà những thứ cậu có lại không đủ linh hoạt, cậu chỉ có thể chặn được một bên. Trong lúc hoảng loạn cậu nhìn thấy một người tính đánh lén phía sau Tạ Ân, nhưng Tạ Ân lại không hề phát hiện mà xông thẳng về phía cậu, hai mắt Ngôn Bạch mở to, "Cẩn thận!"
Trước mặt ập đến một sức lực rất lớn, cả người Ngôn Bạch được bảo hộ trong lồng ngực của anh, tầm mắt cậu đang cấp tốc lùi về phía sau. Ngay giây phút đó, một ánh đao nhắm vào lưng Tạ Ân, khuôn mặt của Ngôn Bạch trong nháy mắt tràn ngập kinh sợ, đôi tay cậu lại đi trước suy nghĩ mà nắm chặt lấy lưỡi dao. Trong vài giây lưỡi đao đình trệ, Tạ Ân đã phản ứng cực nhanh mà né tránh sang một bên, anh và Ngôn Bạch lăn trên mặt đất một vòng.
"Biến trở về đi." Thanh âm của Tạ Ân có chút vội vàng.
"Tôi, tôi không làm được." Ngôn Bạch khóc không ra nước mắt mà lắc đầu, nếu như cậu mà khống chế được thì đã không bị phát hiện rồi!
Bọn họ đã bị tách ra và hiện tại mỗi người đều đang bị vây công, ai cũng đã có vết thương trên người.
Đao và kiếm theo sát nhau chém tới, những tên này giống như lũ đỉa ngửi thấy mùi máu rồi chen chúc lại với nhau, chúng phảng phất như thấy được kết cục bị đâm thành con nhím của Tạ Ân, trên mặt cả đám đều nở nụ cười như thấy được chiến thắng. Tạ Ân hiện tại dù có cường đại bao nhiêu thì bất quá cũng chỉ là người thường mà thôi, đối thủ của anh lại đều là dị năng giả! Có mấy lần anh suýt nữa thì bị đánh trúng, hiện tại chỉ cần lơi lỏng một giây thì kết quả chính là chết. Cổ họng và tinh thần của Ngôn Bạch đều đang căng chặt tới cực hạn, mùi hoa oải hương trong không khí dần trở nên nồng đậm, nguồn nhiệt lượng quen thuộc lại xuất hiện, một ánh sáng trắng trừ trong khoé miệng của cậu bay ra.
Chỉ trong một thoáng tầm mắt của mọi người liền tối sầm lại, trên khu đất trống xuất hiện một cây liễu khổng lồ, rễ của nó cắm thật sâu xuống mặt đất khiến đất đá đều bị vỡ vụn, thân cây thô to giống như nối thẳng chân trời, tán cây rậm rạp che lấp trời đất, một vài cành cây quấn quanh nhóm người Ngôn Bạch để bảo vệ, còn những cành khác thì ném bay những kẻ xâm phạm.
"Đây là thứ gì?"
"Chính là thực vật biến dị! Chạy mau!" Khuôn mặt đắc ý của bọn chúng trở nên trắng bệch và hoảng sợ, giống như nghĩ đến điều gì đó rất khủng khiếp.
Trong nhận thức của bọn họ, động thực vật biến dị là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả tang thi, bọn họ có thể chiến đấu với tang thi nhưng với chúng thì không thể. Hình thể của động thực vật biến dị thông thường đều rất lớn, lực công kích và phòng ngự cũng rất tốt, hơn nữa đặc điểm độc hữu của chúng cũng được phóng đại gấp mấy lần. Một đội của bọn họ từng mất mạng vì một dây thường xuân biến dị, trong lúc ngủ họ bị những rễ cây không một tiếng động đâm vào cơ thể, sau đó họ bị hút khô và trở thành chất dinh dưỡng của cái cây đó.
"Quái vật, cậu ta chính là quái vật." Hắn nhìn về vị trí phía trước cây đại thụ, cậu thiếu niên được những cành cây đó thân thiết vờn quanh. Ý tưởng lúc trước của hắn là sau khi bắt được sẽ khiến cậu hầu hạ mình, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy sợ hãi giống như đang nhìn thấy rắn rết.
Ngay sau đó, hắn đối diện với một ánh mắt lạnh băng giống như đang nhìn một xác chết, một ánh sáng loé lên, hắn nhìn thấy một con dao cắm vào ngực mình và hắn ngã xuống.
Ở bên kia, trong lúc tìm kiếm người thì Tạ Ân thuận tay giải cứu những người bị lũ người biến thành nô lệ. Quách Đức ngay khi trận chiến kết thúc đã nhìn thấy được cây liễu, ánh mắt hắn sáng lên, "Chúng ta qua bên kia!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiểu Liễu, vừa rồi quên mất kêu em ra là anh không tốt." Ngôn Bạch nói.
Sau khi mang cây liễu vào trong không gian, Ngôn Bạch kỳ tích nghe được âm thanh của cây liễu, là giọng của một bé gái tầm bảy tám tuổi vì vậy nên cậu quyết định đổi xưng hô thành tiểu Liễu. Cậu còn nhiệt tình coi cô bé giống như em gái của mình mà nghiêm túc gánh từng xô nước ra tưới cây, khi nhìn cành cây khôi phục lại sinh lực như trước kia cậu rất vui mừng, hoàn toàn quên mất thực vật biến dị hung hãn như thế nào.
Lá cây xào xạc hai tiếng giống như đang biểu đạt sự bất mãn.
"Anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa, hơn nữa chờ sau khi chúng ta có chỗ ở cố định thì anh sẽ để em ở cửa nhà được không? Em có thể tùy thời mà bảo vệ anh và cùng chơi với nhau nữa, em thấy sao?" Ngôn Bạch nói thật nhẹ nhàng, cậu nắm lấy những cành liễu vây quanh mình nãy giờ nhưng vẫn nhất quyết không chịu tới gần.
Tiểu Liễu chỉ ngạo kiều được một giây, cuối cùng cô bé vẫn bị dỗ cho hết giận. Những cành cây bị kiềm chế nãy giờ liền lắc lư vươn tới, nhẹ nhàng leo lên bả vai của Ngôn Bạch, sau khi trái phải sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu thì mỹ mãn trở về trong không gian.
Ngôn Bạch làm nũng khiến cô không còn biện pháp nào khác, đúng thật là!
Sau khi dỗ được tiểu Liễu Ngôn Bạch mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cậu lại nhìn thấy sắc mặt của Tạ Ân ở bên kia đang không tốt lắm, anh đi lại gần cậu. Không đợi cậu mở miệng hỏi anh đã bất ngờ bắt lấy cổ tay của cậu, giọng nói lạnh lùng, "Mở tay ra."
Ngôn Bạch hoảng sợ.
Nam nhân bề ngoài càng lãnh đạm thì cảm xúc trong lòng cũng liên tục thay đổi, lời này đúng là không phải giả. Nhớ trước đây khi cậu vẫn còn là hamster thì anh luôn đối xử ôn nhu với cậu, còn từ khi cậu biến thành người thì sao, anh luôn trưng khuôn mặt lạnh băng với cậu, lúc nói chuyện cũng hung dữ giống như đang chất vấn đầu sỏ gây tội là cậu vậy.
Quan trọng hơn là, cậu còn đáng xấu hổ làm theo lời anh nói.
Giọng nói của thiếu niên ấm áp mà thanh lệ, khi cậu thả chậm thanh âm thì khiến cho người nghe cảm thấy giống như âm thanh của mùa xuân, điều đó khiến cho họ không còn cảm thấy sợ hãi nữa. "Không sao đâu, mọi người đã được cứu, sẽ không ai làm mọi người tổn thương nữa. Bên ngoài là bầu trời trong xanh, mọi người có muốn ra ngoài nhìn không?"
Trấn an tinh thần là một việc làm quen thuộc đối với omega, ngoài trừ tìn tức tố thì cách sử dụng động tác, giọng nói, biểu tình để làm cho alpha cảm thấy thoải mái cũng là một trong các môn học bắt buộc của omega. Đối với omega có thiên phú cao và tính cách trời sinh như Ngôn Bạch thì việc này là điều rất đơn giản.
Cùng lúc đó, không gian của cậu cuối cùng cũng lên tới cấp năm, lần thăng cấp này mang lại cho cậu cảm giác khác với những lần trước nhưng Ngôn Bạch cũng không kịp xem xét cẩn thận, cậu nhanh chóng thu hết mấy cái máy móc dính máu và cửa sắt của nhà giam vào trong ô vuông chứa đồ.
"Cám ơn cháu." Trong nhóm người được cứu có một ông lão, ông gian nan mở miệng nói chuyện. Ông lão giúp Ngôn Bạch chia cháo cho từng người, đến khi phát xong ông mới do dự nhận lấy phần của mình. Ông là người có ít vết thương trên người nhất trong bọn họ, trạng thái tổng thể cũng là bình thường nhất.
Cháo vậy mà vẫn còn nóng hổi, ông có thể ngửi được hương thơm của ngũ cốc, đồ ăn ngon như vậy mà lại cho một người sắp chết như ông ăn cũng quá lãng phí rồi. Trong trí nhớ của ông, lần cuối cùng mà bản thân ăn được một bát cháo thơm ngon như vậy tựa hồ đã là điều rất xa vời. Ông chuyển tầm mắt đến bà lão đã không còn hô hấp bên cạnh mình, ánh mắt chứa đầy sự ảm đạm.
Trong nháy mắt khi ông lão lên tiếng, Hà Dục Liêu đang đứng ở cửa sổ quan sát tình hình bỗng giật mình, anh không dám tin mà quay đầu lại nhìn.
"Ông ăn đi ạ, cháu vẫn còn rất nhiều đồ ăn, ông không phải lo đâu." Ngôn Bạch nhìn ra được ông lão đang do dự, để đơn giản, cậu liền lấy tất cả nồi cháo mà mình nấu ra rồi múc cho ông một chén khác thật đầy.
"Được rồi." Ông lão cười với cậu, tuy rằng bề ngoài dơ bẩn nhưng khuôn mặt lại rất hòa ai, khi giơ tay nhấc chân cũng lộ ra phong phạm không giống người bình thường.
Ông không ăn ngấu nghiến như những người khác mà là chậm rãi uống từng ngụm một phảng phất như đang phẩm một loại rượu ngon. Nhưng trên thực tế, chén cháo trắng trước mặt này đối với ông thì đã vượt qua hết thảy các loại món ăn mỹ vị mà mình từng ăn.
Ăn sạch sẽ đến không chừa lại một hạt gạo nào, ông thỏa mãn dựa lưng vào bức tường phía sau, khuôn mặt xám trắng giống như kỳ tích mà nhanh chóng trở nên hồng hào. Ông cố gắng di chuyển đôi chân đã bị đánh gãy của mình, ánh mắt ông chứa đầy sự lưu luyến mà nắm lấy bàn tay lạnh băng của bà lão, "Có thể ăn được bát cháo ngon như vậy trong lúc này, dù tôi chết cũng không còn gì luyến tiếc nữa..."
"Ông Giang, ông......" Hà Dục Liêu chậm rãi quỳ một chân trước mặt ông, khô khốc nói một câu, anh cắn chặt răng nỗ lực khống chế bản thân mình.
Anh không thể tưởng tượng được lại gặp được ông trong tình huống này. Hai nhà Giang, Hà có quen biết với nhau, có thể nói hai ông bà Giang gia là người nhìn anh lớn lên. Hai người, một người giỏi về múa, một người giỏi về âm nhạc, cả hai là người đều là người tốt và cả đời họ đều dốc lòng vào việc từ thiện. Sau khi họ thành danh thì lại lựa chọn vào trường học dạy kiến thức cho học sinh, nếu nói họ là đào lý(*) cũng không quá.
(*) Một danh thắng ở kinh đô Tràng An bên Tàu. Lý Bạch đã từng hội họp bạn làng văn ở đấy và làm một bài tự rất nổi tiếng. Đào lý lại có nghĩa các vị quan có tài năng, Địch Nhân Kiệt đời Đường tiến cử lên vua 30 người, đều là những kẻ tài năng lỗi lạc cả. Người đương thời mới khen: Thiên hạ đào lý tận tại công môn (Đào lý trong thiên hạ hầu hết là ở tại cửa nhà Ngài mà ra cả). Nghĩa bóng: Chỗ hội ngộ của những kẻ tài ba lỗi lạc.
Vậy mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh như thế này! Hà Dục Liêu lần đầu tiên có cảm giác muốn giết một người mãnh liệt như vậy.
"Ta đây." Ông lão mang vẻ mặt bình tĩnh bỗng trở nên kích động nắm lấy tay Hà Dục Liêu, "Thật tốt, thật tốt quá, cháu vẫn còn sống, còn Tiêu Tiêu, con bé thì sao?"
"Chị ấy ở ngoài kia cùng với bạn của chúng cháu, chị ấy còn thức tỉnh được dị năng nữa, ông không cần phải lo lắng đâu."
Trong mắt ông lão đong đầy nước mắt, vui mừng nhưng cũng xen lẫn sự bi thương, "Vì bọn chúng bắt được chúng ta nên Trường Tễ phải nghe lời chúng, nếu cháu có thể, hãy cứu nó ra giúp ông!"
So với ngoài kia thì những người trong này vẫn tốt hơn một chút, bọn họ có người thân là dị năng giả, vì để áp chế những dị năng giả đó nên sẽ không đến mức bị hành hạ đến chết. Nhưng lợi thế này cũng chẳng là gì, hoặc là đấu tranh đến chết ở trong lao, hoặc là khuất phục chúng và bị tước mất nhân quyền, Giang Trường Tễ đã lựa chọn vế thứ hai.
Nếu không phải vì hai người thì lấy tính cách thà chết chứ không chịu nhục của Trường Tễ, chắc chắn sẽ không nhịn nhục được lâu như vậy.
" Bọn chúng tới rồi, chúng ta phải đi thôi." Tạ Ân quan sát tình hình ngoài cửa sổ nãy giờ bỗng lên tiếng.
"Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dẫn anh ấy an toàn đến trước mặt ông, vì vậy ông nhất định phải chờ cháu trở lại." Sau khi bọn họ cẩn thận khoá trái cánh cửa lại lần nữa, Hà Dục Liêu trịnh trọng hứa hẹn với ông lão.
"Anh đừng lo lắng, thể lực của mọi người đã khôi phục được rất nhiều, hiện tại chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ông Giang thật tốt." Một cô gái hướng bọn họ phất phất tay, "Nếu người thân của chúng tôi muốn đến nơi này thì hãy nói họ cố gắng chạy ra khỏi căn cứ, mọi người nhất định cũng phải bảo trọng."
- -------------------------------------------------------------
Chu Thành chắc chắn không ngờ rằng mình khôn khéo cả một đời cũng sẽ có lúc bị người khác làm cho lật xe, vốn tưởng rằng những người đó đã bị mình nhốt lại ở một nơi chắc chắn không gì phá được, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết nơi đó đối với họ chẳng là gì.
Hắn nhìn từng người phe mình ngã xuống nhưng lại chẳng thể gây ra bất kì thương tổn nào cho đối phương, thậm chí còn không làm chúng hành động chậm lại. Hắn cắn chặt răng nhìn về phía người được bảo vệ chặt chẽ ở giữa, đó chính là điểm yếu của chúng.
"Hả?" Ngôn Bạch đột nhiên lùi về phía sau một bước, cậu thu cánh cửa sắt dùng để cản tấn công của mình lại, vừa rồi có cái gì đó đã điều khiển nó. Ngôn Bạch quay đầu nhìn về phía Chu Thành cách đó không xa, bên người hắn có ba người, cả ba đều là dị năng giả điều khiển kim loại, theo tình hình vừa rồi thì chắc chắn chúng đang nhắm vào cậu.
Bọn họ thao túng những thứ bị cậu ném ra trên đường, khiến những thứ đó trở nên sắc nhọn rồi đồng loạt phóng về phía Ngôn Bạch.
Tốc độ của chúng không nhanh lắm, với thân thể linh hoạt và mềm dẻo của Ngôn Bạch thì không khó tránh chút nào. Sắc mặt của đám người Chu Thành dần trở nên khó coi, trán họ chảy đầy mồ hôi, năng lực của bọn họ hiện tại không đủ để thao túng nhiều kim loại như vậy nhưng mục đích chính cũng không phải là giết chết Ngôn Bạch, họ chỉ muốn gây nhiễu loạn cho đối phương.
Chu Thành có dự cảm rằng làm như vậy có thể đánh vỡ được trận hình của đối phương rồi sau đó bọn họ có thể thừa nước đục thả câu.
"Chuột nhỏ!"
"Tiểu Bạch!"
"Mỹ nhân!"
Quả nhiên, lực chú ý của ba người kia đồng loạt dời sang hướng khác, nhìn thân hình của Ngôn Bạch là biết ngay cậu chưa từng được huấn luyện bất kì loại công phu nào, thậm chí cách đây không lâu cậu còn là một con hamster, một người không có kinh nghiệm chiến đấu bị kẻ địch vây công, sao bọn họ có thể không lo lắng được chứ.
Ngôn Bạch đúng là đang luống cuống tay chân, tuy rằng trong không gian cậu còn không ít cục sắt nhưng bên Chu Thành lại có dị năng giả hệ kim, mà những thứ cậu có lại không đủ linh hoạt, cậu chỉ có thể chặn được một bên. Trong lúc hoảng loạn cậu nhìn thấy một người tính đánh lén phía sau Tạ Ân, nhưng Tạ Ân lại không hề phát hiện mà xông thẳng về phía cậu, hai mắt Ngôn Bạch mở to, "Cẩn thận!"
Trước mặt ập đến một sức lực rất lớn, cả người Ngôn Bạch được bảo hộ trong lồng ngực của anh, tầm mắt cậu đang cấp tốc lùi về phía sau. Ngay giây phút đó, một ánh đao nhắm vào lưng Tạ Ân, khuôn mặt của Ngôn Bạch trong nháy mắt tràn ngập kinh sợ, đôi tay cậu lại đi trước suy nghĩ mà nắm chặt lấy lưỡi dao. Trong vài giây lưỡi đao đình trệ, Tạ Ân đã phản ứng cực nhanh mà né tránh sang một bên, anh và Ngôn Bạch lăn trên mặt đất một vòng.
"Biến trở về đi." Thanh âm của Tạ Ân có chút vội vàng.
"Tôi, tôi không làm được." Ngôn Bạch khóc không ra nước mắt mà lắc đầu, nếu như cậu mà khống chế được thì đã không bị phát hiện rồi!
Bọn họ đã bị tách ra và hiện tại mỗi người đều đang bị vây công, ai cũng đã có vết thương trên người.
Đao và kiếm theo sát nhau chém tới, những tên này giống như lũ đỉa ngửi thấy mùi máu rồi chen chúc lại với nhau, chúng phảng phất như thấy được kết cục bị đâm thành con nhím của Tạ Ân, trên mặt cả đám đều nở nụ cười như thấy được chiến thắng. Tạ Ân hiện tại dù có cường đại bao nhiêu thì bất quá cũng chỉ là người thường mà thôi, đối thủ của anh lại đều là dị năng giả! Có mấy lần anh suýt nữa thì bị đánh trúng, hiện tại chỉ cần lơi lỏng một giây thì kết quả chính là chết. Cổ họng và tinh thần của Ngôn Bạch đều đang căng chặt tới cực hạn, mùi hoa oải hương trong không khí dần trở nên nồng đậm, nguồn nhiệt lượng quen thuộc lại xuất hiện, một ánh sáng trắng trừ trong khoé miệng của cậu bay ra.
Chỉ trong một thoáng tầm mắt của mọi người liền tối sầm lại, trên khu đất trống xuất hiện một cây liễu khổng lồ, rễ của nó cắm thật sâu xuống mặt đất khiến đất đá đều bị vỡ vụn, thân cây thô to giống như nối thẳng chân trời, tán cây rậm rạp che lấp trời đất, một vài cành cây quấn quanh nhóm người Ngôn Bạch để bảo vệ, còn những cành khác thì ném bay những kẻ xâm phạm.
"Đây là thứ gì?"
"Chính là thực vật biến dị! Chạy mau!" Khuôn mặt đắc ý của bọn chúng trở nên trắng bệch và hoảng sợ, giống như nghĩ đến điều gì đó rất khủng khiếp.
Trong nhận thức của bọn họ, động thực vật biến dị là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả tang thi, bọn họ có thể chiến đấu với tang thi nhưng với chúng thì không thể. Hình thể của động thực vật biến dị thông thường đều rất lớn, lực công kích và phòng ngự cũng rất tốt, hơn nữa đặc điểm độc hữu của chúng cũng được phóng đại gấp mấy lần. Một đội của bọn họ từng mất mạng vì một dây thường xuân biến dị, trong lúc ngủ họ bị những rễ cây không một tiếng động đâm vào cơ thể, sau đó họ bị hút khô và trở thành chất dinh dưỡng của cái cây đó.
"Quái vật, cậu ta chính là quái vật." Hắn nhìn về vị trí phía trước cây đại thụ, cậu thiếu niên được những cành cây đó thân thiết vờn quanh. Ý tưởng lúc trước của hắn là sau khi bắt được sẽ khiến cậu hầu hạ mình, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy sợ hãi giống như đang nhìn thấy rắn rết.
Ngay sau đó, hắn đối diện với một ánh mắt lạnh băng giống như đang nhìn một xác chết, một ánh sáng loé lên, hắn nhìn thấy một con dao cắm vào ngực mình và hắn ngã xuống.
Ở bên kia, trong lúc tìm kiếm người thì Tạ Ân thuận tay giải cứu những người bị lũ người biến thành nô lệ. Quách Đức ngay khi trận chiến kết thúc đã nhìn thấy được cây liễu, ánh mắt hắn sáng lên, "Chúng ta qua bên kia!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiểu Liễu, vừa rồi quên mất kêu em ra là anh không tốt." Ngôn Bạch nói.
Sau khi mang cây liễu vào trong không gian, Ngôn Bạch kỳ tích nghe được âm thanh của cây liễu, là giọng của một bé gái tầm bảy tám tuổi vì vậy nên cậu quyết định đổi xưng hô thành tiểu Liễu. Cậu còn nhiệt tình coi cô bé giống như em gái của mình mà nghiêm túc gánh từng xô nước ra tưới cây, khi nhìn cành cây khôi phục lại sinh lực như trước kia cậu rất vui mừng, hoàn toàn quên mất thực vật biến dị hung hãn như thế nào.
Lá cây xào xạc hai tiếng giống như đang biểu đạt sự bất mãn.
"Anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa, hơn nữa chờ sau khi chúng ta có chỗ ở cố định thì anh sẽ để em ở cửa nhà được không? Em có thể tùy thời mà bảo vệ anh và cùng chơi với nhau nữa, em thấy sao?" Ngôn Bạch nói thật nhẹ nhàng, cậu nắm lấy những cành liễu vây quanh mình nãy giờ nhưng vẫn nhất quyết không chịu tới gần.
Tiểu Liễu chỉ ngạo kiều được một giây, cuối cùng cô bé vẫn bị dỗ cho hết giận. Những cành cây bị kiềm chế nãy giờ liền lắc lư vươn tới, nhẹ nhàng leo lên bả vai của Ngôn Bạch, sau khi trái phải sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu thì mỹ mãn trở về trong không gian.
Ngôn Bạch làm nũng khiến cô không còn biện pháp nào khác, đúng thật là!
Sau khi dỗ được tiểu Liễu Ngôn Bạch mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cậu lại nhìn thấy sắc mặt của Tạ Ân ở bên kia đang không tốt lắm, anh đi lại gần cậu. Không đợi cậu mở miệng hỏi anh đã bất ngờ bắt lấy cổ tay của cậu, giọng nói lạnh lùng, "Mở tay ra."
Ngôn Bạch hoảng sợ.
Nam nhân bề ngoài càng lãnh đạm thì cảm xúc trong lòng cũng liên tục thay đổi, lời này đúng là không phải giả. Nhớ trước đây khi cậu vẫn còn là hamster thì anh luôn đối xử ôn nhu với cậu, còn từ khi cậu biến thành người thì sao, anh luôn trưng khuôn mặt lạnh băng với cậu, lúc nói chuyện cũng hung dữ giống như đang chất vấn đầu sỏ gây tội là cậu vậy.
Quan trọng hơn là, cậu còn đáng xấu hổ làm theo lời anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất