Chương 73: Bán manh không biết xấu hổ!
Hai ngày sau, không chỉ có Lý Cẩn là gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, mà toàn bộ người Trúc Khê thôn cũng đều chìm trong loại không khí vui sướng, tất cả mọi người tựa như nằm mơ, bởi vì thôn bọn họ rốt cục cũng có tiên sinh dạy học.
Khoảng thời gian gần đây, các thôn dân dùng phiên xa kiếm lời được chút bạc, vì để cho hài tử nhà mình mau chóng được đọc sách, nên mỗi người đều ấn theo lời Cẩn ca nhi nói tới nộp lên một phần. Có bạc rồi, Hữu đường thúc liền tìm người sửa chữa học đường lại một phen, sau đó thỉnh một tiên sinh dạy học từ Túc Nguyên trấn đến, nghe đâu học vấn vị lão tiên sinh này là tốt bậc nhất.
Việc này làm cho cả nhà cả làng sướng đến phát rồ rồi, dù cho không hi vọng bọn nhỏ thi tú tài, nhưng có thể nhận thức được vài chữ, đi lên trấn tìm việc kiếm sống cũng rất tốt, Trương Thanh nhà lý chính cùng Lý Trì không phải một gương tốt đó sao? Bọn họ mỗi tháng có thể cầm về nhà một lượng bạc đấy, lại có nhà nào mà không mong hài tử nhà mình có tiền đồ chứ.
Đặt vào thời điểm trước đây, ăn xong bữa sáng thì đám nhãi con này đã sớm chạy không thấy thân ảnh. Ngày hôm nay mỗi đứa đều bị cha nương chụp lại ở nhà ân cần dạy bảo một phen, lời mỗi người nói cơ hồ giống nhau như đúc, nào là uy hiếp nào là nhắc nhở, nếu đứa nào không cố gắng học thì nhất định sẽ đánh cho mông nở hoa.
Tức phụ Đại Ngưu cũng rất vui vẻ, gần đây cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, nàng ta là người khôn khéo, bạc đổi được từ hái sơn mai cũng không có nộp lên toàn bộ cho nương Mai Chi, trong tay nàng ta còn giữ một ít. Nghĩ đến Lý Lâm cũng phải đi học đường, nàng ta cũng lên trấn nhờ người cắt một tấm vải, may một bộ y phục mới cho nhi tử.
Đương nhiên, nàng ta không dám để cho nương Mai Chi biết nàng ta cất giấu tiền riêng, nói là tẩu tử nhà mẹ đẻ giúp đỡ mua cho Lý Lâm. Nhà mẹ đẻ nàng ta nương Mai Chi dĩ nhiên hiểu rõ ràng, nghèo đến cái nồi cũng không có, thử hỏi làm thế nào có tiền dư mua vải cho hài tử làm xiêm y?
Ai cũng không phải là kẻ ngu si, bà bất quá cũng là lười cùng nàng ta tính toán mà thôi.
Sáng sớm, tức phụ Đại Ngưu kéo Lý Lâm hảo hảo giáo huấn một trận, Lý Lâm nghe đến có chút mất kiên nhẫn, "Nương, ta biết rồi, nương còn nói gì nữa, ta sắp bị muộn rồi. Ngày đầu tiên đã lưu lại ấn tượng xấu cho tiên sinh, nhi tử nương đời này liền xong mất."
Tức phụ Đại Ngưu trừng mắt, "Phi phi phi, mới sáng sớm miệng đã xui xẻo."
Mai Chi đem bát đũa thu thập xong, nói, "Càng nói nhiều, bọn nhỏ càng phiền, Lâm tiểu tử nhanh thu dọn đồ đi, cùng đi với Thụy ca ca của ngươi, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Cho dù học đường chỉ ở đầu thôn phía đông, nhưng các gia trưởng vẫn không thể ngừng căn dặn.
Lý Lâm hoan hô một tiếng, liền kéo Vương Thụy chạy tới nhà Lý Cẩn.
Tiểu ca ở học đường rất dễ bị bắt nạt, trừ phi bên người có chỗ dựa, thân thể nhỏ bé của Lý Lâm dựng lên thẳng tắp, dự định sau này sẽ làm người bảo hộ cho Thần ca nhi, hoàn toàn quên đi sự thật, nó so với Thần ca nhi nhỏ hơn một tuổi, đồng dạng cũng dễ bị bắt nạt.
Khi hai đứa đến nhà Lý Cẩn, Thần ca nhi cũng đang định xuất môn.
Nhóc mặc một thân tiểu y bào màu trắng mà Lý Cẩn đã mua cho nhóc, cổ tay áo còn thêm mấy đóa tường vân, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng trẻo, lông mày xinh xắn, đôi mắt to đen, so với bất luận tiểu ca hay tiểu cô nương nào cũng đều đẹp hơn.
Lý Lâm cảm thấy ngày hôm nay nhóc càng xinh đẹp hơn, đôi mắt sáng lấp lánh, chớp chớp thiếu đòn, "Thần ca nhi, ngươi mặc xinh đẹp như vậy, không sợ bị tiểu hán tử tâm địa xấu xa nào khiêng về nhà sao?!"
Khiêng về nhà làm gì, đương nhiên là làm tức phụ nuôi từ bé.
Trong thôn không có nơi giải trí tiêu khiển, những khi nông nhàn nhóm thím đại nương liền tụ tập lại cùng một chỗ tán gẫu, còn thường trêu ghẹo bọn nhỏ. Trí nhớ Lý Lâm tốt, nhớ được không ít, Sâm ca nhi nhà bọn họ mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng cũng bị thím Thu Cúc đùa qua như thế.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học đường, nên Lý Cẩn dự định đưa Thần ca nhi qua đó một lần, mời vừa đi ra đã nghe Lâm tiểu tử nói như thế, y vỗ đầu Lý Lâm một cái, không nhịn được cười, "Ngươi còn nhỏ đã ma mãnh, ngươi sao không khiêng về nhà một đứa đi?"
Lý Lâm ưỡn ngực nói như chuyện đương nhiên, "Chờ đó, con nhất định sẽ khiêng về một đứa."
Lần này Lý Uyển cũng không nhịn được cười.
Thần ca nhi lẳng lặng đứng một bên, thật giống như nhân vật được nói đến không phải là nhóc, tiểu hồ ly lay lay ống quần của nhóc, muốn nhóc ôm một cái. Thần ca nhi đứng yên không nhúc nhích, tiểu tử liền cuống lên, ngậm ống quần của nhóc dùng sức kéo kéo.
Thần ca nhi mím môi, giật giật chân, tiểu hồ ly có chút nhỏ, lảo lảo một chút xém chút nữa té ngã.
Lý Cẩn đưa tay đem tiểu hồ ly bế lên, nhéo lỗ tai nhỏ của nó một cái, "Ngày hôm nay tiểu chủ nhân của ngươi phải đến học đường đọc sách, không cho ngươi đi theo chân hắn."
Tiểu hồ ly gần đây càng ngày càng dính Thần ca nhi, tính khí cũng lớn gan hơn không ít, trong nhà này ngoại trừ Thần ca nhi thì cũng chỉ để Lý Cẩn bính, Nghiên tỷ mò nó nó cũng né tránh. Lúc này cả Lý Cẩn nó cũng ghét bỏ, nên bị xách lên rồi, liền táo bạo lay lay tay y một chút, muốn bảo Lý Cẩn buông nó ra.
Học đường không phải như những nơi khác, Thần ca nhi đương nhiên không thể đưa nó theo.
Tiểu hồ ly gấp đến gào gào gọi, Lý Cẩn buồn cười không thôi, nhéo tiểu lỗ tai một cái, đối Lý Uyển nói, "Tỷ, đệ ôm nó đi loanh quanh học đường một chút, rồi lát nữa đệ còn phải lên núi một chuyến, đến tối mới về."
Lý Uyển gật gật đầu.
Một tay Lý Cẩn vòng quanh người tiểu hồ ly, một tay khác sờ sờ đầu nhỏ Thần ca nhi, "Đi thôi, cữu cữu đưa các ngươi đi."
Thần ca nhi liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái.
Tiểu hồ ly vô cùng đáng thương nằm nhoài trong ngực Lý Cẩn, Lý Cẩn không biết làm thế nào ôm tiểu hồ ly, liền lấy tay kẹp nó, một chân tiểu hồ ly còn rơi ở bên ngoài, đuôi ngẩng lên cao cao, vừa nhìn liền biết không thoải mái.
Tiểu lông mày Thần ca nhi nhướn lên, thấp giọng nói, "Cữu cữu, con ôm một lát đi, chốc nữa đưa cho cữu cữu."
Lý Cẩn hoàn toàn không biết mình bị ghét bỏ, cho là nhóc không nỡ xa tiểu hồ ly, Lý Cẩn xoa nhẹ đầu nhóc, "Vậy thì để cho con ôm một lát, lát nữa đến học đường không thể ôm được, phải hảo hảo đọc sách biết không?"
Thần ca nhi bé ngoan gật đầu.
Chớ nhìn nhóc nhỏ tuổi, tư thế ôm tiểu hồ ly so với Lý Cẩn còn chuẩn hơn nhiều. Tiểu hồ ly được nhóc ôm thoải mái đến đôi mắt cũng híp lại, Thần ca nhi vuốt ve lông nó, nó chậm rãi xoay người, lấy lòng liếm liếm ngón tay nhóc, dáng vẻ ngoan vô cùng. Thần ca nhi không nhịn được cười một chút.
Đám người đông đảo cuồn cuộn đi đến học đường, đến khi bọn họ đến, trong học đường đã có không ít tiểu hán tử cùng tiểu ca đã tới. Nhìn thấy Cẩn ca nhi, tất cả đều vang dội hôn lên một tiếng Cẩn thúc thúc.
Không thể không nói ký ức đám sói con này về bữa tiệc lớn ấy vẫn chưa phai, chỉ bằng một bữa cơm liền bị Lý Cẩn thu phục.
Thấy trong tay Thần ca nhi còn ôm một tiểu hồ ly, những cái đầu nhỏ đều ào tới trước mặt Thần ca nhi, "Oa, đây là cái gì vậy? Thật là đẹp."
Một tiểu hán tử tầm năm tuổi trung khí mười phần nói, "Ngu ngốc, cả tiểu chó săn cũng chưa từng thấy."
"Tiểu chó săn nhà ngươi lông có màu đỏ sao? Hoàn toàn khác nha!"
Có một bàn tay nhỏ còn sờ sờ tiểu hồ ly.
Thần ca nhi không quen bị nhiều người vây quanh như vậy, liền ôm tiểu hồ ly lui về phía sau. Trong thanh quản tiểu hồ ly phát ra một giọng nhắc nhở thấp.
Lý Lâm thần khí mười phần, thấy mọi người cả tiểu hồ ly cũng không nhận ra, nó lườm một cái thật sắc, đặc biệt có cảm giác ưu việt, "Dốt! Cái này cũng chưa từng thấy!"
Ngay tại lúc này, tiên sinh đi tới.
Ông lấy tay che miệng hèm hèm ho khan một tiếng.
Bọn nhỏ ngẩng lên nhìn ông, nhất thời cả đám giải tán, toàn bộ chạy trở về vị trí đã tự chọn xong, chỉ sợ động tác chậm một chút sẽ bị tiên sinh bắt được đuôi, về nhà rồi sẽ bị đánh cái mông nở hoa.
Thần ca nhi đem tiểu hồ ly kín đáo đưa cho cữu cữu, cùng Vương Thụy tìm một vị trí tương đối gần phía trên ngồi xuống.
Tiên sinh họ Hà, tuổi đã năm mươi, còn để râu dài, ông đang híp mắt cười nhìn mọi người, ánh mắt thanh minh, tinh thần quắc thước*.
*quắc thước – 矍铄 – mạnh khỏe, dồi dào sức lực, dù tuổi đã cao.
Lý Cẩn cùng ông lên tiếng chào hỏi, liền đem tiểu hồ ly ôm đi.
Tiểu hồ ly tha thiếu mong chờ Thần ca nhi, Thần ca nhi đã mở sách ra, căn bản không nhìn về phía nó, lỗ tai tiểu hồ ly gục xuống.
Lý Cẩn đưa tay nhéo một cái, thấy vật nhỏ ủ rà ủ rũ, không nhịn được cười nói, "Đi, ta dẫn ngươi đi Nam Linh sơn, không ý nghĩa hơn cái này sao?"
Tiểu hồ ly căn bản không phản ứng, lười biếng, một chút tinh thần cũng không có.
*
Lý Cẩn sở dĩ muốn đi Nam Linh sơn, là vì Vân Liệt muốn đi. Kỳ thực Vân Liệt muốn bắt sống một đôi mai hoa lộc* làm sính lễ. Mai hoa lộc tại Đại Hạ triều tượng trưng cho cát tường, ngụ ý vô cùng tốt. Kết quả ngày hôm qua gặp mặt, không cẩn thận nói ra một câu muốn lên núi, Lý Cẩn sau khi nghe xong, liền cò kè với hắn, nhất định phải đi cùng hắn.
Lý Cẩn không về nhà, trực tiếp mang theo tiểu hồ ly đi tìm Vân Liệt, trên đường còn gặp phải không ít hán tử.
Gần đây ruộng ngô đã mọc lên cao quá chân người, các nhà cũng vừa cuốc cỏ xong, nên không còn bận rộn nữa, không ít người kéo theo từng nhóm đến Trường Thanh sơn, dự định hái chút sơn mai cùng dưa tròn. Tuy rằng dưa tròn không thể cất thành mứt trái cây, nhưng vì Lý Cẩn đem cách làm trái cây trộn chỉ lại cho Quy Vân các, nên trong quán cũng thu những thứ này.
Nhân gia chịu khó dựa vào việc hái sơn mai cùng dưa tròn kiếm được không ít tiền tiêu vặt, người Trúc Khê thôn hiện tại nhìn thấy Lý Cẩn như là gặp được thần tài, hận không thể đem y cúng bái, mỗi một người đều cười cực kỳ nhiệt tình. Đương nhiên cũng có người nội tâm không thoải mái, tựa như Trương Nhị mặt rỗ. Lần trước gã thật vất vả mới bán được phiên xa cho Trần địa chủ kiếm được năm lượng bạc, bị mất không nói, hiện tại mọi người còn không cho gã bán phiên xa, gã liền ghi hận Lý Cẩn.
Thấy Lý Cẩn xây lên nhà gạch ngói đầu tiên, đôi mắt không được lớn của gã tràn đầy đố kị, những đồng tiên kia nếu như là của mình thì tốt biết bao?
Gã dậy trễ, trong nhà đã không còn lương thực, dự định mặt dày đến nhà nhị thúc mượn một chút. Trúc Khê thôn vốn cũng không lớn, gã mới vừa đi được mấy bước, lại đụng phải Lý Cẩn.
Nhìn thấy trong ngực Cẩn ca nhi có một con tiểu hồ ly màu đỏ rực, Trương nhị mặt rỗ trợn to mắt, "Ai ya, đây không phải là tiểu hồ ly sao?"
Tiểu hồ ly thường ngày đều ngốc ở nhà, không ai ôm nó xuất môn, nên người biết được Lý gia có nuôi một tiểu hồ ly chỉ có mấy người.
Nhìn con hồ ly y ôm trong tay, đôi mắt Trương nhị mặt rỗ chuyển tới chuyển lui, trong lòng ngứa vô cùng, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tiểu hồ ly sống sờ sờ. Đây là đồ tốt, nghe nói có thể bán không ít bạc đây, bao nhiêu gia đình giàu có muốn nuôi cũng tìm không ra.
Nếu như có thể chiếm được nó...
Liếc thấy ánh mắt tham lam của gã, đáy mắt Cẩn ca nhi chợt lóe một vệt chán ghét, y bất động thanh sắc nhíu mày lại, ôm tiểu hồ ly ly khai.
Lý Cẩn không đến nhà Vân Liệt, hai người hẹn gặp nhau tại dưới chân núi.
Lý Cẩn từ xa xa đã nhìn thấy thân ảnh Vân Liệt, thân hình hắn cao lớn vững chãi, hôm nay cũng đồng dạng toàn thân áo đen, vừa tháo vát vừa linh hoạt, anh tuấn không thôi. Trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn rầm rầm nhảy loạn, bước nhẹ nhàng đi về phía hắn.
"Đã đến lâu chưa?"
"Không lâu."
Hai người hẹn nhau ăn qua bữa sáng sẽ gặp nhau, sợ Cẩn ca nhi đến trước nên Vân Liệt kỳ thực đã tới từ sớm. Vân Liệt đưa tay lấy lá cây trên tóc Cẩn ca nhi xuống.
Tiểu hồ ly nhìn thấy hắn, kêu lên một tiếng.
Nó gần đây đã lớn hơn một chút, bộ lông màu đỏ rực cực kỳ xinh đẹp, lúc này rốt cục cũng lên một chút tinh thần, đôi mắt màu nâu giống như biết nói, linh tính mười phần.
Nếu như không phải tận mắt thấy nó lớn lên từng chút, Lý Cẩn thật hoài nghi có phải có người đánh tráo nó hay không. Khi mới vừa được Vân Liệt đưa đến, đáng yêu biết là bao nhiêu nha, nho nhỏ một đoàn, ngây thơ đáng yêu, mỗi khi thèm ăn là cái mũi nhỏ xíu nhíu nhíu. Hiện tại như nuôi một đại gia vậy. Những khi cao hứng còn tốt, không cao hứng thì lại tùy hứng như một hài tử, tức giận lên còn đuổi dí con mèo hoang bên ngoài.
Thấy nó không sợ Vân Liệt như người lạ, Lý Cẩn liền nhét nó vào trong ngực Vân Liệt, lầm bầm một câu, "Ngươi ôm nó một lát đi, vật nhỏ này đặc biệt vong ân phụ nghĩa, vừa mời nãy còn không muốn để ta ôm, làm như ta dằn vặt nó vậy."
Ánh mắt Vân Liệt điềm tĩnh, nhàn nhạt quét mắt nhìn tiểu hồ ly, nghe vậy, liền nhận lấy nó, trở tay đặt nó bên trong giỏ trúc. Móng vuốt tiểu hồ ly vội vã ôm một bên thành giỏ trức, lúc này mới không đột ngột té vào.
Nó kêu lên một tiếng, âm thanh có chút sắc bén.
Lý Cẩn ngẩn người, lập tức cười kém chút bể bụng, "Ngươi không phải là cố ý trả thù nó chứ?"
Vân Liệt đương nhiên không thừa nhận, dùng hành động thực tế chứng minh mục đính chân chính của mình, Vân Liệt đưa tay nắm tay Cẩn ca nhi, "Không có tay ôm nó."
Cẩn ca nhi cong cong môi, càng nhìn càng thấy yêu thích hắn, nhanh chóng hôn môi hắn một cái.
Con ngươi Vân Liệt chìm sâu, đưa tay ôm y vào trong ngực, hôn môi y, bốn cánh môi dính chặt vào nhau rồi, nhịp tim Lý Cẩn lần thứ hai có chút bất ổn. Vân Liệt một tay siết chặt eo y, khiến nụ hôn sâu hơn.
Sợ bị người nhìn thấy, Lý Cẩn cười cười né một chút, "Chỉ có thể hôn một miếng. Còn có một đoạn đường nữa mới cần leo núi, chúng ta thi chạy đi? Vừa vặn hôm nay không có thể dục buổi sáng."
Lúc này Lý Cẩn hoàn toàn quên mất tiểu hồ ly, điển hình của hám sắc làm lu mờ lí trí, vừa nhìn thấy Vân Liệt thì trong mắt sẽ không có thứ khác.
Nói là thi chạy, nhưng hai người lại mười ngón tay dính nhau.
Nhiếp Chi Hằng nếu như ngốc kế bên, nhất định sẽ khinh bỉ bọn họ, còn có thể làm ngán hơn được không? Người bình thường, trước khi thành thân đừng nói là cùng ra ngoài, mà đi đường đụng phải cũng phải mặt đỏ nửa ngày, mà hai con người này lại ngược lại.
Vân Liệt vì phối hợp với bước chân Cẩn ca nhi nên cố ý bước chậm lại. Mặc dù như thế, nhưng tiểu hồ ly trong giỏ trúc vẫn cứ bị lắc lư muốn chết rồi.
Chạy một đoạn mới chân chính đến nơi leo núi.
Thể lực Lý Cẩn đã khá hơn nhiều, mặc dù vậy nhưng vẫn chênh lệch cùng Vân Liệt mười vạn tám ngàn dặm. Vừa leo đến đỉnh núi, y hơi mệt một chút, Vân Liệt lấy túi nước trong giỏ trúc ra, tiểu hồ ly giận dỗi cào cào hắn, động tác Vân Liệt nhanh nhẹn liền tránh được.
Tiểu hồ ly nhảy nhót trong đáy giỏ trúc, Cẩn ca nhi lúc này mới nhớ đến tiểu hồ ly còn ở bên trong, nhất thời có chút chột dạ. Y nhận nước uống hai ngụm, mới miễng cưỡng bớt chột dạ, hoàn hảo nó không biết nói chuyện, nếu không Thần ca nhi sẽ biết được, đau lòng không biết ra sao.
Trên núi Nam Linh vẫn không có biến hóa gì quá lớn, đi không bao lâu, liền thấy có vài con gà rừng.
Vân Liệt mang cung tên từ trong giỏ trúc ra, nhắm thẳng, khai cung, bắn, nói là bách phát bách trúng cũng không quá đáng. Đôi mắt Lý Cẩn sáng lên kinh người, bạn trai cường hãn như vậy, trái tim nhỏ cơ hồ sắp không chịu nổi!
Y vỗ vai Vân Liệt một cái, cong cong môi.
"Không được, ngươi phải dạy ta mới được! Tục ngữ nói như thế nào nhỉ, gả cho gà theo gà, gả cho chó, à không đúng, chắc không phải là câu này, khó nghe quá đi." Lý Cẩn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, tiếp tục cười nói, "Học được rồi ta cũng có thể cùng ngươi săn thú."
Vẻ mặt Vân Liệt dung túng, nửa gương mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng ngời tươi sáng.
"Được."
Lý Cẩn cười vui vẻ.
Bởi vì mang theo y, nên Vân Liệt căn bản không đi vào sâu, sợ xuất hiện động vật cỡ lớn, không chú ý được hết.
Hai người săn không ít thứ, đương nhiên Lý Cẩn chỉ tóm được một con thỏ hoang, còn lại tất cả đều là Vân Liệt săn. Khi dự định trở về, Lý Cẩn còn ngây thơ cảm khái một câu, "Vận may chúng ta thật tốt, cả động vật lớn cũng không gặp phải."
Nói xong còn có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Ánh mắt Vân Liệt tràn đầy sủng nịch, không phát biểu ý kiến.
Khi hai người trở về, tiểu hồ ly được Lý Cẩn ôm trong ngực, bởi vì tiểu tổ tông này không muốn cùng đám gà rừng thỏ rừng ngốc trong cùng một cái giỏ trúc. Mà được ôm rồi, nó cũng rất ngoan.
Lý Cẩn còn rất kinh ngạc, "Ngoan như vậy, thật hiếm thấy nha."
Vân Liệt nhàn nhạt liếc tiểu hồ ly, "Không nghe lời liền ném đi."
Tiểu hồ ly dường như nghe hiểu, lông cả người đều dựng hết lên.
Lý Cẩn cong cong môi, "Nguyên lai còn có cái sợ."
Hai người vừa tán gẫu vừa xuống núi. Lúc về đến nhà, xa xa liền thấy một bóng người quen thuộc.
Tiểu A Phúc nhìn thấy y, liền nhảy dựng lên phất tay áo, nhảy nhót tưng tưng, "Lý công tử, ngài rốt cục trở về rồi."
Lý Cẩn sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, "Khách quý, Quy Vân các không bận sao? Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu A Phúc cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, "Không chỉ ta đến, thiếu gia nhà ta cũng tới đây."
Hết chương 72 – 13/01/2019
_________
*mai hoa lộc – 梅花鹿 – hươu sao
_________
Yên: bỗng mình có hứng muốn làm một bộ đam mỹ hiện đại, không quá ngược, có sinh tử càng tốt. Mọi người biết truyện nào hay hay mà chưa ai làm thì đề cử nha! Xiexie!!! Bà con ngủ ngon!!!
Khoảng thời gian gần đây, các thôn dân dùng phiên xa kiếm lời được chút bạc, vì để cho hài tử nhà mình mau chóng được đọc sách, nên mỗi người đều ấn theo lời Cẩn ca nhi nói tới nộp lên một phần. Có bạc rồi, Hữu đường thúc liền tìm người sửa chữa học đường lại một phen, sau đó thỉnh một tiên sinh dạy học từ Túc Nguyên trấn đến, nghe đâu học vấn vị lão tiên sinh này là tốt bậc nhất.
Việc này làm cho cả nhà cả làng sướng đến phát rồ rồi, dù cho không hi vọng bọn nhỏ thi tú tài, nhưng có thể nhận thức được vài chữ, đi lên trấn tìm việc kiếm sống cũng rất tốt, Trương Thanh nhà lý chính cùng Lý Trì không phải một gương tốt đó sao? Bọn họ mỗi tháng có thể cầm về nhà một lượng bạc đấy, lại có nhà nào mà không mong hài tử nhà mình có tiền đồ chứ.
Đặt vào thời điểm trước đây, ăn xong bữa sáng thì đám nhãi con này đã sớm chạy không thấy thân ảnh. Ngày hôm nay mỗi đứa đều bị cha nương chụp lại ở nhà ân cần dạy bảo một phen, lời mỗi người nói cơ hồ giống nhau như đúc, nào là uy hiếp nào là nhắc nhở, nếu đứa nào không cố gắng học thì nhất định sẽ đánh cho mông nở hoa.
Tức phụ Đại Ngưu cũng rất vui vẻ, gần đây cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, nàng ta là người khôn khéo, bạc đổi được từ hái sơn mai cũng không có nộp lên toàn bộ cho nương Mai Chi, trong tay nàng ta còn giữ một ít. Nghĩ đến Lý Lâm cũng phải đi học đường, nàng ta cũng lên trấn nhờ người cắt một tấm vải, may một bộ y phục mới cho nhi tử.
Đương nhiên, nàng ta không dám để cho nương Mai Chi biết nàng ta cất giấu tiền riêng, nói là tẩu tử nhà mẹ đẻ giúp đỡ mua cho Lý Lâm. Nhà mẹ đẻ nàng ta nương Mai Chi dĩ nhiên hiểu rõ ràng, nghèo đến cái nồi cũng không có, thử hỏi làm thế nào có tiền dư mua vải cho hài tử làm xiêm y?
Ai cũng không phải là kẻ ngu si, bà bất quá cũng là lười cùng nàng ta tính toán mà thôi.
Sáng sớm, tức phụ Đại Ngưu kéo Lý Lâm hảo hảo giáo huấn một trận, Lý Lâm nghe đến có chút mất kiên nhẫn, "Nương, ta biết rồi, nương còn nói gì nữa, ta sắp bị muộn rồi. Ngày đầu tiên đã lưu lại ấn tượng xấu cho tiên sinh, nhi tử nương đời này liền xong mất."
Tức phụ Đại Ngưu trừng mắt, "Phi phi phi, mới sáng sớm miệng đã xui xẻo."
Mai Chi đem bát đũa thu thập xong, nói, "Càng nói nhiều, bọn nhỏ càng phiền, Lâm tiểu tử nhanh thu dọn đồ đi, cùng đi với Thụy ca ca của ngươi, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Cho dù học đường chỉ ở đầu thôn phía đông, nhưng các gia trưởng vẫn không thể ngừng căn dặn.
Lý Lâm hoan hô một tiếng, liền kéo Vương Thụy chạy tới nhà Lý Cẩn.
Tiểu ca ở học đường rất dễ bị bắt nạt, trừ phi bên người có chỗ dựa, thân thể nhỏ bé của Lý Lâm dựng lên thẳng tắp, dự định sau này sẽ làm người bảo hộ cho Thần ca nhi, hoàn toàn quên đi sự thật, nó so với Thần ca nhi nhỏ hơn một tuổi, đồng dạng cũng dễ bị bắt nạt.
Khi hai đứa đến nhà Lý Cẩn, Thần ca nhi cũng đang định xuất môn.
Nhóc mặc một thân tiểu y bào màu trắng mà Lý Cẩn đã mua cho nhóc, cổ tay áo còn thêm mấy đóa tường vân, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng trẻo, lông mày xinh xắn, đôi mắt to đen, so với bất luận tiểu ca hay tiểu cô nương nào cũng đều đẹp hơn.
Lý Lâm cảm thấy ngày hôm nay nhóc càng xinh đẹp hơn, đôi mắt sáng lấp lánh, chớp chớp thiếu đòn, "Thần ca nhi, ngươi mặc xinh đẹp như vậy, không sợ bị tiểu hán tử tâm địa xấu xa nào khiêng về nhà sao?!"
Khiêng về nhà làm gì, đương nhiên là làm tức phụ nuôi từ bé.
Trong thôn không có nơi giải trí tiêu khiển, những khi nông nhàn nhóm thím đại nương liền tụ tập lại cùng một chỗ tán gẫu, còn thường trêu ghẹo bọn nhỏ. Trí nhớ Lý Lâm tốt, nhớ được không ít, Sâm ca nhi nhà bọn họ mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng cũng bị thím Thu Cúc đùa qua như thế.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học đường, nên Lý Cẩn dự định đưa Thần ca nhi qua đó một lần, mời vừa đi ra đã nghe Lâm tiểu tử nói như thế, y vỗ đầu Lý Lâm một cái, không nhịn được cười, "Ngươi còn nhỏ đã ma mãnh, ngươi sao không khiêng về nhà một đứa đi?"
Lý Lâm ưỡn ngực nói như chuyện đương nhiên, "Chờ đó, con nhất định sẽ khiêng về một đứa."
Lần này Lý Uyển cũng không nhịn được cười.
Thần ca nhi lẳng lặng đứng một bên, thật giống như nhân vật được nói đến không phải là nhóc, tiểu hồ ly lay lay ống quần của nhóc, muốn nhóc ôm một cái. Thần ca nhi đứng yên không nhúc nhích, tiểu tử liền cuống lên, ngậm ống quần của nhóc dùng sức kéo kéo.
Thần ca nhi mím môi, giật giật chân, tiểu hồ ly có chút nhỏ, lảo lảo một chút xém chút nữa té ngã.
Lý Cẩn đưa tay đem tiểu hồ ly bế lên, nhéo lỗ tai nhỏ của nó một cái, "Ngày hôm nay tiểu chủ nhân của ngươi phải đến học đường đọc sách, không cho ngươi đi theo chân hắn."
Tiểu hồ ly gần đây càng ngày càng dính Thần ca nhi, tính khí cũng lớn gan hơn không ít, trong nhà này ngoại trừ Thần ca nhi thì cũng chỉ để Lý Cẩn bính, Nghiên tỷ mò nó nó cũng né tránh. Lúc này cả Lý Cẩn nó cũng ghét bỏ, nên bị xách lên rồi, liền táo bạo lay lay tay y một chút, muốn bảo Lý Cẩn buông nó ra.
Học đường không phải như những nơi khác, Thần ca nhi đương nhiên không thể đưa nó theo.
Tiểu hồ ly gấp đến gào gào gọi, Lý Cẩn buồn cười không thôi, nhéo tiểu lỗ tai một cái, đối Lý Uyển nói, "Tỷ, đệ ôm nó đi loanh quanh học đường một chút, rồi lát nữa đệ còn phải lên núi một chuyến, đến tối mới về."
Lý Uyển gật gật đầu.
Một tay Lý Cẩn vòng quanh người tiểu hồ ly, một tay khác sờ sờ đầu nhỏ Thần ca nhi, "Đi thôi, cữu cữu đưa các ngươi đi."
Thần ca nhi liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái.
Tiểu hồ ly vô cùng đáng thương nằm nhoài trong ngực Lý Cẩn, Lý Cẩn không biết làm thế nào ôm tiểu hồ ly, liền lấy tay kẹp nó, một chân tiểu hồ ly còn rơi ở bên ngoài, đuôi ngẩng lên cao cao, vừa nhìn liền biết không thoải mái.
Tiểu lông mày Thần ca nhi nhướn lên, thấp giọng nói, "Cữu cữu, con ôm một lát đi, chốc nữa đưa cho cữu cữu."
Lý Cẩn hoàn toàn không biết mình bị ghét bỏ, cho là nhóc không nỡ xa tiểu hồ ly, Lý Cẩn xoa nhẹ đầu nhóc, "Vậy thì để cho con ôm một lát, lát nữa đến học đường không thể ôm được, phải hảo hảo đọc sách biết không?"
Thần ca nhi bé ngoan gật đầu.
Chớ nhìn nhóc nhỏ tuổi, tư thế ôm tiểu hồ ly so với Lý Cẩn còn chuẩn hơn nhiều. Tiểu hồ ly được nhóc ôm thoải mái đến đôi mắt cũng híp lại, Thần ca nhi vuốt ve lông nó, nó chậm rãi xoay người, lấy lòng liếm liếm ngón tay nhóc, dáng vẻ ngoan vô cùng. Thần ca nhi không nhịn được cười một chút.
Đám người đông đảo cuồn cuộn đi đến học đường, đến khi bọn họ đến, trong học đường đã có không ít tiểu hán tử cùng tiểu ca đã tới. Nhìn thấy Cẩn ca nhi, tất cả đều vang dội hôn lên một tiếng Cẩn thúc thúc.
Không thể không nói ký ức đám sói con này về bữa tiệc lớn ấy vẫn chưa phai, chỉ bằng một bữa cơm liền bị Lý Cẩn thu phục.
Thấy trong tay Thần ca nhi còn ôm một tiểu hồ ly, những cái đầu nhỏ đều ào tới trước mặt Thần ca nhi, "Oa, đây là cái gì vậy? Thật là đẹp."
Một tiểu hán tử tầm năm tuổi trung khí mười phần nói, "Ngu ngốc, cả tiểu chó săn cũng chưa từng thấy."
"Tiểu chó săn nhà ngươi lông có màu đỏ sao? Hoàn toàn khác nha!"
Có một bàn tay nhỏ còn sờ sờ tiểu hồ ly.
Thần ca nhi không quen bị nhiều người vây quanh như vậy, liền ôm tiểu hồ ly lui về phía sau. Trong thanh quản tiểu hồ ly phát ra một giọng nhắc nhở thấp.
Lý Lâm thần khí mười phần, thấy mọi người cả tiểu hồ ly cũng không nhận ra, nó lườm một cái thật sắc, đặc biệt có cảm giác ưu việt, "Dốt! Cái này cũng chưa từng thấy!"
Ngay tại lúc này, tiên sinh đi tới.
Ông lấy tay che miệng hèm hèm ho khan một tiếng.
Bọn nhỏ ngẩng lên nhìn ông, nhất thời cả đám giải tán, toàn bộ chạy trở về vị trí đã tự chọn xong, chỉ sợ động tác chậm một chút sẽ bị tiên sinh bắt được đuôi, về nhà rồi sẽ bị đánh cái mông nở hoa.
Thần ca nhi đem tiểu hồ ly kín đáo đưa cho cữu cữu, cùng Vương Thụy tìm một vị trí tương đối gần phía trên ngồi xuống.
Tiên sinh họ Hà, tuổi đã năm mươi, còn để râu dài, ông đang híp mắt cười nhìn mọi người, ánh mắt thanh minh, tinh thần quắc thước*.
*quắc thước – 矍铄 – mạnh khỏe, dồi dào sức lực, dù tuổi đã cao.
Lý Cẩn cùng ông lên tiếng chào hỏi, liền đem tiểu hồ ly ôm đi.
Tiểu hồ ly tha thiếu mong chờ Thần ca nhi, Thần ca nhi đã mở sách ra, căn bản không nhìn về phía nó, lỗ tai tiểu hồ ly gục xuống.
Lý Cẩn đưa tay nhéo một cái, thấy vật nhỏ ủ rà ủ rũ, không nhịn được cười nói, "Đi, ta dẫn ngươi đi Nam Linh sơn, không ý nghĩa hơn cái này sao?"
Tiểu hồ ly căn bản không phản ứng, lười biếng, một chút tinh thần cũng không có.
*
Lý Cẩn sở dĩ muốn đi Nam Linh sơn, là vì Vân Liệt muốn đi. Kỳ thực Vân Liệt muốn bắt sống một đôi mai hoa lộc* làm sính lễ. Mai hoa lộc tại Đại Hạ triều tượng trưng cho cát tường, ngụ ý vô cùng tốt. Kết quả ngày hôm qua gặp mặt, không cẩn thận nói ra một câu muốn lên núi, Lý Cẩn sau khi nghe xong, liền cò kè với hắn, nhất định phải đi cùng hắn.
Lý Cẩn không về nhà, trực tiếp mang theo tiểu hồ ly đi tìm Vân Liệt, trên đường còn gặp phải không ít hán tử.
Gần đây ruộng ngô đã mọc lên cao quá chân người, các nhà cũng vừa cuốc cỏ xong, nên không còn bận rộn nữa, không ít người kéo theo từng nhóm đến Trường Thanh sơn, dự định hái chút sơn mai cùng dưa tròn. Tuy rằng dưa tròn không thể cất thành mứt trái cây, nhưng vì Lý Cẩn đem cách làm trái cây trộn chỉ lại cho Quy Vân các, nên trong quán cũng thu những thứ này.
Nhân gia chịu khó dựa vào việc hái sơn mai cùng dưa tròn kiếm được không ít tiền tiêu vặt, người Trúc Khê thôn hiện tại nhìn thấy Lý Cẩn như là gặp được thần tài, hận không thể đem y cúng bái, mỗi một người đều cười cực kỳ nhiệt tình. Đương nhiên cũng có người nội tâm không thoải mái, tựa như Trương Nhị mặt rỗ. Lần trước gã thật vất vả mới bán được phiên xa cho Trần địa chủ kiếm được năm lượng bạc, bị mất không nói, hiện tại mọi người còn không cho gã bán phiên xa, gã liền ghi hận Lý Cẩn.
Thấy Lý Cẩn xây lên nhà gạch ngói đầu tiên, đôi mắt không được lớn của gã tràn đầy đố kị, những đồng tiên kia nếu như là của mình thì tốt biết bao?
Gã dậy trễ, trong nhà đã không còn lương thực, dự định mặt dày đến nhà nhị thúc mượn một chút. Trúc Khê thôn vốn cũng không lớn, gã mới vừa đi được mấy bước, lại đụng phải Lý Cẩn.
Nhìn thấy trong ngực Cẩn ca nhi có một con tiểu hồ ly màu đỏ rực, Trương nhị mặt rỗ trợn to mắt, "Ai ya, đây không phải là tiểu hồ ly sao?"
Tiểu hồ ly thường ngày đều ngốc ở nhà, không ai ôm nó xuất môn, nên người biết được Lý gia có nuôi một tiểu hồ ly chỉ có mấy người.
Nhìn con hồ ly y ôm trong tay, đôi mắt Trương nhị mặt rỗ chuyển tới chuyển lui, trong lòng ngứa vô cùng, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tiểu hồ ly sống sờ sờ. Đây là đồ tốt, nghe nói có thể bán không ít bạc đây, bao nhiêu gia đình giàu có muốn nuôi cũng tìm không ra.
Nếu như có thể chiếm được nó...
Liếc thấy ánh mắt tham lam của gã, đáy mắt Cẩn ca nhi chợt lóe một vệt chán ghét, y bất động thanh sắc nhíu mày lại, ôm tiểu hồ ly ly khai.
Lý Cẩn không đến nhà Vân Liệt, hai người hẹn gặp nhau tại dưới chân núi.
Lý Cẩn từ xa xa đã nhìn thấy thân ảnh Vân Liệt, thân hình hắn cao lớn vững chãi, hôm nay cũng đồng dạng toàn thân áo đen, vừa tháo vát vừa linh hoạt, anh tuấn không thôi. Trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn rầm rầm nhảy loạn, bước nhẹ nhàng đi về phía hắn.
"Đã đến lâu chưa?"
"Không lâu."
Hai người hẹn nhau ăn qua bữa sáng sẽ gặp nhau, sợ Cẩn ca nhi đến trước nên Vân Liệt kỳ thực đã tới từ sớm. Vân Liệt đưa tay lấy lá cây trên tóc Cẩn ca nhi xuống.
Tiểu hồ ly nhìn thấy hắn, kêu lên một tiếng.
Nó gần đây đã lớn hơn một chút, bộ lông màu đỏ rực cực kỳ xinh đẹp, lúc này rốt cục cũng lên một chút tinh thần, đôi mắt màu nâu giống như biết nói, linh tính mười phần.
Nếu như không phải tận mắt thấy nó lớn lên từng chút, Lý Cẩn thật hoài nghi có phải có người đánh tráo nó hay không. Khi mới vừa được Vân Liệt đưa đến, đáng yêu biết là bao nhiêu nha, nho nhỏ một đoàn, ngây thơ đáng yêu, mỗi khi thèm ăn là cái mũi nhỏ xíu nhíu nhíu. Hiện tại như nuôi một đại gia vậy. Những khi cao hứng còn tốt, không cao hứng thì lại tùy hứng như một hài tử, tức giận lên còn đuổi dí con mèo hoang bên ngoài.
Thấy nó không sợ Vân Liệt như người lạ, Lý Cẩn liền nhét nó vào trong ngực Vân Liệt, lầm bầm một câu, "Ngươi ôm nó một lát đi, vật nhỏ này đặc biệt vong ân phụ nghĩa, vừa mời nãy còn không muốn để ta ôm, làm như ta dằn vặt nó vậy."
Ánh mắt Vân Liệt điềm tĩnh, nhàn nhạt quét mắt nhìn tiểu hồ ly, nghe vậy, liền nhận lấy nó, trở tay đặt nó bên trong giỏ trúc. Móng vuốt tiểu hồ ly vội vã ôm một bên thành giỏ trức, lúc này mới không đột ngột té vào.
Nó kêu lên một tiếng, âm thanh có chút sắc bén.
Lý Cẩn ngẩn người, lập tức cười kém chút bể bụng, "Ngươi không phải là cố ý trả thù nó chứ?"
Vân Liệt đương nhiên không thừa nhận, dùng hành động thực tế chứng minh mục đính chân chính của mình, Vân Liệt đưa tay nắm tay Cẩn ca nhi, "Không có tay ôm nó."
Cẩn ca nhi cong cong môi, càng nhìn càng thấy yêu thích hắn, nhanh chóng hôn môi hắn một cái.
Con ngươi Vân Liệt chìm sâu, đưa tay ôm y vào trong ngực, hôn môi y, bốn cánh môi dính chặt vào nhau rồi, nhịp tim Lý Cẩn lần thứ hai có chút bất ổn. Vân Liệt một tay siết chặt eo y, khiến nụ hôn sâu hơn.
Sợ bị người nhìn thấy, Lý Cẩn cười cười né một chút, "Chỉ có thể hôn một miếng. Còn có một đoạn đường nữa mới cần leo núi, chúng ta thi chạy đi? Vừa vặn hôm nay không có thể dục buổi sáng."
Lúc này Lý Cẩn hoàn toàn quên mất tiểu hồ ly, điển hình của hám sắc làm lu mờ lí trí, vừa nhìn thấy Vân Liệt thì trong mắt sẽ không có thứ khác.
Nói là thi chạy, nhưng hai người lại mười ngón tay dính nhau.
Nhiếp Chi Hằng nếu như ngốc kế bên, nhất định sẽ khinh bỉ bọn họ, còn có thể làm ngán hơn được không? Người bình thường, trước khi thành thân đừng nói là cùng ra ngoài, mà đi đường đụng phải cũng phải mặt đỏ nửa ngày, mà hai con người này lại ngược lại.
Vân Liệt vì phối hợp với bước chân Cẩn ca nhi nên cố ý bước chậm lại. Mặc dù như thế, nhưng tiểu hồ ly trong giỏ trúc vẫn cứ bị lắc lư muốn chết rồi.
Chạy một đoạn mới chân chính đến nơi leo núi.
Thể lực Lý Cẩn đã khá hơn nhiều, mặc dù vậy nhưng vẫn chênh lệch cùng Vân Liệt mười vạn tám ngàn dặm. Vừa leo đến đỉnh núi, y hơi mệt một chút, Vân Liệt lấy túi nước trong giỏ trúc ra, tiểu hồ ly giận dỗi cào cào hắn, động tác Vân Liệt nhanh nhẹn liền tránh được.
Tiểu hồ ly nhảy nhót trong đáy giỏ trúc, Cẩn ca nhi lúc này mới nhớ đến tiểu hồ ly còn ở bên trong, nhất thời có chút chột dạ. Y nhận nước uống hai ngụm, mới miễng cưỡng bớt chột dạ, hoàn hảo nó không biết nói chuyện, nếu không Thần ca nhi sẽ biết được, đau lòng không biết ra sao.
Trên núi Nam Linh vẫn không có biến hóa gì quá lớn, đi không bao lâu, liền thấy có vài con gà rừng.
Vân Liệt mang cung tên từ trong giỏ trúc ra, nhắm thẳng, khai cung, bắn, nói là bách phát bách trúng cũng không quá đáng. Đôi mắt Lý Cẩn sáng lên kinh người, bạn trai cường hãn như vậy, trái tim nhỏ cơ hồ sắp không chịu nổi!
Y vỗ vai Vân Liệt một cái, cong cong môi.
"Không được, ngươi phải dạy ta mới được! Tục ngữ nói như thế nào nhỉ, gả cho gà theo gà, gả cho chó, à không đúng, chắc không phải là câu này, khó nghe quá đi." Lý Cẩn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, tiếp tục cười nói, "Học được rồi ta cũng có thể cùng ngươi săn thú."
Vẻ mặt Vân Liệt dung túng, nửa gương mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng ngời tươi sáng.
"Được."
Lý Cẩn cười vui vẻ.
Bởi vì mang theo y, nên Vân Liệt căn bản không đi vào sâu, sợ xuất hiện động vật cỡ lớn, không chú ý được hết.
Hai người săn không ít thứ, đương nhiên Lý Cẩn chỉ tóm được một con thỏ hoang, còn lại tất cả đều là Vân Liệt săn. Khi dự định trở về, Lý Cẩn còn ngây thơ cảm khái một câu, "Vận may chúng ta thật tốt, cả động vật lớn cũng không gặp phải."
Nói xong còn có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Ánh mắt Vân Liệt tràn đầy sủng nịch, không phát biểu ý kiến.
Khi hai người trở về, tiểu hồ ly được Lý Cẩn ôm trong ngực, bởi vì tiểu tổ tông này không muốn cùng đám gà rừng thỏ rừng ngốc trong cùng một cái giỏ trúc. Mà được ôm rồi, nó cũng rất ngoan.
Lý Cẩn còn rất kinh ngạc, "Ngoan như vậy, thật hiếm thấy nha."
Vân Liệt nhàn nhạt liếc tiểu hồ ly, "Không nghe lời liền ném đi."
Tiểu hồ ly dường như nghe hiểu, lông cả người đều dựng hết lên.
Lý Cẩn cong cong môi, "Nguyên lai còn có cái sợ."
Hai người vừa tán gẫu vừa xuống núi. Lúc về đến nhà, xa xa liền thấy một bóng người quen thuộc.
Tiểu A Phúc nhìn thấy y, liền nhảy dựng lên phất tay áo, nhảy nhót tưng tưng, "Lý công tử, ngài rốt cục trở về rồi."
Lý Cẩn sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, "Khách quý, Quy Vân các không bận sao? Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu A Phúc cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, "Không chỉ ta đến, thiếu gia nhà ta cũng tới đây."
Hết chương 72 – 13/01/2019
_________
*mai hoa lộc – 梅花鹿 – hươu sao
_________
Yên: bỗng mình có hứng muốn làm một bộ đam mỹ hiện đại, không quá ngược, có sinh tử càng tốt. Mọi người biết truyện nào hay hay mà chưa ai làm thì đề cử nha! Xiexie!!! Bà con ngủ ngon!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất