Tiểu Phượng Hoàng Cùng Lão Ngô Đồng
Chương 4
Phượng Hoàng Quân gia thế tốt, lớn lên cũng tốt, thế nhưng vẫn cảm thấy chính mình số khổ, làm sao chỉ có riêng một mình cậu xui xẻo như vậy chứ!
Mắt thấy người khác đều sinh con đẻ cháu, cậu lại còn đang đi tìm tức phụ, không chỉ không lấy được tức phụ, mà người khác lại còn muốn đem cậu về nhà.
Ăn thuốc mấy trăm năm, thân hình cũng không thay đổi trở thành mãnh hán, không chỉ không có khí thế hán tử, còn bị một gốc cây ngô đồng không biết xấu hổ ăn đậu phụ mấy trăm năm.
Bởi vì cây ngô đồng kia mà Phượng Hoàng Quân tự giam mình ở trong phòng buồn bực mấy ngày, cơm không ăn nước không uống, mọi người còn tưởng là Phượng Hoàng Quân bị vướng cái gì xui xẻo mà tích bệnh, đang muốn đẩy cửa vào xem sao, không nghĩ tới Phượng Hoàng Quân lại tự chính mình đẩy cửa đi ra.
Ồ?
Chỉ thấy Phượng Hoàng Quân tươi cười rạng rỡ, tinh thần cực kì sáng lạn, nào có cái bộ dạng tích tụ hậm hực.
"Thượng quân tốt chứ ạ?"
Phượng Hoàng Quân hăng hái: "Ta tốt!"
"Tốt như thế nào ạ?"
"Nhân gian có câu nói rất hay, Thiên Hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên, tiền đồ quang minh thì con đường sẽ gồ ghề, ta không thể từ bỏ hi vọng, không thể chán chường." Phượng Hoàng Quân căm giận nắm tay, trong mắt hừng hực ngọn lửa ý chí, "Ta phải tin tưởng tương lai. Tức phụ rồi sẽ có, nhi tử cũng sẽ có, ta muốn tráng kiện, sau đó có thể dễ dàng nhấc rìu, bay tới tầng mây cao, chém cây ngô đồng không biết xấu hổ kia."
"Thượng quân..." Người hầu sợ hãi "Có chuyện không biết có nên nói hay không."
Phượng Hoàng Quân khí thế không giảm, rất khí phách: "Nói"
"Chính là... cái kia..., trên tầng cao gần đây vừa quy hoạch kế hoạch xanh hoá, cây tiên dư thừa sẽ được nhổ lên mang đến trồng trong các tộc. Long tộc được cây nho, hồ tộc được cây dương mai..."
Phượng Hoàng Quân cảm động không thôi: "Thiên đế hiểu ta, biết ta thích ăn nhất là đào tiên, ngài nhất định là cố ý sai người mang cây đào tiên lại đây cho ta, thật là khổ tâm cho ngài, thật là cảm động a..."
Người hầu đồng tình nhìn cậu, không đành lòng, dừng một chút mới nói: "Chỗ chúng ta được phân đến... một cây ngô đồng."
Phượng Hoàng Quân vừa nghe ba chữ "cây ngô đồng" liền nhất thời mềm nhũn.
Người hầu đỡ lấy cậu, Phượng Hoàng Quân nuốt nước miệng một cái, giọng run run hỏi: "Cây ngô đồng nào?"
"Là cái cây ngô đồng ở Đan quân gia, ầy, được đặt ngay bên phải cửa sổ của ngài..." Người hầu vỗ vỗ lưng Phượng Hoàng Quân, sau đó giúp cậu quay người.
Ở trước cửa sổ phía tây, một gốc cây ngô đồng cành lá xum xuê, vừa thấy Phượng Hoàng Quân xoay người lại, toàn bộ cây đều rung lên.
Cái cây cứ thế mà run rẩy đến phong tao, Phượng Hoàng Quân sợ đến nỗi cũng run rẩy theo.
Chân Phượng Hoàng Quân lùi vài bước, sau đó bỏ chạy, Ngô Đồng Quân nhanh chóng đưa cành cây qua cuốn lấy eo của Phượng Hoàng Quân, đem người kéo trở về.
Người hầu nhìn Phượng Hoàng Quân bị bắt trở lại, chép chép miệng: "Nghiệp chướng a!"
Tổ tông của phượng hoàng chính là giống loài làm rung chuyển trời đất, chỉ tiếc Phượng Hoàng Quân của tộc phượng hoàng lại gặp phải cây ngô đồng không biết xấu hổ.
Ngô Đồng Quân dọn nhà đến trước phòng của Phượng Hoàng Quân, đúng là làm cho Phượng Hoàng Quân bị dằn vặt.
Phượng Hoàng Quân xem sổ con xem đến ngủ, hắn liền đem cành cây đến gãi cổ gãi lỗ tai cậu, khiến cho cậu muốn xé hắn ra.
Phượng Hoàng Quân ngứa tay muốn ra ngoài tìm người đánh nhau, hắn trực tiếp đem cửa phòng khóa lại nhốt cậu ở trong phòng.
Phượng Hoàng Quân thật vất vả mới phá cửa ra được, cuối cùng lại bị hắn dùng nhành cây ngáng chân làm cho cậu té ngã.
Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, Phượng Hoàng Quân xoa xoa đầu gối bị đau, chạy tới dưới bóng cây, chống eo, chỉ vào cây ngô đồng mắng to: "Ngày nào đó ta sẽ quang minh chính đại đem lá cây của ngươi tước đi, rút rễ của ngươi, chém ngươi, cưa ngươi, đem ngươi làm thành ván giường!"
Ngô Đồng Quân đung đưa cành lá tới, toàn bộ đều ghé đến trước mắt Phượng Hoàng Quân: "Ván giường?"
Địch nhân ở trước mặt, Phượng Hoàng Quân không thể kinh sợ, ưỡn ngực: "Ván giường đó! Làm sao? A, mà chỉ bằng ngươi, khẳng định là rất cứng nằm không thoải mái!"
Lá cây đưa đến bên tai Phượng Hoàng Quân, ở bên tai cậu thỏ thẻ, "Ta rất cứng?"
"Nếu không, ta và em cùng nhau ngủ một lần, sau đó em liền biết có thoải mái hay không?"
"Ngươi..." Phượng Hoàng Quân mặt đỏ lên, lui về sau vài bước, tay run rẩy không ngừng chỉ vào hắn, "Ngươi... Đúng là không biết xấu hổ, không có liêm sỉ!"
"Ta nói cái gì? Rõ ràng là em nói ván giường cứng a!" Ngô Đồng Quân rút cành lá về, thân cây thẳng tắp, dường như hắn vốn chính là một gốc cây cương trực công chính, bộ dạng hắn cực kỳ đứng đắn, "Phượng Hoàng Quân a, không nghĩ tới em lại là một con phượng hoàng như vậy. Tâm của phượng hoàng, thực sự là quá đen tối. Thói đời a, phượng hoàng bây giờ đều không phải phượng hoàng đứng đắn!"
Hàm răng của Phượng Hoàng Quân gần như sắp cắn nát: "Ta nào có."
"Em đem ta làm thành ván giường không phải là muốn ngủ với ta sao?"
Phượng Hoàng Quân mặt đỏ lên: "Rõ ràng là ngươi nói..."
"Nói cái gì?" Cây ngô đồng nghiêng tới, cành lá đem Phượng Hoàng Quân nhốt lại, "Ta mới vừa nói cái gì?"
Phượng Hoàng Quân bị hắn ép tới đường cùng nên cực kỳ tức giận, phất tay áo muốn bỏ đi, nhưng mà cành lá của Ngô Đồng Quân lại nhanh hơn, xuyên qua trước người đem cậu cản lại.
"Là ta nói..., ta vừa nói ta yêu thích em, cho nên ta nghĩ muốn ngủ với em, như vậy mới có thể đem em trở thành người của ta."
Phượng Hoàng Quân trốn vào trong phòng, che lỗ tai đang đỏ của mình lại, che đến nửa ngày lỗ tai của chính mình vẫn là màu hồng, vẫn không thích hợp, nửa ngày mới phản ứng lại nơi kia trong lòng mình đang đập rất nhanh!
Thình thịch thình thịch, đến nửa ngày mới chậm lại.
Giảm thọ a!
Chính là tim cậu đập quá nhanh, cậu sẽ không phải là mắc bệnh nan y chứ!
Phượng Hoàng Quân cảm thấy mình thật là xui xẻo, nhưng cậu là người không dễ dàng từ bỏ, vì vậy cậu ở trong lòng đọc một cạn lần câu danh ngôn kia.
"Thiên Hành kiện, quân tử không ngừng vươn lên..." Phượng Hoàng Quân không ngừng tự nói với chính mình, ngươi phải kiên cường, tức phụ rồi sẽ có, oa nhi cũng sẽ có, chờ đến ngày có thể nâng được cái rìu lên, chờ đến ngày chặt bỏ cái cây kia.
Mắt thấy người khác đều sinh con đẻ cháu, cậu lại còn đang đi tìm tức phụ, không chỉ không lấy được tức phụ, mà người khác lại còn muốn đem cậu về nhà.
Ăn thuốc mấy trăm năm, thân hình cũng không thay đổi trở thành mãnh hán, không chỉ không có khí thế hán tử, còn bị một gốc cây ngô đồng không biết xấu hổ ăn đậu phụ mấy trăm năm.
Bởi vì cây ngô đồng kia mà Phượng Hoàng Quân tự giam mình ở trong phòng buồn bực mấy ngày, cơm không ăn nước không uống, mọi người còn tưởng là Phượng Hoàng Quân bị vướng cái gì xui xẻo mà tích bệnh, đang muốn đẩy cửa vào xem sao, không nghĩ tới Phượng Hoàng Quân lại tự chính mình đẩy cửa đi ra.
Ồ?
Chỉ thấy Phượng Hoàng Quân tươi cười rạng rỡ, tinh thần cực kì sáng lạn, nào có cái bộ dạng tích tụ hậm hực.
"Thượng quân tốt chứ ạ?"
Phượng Hoàng Quân hăng hái: "Ta tốt!"
"Tốt như thế nào ạ?"
"Nhân gian có câu nói rất hay, Thiên Hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên, tiền đồ quang minh thì con đường sẽ gồ ghề, ta không thể từ bỏ hi vọng, không thể chán chường." Phượng Hoàng Quân căm giận nắm tay, trong mắt hừng hực ngọn lửa ý chí, "Ta phải tin tưởng tương lai. Tức phụ rồi sẽ có, nhi tử cũng sẽ có, ta muốn tráng kiện, sau đó có thể dễ dàng nhấc rìu, bay tới tầng mây cao, chém cây ngô đồng không biết xấu hổ kia."
"Thượng quân..." Người hầu sợ hãi "Có chuyện không biết có nên nói hay không."
Phượng Hoàng Quân khí thế không giảm, rất khí phách: "Nói"
"Chính là... cái kia..., trên tầng cao gần đây vừa quy hoạch kế hoạch xanh hoá, cây tiên dư thừa sẽ được nhổ lên mang đến trồng trong các tộc. Long tộc được cây nho, hồ tộc được cây dương mai..."
Phượng Hoàng Quân cảm động không thôi: "Thiên đế hiểu ta, biết ta thích ăn nhất là đào tiên, ngài nhất định là cố ý sai người mang cây đào tiên lại đây cho ta, thật là khổ tâm cho ngài, thật là cảm động a..."
Người hầu đồng tình nhìn cậu, không đành lòng, dừng một chút mới nói: "Chỗ chúng ta được phân đến... một cây ngô đồng."
Phượng Hoàng Quân vừa nghe ba chữ "cây ngô đồng" liền nhất thời mềm nhũn.
Người hầu đỡ lấy cậu, Phượng Hoàng Quân nuốt nước miệng một cái, giọng run run hỏi: "Cây ngô đồng nào?"
"Là cái cây ngô đồng ở Đan quân gia, ầy, được đặt ngay bên phải cửa sổ của ngài..." Người hầu vỗ vỗ lưng Phượng Hoàng Quân, sau đó giúp cậu quay người.
Ở trước cửa sổ phía tây, một gốc cây ngô đồng cành lá xum xuê, vừa thấy Phượng Hoàng Quân xoay người lại, toàn bộ cây đều rung lên.
Cái cây cứ thế mà run rẩy đến phong tao, Phượng Hoàng Quân sợ đến nỗi cũng run rẩy theo.
Chân Phượng Hoàng Quân lùi vài bước, sau đó bỏ chạy, Ngô Đồng Quân nhanh chóng đưa cành cây qua cuốn lấy eo của Phượng Hoàng Quân, đem người kéo trở về.
Người hầu nhìn Phượng Hoàng Quân bị bắt trở lại, chép chép miệng: "Nghiệp chướng a!"
Tổ tông của phượng hoàng chính là giống loài làm rung chuyển trời đất, chỉ tiếc Phượng Hoàng Quân của tộc phượng hoàng lại gặp phải cây ngô đồng không biết xấu hổ.
Ngô Đồng Quân dọn nhà đến trước phòng của Phượng Hoàng Quân, đúng là làm cho Phượng Hoàng Quân bị dằn vặt.
Phượng Hoàng Quân xem sổ con xem đến ngủ, hắn liền đem cành cây đến gãi cổ gãi lỗ tai cậu, khiến cho cậu muốn xé hắn ra.
Phượng Hoàng Quân ngứa tay muốn ra ngoài tìm người đánh nhau, hắn trực tiếp đem cửa phòng khóa lại nhốt cậu ở trong phòng.
Phượng Hoàng Quân thật vất vả mới phá cửa ra được, cuối cùng lại bị hắn dùng nhành cây ngáng chân làm cho cậu té ngã.
Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, Phượng Hoàng Quân xoa xoa đầu gối bị đau, chạy tới dưới bóng cây, chống eo, chỉ vào cây ngô đồng mắng to: "Ngày nào đó ta sẽ quang minh chính đại đem lá cây của ngươi tước đi, rút rễ của ngươi, chém ngươi, cưa ngươi, đem ngươi làm thành ván giường!"
Ngô Đồng Quân đung đưa cành lá tới, toàn bộ đều ghé đến trước mắt Phượng Hoàng Quân: "Ván giường?"
Địch nhân ở trước mặt, Phượng Hoàng Quân không thể kinh sợ, ưỡn ngực: "Ván giường đó! Làm sao? A, mà chỉ bằng ngươi, khẳng định là rất cứng nằm không thoải mái!"
Lá cây đưa đến bên tai Phượng Hoàng Quân, ở bên tai cậu thỏ thẻ, "Ta rất cứng?"
"Nếu không, ta và em cùng nhau ngủ một lần, sau đó em liền biết có thoải mái hay không?"
"Ngươi..." Phượng Hoàng Quân mặt đỏ lên, lui về sau vài bước, tay run rẩy không ngừng chỉ vào hắn, "Ngươi... Đúng là không biết xấu hổ, không có liêm sỉ!"
"Ta nói cái gì? Rõ ràng là em nói ván giường cứng a!" Ngô Đồng Quân rút cành lá về, thân cây thẳng tắp, dường như hắn vốn chính là một gốc cây cương trực công chính, bộ dạng hắn cực kỳ đứng đắn, "Phượng Hoàng Quân a, không nghĩ tới em lại là một con phượng hoàng như vậy. Tâm của phượng hoàng, thực sự là quá đen tối. Thói đời a, phượng hoàng bây giờ đều không phải phượng hoàng đứng đắn!"
Hàm răng của Phượng Hoàng Quân gần như sắp cắn nát: "Ta nào có."
"Em đem ta làm thành ván giường không phải là muốn ngủ với ta sao?"
Phượng Hoàng Quân mặt đỏ lên: "Rõ ràng là ngươi nói..."
"Nói cái gì?" Cây ngô đồng nghiêng tới, cành lá đem Phượng Hoàng Quân nhốt lại, "Ta mới vừa nói cái gì?"
Phượng Hoàng Quân bị hắn ép tới đường cùng nên cực kỳ tức giận, phất tay áo muốn bỏ đi, nhưng mà cành lá của Ngô Đồng Quân lại nhanh hơn, xuyên qua trước người đem cậu cản lại.
"Là ta nói..., ta vừa nói ta yêu thích em, cho nên ta nghĩ muốn ngủ với em, như vậy mới có thể đem em trở thành người của ta."
Phượng Hoàng Quân trốn vào trong phòng, che lỗ tai đang đỏ của mình lại, che đến nửa ngày lỗ tai của chính mình vẫn là màu hồng, vẫn không thích hợp, nửa ngày mới phản ứng lại nơi kia trong lòng mình đang đập rất nhanh!
Thình thịch thình thịch, đến nửa ngày mới chậm lại.
Giảm thọ a!
Chính là tim cậu đập quá nhanh, cậu sẽ không phải là mắc bệnh nan y chứ!
Phượng Hoàng Quân cảm thấy mình thật là xui xẻo, nhưng cậu là người không dễ dàng từ bỏ, vì vậy cậu ở trong lòng đọc một cạn lần câu danh ngôn kia.
"Thiên Hành kiện, quân tử không ngừng vươn lên..." Phượng Hoàng Quân không ngừng tự nói với chính mình, ngươi phải kiên cường, tức phụ rồi sẽ có, oa nhi cũng sẽ có, chờ đến ngày có thể nâng được cái rìu lên, chờ đến ngày chặt bỏ cái cây kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất