Tiểu Phượng Hoàng Cùng Lão Ngô Đồng
Chương 7
Núi Phượng Hoàng đã mấy trăm năm rồi không có mưa, mỗi ngày trời đều trong xanh vạn dặm, Thư Hoàng chính là ỷ vào cái này mới dám thề thốt, nhưng cậu nào nghĩ đến, nhân sinh a, thật sự nơi nơi đều là kinh hỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Hoàng lười nhát vừa ngủ dậy, chân trời đột nhiên xẹt ngang qua một đạo ánh sáng, sau đó......
"Ầm ầm!"
Lại nghe người bên ngoài gào to: "Dọn quần áo đi! Mưa to, sét đánh rồi!"
Mưa to?
Sét đánh?!
Như người đang hấp hối đột nhiên kinh hách mà ngồi dậy, Thư Hoàng trong phút chốc liền thanh tỉnh.
"Ầm ầm......"
"Ầm ầm!"
Tiếng sét đánh thật sự quá đáng sợ, trái tim của phượng hoàng đều sắp bị đánh nát, phản ứng đầu tiên chính là: Vi phạm lời thề, phải nhận quả báo.
Sợ đạo lôi kiếp kia bổ tới trước mắt mình, cậu lập tức hoang mang rối loạn nhảy xuống giường, giày cũng chưa mang, chân trần chạy khắp phòng thu thập.
Bên ngoài mưa rào tầm tã trút xuống, hạt mưa to nện xuống cực kỳ khí thế, Thư Hoàng đều cảm giác rơi xuống căn bản không phải là mưa mà là đá, chỉ sợ không kịp chạy nạn cả căn phòng này của cậu đã sụp rồi.
Vội vàng thu thập hành lý, chạy trước để người lại, tránh cho mấy đại gia hỏa đi theo cậu bị liên luỵ. Một bên thu thập một bên đánh miệng mình: cho ngươi nói dối lương tâm này, đánh chết cái đồ phượng hoàng mạnh miệng, cho ngươi nói dối lương tâm này......
Luống cuống tay chân thu thập đồ đạc: ống mật ong, đan dược của Đan Quân, quyển《 một trăm câu thành ngữ dốc lòng vì nhân sinh 》, toàn bộ đều mang theo.
"Quân thượng......"
Phiền quá phiền quá, không mở cửa cho ngươi đâu.
"Quân thượng!"
"Không tốt rồi!"
Cái gì không tốt nữa, cậu lúc này mới gọi là không tốt này!
Ở ngoài cửa gọi hồi lâu vẫn không được, người hầu đành trực tiếp đẩy cửa đi vào, cửa vừa mở, nháy mắt bên ngoài sắc trời liền sáng lên, sau một đạo lôi quang trời lại nháy mắt tối sầm xuống, người hầu vẻ mặt hoang mang rối loạn: "Quân thượng, không tốt rồi."
Cửa vừa mở, tiếng mưa rơi bên ngoài liền ùa vào trong tai, sấm sét tuy rằng chưa bổ tới cửa phòng cậu, nhưng Thư Hoàng lại nghe thấy một mùi khét, hình như là từ bên ngoài phòng bay vào, đi cùng còn có tiếng "Rắc" của cái gì bị gãy.
"Quân thượng, trời giáng sấm sét, cây ngô đồng cao nhất dẫn sấm sét bị bổ trúng, hiện tại đã gãy xuống đến thân rồi."
Sấm sét muốn bổ tới cửa phòng lại bị cây ngô đồng dẫn đi, bổ vào trên thân cây ngô đồng.
Đại thụ sắp đổ......
Thư Hoàng chân trần sững sờ đứng ở đó, không có bất luận động tác gì, chỉ thấy hành trang trên tay cậu đang run rẩy rất nhỏ, khi ngẩng đầu, sắc mặt đã mười phần không tốt.
Ngoài cửa thổi vào rất nhiều lá ngô đồng cùng hoa ngô đồng bị mưa làm ướt nhẹp, đoạn thời gian này Thư Hoàng đem lời Tiện Ngô nói ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày đều dốc lòng chiếu cố.
Hoa tàn lá nát dừng lại bên chân Thư Hoàng, cậu nhìn thấy hoa lá vẫn còn dính chút tro tàn. Đây là hoa ngô đồng mà đêm hôm trước cậu canh giữ để cây ngô đồng nở ra, từng cụm, từng cụm mà nở cả cây, gió thổi qua có thể rơi xuống không ít, dừng lại trên tóc, trên đầu vai cậu, cậu ở dưới tàng cây ngửa đầu nhìn rất lâu......
Đầu tiên là ngón tay hơi hơi cựa quậy, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới chân động một chút, ngay sau đó, đồ đạc trong tay rơi xuống đất, quần áo, trân bảo trong bao đều rơi hết ra ngoài.
"Rầm!"
Một thanh âm thật to làm cậu bừng tỉnh, không quản mang giày, không quản bên ngoài mưa lớn bùn dơ, cái gì Thiên Đạo báo ứng toàn bộ quên, cậu chân trần dẫm lên đất không sợ đau, phảng phất như không cảm giác được đau đớn, chạy hướng về lão ngô đồng ở bên ngoài.
Cây ngô đồng che trời bị trúng thiên lôi, trực tiếp đem cây bổ ra lửa, gốc rễ đã bị thiêu đến cháy đen, lửa do thiên lôi tạo ra hoàn toàn không sợ mưa gió, theo thân cây bò lên trên, theo cành khô, đốt cháy hết đám lá.
Cây ngô đồng biến thành một cây lửa, lá cây bị châm đỏ tươi rồi lại rơi xuống, tro tàn ở trong mưa gió như phù du, cành lá nghiêng ngã, không giữ được bao lâu đã phải buông xuôi rơi mạnh xuống vũng nước lầy.
Thư Hoàng đã bị mưa xối, dung trang chật vật, ngửa đầu......
Ánh vào trong mắt là thiên hoả hừng hực, mưa to tầm tã cũng chẳng gây thương tổn đến thế lửa nửa phần, đây là thiên hỏa, biện pháp bình thường căn bản không diệt được.
Thư Hoàng trơ mắt nhìn, trước mắt vô số màu hoa lửa đỏ tươi từ trước mắt cậu bay qua, bên tai tất cả đều là âm thanh 'tách tách' lửa lớn thiêu đốt cành cây, có cành bị thiêu phát ra tiếng 'ca ca', nghe nhân tâm sinh kinh sợ.
Một tia lửa từ trên cây bay xuống, rơi vào giữa trán Thư Hoàng, đau đớn vô cùng, tâm cũng bị xé rách, đau đớn nháy mắt che kín toàn thân.
Lần trước chính là ở nơi này, đêm hôm đó, giữa môi răng còn lưu lại hương rượu nhàn nhạt, hắn tới gần duỗi tay điểm lên trán cậu: "Ngươi a......"
——
"Đan Quân, ngài mà cũng làm thuốc giả, thuốc này đối với ta không có chút hiệu quả nào cả."
"Thoát thai hoán cốt sao có thể dễ dàng như vậy, ở Cửu Trọng Thiên, có ai mà không trải qua một lần sinh tử mới đạt được cái tiện nghi này, huống chi ngươi còn là phượng hoàng."
"Là phượng hoàng thì sao?"
Đan Quân đem những đan dược vốn định cho Phượng Hoàng Quân đều đổ hết vào bên trong lò luyện, lửa đột nhiên mạnh lên, ngọn lửa cũng nhảy cao hơn: "Phượng hoàng a......"
Nếu không niết bàn, trăm triệu lần không thể trở thành một con phượng hoàng thật sự.
——
Trên đỉnh trời, mây đen cô đặc, bạo vũ cuồng phong.
Thư Hoàng hiện ra chân thân, phượng hoàng dang cánh bay lên, đảo quanh ở trên cây ngô đồng lượn vài vòng, sau đó đứng ở điểm cao nhất trên cây ngô đồng.
Phượng hoàng lông vàng chân trần, đầu ngẩng cao, lông dài óng mượt, cậu vươn cổ ngạo nghễ phát ra một tiếng thét vang, một tiếng xé trời vang tận mây xanh.
Phượng hoàng ở trên cây ngô đồng niết bàn, đối với phượng hoàng tộc mà nói, niết bàn chính là lịch kiếp.
Chỉ thấy lửa từ trên người Thư Hoàng bốc lên, ngọn lửa theo lông phượng hoàng một tấc một tấc lan tràn, ngay sau đó lửa trên cây ngô đồng toàn bộ bị ngọn lửa niết bàn hút tới, từng đốm từng đốm toàn bộ đều bay về phía đầu phượng hoàng, bao quanh liệt hỏa dính trên người cậu. Lửa trên cây ngô đồng đã tắt, nhưng trên ngọn cây phượng hoàng lại cháy lên.
Quá trình niết bàn phải chịu đau đớn rất khủng khiếp, liệt hỏa đốt người, da tróc thịt bong, nóng đến độ linh hồn của cậu cũng bị xé rách.
Phượng hoàng ngưỡng cổ phát ra từng tiếng từng tiếng than khóc thống khổ, so với tiếng sấm trên bầu trời kia càng làm người ta thương xót, đau đớn như vậy, cho dù là nước mưa rơi xuống người cũng không giảm bớt được chút nào.
Tiểu phượng hoàng yêu kiều trân quý, đau đến mức đậu trên cành cây cũng đậu không nổi, cơ hồ muốn rơi xuống đất.
Đứng ở giữa tầng mây của Cửu Trọng Thiên, Đan Quân nhìn xuống phía hạ giới, núi Phượng Hoàng kia phát ra từng đạo kim quang xuyên thấu tầng mây, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng Phật Tổ hạ phạm xuống nhân gian, phượng hoàng niết bàn chính là điềm lành trăm vạn có một, cho nên hơi chói mắt chút.
Đan Quân nhìn nhìn người bên cạnh: "Vừa lòng chưa?"
Người đang đứng cùng Đan Quân, nhìn sơ qua có vẻ là một vị tiên nhân không ra thể thống gì, áo ngoài lỏng lẻo khoác hờ trên vai, ở nơi góc áo lại được thêu một gốc hoa ngô đồng, Tiện Ngô nhìn xuống hạ giới: "Lần đầu tiên thấy chân thân của em ấy."
"Không đau lòng?" Phượng Hoàng Quân vì một cái cây rỗng mà bị đốt đến trụi người, tên này lại còn ở đây nhàn nhã nhìn xem.
"Sợ đau không dám niết bàn là không được, rốt cuộc cũng phải lớn lên, bằng không tuổi nhỏ như vậy cũng không đành lòng ăn mất."
"Ngươi mà cũng có đạo đức như vậy?"
Tiện Ngô vân đạm phong khinh: "Tự nhiên là có, so với ngươi cái tên luyện giả dược lừa người, ta đây có thể nói là đạo đức đầy đủ."
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Hoàng lười nhát vừa ngủ dậy, chân trời đột nhiên xẹt ngang qua một đạo ánh sáng, sau đó......
"Ầm ầm!"
Lại nghe người bên ngoài gào to: "Dọn quần áo đi! Mưa to, sét đánh rồi!"
Mưa to?
Sét đánh?!
Như người đang hấp hối đột nhiên kinh hách mà ngồi dậy, Thư Hoàng trong phút chốc liền thanh tỉnh.
"Ầm ầm......"
"Ầm ầm!"
Tiếng sét đánh thật sự quá đáng sợ, trái tim của phượng hoàng đều sắp bị đánh nát, phản ứng đầu tiên chính là: Vi phạm lời thề, phải nhận quả báo.
Sợ đạo lôi kiếp kia bổ tới trước mắt mình, cậu lập tức hoang mang rối loạn nhảy xuống giường, giày cũng chưa mang, chân trần chạy khắp phòng thu thập.
Bên ngoài mưa rào tầm tã trút xuống, hạt mưa to nện xuống cực kỳ khí thế, Thư Hoàng đều cảm giác rơi xuống căn bản không phải là mưa mà là đá, chỉ sợ không kịp chạy nạn cả căn phòng này của cậu đã sụp rồi.
Vội vàng thu thập hành lý, chạy trước để người lại, tránh cho mấy đại gia hỏa đi theo cậu bị liên luỵ. Một bên thu thập một bên đánh miệng mình: cho ngươi nói dối lương tâm này, đánh chết cái đồ phượng hoàng mạnh miệng, cho ngươi nói dối lương tâm này......
Luống cuống tay chân thu thập đồ đạc: ống mật ong, đan dược của Đan Quân, quyển《 một trăm câu thành ngữ dốc lòng vì nhân sinh 》, toàn bộ đều mang theo.
"Quân thượng......"
Phiền quá phiền quá, không mở cửa cho ngươi đâu.
"Quân thượng!"
"Không tốt rồi!"
Cái gì không tốt nữa, cậu lúc này mới gọi là không tốt này!
Ở ngoài cửa gọi hồi lâu vẫn không được, người hầu đành trực tiếp đẩy cửa đi vào, cửa vừa mở, nháy mắt bên ngoài sắc trời liền sáng lên, sau một đạo lôi quang trời lại nháy mắt tối sầm xuống, người hầu vẻ mặt hoang mang rối loạn: "Quân thượng, không tốt rồi."
Cửa vừa mở, tiếng mưa rơi bên ngoài liền ùa vào trong tai, sấm sét tuy rằng chưa bổ tới cửa phòng cậu, nhưng Thư Hoàng lại nghe thấy một mùi khét, hình như là từ bên ngoài phòng bay vào, đi cùng còn có tiếng "Rắc" của cái gì bị gãy.
"Quân thượng, trời giáng sấm sét, cây ngô đồng cao nhất dẫn sấm sét bị bổ trúng, hiện tại đã gãy xuống đến thân rồi."
Sấm sét muốn bổ tới cửa phòng lại bị cây ngô đồng dẫn đi, bổ vào trên thân cây ngô đồng.
Đại thụ sắp đổ......
Thư Hoàng chân trần sững sờ đứng ở đó, không có bất luận động tác gì, chỉ thấy hành trang trên tay cậu đang run rẩy rất nhỏ, khi ngẩng đầu, sắc mặt đã mười phần không tốt.
Ngoài cửa thổi vào rất nhiều lá ngô đồng cùng hoa ngô đồng bị mưa làm ướt nhẹp, đoạn thời gian này Thư Hoàng đem lời Tiện Ngô nói ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày đều dốc lòng chiếu cố.
Hoa tàn lá nát dừng lại bên chân Thư Hoàng, cậu nhìn thấy hoa lá vẫn còn dính chút tro tàn. Đây là hoa ngô đồng mà đêm hôm trước cậu canh giữ để cây ngô đồng nở ra, từng cụm, từng cụm mà nở cả cây, gió thổi qua có thể rơi xuống không ít, dừng lại trên tóc, trên đầu vai cậu, cậu ở dưới tàng cây ngửa đầu nhìn rất lâu......
Đầu tiên là ngón tay hơi hơi cựa quậy, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới chân động một chút, ngay sau đó, đồ đạc trong tay rơi xuống đất, quần áo, trân bảo trong bao đều rơi hết ra ngoài.
"Rầm!"
Một thanh âm thật to làm cậu bừng tỉnh, không quản mang giày, không quản bên ngoài mưa lớn bùn dơ, cái gì Thiên Đạo báo ứng toàn bộ quên, cậu chân trần dẫm lên đất không sợ đau, phảng phất như không cảm giác được đau đớn, chạy hướng về lão ngô đồng ở bên ngoài.
Cây ngô đồng che trời bị trúng thiên lôi, trực tiếp đem cây bổ ra lửa, gốc rễ đã bị thiêu đến cháy đen, lửa do thiên lôi tạo ra hoàn toàn không sợ mưa gió, theo thân cây bò lên trên, theo cành khô, đốt cháy hết đám lá.
Cây ngô đồng biến thành một cây lửa, lá cây bị châm đỏ tươi rồi lại rơi xuống, tro tàn ở trong mưa gió như phù du, cành lá nghiêng ngã, không giữ được bao lâu đã phải buông xuôi rơi mạnh xuống vũng nước lầy.
Thư Hoàng đã bị mưa xối, dung trang chật vật, ngửa đầu......
Ánh vào trong mắt là thiên hoả hừng hực, mưa to tầm tã cũng chẳng gây thương tổn đến thế lửa nửa phần, đây là thiên hỏa, biện pháp bình thường căn bản không diệt được.
Thư Hoàng trơ mắt nhìn, trước mắt vô số màu hoa lửa đỏ tươi từ trước mắt cậu bay qua, bên tai tất cả đều là âm thanh 'tách tách' lửa lớn thiêu đốt cành cây, có cành bị thiêu phát ra tiếng 'ca ca', nghe nhân tâm sinh kinh sợ.
Một tia lửa từ trên cây bay xuống, rơi vào giữa trán Thư Hoàng, đau đớn vô cùng, tâm cũng bị xé rách, đau đớn nháy mắt che kín toàn thân.
Lần trước chính là ở nơi này, đêm hôm đó, giữa môi răng còn lưu lại hương rượu nhàn nhạt, hắn tới gần duỗi tay điểm lên trán cậu: "Ngươi a......"
——
"Đan Quân, ngài mà cũng làm thuốc giả, thuốc này đối với ta không có chút hiệu quả nào cả."
"Thoát thai hoán cốt sao có thể dễ dàng như vậy, ở Cửu Trọng Thiên, có ai mà không trải qua một lần sinh tử mới đạt được cái tiện nghi này, huống chi ngươi còn là phượng hoàng."
"Là phượng hoàng thì sao?"
Đan Quân đem những đan dược vốn định cho Phượng Hoàng Quân đều đổ hết vào bên trong lò luyện, lửa đột nhiên mạnh lên, ngọn lửa cũng nhảy cao hơn: "Phượng hoàng a......"
Nếu không niết bàn, trăm triệu lần không thể trở thành một con phượng hoàng thật sự.
——
Trên đỉnh trời, mây đen cô đặc, bạo vũ cuồng phong.
Thư Hoàng hiện ra chân thân, phượng hoàng dang cánh bay lên, đảo quanh ở trên cây ngô đồng lượn vài vòng, sau đó đứng ở điểm cao nhất trên cây ngô đồng.
Phượng hoàng lông vàng chân trần, đầu ngẩng cao, lông dài óng mượt, cậu vươn cổ ngạo nghễ phát ra một tiếng thét vang, một tiếng xé trời vang tận mây xanh.
Phượng hoàng ở trên cây ngô đồng niết bàn, đối với phượng hoàng tộc mà nói, niết bàn chính là lịch kiếp.
Chỉ thấy lửa từ trên người Thư Hoàng bốc lên, ngọn lửa theo lông phượng hoàng một tấc một tấc lan tràn, ngay sau đó lửa trên cây ngô đồng toàn bộ bị ngọn lửa niết bàn hút tới, từng đốm từng đốm toàn bộ đều bay về phía đầu phượng hoàng, bao quanh liệt hỏa dính trên người cậu. Lửa trên cây ngô đồng đã tắt, nhưng trên ngọn cây phượng hoàng lại cháy lên.
Quá trình niết bàn phải chịu đau đớn rất khủng khiếp, liệt hỏa đốt người, da tróc thịt bong, nóng đến độ linh hồn của cậu cũng bị xé rách.
Phượng hoàng ngưỡng cổ phát ra từng tiếng từng tiếng than khóc thống khổ, so với tiếng sấm trên bầu trời kia càng làm người ta thương xót, đau đớn như vậy, cho dù là nước mưa rơi xuống người cũng không giảm bớt được chút nào.
Tiểu phượng hoàng yêu kiều trân quý, đau đến mức đậu trên cành cây cũng đậu không nổi, cơ hồ muốn rơi xuống đất.
Đứng ở giữa tầng mây của Cửu Trọng Thiên, Đan Quân nhìn xuống phía hạ giới, núi Phượng Hoàng kia phát ra từng đạo kim quang xuyên thấu tầng mây, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng Phật Tổ hạ phạm xuống nhân gian, phượng hoàng niết bàn chính là điềm lành trăm vạn có một, cho nên hơi chói mắt chút.
Đan Quân nhìn nhìn người bên cạnh: "Vừa lòng chưa?"
Người đang đứng cùng Đan Quân, nhìn sơ qua có vẻ là một vị tiên nhân không ra thể thống gì, áo ngoài lỏng lẻo khoác hờ trên vai, ở nơi góc áo lại được thêu một gốc hoa ngô đồng, Tiện Ngô nhìn xuống hạ giới: "Lần đầu tiên thấy chân thân của em ấy."
"Không đau lòng?" Phượng Hoàng Quân vì một cái cây rỗng mà bị đốt đến trụi người, tên này lại còn ở đây nhàn nhã nhìn xem.
"Sợ đau không dám niết bàn là không được, rốt cuộc cũng phải lớn lên, bằng không tuổi nhỏ như vậy cũng không đành lòng ăn mất."
"Ngươi mà cũng có đạo đức như vậy?"
Tiện Ngô vân đạm phong khinh: "Tự nhiên là có, so với ngươi cái tên luyện giả dược lừa người, ta đây có thể nói là đạo đức đầy đủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất