Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 25

Trước Sau
“Tốt quá, như quay về những ngày không có zombie.” Hùng Bồng Bồng nhìn bầu trời.

Tất cả bạn học may mắn còn sống đều ăn uống no nê, cất tiếng thở dài hạnh phúc.

“Nếu không chúng ta đi thăm đàn em xem?” Hùng Bồng Bồng đột nhiên đề nghị.

Giáo viên nói trong trường học có zombie, nhưng các zombie đều bị khống chế, rất nghe lời.

Về phần các đàn em, chắc là người ngoài trường còn sống nhỉ.

Nhưng mà vì sao phải đi học?

Tuy rằng bọn họ có nghi vấn, nhưng vẫn đi về phía khu dạy học.

“Thật sự không có một con zombie nào!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không hề có con nào luôn! Người có dị năng kia quá giỏi!”

“Hu hu hu, tốt quá!”

Bọn họ ríu rít đi vào cửa khu dạy học, sau khi đi vào mới yên lặng.

Lúc học sinh đi học thì không thể bị quấy rầy. Bọn họ đều là người làm công tác văn hoá có tố chất, sẽ không làm ra chuyện quấy rầy người khác này.

“Ren là người! Ren là người!” Có tiếng giáo viên đang giảng bài truyền tới.

Đoàn người Hùng Bồng Bồng mênh mông cuồn cuộn đi qua hành lang.

Bọn họ nghe nội dung dạy học của các giáo viên, nghĩ thầm có lẽ là trẻ con.

Như vậy là có thể hiểu, vì sao giáo viên phải dạy học.

Tuy rằng đây là mạt thế, nhưng đời sau của nhân loại cũng rất quan trọng.

Nhóm trẻ con không học tập thì về sau sẽ không biết gì cả.

Hùng Bồng Bồng nghĩ, thì ra là thế, là trẻ con.

Khó trách giáo viên nói cần bọn họ hỗ trợ.

Về phần xấu... Bọn họ cũng không dám nói, dẫu sao diện mạo là trời sinh.

Hùng Bồng Bồng và bạn cùng phòng của mình ngó qua cửa sổ định nhìn mấy bé may mắn còn sống.

Các cô đều ngừng thở.

Chỉ thấy một đám zombie ngồi trong phòng học, mà giáo viên của các cô đang nghiêm túc dạy bọn chúng học chữ.

“Là là là... Là zombie!”

Có người cực kỳ ít gặp zombie, bây giờ chợt nhìn thấy nhiều như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hùng Bồng Bồng vốn cũng muốn ngất, nhưng cô ấy phát hiện dường như tố chất tâm lý của mình khá mạnh.

Có lẽ do lần ngất xỉu trước cho nên lực miễn dịch tăng lên.

Cô ngơ ngác nhìn đám zombie kia đang nghiêm túc dùng móng vuốt màu xanh xám cầm bút, từng nét bút xiêu vẹo viết có vẻ khá quái lạ.

Triều Tiểu Trân vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngoài cửa sổ có không ít học sinh đang đứng.

Cô ấy đi ra ngoài nói: “Các em nghỉ ngơi xong rồi à? Sao bây giờ lại đến học.”

“Cô... Cô giáo, đây là... Các đàn em?” Có người run rẩy hỏi cô ấy.

Triều Tiểu Trân nghiêm túc gật đầu: “Ừm, bọn nó rất nghe lời, các em đừng sợ hãi.”

Cô ấy nói rồi dắt tay Hùng Bồng Bồng đứng đầu vào phòng học: “Nào, các bạn học, cô giới thiệu cho các em.”

“Đây là đàn chị ưu tú của các em. Về sau các em có gì không hiểu thì cứ hỏi em ấy, đã biết chưa?”

Bên dưới, các zombie dùng tròng mắt màu xám trắng đánh giá cô ấy: “Grào!”

Bik ồy!

Một tiếng grào khiến đám học sinh trên hành lang khiếp sợ, giống như tiếp sau đây đám zombie này sẽ lập tức ăn luôn bọn họ.

Hùng Bồng Bồng đối diện với nhiều zombie như vậy đã sợ tới mức chân mềm nhũn, cô ấy nhìn giáo viên Triều Tiểu Trân đứng thẳng tắp ở bên cạnh chỉ cảm thấy đây đúng là thần tượng.

Có thể hoàn toàn không sợ hãi giữa nhiều zombie như này.

“Cô giáo!” Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt để giảm bớt cảm xúc căng thẳng: “Cô đã dạy cho bọn họ bao lâu rồi?”

Triều Tiểu Trân trả lời: “Cộng tất cả vào chắc là được một ngày, ngày hôm qua bọn nó phải thi.”

Thi?

Một đám zombie còn phải thi?

Hùng Bồng Bồng đột nhiên cảm thấy không đáng sợ nữa, cô ấy chợt sinh ra chút thương hại.

“Ôi, tuy rằng đầu óc bọn nó hơi ngốc, năng lực học tập cũng kém, nhưng các em đừng xem thường bọn nó. Mỗi một học sinh nghiêm túc dốc lòng cầu học đều đáng được kính trọng!” Triều Tiểu Trân nói đầy nhiệt huyết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hùng Bồng Bồng:... Bọn họ dám xem thường zombie à?

Bọn họ không dám.



Chờ sau khi xuống lầu đi vào sân thể dục, bọn họ vẫn hoảng hốt.

Bọn họ đi xuống thế nào nhỉ? Vừa rồi đến đây làm gì nhỉ?

Ồ, vừa rồi đi thăm nhóm đàn em, về phần đàn em là zombie?

Đừng đùa! Sao có thể!

“Các bạn đã nghỉ làm mấy ngày rồi, còn không đi làm thì tôi phải đuổi việc thôi!” Một giọng nữ vang lên.

Mọi người ngẩng đầu chỉ thấy một cô gái tóc trắng đứng ở trước mặt bọn họ, cạnh cô ấy còn một con zombie đi theo.

Zombie!

Ồ, chỉ có một con!

Bọn họ vô thức bắt đầu so sánh, một con zombie quèn, có nhiều bằng một phòng zombie không?

“Nghỉ làm? Nghỉ làm cái gì?” Hùng Bồng Bồng sững sờ.

Đột nhiên cô ấy kinh ngạc vui mừng trợn tròn mắt: “Tôi biết rồi, chị là người có dị năng kia!”

Mọi người vừa nghe người có dị năng thì rối rít ngẩng đầu, hóa ra là người có dị năng này cứu bọn họ ư?

Bạch Ngọc Câu lắc lắc đầu: “Đi theo tôi, lần này các bạn không được trốn tránh.”

Thân là nhân viên của cô, sao có thể mỗi ngày làm tổ nghỉ ngơi ở trong ký túc xá chứ, phải cố gắng làm việc mới có báo cáo.

Cô! Vua zombie bá đạo chưa bao giờ nuôi người vô dụng!

Bạch Ngọc Câu dẫn nhóm học sinh này đi vào một khu khác trong trường, đây là chỗ trường học chuyên để trồng rau.

Cô cũng mới tìm được hôm nay. Sớm biết rằng ở đây có vườn rau, lúc trước cô ấy không cần trồng mấy đồ ăn kia ở đó.

“Trồng trọt đi!” Cô vẫy vẫy tay, trước mặt các học sinh rơi xuống một đống to cuốc.

“Trồng trọt?” Có học sinh khó hiểu.

Bạch Ngọc Câu hận rèn sắt không thành thép nhìn người đó một cái: “Đúng vậy, không trồng thì các bạn ăn gì. Chẳng lẽ còn chờ tôi trồng cho à?”

Thật là không thể nói lý! Có tổng tài bá đạo nào tự làm việc để nhân viên rảnh rỗi không hả?

Hừ! Không có khả năng!

“Không, không, không! Chúng tôi không có ý đó, nhưng mà chúng tôi không có hạt giống, đất này có lẽ đã bị ô nhiễm, trồng xong có thể ăn à?”

“Tôi nói có thể là có thể! Tôi không cần các bạn cảm thấy! Tôi cần tôi cảm thấy!”

Đường đường Vua zombie là cô có từng giải thích nhiều thế cho con người không? Còn không phải bởi vì bọn họ là đàn anh đàn chị, cô mới sinh ra vài phần kiên nhẫn với đám học sinh à.

Cô nhíu mày: “Tôi cho mấy người ba giây, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”

Nếu không, cô không ngại làm ra một vài chuyện làm nhóm người này đau khổ.

Các bạn học nghe cô nói vậy thì vội nhặt cuốc lên.

Cho dù nói gì thì hiện tại là cô cứu bọn họ, cô nói gì thì là vậy.

Có khi cô có dị năng tinh lọc gì thì sao.

Bạch Ngọc Câu đốc thúc bọn họ trồng trọt, lại phân phát hết hạt giống mà hệ thống Làm Ruộng cho cô.

Cô nhìn những hạt giống đó, phía trên từng túi đều viết tên.

Hạt giống thịt gà, hạt giống thịt bò, hạt giống lúa nước, hạt giống rau thơm, hạt giống rau xanh...

Những hạt giống này 10 ngày chín một lần, sau khi chín, trên lá cây mọc đầy những đồ cần thu hoạch.

Có thể nói là chỉ cần bọn họ trồng trọt tốt, về sau dựa vào đám hạt giống này thì sẽ không đói chết.

Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ làm đẹp ghê! Nên thế này với nhân viên lười biếng! Khí phách uy vũ!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ ngầu ghê!”

Hệ thống Làm Ruộng vừa tỉnh ngủ đã nghe được một loạt tiếng trồng trọt, nó rất vui mừng tiếp tục ngủ.

Nó cần tích năng lượng, vậy mới có thể sớm ngày bình phục nhìn thấy dáng vẻ vui sướng hạnh phúc của con người.

Trồng như này đến tối, chờ sau khi gieo xong tất cả hạt giống, bọn họ mới trở về nghỉ ngơi.

Buổi tối, Bạch Ngọc Câu nhìn sân trường.

Thật tốt nha! Tất cả zombie đều có đi học, về sau bọn nó chắc chắn sẽ trở thành zombie ghê gớm!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà cô - Vua zombie! Chính là Vua zombie ghê gớm nhất!

Trong phòng học, trên tay Hồng Sào có một ngọn lửa chiếu sáng bài thi của bọn họ.

“Cố lên! Còn 500 tờ nữa là xong!”

Cát Tình: “QAQ”





Cứ như vậy qua bảy ngày, các học sinh trong trường đã dần dần quen với việc ở cùng đám zombie này.

Mà cuối cùng đám Hồng Sào đã viết xong tất cả bài thi.

Tang Tinh hưng phấn ôm bài thi đi tìm chị đại, mấy ngày nay cậu đều không hề lười biếng.

Mỗi ngày đều nghiêm túc học tập đó!

Cậu nhất định sẽ là đồ dự trữ ưu tú nhất ăn ngon nhất!

Cậu hưng phấn ôm bài thi tìm vòng quanh trường, thậm chí đi đến cả rừng cây nhỏ kia.

Nhưng mà chị đại của cậu dường như đã mất tích, không hề thấy bóng dáng của cô ở đâu cả.

Tang Tinh khóc lóc như hạt giống chết: “Chị đại!”

Sao mà bỏ cậu lại! QAQ!

Không... Hình như lần này chị đại không mang cả Tiểu Mỹ!

Trong lòng Tang Tinh đột nhiên sinh ra một suy nghĩ tà ác, cậu vội đi tìm Phục Toa: “Chị đại mất tích rồi, chúng ta đi tìm chị đại đi!”

Phục Toa khiếp sợ: “Chị đại lại mất tích hả?”

Hồng Sào khiếp sợ: “Chị đại còn vứt bỏ mấy người luôn?”

Cát Tình: “...”

Phục Toa nhìn bọn họ hỏi: “Chúng ta có cần đưa bọn họ đi cùng luôn không?”

Tang Tinh đột nhiên lắc đầu: “Đương nhiên không cần đâu!”

Hừ! Cậu mới không đưa nhóm người này đi đâu! Cậu cũng không dẫn Tiểu Mỹ theo!

Hì hì, chờ cậu tìm được chị đại, chị đại chỉ là của cậu và Phục Toa thôi!

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Phục Toa nói với bốn người mang dị năng này: “Xin chào!”

Sau khi nói xong chị ấy và Tang Tinh tay cầm tay biến mất ở trước mắt bọn họ.

Hạnh Ba còn hoảng hốt: “Bọn họ đi rồi?”

Ô Nha khẳng định: “Bọn họ đi rồi, cô gái kia cũng đi rồi.”

“Chúng ta cũng có thể đi chứ?”

Hồng Sào mở to đôi mắt đầy tơ máu đỏ: “Không! Tôi vừa làm bài thi xong! Sao cô ấy lại mất tích!”

Hu hu hu hu...

Mọi người: “...” Đúng vậy, bọn họ cực khổ vất vả lắm mới làm xong chỗ bài thi này.

Cô gái kia mất tích, vậy công sức mấy ngày nay bọn họ thức đêm làm bài thi chẳng phải uổng phí sao!

“No!” Bọn họ ôm đầu nhìn trời.



Trên đường lớn, mấy người Đồ Đằng lái xe muốn đi tìm người còn sống.

“Có người!” Đồ Đằng nói.

Mọi người chỉ thấy ở trên đường cái có một cô gái mặc áo đen, trong tay cô cầm một cái lưỡi hái lớn, nhìn có vẻ giống Tử Thần.

“Người này ăn mặc thật kỳ lạ, chúng ta đừng dừng xe.” Khả Nhạc nói.

Cô ấy cảm thấy người này âm u, có vẻ không giống người tốt.

“Ừm.” Đồ Đằng tiếp tục lái xe về phía trước.

Người áo đen kia không nhúc nhích, cô vẫn luôn cúi đầu như đang suy nghĩ việc gì đó.

Đồ Đằng giẫm ga, xe vèo một cái chạy qua.

Mà đúng lúc này, người áo đen kia nhúc nhích, cô xông thẳng về phía xe.

Mọi người vừa thấy lập tức cảnh giác chuẩn bị dị năng, muốn xử lý cô.

Nhưng mà bọn họ chỉ thấy người áo đen này đâm vào mui xe, tiếp đó cả người bị đâm bay.

Hắc Miêu giật mình nhìn người áo đen bị bay xa hơn mười mét: “Cô ấy có vấn đề hả!”

Tìm chết à?

Nhưng ngay khi anh ấy vừa dứt lời, người áo đen lại từ trên trời giáng xuống: “Rầm!”

Cô nặng nề nện lên mui xe, đôi mắt âm u kia nhìn chằm chằm Đồ Đằng ngồi vị trí lái: “Ui da, tôi bị mấy người đâm rồi, người ta đau quá trời đau nè ~”

Mọi người: “???”

Mui xe cũng bị cô đập bung ra, cô xác định cô chỉ đau thôi chứ?

Thiếu nữ áo đen chớp chớp mắt: “Muốn một mười triệu tệ mới khỏi được nha ~”

Mọi người: “...”

“Cô có bệnh à! Đã đến mạt thế quái quỷ này rồi cô còn ăn vạ đòi tiền thì có tác dụng quái gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau