Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 36
Căn cứ Hạnh Phúc.
“Cô nói xem bây giờ Tiểu Mỹ ở đâu?” Hắc Miêu đang ăn cơm với vẻ mặt phiền muộn.
Tiểu Mỹ đã rời đi rất lâu.
Cậu ấy cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, có đồ ăn có thịt. Những thứ này đều là hạt giống mà Tiểu Mỹ để lại cho bọn họ.
Nói thật, ban đầu bọn họ thật sự không coi trọng hạt giống mà cô cho.
Cho đến khi bọn họ phát hiện hạt giống này nảy mầm.
Giây phút đó... Bọn họ bắt đầu hối hận.
Hóa ra cô ấy đều nói thật, hạt giống này thật sự có thể trưởng thành.
Khả Nhạc ăn một miếng cơm: “Không phải cậu không thích cô ấy à. Bây giờ còn hỏi cô ấy làm gì?”
“Tôi nào có không thích cô ấy.” Hắc Miêu nổi khùng: “Tôi chỉ... cô ấy quá khác biệt.”
Ai có thể ngờ người cả ngày mặc áo đen, cả ngày cười khà khà khà, còn bắt nạt trẻ con là người tốt chứ!
Rõ ràng có vẻ rất không bình thường, dẫu sao người bình thường cũng không cười khà khà khà đâu!
“Tôi thật sự quá đáng với cô ấy à?” Hắc Miêu chần chờ.
Khả Nhạc gật đầu: “Tôi cũng hơi quá đáng.”
Hắc Miêu ăn hết đồ ăn, cậu ấy nhìn bọn trẻ con chơi đùa trên sân thể dục: “Vậy cậu nói xem lần sau gặp lại tôi xin lỗi cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Khả Nhạc: “Có lẽ cậu có thể gọi cô ấy là chị đại, thuận tiện lại nói cho cô ấy xem rốt cuộc cậu có thầm yêu chị đại nhà chúng ta không.”
Hắc Miêu: “...”
“Tôi thật sự không thích chị đại, được chưa!”
Đồ Đằng đi ngang qua: “...”
“Khoan đã! Chị đại, chị nghe em giải thích! Em không có ý đó!” Hắc Miêu cầm bát tung tăng đi theo sau Đồ Đằng.
“Tu... tu... tu...”
Một loạt tiếng kèn vang vọng khắp căn cứ, Hắc Miêu vốn còn đang làm ầm ĩ lập tức nghiêm túc.
Tiếng kèn là tín hiệu nguy hiểm do người có dị năng bảo vệ ở tường vây căn cứ truyền tới.
Thật ra mãi cho đến bây giờ, tiếng kèn mới chỉ vang lên một lần.
Đồ Đằng nhíu mày: “Qua xem.”
Mọi người vội chạy về phía tường vây. Vừa mới đến, bọn họ đã thấy một con zombie khổng lồ cao bằng tường vây đang đi sang bên này.
“Sao to vậy!” Khả Nhạc kinh ngạc hô.
Sắc mặt mọi người nghiêm trọng. Đồ Đằng lập tức phóng ra một tia laser, laser dừng ở trên đầu zombie khổng lồ, nhưng nó lại không hề hấn gì.
“Tiếp tục tấn công!” Đồ Đằng ra mệnh lệnh, biểu cảm của cô ấy nghiêm túc.
Mọi người rối rít dùng dị năng của mình.
Bọn họ nhìn con zombie khổng lồ kia, trong lòng đều kinh hãi.
“Sao lại có zombie to đến vậy? Zombie tiến hóa?” Khả Nhạc vừa dùng tơ nhện quấn lấy zombie khổng lồ vừa phỉ nhổ.
Vấn đề này không ai biết được.
- ---
“Bịch... Bịch... Bịch...”
Một tiếng điện báo giống như bóng cao su nện trên mặt đất khiến cho cả đại học M sợ hãi.
Ở cổng trường, đám Hồng Sào đang đối phó đám zombie ở ngoài trường.
“Con mẹ nó, sao đám zombie đột nhiên biến dị!!”
Hôm nay bọn họ vẫn giống mọi hôm, lại không ngờ bên ngoài trường đột nhiên có không ít zombie kéo đến.
Ban đầu chỉ là zombie bình thường, bọn họ thành thạo giải quyết chúng.
Nhưng mà bây giờ thứ quỷ zombie gì kéo đến vậy!
Zombie nhảy cao ba mét trực tiếp nhảy qua tường rào, zombie có thân thể giống như sắt thép, dị năng bình thường hoàn toàn không có cách nào làm gì bọn chúng!
“Grào grào!” Đội trưởng zombie trước đó bị Bạch Ngọc Câu ra lệnh đang chỉ huy các zombie được đi học khác khởi xướng tấn công đàn zombie này.
Nhưng sao chúng nó có thể là đối thủ của đám zombie biến dị.
Tuy vậy chúng nó cũng không phải zombie bình thường, chúng nó học tập lâu như vậy đã biết nên hợp tác đoàn đội như nào.
Không ít zombie vây đánh một con zombie biến dị.
Việc này khiến áp lực bên Hồng Sào không quá lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đáng chết!” Hồng Sào cắn răng không ngừng dùng lửa đốt bọn nó.
Ô Nha cũng không ngừng phóng dị năng hệ băng. Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ cổng trường không phải băng thì là lửa.
Dị năng của Cát Tình và Hạnh Ba không phải công kích, bọn họ chỉ có thể đi sơ tán đám học sinh đang sợ hãi.
“Á!” Hồng Sào bị con zombie sắt thép kia tát bay xuống đất.
Anh ấy lập tức bay ra xa hơn mười mét.
Ô Nha thấy anh ấy bị đánh ngã, chỉ có thể một mình đánh vài con zombie.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc làm sao bây giờ? Đám zombie đột nhiên biến dị đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
“Ngang nhiên đánh bạn học! Bọn mi cảm thấy bọn mi thế này rất trâu có phải không?”
Triều Tiểu Trân chậm rãi đi tới. Cô ấy mặc một chiếc váy công sở dài màu đen, trên mặt đeo kính, có vẻ cực kỳ khí thế.
Cô ấy chỉ vào zombie sắt thép lạnh giọng nói: “Tôi không quan tâm em là học sinh ở đâu!”
“Nhưng các em đi vào trường học bắt nạt học trò của chúng tôi. Đó là không đúng!”
“Các em hư hỏng vậy! Cũng dám đi vào đại học của chúng tôi tùy ý làm bậy!”
Triều Tiểu Trân hùng hổ nhìn đám zombie kia, các zombie cũng không cam lòng yếu thế: “Grào!”
“Vèo vèo!”
Trên gương mặt xấu xí của zombie lập tức có thêm một vệt phấn.
Mà ngay khi cục phấn viết rơi xuống trước mặt nó.
Trong tay Triều Tiểu Trân cầm cục phấn viết, tay phải giống như có định vị ném đâu chuẩn đấy.
Phấn viết nho nhỏ liên tiếp nện lên đầu zombie sắt thép.
“Cút đi ra ngoài cho tôi!”
Cô ấy hét lớn: “Tôi tuyệt đối không cho phép có bất kỳ kẻ nào hay bất kỳ thứ gì bắt nạt học sinh trường tôi dưới mí mắt của tôi!”
Câu này của cô ấy thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả zombie. Những zombie học sinh nhìn cô ấy “Làm việc nghĩa không quay đầu” không nhịn được phát ra một tiếng hô bi thương.
Zombie sắt thép lại xông thẳng về phía cô ấy.
“Bịch bịch bịch... Ầm ầm...”
Ô Nha vội vàng dùng dị năng hệ băng cản nó, nhưng ở bên này zombie nhảy cao 3 mét đã nhảy tới trước mặt anh ấy.
Ngay khi anh ấy sắp chết, một quả cầu lửa đánh bay con zombie này ra ngoài.
Là Hồng Sào đã cố bò dậy.
“Cô giáo chạy mau!” Hồng Sào khàn giọng quát.
Hiện tại tình huống này, Triều Tiểu Trân ở đây là tìm chết!
Triều Tiểu Trân nhìn về phía zombie sắt thép đang chạy về phía cô ấy. Cô ấy đẩy đẩy gọng kính trên mắt, lấy thước dạy học ra.
Cây thước dạy học này được làm bằng gậy trúc, phía trên là từng đoạn trúc, đánh người cực kỳ đau.
Thước dạy học vung lên mặt zombie sắt thép, mặt zombie sắt thép lập tức bị trúc tước ra mấy miếng thịt.
Hồng Sào nhìn Triều Tiểu Trân và zombie sắt thép đại chiến: “Mẹ kiếp! Cô giáo cũng có dị năng?!”
Vừa rồi lúc anh ấy đánh nhau với zombie sắt thép, còn không phá được phòng ngự của zombie này.
Sao chỉ một roi mà giáo viên Triều Tiểu Trân đã đánh rơi thịt trên người zombie.
Chẳng lẽ... đây là sự áp bức của giáo viên với con người?
Dẫu sao dù là người còn đang đi học hay đã tốt nghiệp, hoặc công tác vài chục năm.
Chỉ cần bọn họ nhìn thấy giáo viên đã bày ra toàn bộ khí thế, lòng sợ hãi vẫn sẽ chiếm hết tâm hồn bọn họ.
“Nếu em không có giáo viên và người lớn dạy! Vậy để cho tôi đến dạy em!”
Triều Tiểu Trân đánh từng roi, zombie bị cô ấy đánh cho thành con quay.
“Được! Dạy hay lắm!” Một giọng nữ từ cổng trường vang lên.
Mọi người nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái trong tay mấy nhát đã giải quyết zombie bên ngoài.
Ở phía sau cô còn có Tang Tinh, cùng với... Tiểu Mỹ ôm hai bé zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Grào!” Chị đại!
“Tiểu Bạch!” Triều Tiểu Trân nhìn thấy học sinh mình đắc ý nhất trở về không khỏi vui mừng.
Thước dạy học trong tay cô ấy còn chưa dừng lại, zombie sắt thép bị cô ấy đánh đến nỗi không thể nào đến gần cô ấy được.
Bạch Ngọc Câu nhìn cô giáo nghiêm khắc như thế, trong lòng không khỏi cảm thán cô lựa chọn đúng.
Chỉ có thầy nghiêm mới dạy ra được trò giỏi!
Cô muốn đưa con đến trường này học, chỉ có hoàn cảnh học tập như vậy mới có thể khiến con của cô trở thành một zombie có ích!
Đi học! Hãy chọn đại học M!
Đại học M là một tòa giảng đường trăm năm, trường học chiếm 2500 mét vuông. Trường học có được tài nguyên dạy học phong phú cùng với học sinh chăm chỉ, đại học như này, không học là thiệt thòi, không học là dễ bị lừa!
Sau khi tốt nghiệp vào thẳng xã hội, chọn lựa vô số offer công ty quy mô lớn gửi tới!
Ngay cả cô, năm đó cũng tốt nghiệp trường học này, cho nên mới có thể thông minh như thế!
Bạch Ngọc Câu nói với các con mình: “Mau gọi cô giáo!”
Tang Tinh: “Cô giáo.”
Hai bé zombie: Grào!”
Bạch Ngọc Câu hài lòng gật đầu, con của cô nhất định phải nhận được nền giáo dục không tầm thường từ khi còn nhỏ!
Cô cầm lưỡi hái thành thạo giải quyết zombie đang tấn công giáo viên, lại xử lý zombie không học vấn không nghề nghiệp không biết học trường nào kia.
Chờ đến cô giải quyết xong tất cả zombie bên ngoài, cô mới ôm tâm trạng kích động chạy về phía Triều Tiểu Trân.
“Cô ơi! Em đã trở về!” Cô ôm Triều Tiểu Trân, Triều Tiểu Trân cũng vui mừng nhìn Tiểu Bạch.
“Cô ơi! Lần này em đến là muốn nhờ cô một chuyện.”
Triều Tiểu Trân rất thích học sinh này của mình. Học sinh này tư chất thông minh, hoàn toàn không giống những em học sinh khác.
Cô ấy nói: “Em nói, có chuyện gì em cứ nói cho cô. Cô sẽ dốc hết sức giúp em!”
Bạch Ngọc Câu kéo ba đứa con của mình đến: “Đây là con trai lớn của em, Tang Tinh.”
Mọi người: “???”
Hồng Sào há to miệng: “Wtf?”
Thằng nhóc tóc hồng lớn như vậy là con trai của cô? Rõ ràng lần trước còn là lương thực dự trữ mà!
Anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại nghe được Bạch Ngọc Câu giới thiệu tiếp: “Đây là con trai Tiểu Lam, đây là con gái Tiểu Hoàng của em.”
Hai bé zombie sống không còn gì luyến tiếc đứng trên mặt đất không dám nhúc nhích.
“Đây là chồng em, Tiểu Mỹ.” Bạch Ngọc Câu ngượng ngùng.
Triều Tiểu Trân kinh ngạc nhìn Tiểu Mỹ. Cô ấy lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, lại quay đầu nhìn thoáng qua ba đứa trẻ.
“Hóa ra... Hóa ra các em...”
Cô ấy không ngờ hóa ra Tiểu Bạch và Tiểu Mỹ là người yêu!
Khó trách lúc trước Tiểu Bạch còn cố ý quay về đón Tiểu Mỹ, có lẽ lúc trước bọn họ cãi nhau, Tiểu Bạch tức giận bỏ đi.
Sau đó hết giận lại về đón Tiểu Mỹ. . Truyện Hài Hước
Ô Nha, Hồng Sào: “...”
Bọn họ nhăn mặt, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi cộng thêm nghi ngờ cuộc đời.
???
“Đúng vậy cô giáo. Lần này em về cũng là muốn thăm trường xưa, về phương diện khác, em hy vọng cô giáo có thể tự mình dạy dỗ ba đứa con không nên thân này của em.” Bạch Ngọc Câu rất khẩn khoản.
Cô rất hy vọng con của mình có thể trở nên nổi bật!
Ở thời đại chỗ nào cũng cần bằng cấp và chứng chỉ này, không có một trường đại học tốt và một giáo viên tốt thì sau này các con cô sẽ không tìm được việc! Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ!
“Được!” Triều Tiểu Trân sờ sờ đầu hai bé zombie: “Nếu đây con của em, em yên tâm, cô nhất định sẽ dạy dỗ chúng nó!”
Nếu là con của Tiểu Bạch, vậy chắc chắn cũng thông minh giống Tiểu Bạch nhỉ.
Vậy... cho học luôn từ vi phân và tích phân là được.
“Cô nói xem bây giờ Tiểu Mỹ ở đâu?” Hắc Miêu đang ăn cơm với vẻ mặt phiền muộn.
Tiểu Mỹ đã rời đi rất lâu.
Cậu ấy cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, có đồ ăn có thịt. Những thứ này đều là hạt giống mà Tiểu Mỹ để lại cho bọn họ.
Nói thật, ban đầu bọn họ thật sự không coi trọng hạt giống mà cô cho.
Cho đến khi bọn họ phát hiện hạt giống này nảy mầm.
Giây phút đó... Bọn họ bắt đầu hối hận.
Hóa ra cô ấy đều nói thật, hạt giống này thật sự có thể trưởng thành.
Khả Nhạc ăn một miếng cơm: “Không phải cậu không thích cô ấy à. Bây giờ còn hỏi cô ấy làm gì?”
“Tôi nào có không thích cô ấy.” Hắc Miêu nổi khùng: “Tôi chỉ... cô ấy quá khác biệt.”
Ai có thể ngờ người cả ngày mặc áo đen, cả ngày cười khà khà khà, còn bắt nạt trẻ con là người tốt chứ!
Rõ ràng có vẻ rất không bình thường, dẫu sao người bình thường cũng không cười khà khà khà đâu!
“Tôi thật sự quá đáng với cô ấy à?” Hắc Miêu chần chờ.
Khả Nhạc gật đầu: “Tôi cũng hơi quá đáng.”
Hắc Miêu ăn hết đồ ăn, cậu ấy nhìn bọn trẻ con chơi đùa trên sân thể dục: “Vậy cậu nói xem lần sau gặp lại tôi xin lỗi cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Khả Nhạc: “Có lẽ cậu có thể gọi cô ấy là chị đại, thuận tiện lại nói cho cô ấy xem rốt cuộc cậu có thầm yêu chị đại nhà chúng ta không.”
Hắc Miêu: “...”
“Tôi thật sự không thích chị đại, được chưa!”
Đồ Đằng đi ngang qua: “...”
“Khoan đã! Chị đại, chị nghe em giải thích! Em không có ý đó!” Hắc Miêu cầm bát tung tăng đi theo sau Đồ Đằng.
“Tu... tu... tu...”
Một loạt tiếng kèn vang vọng khắp căn cứ, Hắc Miêu vốn còn đang làm ầm ĩ lập tức nghiêm túc.
Tiếng kèn là tín hiệu nguy hiểm do người có dị năng bảo vệ ở tường vây căn cứ truyền tới.
Thật ra mãi cho đến bây giờ, tiếng kèn mới chỉ vang lên một lần.
Đồ Đằng nhíu mày: “Qua xem.”
Mọi người vội chạy về phía tường vây. Vừa mới đến, bọn họ đã thấy một con zombie khổng lồ cao bằng tường vây đang đi sang bên này.
“Sao to vậy!” Khả Nhạc kinh ngạc hô.
Sắc mặt mọi người nghiêm trọng. Đồ Đằng lập tức phóng ra một tia laser, laser dừng ở trên đầu zombie khổng lồ, nhưng nó lại không hề hấn gì.
“Tiếp tục tấn công!” Đồ Đằng ra mệnh lệnh, biểu cảm của cô ấy nghiêm túc.
Mọi người rối rít dùng dị năng của mình.
Bọn họ nhìn con zombie khổng lồ kia, trong lòng đều kinh hãi.
“Sao lại có zombie to đến vậy? Zombie tiến hóa?” Khả Nhạc vừa dùng tơ nhện quấn lấy zombie khổng lồ vừa phỉ nhổ.
Vấn đề này không ai biết được.
- ---
“Bịch... Bịch... Bịch...”
Một tiếng điện báo giống như bóng cao su nện trên mặt đất khiến cho cả đại học M sợ hãi.
Ở cổng trường, đám Hồng Sào đang đối phó đám zombie ở ngoài trường.
“Con mẹ nó, sao đám zombie đột nhiên biến dị!!”
Hôm nay bọn họ vẫn giống mọi hôm, lại không ngờ bên ngoài trường đột nhiên có không ít zombie kéo đến.
Ban đầu chỉ là zombie bình thường, bọn họ thành thạo giải quyết chúng.
Nhưng mà bây giờ thứ quỷ zombie gì kéo đến vậy!
Zombie nhảy cao ba mét trực tiếp nhảy qua tường rào, zombie có thân thể giống như sắt thép, dị năng bình thường hoàn toàn không có cách nào làm gì bọn chúng!
“Grào grào!” Đội trưởng zombie trước đó bị Bạch Ngọc Câu ra lệnh đang chỉ huy các zombie được đi học khác khởi xướng tấn công đàn zombie này.
Nhưng sao chúng nó có thể là đối thủ của đám zombie biến dị.
Tuy vậy chúng nó cũng không phải zombie bình thường, chúng nó học tập lâu như vậy đã biết nên hợp tác đoàn đội như nào.
Không ít zombie vây đánh một con zombie biến dị.
Việc này khiến áp lực bên Hồng Sào không quá lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đáng chết!” Hồng Sào cắn răng không ngừng dùng lửa đốt bọn nó.
Ô Nha cũng không ngừng phóng dị năng hệ băng. Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ cổng trường không phải băng thì là lửa.
Dị năng của Cát Tình và Hạnh Ba không phải công kích, bọn họ chỉ có thể đi sơ tán đám học sinh đang sợ hãi.
“Á!” Hồng Sào bị con zombie sắt thép kia tát bay xuống đất.
Anh ấy lập tức bay ra xa hơn mười mét.
Ô Nha thấy anh ấy bị đánh ngã, chỉ có thể một mình đánh vài con zombie.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc làm sao bây giờ? Đám zombie đột nhiên biến dị đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
“Ngang nhiên đánh bạn học! Bọn mi cảm thấy bọn mi thế này rất trâu có phải không?”
Triều Tiểu Trân chậm rãi đi tới. Cô ấy mặc một chiếc váy công sở dài màu đen, trên mặt đeo kính, có vẻ cực kỳ khí thế.
Cô ấy chỉ vào zombie sắt thép lạnh giọng nói: “Tôi không quan tâm em là học sinh ở đâu!”
“Nhưng các em đi vào trường học bắt nạt học trò của chúng tôi. Đó là không đúng!”
“Các em hư hỏng vậy! Cũng dám đi vào đại học của chúng tôi tùy ý làm bậy!”
Triều Tiểu Trân hùng hổ nhìn đám zombie kia, các zombie cũng không cam lòng yếu thế: “Grào!”
“Vèo vèo!”
Trên gương mặt xấu xí của zombie lập tức có thêm một vệt phấn.
Mà ngay khi cục phấn viết rơi xuống trước mặt nó.
Trong tay Triều Tiểu Trân cầm cục phấn viết, tay phải giống như có định vị ném đâu chuẩn đấy.
Phấn viết nho nhỏ liên tiếp nện lên đầu zombie sắt thép.
“Cút đi ra ngoài cho tôi!”
Cô ấy hét lớn: “Tôi tuyệt đối không cho phép có bất kỳ kẻ nào hay bất kỳ thứ gì bắt nạt học sinh trường tôi dưới mí mắt của tôi!”
Câu này của cô ấy thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả zombie. Những zombie học sinh nhìn cô ấy “Làm việc nghĩa không quay đầu” không nhịn được phát ra một tiếng hô bi thương.
Zombie sắt thép lại xông thẳng về phía cô ấy.
“Bịch bịch bịch... Ầm ầm...”
Ô Nha vội vàng dùng dị năng hệ băng cản nó, nhưng ở bên này zombie nhảy cao 3 mét đã nhảy tới trước mặt anh ấy.
Ngay khi anh ấy sắp chết, một quả cầu lửa đánh bay con zombie này ra ngoài.
Là Hồng Sào đã cố bò dậy.
“Cô giáo chạy mau!” Hồng Sào khàn giọng quát.
Hiện tại tình huống này, Triều Tiểu Trân ở đây là tìm chết!
Triều Tiểu Trân nhìn về phía zombie sắt thép đang chạy về phía cô ấy. Cô ấy đẩy đẩy gọng kính trên mắt, lấy thước dạy học ra.
Cây thước dạy học này được làm bằng gậy trúc, phía trên là từng đoạn trúc, đánh người cực kỳ đau.
Thước dạy học vung lên mặt zombie sắt thép, mặt zombie sắt thép lập tức bị trúc tước ra mấy miếng thịt.
Hồng Sào nhìn Triều Tiểu Trân và zombie sắt thép đại chiến: “Mẹ kiếp! Cô giáo cũng có dị năng?!”
Vừa rồi lúc anh ấy đánh nhau với zombie sắt thép, còn không phá được phòng ngự của zombie này.
Sao chỉ một roi mà giáo viên Triều Tiểu Trân đã đánh rơi thịt trên người zombie.
Chẳng lẽ... đây là sự áp bức của giáo viên với con người?
Dẫu sao dù là người còn đang đi học hay đã tốt nghiệp, hoặc công tác vài chục năm.
Chỉ cần bọn họ nhìn thấy giáo viên đã bày ra toàn bộ khí thế, lòng sợ hãi vẫn sẽ chiếm hết tâm hồn bọn họ.
“Nếu em không có giáo viên và người lớn dạy! Vậy để cho tôi đến dạy em!”
Triều Tiểu Trân đánh từng roi, zombie bị cô ấy đánh cho thành con quay.
“Được! Dạy hay lắm!” Một giọng nữ từ cổng trường vang lên.
Mọi người nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái trong tay mấy nhát đã giải quyết zombie bên ngoài.
Ở phía sau cô còn có Tang Tinh, cùng với... Tiểu Mỹ ôm hai bé zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Grào!” Chị đại!
“Tiểu Bạch!” Triều Tiểu Trân nhìn thấy học sinh mình đắc ý nhất trở về không khỏi vui mừng.
Thước dạy học trong tay cô ấy còn chưa dừng lại, zombie sắt thép bị cô ấy đánh đến nỗi không thể nào đến gần cô ấy được.
Bạch Ngọc Câu nhìn cô giáo nghiêm khắc như thế, trong lòng không khỏi cảm thán cô lựa chọn đúng.
Chỉ có thầy nghiêm mới dạy ra được trò giỏi!
Cô muốn đưa con đến trường này học, chỉ có hoàn cảnh học tập như vậy mới có thể khiến con của cô trở thành một zombie có ích!
Đi học! Hãy chọn đại học M!
Đại học M là một tòa giảng đường trăm năm, trường học chiếm 2500 mét vuông. Trường học có được tài nguyên dạy học phong phú cùng với học sinh chăm chỉ, đại học như này, không học là thiệt thòi, không học là dễ bị lừa!
Sau khi tốt nghiệp vào thẳng xã hội, chọn lựa vô số offer công ty quy mô lớn gửi tới!
Ngay cả cô, năm đó cũng tốt nghiệp trường học này, cho nên mới có thể thông minh như thế!
Bạch Ngọc Câu nói với các con mình: “Mau gọi cô giáo!”
Tang Tinh: “Cô giáo.”
Hai bé zombie: Grào!”
Bạch Ngọc Câu hài lòng gật đầu, con của cô nhất định phải nhận được nền giáo dục không tầm thường từ khi còn nhỏ!
Cô cầm lưỡi hái thành thạo giải quyết zombie đang tấn công giáo viên, lại xử lý zombie không học vấn không nghề nghiệp không biết học trường nào kia.
Chờ đến cô giải quyết xong tất cả zombie bên ngoài, cô mới ôm tâm trạng kích động chạy về phía Triều Tiểu Trân.
“Cô ơi! Em đã trở về!” Cô ôm Triều Tiểu Trân, Triều Tiểu Trân cũng vui mừng nhìn Tiểu Bạch.
“Cô ơi! Lần này em đến là muốn nhờ cô một chuyện.”
Triều Tiểu Trân rất thích học sinh này của mình. Học sinh này tư chất thông minh, hoàn toàn không giống những em học sinh khác.
Cô ấy nói: “Em nói, có chuyện gì em cứ nói cho cô. Cô sẽ dốc hết sức giúp em!”
Bạch Ngọc Câu kéo ba đứa con của mình đến: “Đây là con trai lớn của em, Tang Tinh.”
Mọi người: “???”
Hồng Sào há to miệng: “Wtf?”
Thằng nhóc tóc hồng lớn như vậy là con trai của cô? Rõ ràng lần trước còn là lương thực dự trữ mà!
Anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại nghe được Bạch Ngọc Câu giới thiệu tiếp: “Đây là con trai Tiểu Lam, đây là con gái Tiểu Hoàng của em.”
Hai bé zombie sống không còn gì luyến tiếc đứng trên mặt đất không dám nhúc nhích.
“Đây là chồng em, Tiểu Mỹ.” Bạch Ngọc Câu ngượng ngùng.
Triều Tiểu Trân kinh ngạc nhìn Tiểu Mỹ. Cô ấy lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, lại quay đầu nhìn thoáng qua ba đứa trẻ.
“Hóa ra... Hóa ra các em...”
Cô ấy không ngờ hóa ra Tiểu Bạch và Tiểu Mỹ là người yêu!
Khó trách lúc trước Tiểu Bạch còn cố ý quay về đón Tiểu Mỹ, có lẽ lúc trước bọn họ cãi nhau, Tiểu Bạch tức giận bỏ đi.
Sau đó hết giận lại về đón Tiểu Mỹ. . Truyện Hài Hước
Ô Nha, Hồng Sào: “...”
Bọn họ nhăn mặt, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi cộng thêm nghi ngờ cuộc đời.
???
“Đúng vậy cô giáo. Lần này em về cũng là muốn thăm trường xưa, về phương diện khác, em hy vọng cô giáo có thể tự mình dạy dỗ ba đứa con không nên thân này của em.” Bạch Ngọc Câu rất khẩn khoản.
Cô rất hy vọng con của mình có thể trở nên nổi bật!
Ở thời đại chỗ nào cũng cần bằng cấp và chứng chỉ này, không có một trường đại học tốt và một giáo viên tốt thì sau này các con cô sẽ không tìm được việc! Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ!
“Được!” Triều Tiểu Trân sờ sờ đầu hai bé zombie: “Nếu đây con của em, em yên tâm, cô nhất định sẽ dạy dỗ chúng nó!”
Nếu là con của Tiểu Bạch, vậy chắc chắn cũng thông minh giống Tiểu Bạch nhỉ.
Vậy... cho học luôn từ vi phân và tích phân là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất