Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 39
“Thông báo tuyển dụng?”
Ngụy Trát cẩn thận đánh giá bốn phía, nơi này là một trung tâm thương mại.
Xung quanh có không ít phần chân tay đã bị cụt của zombie, còn có một ít máu tanh.
Anh ấy nhìn cô gái trước mắt, trên người cô gái cũng dính một ít máu.
Nhưng cô không giống zombie, trên người không có vết thương.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng vậy! Đại học M đang tuyển nhân viên, mấy người may mắn đấy!”
Cô nhìn dũng sĩ áo giáp trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ được. Dáng vẻ này mà làm bảo vệ thì sự an toàn trong trường sẽ được đảm bảo.
Ui chao, cô thật may mắn mà.
Mới phát truyền đơn một lúc đã có năm dũng sĩ áo giáp đến.
Tim Ngụy Trát đập thình thịch, anh ấy do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn bò lên.
Bốn người khác cũng theo lên.
“Hôi quá.” Hoa Tử nhìn thi thể khắp nơi không nhịn được cau mày, anh ấy dùng tay bịt mũi lại.
Bạch Ngọc Câu nhìn bọn họ lập tức phát truyền đơn sang: “Các anh cũng muốn tìm việc à?”
“Đại học M bao ăn bao ở, bầu không khí học tập rất tốt ~”
Nông Thiên Tình nhìn tờ truyền đơn: “Mạt thế còn làm việc à?”
Thứ quỷ gì!
Bạch Ngọc Câu há mồm nói: “Đương nhiên rồi! Không làm thì lấy gì ăn?”
“Cho dù mạt thế cũng phải làm việc mới được. Nếu không sẽ đói chết!”
Ngụy Trát nhìn truyền đơn: “Thật sự bao ăn bao ở? Ăn gì?”
Đại học M này tích lũy rất nhiều đồ ăn à?
Nhưng không phải bây giờ là mạt thế à? Thật sự sẽ có người bằng lòng chia sẻ đồ ăn sao?
Bạch Ngọc Câu nói: “Ngày hôm qua chúng tôi vừa tuyển hai dì nhà ăn đấy. Mấy người muốn ăn gì thì bọn họ đều làm được.”
Cô nói rồi lấy một cái di động ra, ảnh chụp trên di động là món ăn ngày hôm qua.
“Di động của cô còn điện!” Nông Thiên Tình kinh ngạc.
Dẫu sao mạt thế đến đã lâu rồi, cắt điện cũng rất lâu.
Ngoài bọn họ sớm chuẩn bị máy phát điện loại nhỏ ra, những người khác có lẽ còn không có mấy thứ này. Chẳng lẽ người này cũng là đồng đạo với bọn họ?
“Thế này có gì mà lạ.” Bạch Ngọc Câu cảm thấy không thể hiểu được: “Không có điện thì liên lạc kiểu gì?”
“Nhưng dù có điện cũng không có tín hiệu mà!” Ngụy Trát cảm thấy có phải người này ở mạt thế đã lâu nên tinh thần không bình thường không: “Không có tín hiệu thì liên lạc thế nào!”
Nói thật anh ấy cũng có thể hiểu. Dẫu sao mạt thế mang đến áp lực khá lớn, nói thật người bình thường đúng là không chịu nổi.
Trước kia, khi mạt thế vừa đến, anh ấy đã gặp một người bị dọa đến điên luôn.
Bạch Ngọc Câu kinh ngạc nhìn bọn họ. Quả nhiên nhóm người này là dũng sĩ áo giáp đến từ hành tinh khác!
Bọn họ không biết địa cầu đã sớm kết nối được mạng à.
Cô ngẫm nghĩ cảm thấy mình cần phải phổ cập khoa học tình hình của địa cầu hiện tại.
“Tút tút...”
Bạch Ngọc Câu bấm một dãy số, cô mở loa ra, điện thoại rất nhanh được kết nối.
Một giọng nam vang lên: “Alo? Tiểu Bạch à.”
Bạch Ngọc Câu vội vàng nói: “Đúng vậy, hiệu trưởng, tôi là Tiểu Bạch. Tôi gặp mấy dũng sĩ áo giáp ở chỗ này, bọn họ muốn tìm việc!”
Hiệu trưởng vui mừng nói: “Vậy tốt quá!”
Ông ấy vừa dứt lời, Bạch Ngọc Câu đã cúp máy: “Vừa rồi là hiệu trưởng đó, chúng tôi có thể trò chuyện!”
Hiệu trưởng:...
Nông Thiên Tình thấy thế lấy di động của mình ra, di động của cô ấy vẫn có điện. Dẫu sao chỗ bọn họ vẫn có máy phát điện loại nhỏ.
Cô ấy thử bấm vào điện thoại Ngụy Trát, sau đó di động của Ngụy Trát thật sự vang lên.
“!!!”
Thứ quỷ gì, sao có tín hiệu! Chẳng lẽ mạt thế đã kết thúc?
Vậy phần chân tay cụt còn lại của zombie là thế nào? Nhìn thế nào cũng như mới chết không lâu.
Rốt cuộc tín hiệu từ đâu ra?
Trong khoảng thời gian ngắn, năm người không hiểu nổi, nhưng bọn họ rất nhanh đã suy nghĩ khác đi, bọn họ đã hiểu!
Hiện tại zombie đã rất ít, cho nên nhân loại lại bắt đầu dần dần xây dựng lại quê hương!
Chắc chắn là vậy!
Nói cách khác, cô nhóc yếu ớt phát truyền đơn này sao có thể chạy loạn ở bên ngoài!
“Cô chờ tí, chúng tôi thương lượng một chút.” Ngụy Trát nói với Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu gật đầu, cô đã hiểu!
Chuyện tìm việc này chắc chắn phải cân nhắc kỹ!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Huống chi năm dũng sĩ áo giáp bọn họ đi cùng nhau, chắc chắn phải thống nhất ý kiến với nhau!
Năm người Ngụy Trát đi sang một góc: “Chúng ta muốn đi xem không?”
“Tôi cảm thấy nên đi. Cho dù nguy hiểm thì có thể nguy hiểm bao nhiêu chứ. Không phải một cô nhóc cũng chạy loạn được ở đây à.”
“Huống hồ, những đồ ăn kia có vẻ ngon quá.”
Hoa Tử hơi đói bụng. Những người khác cũng đói. Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng nấu cơm ăn nhưng hoàn toàn không có thịt.
Mỗi ngày chỉ ăn cơm không, ai mà chịu nổi!
“Mấy người thì sao?” Ngụy Trát dò hỏi.
Năm người bọn họ là sao năm cánh, dĩ nhiên là phải dò hỏi ý kiến mỗi người.
Nông Thiên Tình không có vấn đề: “Dù sao chúng ta cũng phải đi ra ngoài nhìn xem. Ở mãi nơi đó không được, có khi mạt thế thật sự sắp biến thành thì quá khứ?”
“Thật ra... chúng ta hoàn toàn có thể hỏi cô ấy.” Hoa Tử nói.
Anh ấy cảm thấy bọn họ chắc chắn ở trong một không gian quá lâu, đầu óc không còn nhanh nhạy.
Vì sao bọn họ phải nghĩ nhiều vậy, dứt khoát hỏi cô gái kia là được rồi mà.
“Tiểu Bạch? Cô tên Tiểu Bạch nhỉ?” Hoa Tử đi qua: “Cô có thể nói cho chúng tôi biết về tình hình bên ngoài hiện tại không?”
Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt, cô không hiểu người này hỏi gì.
Tình hình gì?
Cô vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu!
Chắc chắn bọn họ hỏi tình hình của trường, dù sao bọn họ cũng làm việc ở đó!
“Khá tốt. Có ăn có uống. Mọi người á, rất chăm chỉ hiếu học. Các zombie á, cũng thế. Chúng tôi ở chung hòa hợp, tuy rằng bề ngoài của chúng nó hơi khác nhưng đều rất lương thiện.”
“Đúng rồi! Mấy anh đừng có bắt nạt zombie đó, bọn họ là zombie tốt. Lần trước còn bảo vệ rất nhiều người đấy!”
Bạch Ngọc Câu nói rồi lại nhớ đến người chồng và ba đứa con của mình.
Cô ngượng ngùng cầm truyền đơn: “Thật không dám giấu giếm. Chồng tôi cũng là zombie đấy, hơn nữa hai đứa con của tôi cũng vậy.”
“Nhưng mấy người đừng hiểu lầm, bọn nó thật sự rất tốt ~ Hơn nữa, chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi là ở bên bọn nó.”
Hoa Tử nghe cô nói những lời này thì đầu óc như bị sét đánh.
Những người khác cũng vậy.
Bọn họ nhìn gương mặt hồng hồng cực kỳ ngượng ngùng của cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy không phải mình ở chỗ tránh nạn mấy tháng, mà là ở mười mấy năm.
Bọn họ nghe được gì thế?
Hiện tại bên ngoài, con người và zombie đều chung sống hoà bình!
Còn có thể kết hôn sinh con! Hơn nữa còn sinh ra cả zombie!
Zombie còn bảo vệ con người!
Cô nói mấy câu ngắn ngủi, làm cho bọn họ hoàn toàn rơi vào trạng thái khiếp sợ. Cảm giác này như não của bọn họ bị vò loạn lên rồi nhào nặn vậy.
Nông Thiên Tình nhìn cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt. Cô ấy không dám tưởng tượng rốt cuộc zombie xấu xí lấy được trái tim cô ấy kiểu gì.
Hay là, hiện tại zombie cũng giống con người rồi!
“Nhưng zombie ở đây thì sao?” Cô ấy há mồm hỏi.
Không phải nói zombie ở chung hoà bình với con người à? Nhưng thi thể zombie ở đây có vẻ còn khá mới, nhìn đã biết mới bị giết chết không bao lâu.
Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng chỗ tay chân bị cụt trên đất: “Đám này à? Bọn nó đều là người xấu, diệt trừ người xấu là trách nhiệm của mỗi người!”
“Zombie cũng có tốt có xấu mà!”
Đám người Ngụy Trát bừng tỉnh hiểu ra. Đúng vậy!
Con người còn có tốt có xấu, huống chi zombie.
Hoa Tử nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy lương tháng là bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Câu mở to hai mắt nhìn anh ấy. Cô không ngờ dũng sĩ áo giáp sẽ đòi tiền lương!
Thất sách!
Trường của bọn họ vốn không phát lương!
Không được! Cô phải bình tĩnh, không thể để nhóm người này nhìn ra trường bọn họ chỉ có cái vỏ rỗng.
“Ừm...”
Bạch Ngọc Câu nghiêm túc nói: “Xã hội bây giờ có thể bao ăn bao ở cũng đã rất tốt rồi. Mọi người có bằng gì?”
“Bảo vệ trường tôi tốt nghiệp 211. Mấy người thì sao?”
Đám người Ngụy Trát im lặng trong chốc lát.
Híttttt! Sau mạt thế khó tìm việc đến vậy cơ à!
Chẳng lẽ những người còn sống đều là tinh anh bằng cấp cao?
Vậy chẳng phải người thường học trường hạng hai như bọn họ sẽ không dễ tìm được việc à!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chúng tôi không cần tiền lương, có thể bao ăn bao ở là được.” Ngụy Trát vội vàng nói.
Bây giờ là mạt thế, có thể có cơm ăn thơm ngào ngạt, có chỗ ngủ đã rất tốt rồi.
Bọn họ không muốn quay về những ngày ăn cơm trắng.
Bạch Ngọc Câu vừa lòng gật đầu, cô lén thở phào một cái: “Vậy mấy người đi theo tôi.”
Mọi người đi theo cô ra ngoài. Bọn họ mới đi tới cửa đã nhìn thấy không ít zombie lảng vảng ngoài cửa.
Các zombie vừa thấy bọn họ đã gào lên một tiếng hung tàn: “Grào!”
Mấy người Ngụy Trát chưa từng gặp nhiều zombie đến vậy, trong khoảng thời gian ngắn chân cũng nhũn ra.
Nhưng khi bọn họ phát hiện đám zombie không dám lại đây, bọn họ mới bình tĩnh lại.
“Những zombie này... là bạn của chúng ta?”
Bạch Ngọc Câu quay đầu lại nhìn anh ấy một cái: “Sao có thể!”
Cô móc lưỡi hái ra, tiện tay cắt đứt một cái đầu zombie. Những zombie khác thấy thế rối rít chạy đi, nhường cho bọn họ một con đường.
Hoa Tử nhìn cô thuần thục giết zombie, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Anh ấy không ngờ cô gái có vẻ nhỏ yếu trước mắt lại lợi hại như vậy.
Nói như vậy, chẳng phải những người sống sót khác càng lợi hại hơn!
Bọn họ đỡ nhau đi theo Bạch Ngọc Câu về phía trước.
Cách đó không xa, các zombie thèm nhỏ dãi, nhưng không dám tới gần.
Đám Ngụy Trát nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong lòng không khỏi nghi hoặc, con người đâu?
Không phải nói con người sống cùng zombie à?
Ngay lúc bọn họ nghĩ mãi không ra thì bọn họ đã đến cổng trường đại học M.
Hồng Sào thấy Bạch Ngọc Câu dẫn theo năm người mặc áo giáp đứng co lại với nhau, vội vàng mở cửa.
Bạch Ngọc Câu dẫn bọn họ vào: “Đến rồi!”
“Thật sự có bảo vệ!” Nông Thiên Tình nhìn người tóc đỏ này. Người tóc đỏ ngồi trong phòng bảo vệ nghịch di động.
Ngụy Trát cũng rất kinh ngạc: “Cậu ấy chính là bảo vệ tốt nghiệp 211 à? Không nhìn ra nha!”
Cái đầu đỏ này, có vẻ giống người chơi rap hơn!
Hồng Sào: “...”
Mẹ nó! Ai nói cho bọn họ biết chuyện anh ấy thi tốt nghiệp chỉ được 211 điểm!
Đáng giận! Anh ấy thi mười mấy môn, mỗi môn chỉ được hơn mười điểm.
Chuyện mất mặt vậy sao lại để cho bọn họ biết!
Bạch Ngọc Câu bước nhanh vào trong, thi tốt nghiệp 211 điểm, cũng là tốt nghiệp 211 ấy mà.
Cô hoàn toàn không nói dối!
Mấy người đi vào trường học, cổng trường lập tức đóng lại.
Bọn họ đứng từ xa xa nghe tiếng chuông tan học vang lên ở khu dạy học, trong hành lang có không ít bóng người qua lại.
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên: “Bọn họ tan học rồi! Chúng ta qua xem!”
Mọi người đi theo cô, bọn họ đến càng lúc càng gần mới phát hiện đấy đâu phải là người!
Đây đều là zombie!
“Tiểu Hoàng! Tiểu Lam!” Bạch Ngọc Câu gọi hai bé zombie.
Hai bé zombie cứng đờ đi sang phía cô: “Grào!”
Bạch Ngọc Câu dùng tay vuốt đầu bọn họ, tay trái một đứa, tay phải một đứa: “Đây là hai đứa con tôi. Mau chào các chú các cô đi.”
Đám người Ngụy Trát nhìn các zombie đi tới chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.
Bọn họ nhìn thấy gì!
Đám zombie này đều cầm giấy bút, còn có zombie ôm cả notebook!
Hoa Tử nhìn hai bé zombie trước mặt, bé zombie cũng nhìn anh ấy: “Grào Grào!”
Anh ấy bị này tiếng gào này làm cho hoảng sợ: “Đây... là con cô?”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng vậy, bọn nó học ở đây. Nào, nói cho các cô chú nghe xem hôm nay con học tập thế nào?”
Cô hòa nhã yêu thương nhìn hai bé zombie.
Tiểu Hoàng do dự gào lên một tiếng: “Grào...”
Mọi người chỉ thấy sau một tiếng này của nó, Bạch Ngọc Câu lập tức đổi sắc mặt: “Cái gì? Một môn vi phân tích phân nho nhỏ mà hai con học cả ngày không được à?”
“Các con nhìn con nhà người ta xem!” Cô chỉ vào một con zombie nói: “Nó mới học bao lâu đã đứng nhất lớp. Các con không thể học theo nó à?”
Ngụy Trát nhìn thoáng qua con zombie ôm laptop kia rồi rơi vào trầm tư.
Khiếp sợ! Năng lực học tập của zombie... mạnh thế á?!
Trong vòng một ngày không học được vi phân và tích phân thì sẽ bị mắng!
Vậy chẳng phải bọn họ... hoàn toàn là đồ học dốt à?
Còn dốt hơn cả zombie!
Năm đứa học dốt: “!!!”
Ngụy Trát cẩn thận đánh giá bốn phía, nơi này là một trung tâm thương mại.
Xung quanh có không ít phần chân tay đã bị cụt của zombie, còn có một ít máu tanh.
Anh ấy nhìn cô gái trước mắt, trên người cô gái cũng dính một ít máu.
Nhưng cô không giống zombie, trên người không có vết thương.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng vậy! Đại học M đang tuyển nhân viên, mấy người may mắn đấy!”
Cô nhìn dũng sĩ áo giáp trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ được. Dáng vẻ này mà làm bảo vệ thì sự an toàn trong trường sẽ được đảm bảo.
Ui chao, cô thật may mắn mà.
Mới phát truyền đơn một lúc đã có năm dũng sĩ áo giáp đến.
Tim Ngụy Trát đập thình thịch, anh ấy do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn bò lên.
Bốn người khác cũng theo lên.
“Hôi quá.” Hoa Tử nhìn thi thể khắp nơi không nhịn được cau mày, anh ấy dùng tay bịt mũi lại.
Bạch Ngọc Câu nhìn bọn họ lập tức phát truyền đơn sang: “Các anh cũng muốn tìm việc à?”
“Đại học M bao ăn bao ở, bầu không khí học tập rất tốt ~”
Nông Thiên Tình nhìn tờ truyền đơn: “Mạt thế còn làm việc à?”
Thứ quỷ gì!
Bạch Ngọc Câu há mồm nói: “Đương nhiên rồi! Không làm thì lấy gì ăn?”
“Cho dù mạt thế cũng phải làm việc mới được. Nếu không sẽ đói chết!”
Ngụy Trát nhìn truyền đơn: “Thật sự bao ăn bao ở? Ăn gì?”
Đại học M này tích lũy rất nhiều đồ ăn à?
Nhưng không phải bây giờ là mạt thế à? Thật sự sẽ có người bằng lòng chia sẻ đồ ăn sao?
Bạch Ngọc Câu nói: “Ngày hôm qua chúng tôi vừa tuyển hai dì nhà ăn đấy. Mấy người muốn ăn gì thì bọn họ đều làm được.”
Cô nói rồi lấy một cái di động ra, ảnh chụp trên di động là món ăn ngày hôm qua.
“Di động của cô còn điện!” Nông Thiên Tình kinh ngạc.
Dẫu sao mạt thế đến đã lâu rồi, cắt điện cũng rất lâu.
Ngoài bọn họ sớm chuẩn bị máy phát điện loại nhỏ ra, những người khác có lẽ còn không có mấy thứ này. Chẳng lẽ người này cũng là đồng đạo với bọn họ?
“Thế này có gì mà lạ.” Bạch Ngọc Câu cảm thấy không thể hiểu được: “Không có điện thì liên lạc kiểu gì?”
“Nhưng dù có điện cũng không có tín hiệu mà!” Ngụy Trát cảm thấy có phải người này ở mạt thế đã lâu nên tinh thần không bình thường không: “Không có tín hiệu thì liên lạc thế nào!”
Nói thật anh ấy cũng có thể hiểu. Dẫu sao mạt thế mang đến áp lực khá lớn, nói thật người bình thường đúng là không chịu nổi.
Trước kia, khi mạt thế vừa đến, anh ấy đã gặp một người bị dọa đến điên luôn.
Bạch Ngọc Câu kinh ngạc nhìn bọn họ. Quả nhiên nhóm người này là dũng sĩ áo giáp đến từ hành tinh khác!
Bọn họ không biết địa cầu đã sớm kết nối được mạng à.
Cô ngẫm nghĩ cảm thấy mình cần phải phổ cập khoa học tình hình của địa cầu hiện tại.
“Tút tút...”
Bạch Ngọc Câu bấm một dãy số, cô mở loa ra, điện thoại rất nhanh được kết nối.
Một giọng nam vang lên: “Alo? Tiểu Bạch à.”
Bạch Ngọc Câu vội vàng nói: “Đúng vậy, hiệu trưởng, tôi là Tiểu Bạch. Tôi gặp mấy dũng sĩ áo giáp ở chỗ này, bọn họ muốn tìm việc!”
Hiệu trưởng vui mừng nói: “Vậy tốt quá!”
Ông ấy vừa dứt lời, Bạch Ngọc Câu đã cúp máy: “Vừa rồi là hiệu trưởng đó, chúng tôi có thể trò chuyện!”
Hiệu trưởng:...
Nông Thiên Tình thấy thế lấy di động của mình ra, di động của cô ấy vẫn có điện. Dẫu sao chỗ bọn họ vẫn có máy phát điện loại nhỏ.
Cô ấy thử bấm vào điện thoại Ngụy Trát, sau đó di động của Ngụy Trát thật sự vang lên.
“!!!”
Thứ quỷ gì, sao có tín hiệu! Chẳng lẽ mạt thế đã kết thúc?
Vậy phần chân tay cụt còn lại của zombie là thế nào? Nhìn thế nào cũng như mới chết không lâu.
Rốt cuộc tín hiệu từ đâu ra?
Trong khoảng thời gian ngắn, năm người không hiểu nổi, nhưng bọn họ rất nhanh đã suy nghĩ khác đi, bọn họ đã hiểu!
Hiện tại zombie đã rất ít, cho nên nhân loại lại bắt đầu dần dần xây dựng lại quê hương!
Chắc chắn là vậy!
Nói cách khác, cô nhóc yếu ớt phát truyền đơn này sao có thể chạy loạn ở bên ngoài!
“Cô chờ tí, chúng tôi thương lượng một chút.” Ngụy Trát nói với Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu gật đầu, cô đã hiểu!
Chuyện tìm việc này chắc chắn phải cân nhắc kỹ!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Huống chi năm dũng sĩ áo giáp bọn họ đi cùng nhau, chắc chắn phải thống nhất ý kiến với nhau!
Năm người Ngụy Trát đi sang một góc: “Chúng ta muốn đi xem không?”
“Tôi cảm thấy nên đi. Cho dù nguy hiểm thì có thể nguy hiểm bao nhiêu chứ. Không phải một cô nhóc cũng chạy loạn được ở đây à.”
“Huống hồ, những đồ ăn kia có vẻ ngon quá.”
Hoa Tử hơi đói bụng. Những người khác cũng đói. Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng nấu cơm ăn nhưng hoàn toàn không có thịt.
Mỗi ngày chỉ ăn cơm không, ai mà chịu nổi!
“Mấy người thì sao?” Ngụy Trát dò hỏi.
Năm người bọn họ là sao năm cánh, dĩ nhiên là phải dò hỏi ý kiến mỗi người.
Nông Thiên Tình không có vấn đề: “Dù sao chúng ta cũng phải đi ra ngoài nhìn xem. Ở mãi nơi đó không được, có khi mạt thế thật sự sắp biến thành thì quá khứ?”
“Thật ra... chúng ta hoàn toàn có thể hỏi cô ấy.” Hoa Tử nói.
Anh ấy cảm thấy bọn họ chắc chắn ở trong một không gian quá lâu, đầu óc không còn nhanh nhạy.
Vì sao bọn họ phải nghĩ nhiều vậy, dứt khoát hỏi cô gái kia là được rồi mà.
“Tiểu Bạch? Cô tên Tiểu Bạch nhỉ?” Hoa Tử đi qua: “Cô có thể nói cho chúng tôi biết về tình hình bên ngoài hiện tại không?”
Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt, cô không hiểu người này hỏi gì.
Tình hình gì?
Cô vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu!
Chắc chắn bọn họ hỏi tình hình của trường, dù sao bọn họ cũng làm việc ở đó!
“Khá tốt. Có ăn có uống. Mọi người á, rất chăm chỉ hiếu học. Các zombie á, cũng thế. Chúng tôi ở chung hòa hợp, tuy rằng bề ngoài của chúng nó hơi khác nhưng đều rất lương thiện.”
“Đúng rồi! Mấy anh đừng có bắt nạt zombie đó, bọn họ là zombie tốt. Lần trước còn bảo vệ rất nhiều người đấy!”
Bạch Ngọc Câu nói rồi lại nhớ đến người chồng và ba đứa con của mình.
Cô ngượng ngùng cầm truyền đơn: “Thật không dám giấu giếm. Chồng tôi cũng là zombie đấy, hơn nữa hai đứa con của tôi cũng vậy.”
“Nhưng mấy người đừng hiểu lầm, bọn nó thật sự rất tốt ~ Hơn nữa, chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi là ở bên bọn nó.”
Hoa Tử nghe cô nói những lời này thì đầu óc như bị sét đánh.
Những người khác cũng vậy.
Bọn họ nhìn gương mặt hồng hồng cực kỳ ngượng ngùng của cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy không phải mình ở chỗ tránh nạn mấy tháng, mà là ở mười mấy năm.
Bọn họ nghe được gì thế?
Hiện tại bên ngoài, con người và zombie đều chung sống hoà bình!
Còn có thể kết hôn sinh con! Hơn nữa còn sinh ra cả zombie!
Zombie còn bảo vệ con người!
Cô nói mấy câu ngắn ngủi, làm cho bọn họ hoàn toàn rơi vào trạng thái khiếp sợ. Cảm giác này như não của bọn họ bị vò loạn lên rồi nhào nặn vậy.
Nông Thiên Tình nhìn cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt. Cô ấy không dám tưởng tượng rốt cuộc zombie xấu xí lấy được trái tim cô ấy kiểu gì.
Hay là, hiện tại zombie cũng giống con người rồi!
“Nhưng zombie ở đây thì sao?” Cô ấy há mồm hỏi.
Không phải nói zombie ở chung hoà bình với con người à? Nhưng thi thể zombie ở đây có vẻ còn khá mới, nhìn đã biết mới bị giết chết không bao lâu.
Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng chỗ tay chân bị cụt trên đất: “Đám này à? Bọn nó đều là người xấu, diệt trừ người xấu là trách nhiệm của mỗi người!”
“Zombie cũng có tốt có xấu mà!”
Đám người Ngụy Trát bừng tỉnh hiểu ra. Đúng vậy!
Con người còn có tốt có xấu, huống chi zombie.
Hoa Tử nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy lương tháng là bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Câu mở to hai mắt nhìn anh ấy. Cô không ngờ dũng sĩ áo giáp sẽ đòi tiền lương!
Thất sách!
Trường của bọn họ vốn không phát lương!
Không được! Cô phải bình tĩnh, không thể để nhóm người này nhìn ra trường bọn họ chỉ có cái vỏ rỗng.
“Ừm...”
Bạch Ngọc Câu nghiêm túc nói: “Xã hội bây giờ có thể bao ăn bao ở cũng đã rất tốt rồi. Mọi người có bằng gì?”
“Bảo vệ trường tôi tốt nghiệp 211. Mấy người thì sao?”
Đám người Ngụy Trát im lặng trong chốc lát.
Híttttt! Sau mạt thế khó tìm việc đến vậy cơ à!
Chẳng lẽ những người còn sống đều là tinh anh bằng cấp cao?
Vậy chẳng phải người thường học trường hạng hai như bọn họ sẽ không dễ tìm được việc à!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chúng tôi không cần tiền lương, có thể bao ăn bao ở là được.” Ngụy Trát vội vàng nói.
Bây giờ là mạt thế, có thể có cơm ăn thơm ngào ngạt, có chỗ ngủ đã rất tốt rồi.
Bọn họ không muốn quay về những ngày ăn cơm trắng.
Bạch Ngọc Câu vừa lòng gật đầu, cô lén thở phào một cái: “Vậy mấy người đi theo tôi.”
Mọi người đi theo cô ra ngoài. Bọn họ mới đi tới cửa đã nhìn thấy không ít zombie lảng vảng ngoài cửa.
Các zombie vừa thấy bọn họ đã gào lên một tiếng hung tàn: “Grào!”
Mấy người Ngụy Trát chưa từng gặp nhiều zombie đến vậy, trong khoảng thời gian ngắn chân cũng nhũn ra.
Nhưng khi bọn họ phát hiện đám zombie không dám lại đây, bọn họ mới bình tĩnh lại.
“Những zombie này... là bạn của chúng ta?”
Bạch Ngọc Câu quay đầu lại nhìn anh ấy một cái: “Sao có thể!”
Cô móc lưỡi hái ra, tiện tay cắt đứt một cái đầu zombie. Những zombie khác thấy thế rối rít chạy đi, nhường cho bọn họ một con đường.
Hoa Tử nhìn cô thuần thục giết zombie, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Anh ấy không ngờ cô gái có vẻ nhỏ yếu trước mắt lại lợi hại như vậy.
Nói như vậy, chẳng phải những người sống sót khác càng lợi hại hơn!
Bọn họ đỡ nhau đi theo Bạch Ngọc Câu về phía trước.
Cách đó không xa, các zombie thèm nhỏ dãi, nhưng không dám tới gần.
Đám Ngụy Trát nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong lòng không khỏi nghi hoặc, con người đâu?
Không phải nói con người sống cùng zombie à?
Ngay lúc bọn họ nghĩ mãi không ra thì bọn họ đã đến cổng trường đại học M.
Hồng Sào thấy Bạch Ngọc Câu dẫn theo năm người mặc áo giáp đứng co lại với nhau, vội vàng mở cửa.
Bạch Ngọc Câu dẫn bọn họ vào: “Đến rồi!”
“Thật sự có bảo vệ!” Nông Thiên Tình nhìn người tóc đỏ này. Người tóc đỏ ngồi trong phòng bảo vệ nghịch di động.
Ngụy Trát cũng rất kinh ngạc: “Cậu ấy chính là bảo vệ tốt nghiệp 211 à? Không nhìn ra nha!”
Cái đầu đỏ này, có vẻ giống người chơi rap hơn!
Hồng Sào: “...”
Mẹ nó! Ai nói cho bọn họ biết chuyện anh ấy thi tốt nghiệp chỉ được 211 điểm!
Đáng giận! Anh ấy thi mười mấy môn, mỗi môn chỉ được hơn mười điểm.
Chuyện mất mặt vậy sao lại để cho bọn họ biết!
Bạch Ngọc Câu bước nhanh vào trong, thi tốt nghiệp 211 điểm, cũng là tốt nghiệp 211 ấy mà.
Cô hoàn toàn không nói dối!
Mấy người đi vào trường học, cổng trường lập tức đóng lại.
Bọn họ đứng từ xa xa nghe tiếng chuông tan học vang lên ở khu dạy học, trong hành lang có không ít bóng người qua lại.
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên: “Bọn họ tan học rồi! Chúng ta qua xem!”
Mọi người đi theo cô, bọn họ đến càng lúc càng gần mới phát hiện đấy đâu phải là người!
Đây đều là zombie!
“Tiểu Hoàng! Tiểu Lam!” Bạch Ngọc Câu gọi hai bé zombie.
Hai bé zombie cứng đờ đi sang phía cô: “Grào!”
Bạch Ngọc Câu dùng tay vuốt đầu bọn họ, tay trái một đứa, tay phải một đứa: “Đây là hai đứa con tôi. Mau chào các chú các cô đi.”
Đám người Ngụy Trát nhìn các zombie đi tới chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.
Bọn họ nhìn thấy gì!
Đám zombie này đều cầm giấy bút, còn có zombie ôm cả notebook!
Hoa Tử nhìn hai bé zombie trước mặt, bé zombie cũng nhìn anh ấy: “Grào Grào!”
Anh ấy bị này tiếng gào này làm cho hoảng sợ: “Đây... là con cô?”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng vậy, bọn nó học ở đây. Nào, nói cho các cô chú nghe xem hôm nay con học tập thế nào?”
Cô hòa nhã yêu thương nhìn hai bé zombie.
Tiểu Hoàng do dự gào lên một tiếng: “Grào...”
Mọi người chỉ thấy sau một tiếng này của nó, Bạch Ngọc Câu lập tức đổi sắc mặt: “Cái gì? Một môn vi phân tích phân nho nhỏ mà hai con học cả ngày không được à?”
“Các con nhìn con nhà người ta xem!” Cô chỉ vào một con zombie nói: “Nó mới học bao lâu đã đứng nhất lớp. Các con không thể học theo nó à?”
Ngụy Trát nhìn thoáng qua con zombie ôm laptop kia rồi rơi vào trầm tư.
Khiếp sợ! Năng lực học tập của zombie... mạnh thế á?!
Trong vòng một ngày không học được vi phân và tích phân thì sẽ bị mắng!
Vậy chẳng phải bọn họ... hoàn toàn là đồ học dốt à?
Còn dốt hơn cả zombie!
Năm đứa học dốt: “!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất