Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 9
“Grào!”
Một chiếc xe buýt hai tầng dừng bên cửa sổ tòa nhà cao hai mươi mấy tầng.
Hoàng Mao leo lên bệ cửa sổ, cẩn thận bước vào cửa xe buýt.
“Đi xe phải trả tiền.”
Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy, rất nghiêm túc nói: "Dù các người có là người hâm mộ của tôi thì cũng không được trốn vé xe.”
Tạ Trì Trì ở trong phòng nghe nói như vậy thì vội tìm con heo đất tiền tiết kiệm của mình, đưa cho Hoàng Mao.
Tạ Nguyên Minh lấy một cái ghế cho em gái, bảo cô ấy trèo lên trước, cô ấy bước lên rồi, anh ấy mới theo lên xe.
Ba người đập vỡ con heo đất ở cánh cửa khác, lần lượt bỏ ba đồng xu vào cái máy nhét tiền.
“Xe đã khởi động, mời nắm chắc tay vịn.” Bạch Ngọc Câu nắm tay lái, khởi động xe buýt: "Bé cưng xe buýt khởi hành thôi!"
Mấy người Tạ Trì Trì vội tìm một chỗ ngồi gần đó rồi ngồi xuống.
Ba người đều vừa thoát khỏi miệng zombie, bây giờ vẫn còn hơi hoảng hốt.
Tạ Trì Trì nhìn ngôi nhà của mình, cuối cùng cửa phòng cũng bị zombie phá vỡ, bọn chúng chiếm giữ nhà của cô ấy.
Nước mắt bỗng làm nhòe đi đôi mắt Tạ Trì Trì.
"Anh, chúng ta không còn nhà nữa rồi.” Cô ấy sụt sùi nói.
Đây là thứ duy nhất bố mẹ để lại cho bọn họ, cũng là nơi bọn họ sinh sống mười mấy năm nay.
Đáng tiếc là không còn nữa.
Tạ Nguyên Minh vỗ vỗ lưng của em gái, anh ấy cũng không biết nên nói gì.
Nói nhà vẫn có thể mua lại? Chỉ cần người còn sống thì không sao?
Bây giờ là mạt thế, bọn họ đâu còn có chỗ để yên thân nữa chứ?
"Bác tài! Bác tài! Người đẹp!"
Có người đang gọi.
Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng qua chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy trong tòa nhà này vẫn còn người sống khác.
Là một đôi mẹ con, người phụ nữ có mái tóc xoăn lọn lớn, cô ấy đứng trước giường, ôm một đứa bé ba tuổi trong lòng.
Bạch Ngọc Câu dừng xe buýt bên đường, người phụ nữ dời một cái ghế tới rồi leo lên.
Cô ấy rất hiểu quy củ, nhét hai đồng xu vào.
"Cảm ơn cô." Cô ấy ôm đứa bé tìm một chỗ gần Bạch Ngọc Câu rồi ngồi xuống.
"Bé cưng xe buýt khởi hành thôi, xin ổn định chỗ ngồi!" Bạch Ngọc Câu thấy cô ấy ngồi yên mới lái xe.
Tạ Trì Trì nhìn người sống sót, trong lòng cô ấy rất khó chịu, rất rất khó chịu.
Cô ấy không biết sau này cô ấy nên làm gì, nên đi đâu.
Nên sống tiếp thế nào đây.
Nếu như có thể, cô ấy thật sự hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ không còn thấy zombie nữa.
"Chị đại, chúng ta đi đâu vậy?" Tang Tinh ngồi phía sau Bạch Ngọc Câu hỏi.
Bạch Ngọc Câu một tay lái xe, tay kia sờ cằm: "Đương nhiên là đi cứu bọn họ rồi!"
"Cậu cầm loa nói đi." Bạch Ngọc Câu ném loa cho cậu.
Tang Tinh cam chịu hạ kính cửa sổ xuống: "Có người sống không? Có người sống không? Bé cưng xe buýt sắp khởi hành! Một xu là có thể lên xe!"
"Một xu không thu lỗ, không lừa đảo!"
“Bé cưng xe buýt sắp khởi hành rồi…”
Mùa hè nóng bức, trong không khí tràn ngập mùi oi bức ngột ngạt.
Trên mặt đất chỗ nào cũng có zombie, những tòa nhà cao tầng cũng đã bị zombie chiếm đóng.
Nắng chiều tuyệt đẹp hiện ra nơi chân trời, một chiếc xe buýt hai tầng chạy qua lại giữa các tòa nhà.
Thỉnh thoảng chiếc xe buýt này còn dừng bên cửa sổ.
Không lâu sau, xe buýt cũng đã đầy người, thời tiết rất nóng, quần áo của bọn họ ướt đẫm trên chiếc xe buýt chen chúc oi bức này.
Chỉ là không ai phàn nàn.
Dù sao… có thể sống sót là tốt rồi.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ bi thương sống sót sau tai nạn.
Không sai, chính là bi thương.
Một số người nức nở, có người há miệng, nước mắt giàn giụa.
Bọn họ không gây ra tiếng động nào, chỉ cảm thấy khổ sở thôi.
Bạch Ngọc Câu là một mỹ nhân ngư có cảm xúc, khả năng đồng cảm của cô rất mạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhân loại bây giờ khổ sở quá, làm cô cũng bi thương theo.
Cô vô thức ngâm nga bài hát của mỹ nhân ngư: "La la la ~ la la la ~ la la ~ la la ~ la ~"
Đây là một ca khúc cực kỳ bi thương, Bạch Ngọc Câu cảm thấy chỉ cần con người nghe bài hát này của cô xong thì...
Bọn họ chắc chắn sẽ biết.
Cô!
Công chúa nhân ngư! Cũng có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ!
Đúng như cô dự đoán, những người trong xe vừa nghe cô hát xong thì lập tức ngừng khóc.
Bọn họ khó tin nhìn Bạch Ngọc Câu, sau đó đồng loạt bịt tai lại.
Sau này sống tiếp gì chứ, sau này phải làm sao gì chứ, không có nhà cái gì chứ!!!
Bây giờ bọn họ chỉ muốn biết rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngừng cái tiếng hát “tuyệt vời” này lại!
Thời tiết bốn mươi độ lại khiến bọn họ nổi da gà và đổ mồ hôi lạnh.
Nếu còn nghe nữa thì bọn họ sẽ chết đúng không?
"Đing đoong! Chúng ta đã đến trạm, ga xe lửa!"
Bạch Ngọc Câu hát suốt nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng ngừng lại.
Cô lái xe buýt từ từ đi tiếp, dừng lại ở lối vào ga xe lửa.
Lũ zombie xung quanh vừa thấy có nhiều người liều mạng đến như thế thì lập tức nhào tới.
“Á!”
"Huhuhu!"
Trong tích tắc, đám người trong xe hoảng loạn gào khóc.
Tang Tinh dùng áp chế trọng lực ngăn cản toàn bộ zombie: "Đừng làm ồn, các người làm phiền lỗ tai tôi đấy!"
Những người trong xe lập tức bịt miệng lại, có người còn bịt cả miệng con mình lại.
Không ai dám nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bạch Ngọc Câu mở cửa xe, lưỡi hái quét sạch zombie xung quanh.
“Xuống đi, tôi phải đổi xe, lần này sẽ là bé cưng xe lửa!”
"Ai da, các người không có vé thì phải làm sao đây?" Bạch Ngọc Câu vuốt cằm, suy nghĩ vấn đề khó khăn này.
Mọi người nghe vậy thì lập tức nín thở.
Ba người Tạ Trì Trì vừa đập vỡ con heo đất, bên trong còn khá nhiều tiền.
Bọn họ cầm tiền đi tới trước mặt Bạch Ngọc Câu, giẫm lên phần chân tay bị cụt của zombie ở dưới chân, mỗi một bước đều làm bọn họ sởn gai ốc.
"Tôi... ừm, cô xem số tiền này đủ không?"
Bạch Ngọc Câu nhận tiền, những người khác thấy thế thì tái mặt.
Nguy rồi, bọn họ không mang theo tiền.
Có người vừa rồi vội lên xe buýt nên cũng chỉ vơ đại mấy đồng xu.
“Bác tài.” Người phụ nữ tóc xoăn ôm đứa bé run rẩy đi tới, sợ hãi nhìn vết máu trên mặt đất.
“Tôi có cái nhẫn này, cô xem có thể cho chúng tôi lên xe được không?” Cô ấy tháo cái nhẫn cưới mình đã đeo gần mười năm ra.
“Nếu không được nữa…” Cô ấy cắn răng: “Cô có thể cho con tôi lên xe được không? Nó mới ba tuổi, mới tới thế giới này được ba năm.”
“Thằng bé vẫn chưa nếm trải được gì, nó…”
Người phụ nữ nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đứa bé trong lòng cô ấy đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho mẹ mình: "Mẹ..."
Bạch Ngọc Câu nhìn mà bật khóc: “Huhuhuhu!”
“Cô thật quá đáng! Vậy mà lại chơi chiêu tình cảm!”
Cô cắn cắn môi dưới: "Bỏ đi, các người lên xe cả đi, huhu!"
"Cho dù tôi bị cách chức, cả đời này không được lái xe nữa, tôi cũng chấp nhận!"
Mặc dù mọi người không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô, nhưng chỉ cần cô sẵn lòng giúp bọn họ sống sót là được.
Cô có ý gì cũng không quan trọng.
Lúc lên xe, mỗi người đều đưa đồ đáng tiền nhất của mình cho cô: “Cảm ơn cô.”
Tuy cô hát khó nghe chết đi được, nhưng vẫn cảm ơn cô.
Cảm ơn cô đã sẵn lòng cứu giúp chúng tôi, sẵn lòng mang theo những “của nợ” như chúng tôi…
Bọn họ biết, nếu cô gái trước mặt có thể lái xe trên trời, còn có thể giết nhiều zombie như thế, nghĩa là cô rất lợi hại.
Nếu không có bọn họ, có lẽ cô sẽ thoải mái hơn.
Sau khi mọi người lên xe, Phục Toa đi duy trì trật tự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tang Tinh đi tới khóc nói: “Chị đại! Cảm động quá! Em biết chị là người tốt nhất thế giới mà!”
“Em không có gì cả, hay là em đưa em cho chị nhé?”
Bạch Ngọc Câu: "... "
Hệ thống Thánh Mẫu: "Ha ha ha ha ha! Ký chủ “ném đá hội nghị” (*) gặp phải đối thủ rồi!”
(*) Ném đá hội nghị: chỉ những người đột nhiên nghiêm túc trong lúc mọi người đang thoải mái đùa giỡn.
Hệ thống Tu Tiên: "Lần đầu tiên thấy ký chủ cạn lời đó!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Haha, ta quay lại rồi!”
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chia sẻ cho ta nữa!"
Hệ thống Tu Tiên: “Ta nữa!”
Trong tầng hầm tối tăm, Viên Hưng ôm một người phụ nữ đang cười gượng.
"Anh Hưng ~ Anh có thể cho em một miếng bánh mì được không? Em hơi đói."
Chúc Tĩnh cố chịu đựng cơn buồn nôn, õng ẹo nói. Tay cô ta bị Viên Hưng nắm chặt, không ngừng ngắm nghía.
Viên Hưng ôm eo cô ta, siết chặt: “Được.”
Chu Tĩnh buồn nôn, nhưng cô ta lập tức ưỡn người tới: “Cảm ơn anh Hưng.”
Nhưng mà Viên Hưng không bảo đàn em đi lấy đồ ăn cho cô ta ngay.
Gã giơ tay cô ta lên, chỉ vào ông cụ gầy gò, lời nói tà ác của gã vang bên tai.
“Em thấy người đó không?”
Chúc Tĩnh ngước mắt nhìn về phía ngón tay, ánh mắt của cô ta và ông cụ kia giao nhau
Ông cụ ngồi gục trong góc, đôi mắt chết lặng.
“Loại người này sống chỉ lãng phí không khí, bây giờ cũng đang lãng phí thức ăn.” Viên Hưng ác ý nói.
“Như thế này nhé, em đi giết ông ta, tôi thưởng cho em một hộp thịt, thế nào?”
Cái tay bị gã cầm của Chúc Tĩnh không kiềm được mà run lên, cô ta chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
“Hưng… Anh Hưng…, dù sao ông ấy cũng chỉ ăn những đồ hư thúi, em…” Giọng Chúc Tĩnh run rẩy đáng thương: “Em chưa từng giết người, anh Hưng~”
Viên Hưng dí sát đầu tới, liếm cổ cô ta: “Sợ gì chứ? Chỉ là một ông già không có sức lực gì, chỉ cần em đạp một cú, là ông ta sẽ chết ngay.”
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ Chúc Tĩnh, lông tơ cô ta dựng đứng, dạ dày cồn cào.
Cô ta biết rõ lúc này cô ta không có lựa chọn.
Vừa rồi Viên Hưng dẫn cô ta qua, gã cầm con dao trong tay rồi cho cô ta hai lựa chọn, một là bị chặt đứt tay chân, bị gã chơi đến chết.
Hai là ngoan ngoãn hầu hạ gã.
Chúc Tĩnh chọn cái thứ hai, cô ta không có lựa chọn khác, hoàn toàn không được lựa chọn.
Nhưng mà giết người thì…
Chúc Tĩnh xoay người quỳ trên mặt đất, cô ta với tay nắm lấy ống quần Viên Hưng, khóc sướt mướt: “Anh Hưng! Anh Hưng! Em… em thật sự chưa từng giết người!”
“Ông ấy… Ông ấy…” Chúc Tĩnh nghẹn ngào nói không nên lời.
Sắc mặt Viên Hưng chợt biến đổi: “Em như vậy thật sự không ngoan chút nào.”
“Anh… Anh Hưng!” Chúc Tĩnh cúi đầu, càng khóc nhiều hơn.
Viên Hưng khinh miệt nhìn cô ta: “Đồ điếm thối, cô giả bộ cái gì?”
Gã cầm con dao trong tay muốn giết Chúc Tĩnh, loại đàn bà không nghe lời này có giữ lại cũng chẳng có ích gì.
Đúng là mất mặt gã.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc con dao sắp rơi xuống, gã chợt nghe thấy tiếng động.
“Bé cưng xe lửa sắp khởi hành! Có người sống không? Có người sống không?”
“Xe lửa miễn phí ~ Có người sống không? Có người sống không?”
“Tu… Tu… Tu…”
Ba tiếng còi xe lửa cực dài vang lên.
Tiếng còi xe lửa làm tất cả mọi người trong tầng hầm đều quay ra nhìn cái cửa sổ duy nhất trong tầng hầm.
Chúc Tĩnh nhìn thấy Viên Hưng ngừng động tác tay lại, bèn nhân lúc gã không chú ý cướp lấy con dao trong tay gã, muốn giết chết người này.
Nhưng không ngờ phản ứng của Viên Hưng lại nhanh hơn, thẳng chân đạp cô ta bay ra ngoài.
“A!”
Chúc Tĩnh đau đớn ngã trên mặt đất, cô ta nhìn Viên Hưng đang chậm rãi đi về phía mình, trong mắt đầy hoảng sợ!
Một chiếc xe buýt hai tầng dừng bên cửa sổ tòa nhà cao hai mươi mấy tầng.
Hoàng Mao leo lên bệ cửa sổ, cẩn thận bước vào cửa xe buýt.
“Đi xe phải trả tiền.”
Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy, rất nghiêm túc nói: "Dù các người có là người hâm mộ của tôi thì cũng không được trốn vé xe.”
Tạ Trì Trì ở trong phòng nghe nói như vậy thì vội tìm con heo đất tiền tiết kiệm của mình, đưa cho Hoàng Mao.
Tạ Nguyên Minh lấy một cái ghế cho em gái, bảo cô ấy trèo lên trước, cô ấy bước lên rồi, anh ấy mới theo lên xe.
Ba người đập vỡ con heo đất ở cánh cửa khác, lần lượt bỏ ba đồng xu vào cái máy nhét tiền.
“Xe đã khởi động, mời nắm chắc tay vịn.” Bạch Ngọc Câu nắm tay lái, khởi động xe buýt: "Bé cưng xe buýt khởi hành thôi!"
Mấy người Tạ Trì Trì vội tìm một chỗ ngồi gần đó rồi ngồi xuống.
Ba người đều vừa thoát khỏi miệng zombie, bây giờ vẫn còn hơi hoảng hốt.
Tạ Trì Trì nhìn ngôi nhà của mình, cuối cùng cửa phòng cũng bị zombie phá vỡ, bọn chúng chiếm giữ nhà của cô ấy.
Nước mắt bỗng làm nhòe đi đôi mắt Tạ Trì Trì.
"Anh, chúng ta không còn nhà nữa rồi.” Cô ấy sụt sùi nói.
Đây là thứ duy nhất bố mẹ để lại cho bọn họ, cũng là nơi bọn họ sinh sống mười mấy năm nay.
Đáng tiếc là không còn nữa.
Tạ Nguyên Minh vỗ vỗ lưng của em gái, anh ấy cũng không biết nên nói gì.
Nói nhà vẫn có thể mua lại? Chỉ cần người còn sống thì không sao?
Bây giờ là mạt thế, bọn họ đâu còn có chỗ để yên thân nữa chứ?
"Bác tài! Bác tài! Người đẹp!"
Có người đang gọi.
Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng qua chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy trong tòa nhà này vẫn còn người sống khác.
Là một đôi mẹ con, người phụ nữ có mái tóc xoăn lọn lớn, cô ấy đứng trước giường, ôm một đứa bé ba tuổi trong lòng.
Bạch Ngọc Câu dừng xe buýt bên đường, người phụ nữ dời một cái ghế tới rồi leo lên.
Cô ấy rất hiểu quy củ, nhét hai đồng xu vào.
"Cảm ơn cô." Cô ấy ôm đứa bé tìm một chỗ gần Bạch Ngọc Câu rồi ngồi xuống.
"Bé cưng xe buýt khởi hành thôi, xin ổn định chỗ ngồi!" Bạch Ngọc Câu thấy cô ấy ngồi yên mới lái xe.
Tạ Trì Trì nhìn người sống sót, trong lòng cô ấy rất khó chịu, rất rất khó chịu.
Cô ấy không biết sau này cô ấy nên làm gì, nên đi đâu.
Nên sống tiếp thế nào đây.
Nếu như có thể, cô ấy thật sự hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ không còn thấy zombie nữa.
"Chị đại, chúng ta đi đâu vậy?" Tang Tinh ngồi phía sau Bạch Ngọc Câu hỏi.
Bạch Ngọc Câu một tay lái xe, tay kia sờ cằm: "Đương nhiên là đi cứu bọn họ rồi!"
"Cậu cầm loa nói đi." Bạch Ngọc Câu ném loa cho cậu.
Tang Tinh cam chịu hạ kính cửa sổ xuống: "Có người sống không? Có người sống không? Bé cưng xe buýt sắp khởi hành! Một xu là có thể lên xe!"
"Một xu không thu lỗ, không lừa đảo!"
“Bé cưng xe buýt sắp khởi hành rồi…”
Mùa hè nóng bức, trong không khí tràn ngập mùi oi bức ngột ngạt.
Trên mặt đất chỗ nào cũng có zombie, những tòa nhà cao tầng cũng đã bị zombie chiếm đóng.
Nắng chiều tuyệt đẹp hiện ra nơi chân trời, một chiếc xe buýt hai tầng chạy qua lại giữa các tòa nhà.
Thỉnh thoảng chiếc xe buýt này còn dừng bên cửa sổ.
Không lâu sau, xe buýt cũng đã đầy người, thời tiết rất nóng, quần áo của bọn họ ướt đẫm trên chiếc xe buýt chen chúc oi bức này.
Chỉ là không ai phàn nàn.
Dù sao… có thể sống sót là tốt rồi.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ bi thương sống sót sau tai nạn.
Không sai, chính là bi thương.
Một số người nức nở, có người há miệng, nước mắt giàn giụa.
Bọn họ không gây ra tiếng động nào, chỉ cảm thấy khổ sở thôi.
Bạch Ngọc Câu là một mỹ nhân ngư có cảm xúc, khả năng đồng cảm của cô rất mạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhân loại bây giờ khổ sở quá, làm cô cũng bi thương theo.
Cô vô thức ngâm nga bài hát của mỹ nhân ngư: "La la la ~ la la la ~ la la ~ la la ~ la ~"
Đây là một ca khúc cực kỳ bi thương, Bạch Ngọc Câu cảm thấy chỉ cần con người nghe bài hát này của cô xong thì...
Bọn họ chắc chắn sẽ biết.
Cô!
Công chúa nhân ngư! Cũng có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ!
Đúng như cô dự đoán, những người trong xe vừa nghe cô hát xong thì lập tức ngừng khóc.
Bọn họ khó tin nhìn Bạch Ngọc Câu, sau đó đồng loạt bịt tai lại.
Sau này sống tiếp gì chứ, sau này phải làm sao gì chứ, không có nhà cái gì chứ!!!
Bây giờ bọn họ chỉ muốn biết rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngừng cái tiếng hát “tuyệt vời” này lại!
Thời tiết bốn mươi độ lại khiến bọn họ nổi da gà và đổ mồ hôi lạnh.
Nếu còn nghe nữa thì bọn họ sẽ chết đúng không?
"Đing đoong! Chúng ta đã đến trạm, ga xe lửa!"
Bạch Ngọc Câu hát suốt nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng ngừng lại.
Cô lái xe buýt từ từ đi tiếp, dừng lại ở lối vào ga xe lửa.
Lũ zombie xung quanh vừa thấy có nhiều người liều mạng đến như thế thì lập tức nhào tới.
“Á!”
"Huhuhu!"
Trong tích tắc, đám người trong xe hoảng loạn gào khóc.
Tang Tinh dùng áp chế trọng lực ngăn cản toàn bộ zombie: "Đừng làm ồn, các người làm phiền lỗ tai tôi đấy!"
Những người trong xe lập tức bịt miệng lại, có người còn bịt cả miệng con mình lại.
Không ai dám nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bạch Ngọc Câu mở cửa xe, lưỡi hái quét sạch zombie xung quanh.
“Xuống đi, tôi phải đổi xe, lần này sẽ là bé cưng xe lửa!”
"Ai da, các người không có vé thì phải làm sao đây?" Bạch Ngọc Câu vuốt cằm, suy nghĩ vấn đề khó khăn này.
Mọi người nghe vậy thì lập tức nín thở.
Ba người Tạ Trì Trì vừa đập vỡ con heo đất, bên trong còn khá nhiều tiền.
Bọn họ cầm tiền đi tới trước mặt Bạch Ngọc Câu, giẫm lên phần chân tay bị cụt của zombie ở dưới chân, mỗi một bước đều làm bọn họ sởn gai ốc.
"Tôi... ừm, cô xem số tiền này đủ không?"
Bạch Ngọc Câu nhận tiền, những người khác thấy thế thì tái mặt.
Nguy rồi, bọn họ không mang theo tiền.
Có người vừa rồi vội lên xe buýt nên cũng chỉ vơ đại mấy đồng xu.
“Bác tài.” Người phụ nữ tóc xoăn ôm đứa bé run rẩy đi tới, sợ hãi nhìn vết máu trên mặt đất.
“Tôi có cái nhẫn này, cô xem có thể cho chúng tôi lên xe được không?” Cô ấy tháo cái nhẫn cưới mình đã đeo gần mười năm ra.
“Nếu không được nữa…” Cô ấy cắn răng: “Cô có thể cho con tôi lên xe được không? Nó mới ba tuổi, mới tới thế giới này được ba năm.”
“Thằng bé vẫn chưa nếm trải được gì, nó…”
Người phụ nữ nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đứa bé trong lòng cô ấy đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho mẹ mình: "Mẹ..."
Bạch Ngọc Câu nhìn mà bật khóc: “Huhuhuhu!”
“Cô thật quá đáng! Vậy mà lại chơi chiêu tình cảm!”
Cô cắn cắn môi dưới: "Bỏ đi, các người lên xe cả đi, huhu!"
"Cho dù tôi bị cách chức, cả đời này không được lái xe nữa, tôi cũng chấp nhận!"
Mặc dù mọi người không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô, nhưng chỉ cần cô sẵn lòng giúp bọn họ sống sót là được.
Cô có ý gì cũng không quan trọng.
Lúc lên xe, mỗi người đều đưa đồ đáng tiền nhất của mình cho cô: “Cảm ơn cô.”
Tuy cô hát khó nghe chết đi được, nhưng vẫn cảm ơn cô.
Cảm ơn cô đã sẵn lòng cứu giúp chúng tôi, sẵn lòng mang theo những “của nợ” như chúng tôi…
Bọn họ biết, nếu cô gái trước mặt có thể lái xe trên trời, còn có thể giết nhiều zombie như thế, nghĩa là cô rất lợi hại.
Nếu không có bọn họ, có lẽ cô sẽ thoải mái hơn.
Sau khi mọi người lên xe, Phục Toa đi duy trì trật tự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tang Tinh đi tới khóc nói: “Chị đại! Cảm động quá! Em biết chị là người tốt nhất thế giới mà!”
“Em không có gì cả, hay là em đưa em cho chị nhé?”
Bạch Ngọc Câu: "... "
Hệ thống Thánh Mẫu: "Ha ha ha ha ha! Ký chủ “ném đá hội nghị” (*) gặp phải đối thủ rồi!”
(*) Ném đá hội nghị: chỉ những người đột nhiên nghiêm túc trong lúc mọi người đang thoải mái đùa giỡn.
Hệ thống Tu Tiên: "Lần đầu tiên thấy ký chủ cạn lời đó!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Haha, ta quay lại rồi!”
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chia sẻ cho ta nữa!"
Hệ thống Tu Tiên: “Ta nữa!”
Trong tầng hầm tối tăm, Viên Hưng ôm một người phụ nữ đang cười gượng.
"Anh Hưng ~ Anh có thể cho em một miếng bánh mì được không? Em hơi đói."
Chúc Tĩnh cố chịu đựng cơn buồn nôn, õng ẹo nói. Tay cô ta bị Viên Hưng nắm chặt, không ngừng ngắm nghía.
Viên Hưng ôm eo cô ta, siết chặt: “Được.”
Chu Tĩnh buồn nôn, nhưng cô ta lập tức ưỡn người tới: “Cảm ơn anh Hưng.”
Nhưng mà Viên Hưng không bảo đàn em đi lấy đồ ăn cho cô ta ngay.
Gã giơ tay cô ta lên, chỉ vào ông cụ gầy gò, lời nói tà ác của gã vang bên tai.
“Em thấy người đó không?”
Chúc Tĩnh ngước mắt nhìn về phía ngón tay, ánh mắt của cô ta và ông cụ kia giao nhau
Ông cụ ngồi gục trong góc, đôi mắt chết lặng.
“Loại người này sống chỉ lãng phí không khí, bây giờ cũng đang lãng phí thức ăn.” Viên Hưng ác ý nói.
“Như thế này nhé, em đi giết ông ta, tôi thưởng cho em một hộp thịt, thế nào?”
Cái tay bị gã cầm của Chúc Tĩnh không kiềm được mà run lên, cô ta chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
“Hưng… Anh Hưng…, dù sao ông ấy cũng chỉ ăn những đồ hư thúi, em…” Giọng Chúc Tĩnh run rẩy đáng thương: “Em chưa từng giết người, anh Hưng~”
Viên Hưng dí sát đầu tới, liếm cổ cô ta: “Sợ gì chứ? Chỉ là một ông già không có sức lực gì, chỉ cần em đạp một cú, là ông ta sẽ chết ngay.”
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ Chúc Tĩnh, lông tơ cô ta dựng đứng, dạ dày cồn cào.
Cô ta biết rõ lúc này cô ta không có lựa chọn.
Vừa rồi Viên Hưng dẫn cô ta qua, gã cầm con dao trong tay rồi cho cô ta hai lựa chọn, một là bị chặt đứt tay chân, bị gã chơi đến chết.
Hai là ngoan ngoãn hầu hạ gã.
Chúc Tĩnh chọn cái thứ hai, cô ta không có lựa chọn khác, hoàn toàn không được lựa chọn.
Nhưng mà giết người thì…
Chúc Tĩnh xoay người quỳ trên mặt đất, cô ta với tay nắm lấy ống quần Viên Hưng, khóc sướt mướt: “Anh Hưng! Anh Hưng! Em… em thật sự chưa từng giết người!”
“Ông ấy… Ông ấy…” Chúc Tĩnh nghẹn ngào nói không nên lời.
Sắc mặt Viên Hưng chợt biến đổi: “Em như vậy thật sự không ngoan chút nào.”
“Anh… Anh Hưng!” Chúc Tĩnh cúi đầu, càng khóc nhiều hơn.
Viên Hưng khinh miệt nhìn cô ta: “Đồ điếm thối, cô giả bộ cái gì?”
Gã cầm con dao trong tay muốn giết Chúc Tĩnh, loại đàn bà không nghe lời này có giữ lại cũng chẳng có ích gì.
Đúng là mất mặt gã.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc con dao sắp rơi xuống, gã chợt nghe thấy tiếng động.
“Bé cưng xe lửa sắp khởi hành! Có người sống không? Có người sống không?”
“Xe lửa miễn phí ~ Có người sống không? Có người sống không?”
“Tu… Tu… Tu…”
Ba tiếng còi xe lửa cực dài vang lên.
Tiếng còi xe lửa làm tất cả mọi người trong tầng hầm đều quay ra nhìn cái cửa sổ duy nhất trong tầng hầm.
Chúc Tĩnh nhìn thấy Viên Hưng ngừng động tác tay lại, bèn nhân lúc gã không chú ý cướp lấy con dao trong tay gã, muốn giết chết người này.
Nhưng không ngờ phản ứng của Viên Hưng lại nhanh hơn, thẳng chân đạp cô ta bay ra ngoài.
“A!”
Chúc Tĩnh đau đớn ngã trên mặt đất, cô ta nhìn Viên Hưng đang chậm rãi đi về phía mình, trong mắt đầy hoảng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất