Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 79

Trước Sau
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 79: Đánh bom thị trấn

Lục Ly rất mạnh, luôn nằm trong top đầu ở Mắt Sa Mạc, nếu một mình anh đánh với mấy con tang thi đặc thù, thì anh vẫn có thể chiến đấu được.

Nhưng hiện tại nhìn bằng mắt thường cũng thấy có ít nhất mấy chục con tang thi đặc thù, mà đồng đội của anh đều là dị năng giả cấp A, đánh với tang thi đặc thù căn bản không thắng được.

Khi nhìn thấy có nhiều tang thi đặc thù ở nơi cất giữ nguồn năng lượng như vậy, Lục Ly lập tức đưa ra quyết định lui lại, nhưng lúc ấy cũng đã quá muộn rồi.

Những con tang thi đó đã sớm phát hiện ra họ.

Mùi hôi trên người họ không hề biến mất, nhưng những con tang thi đặc thù này không phải là dạng tang thi bình thường, cho dù đang ở ban ngày, chúng cũng hoạt động rất tự do, khi chúng vừa nhìn thấy bọn họ, thì đường lui của họ cũng đã bị chặn đứng.

Cho nên họ chỉ có thể chiến đấu.

Lục Ly không chỉ phải giết tang thi, mà còn phải bảo vệ đồng đội, anh đánh vô cùng vất vả.

Dù là nhà thám hiểm hay là đội trưởng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đồng đội của mình.

Những người này biết rõ thị trấn Sa Khâu rất nguy hiểm, nhưng họ vẫn tin tưởng và sẵn sàng đi theo anh, cho nên anh cũng sẽ bằng mọi giá bảo vệ bọn họ.

Ít nhất hãy để đồng đội của anh còn sống và đi ra ngoài.

Lục Ly yêu cầu mọi người tập hợp lại với nhau cùng chiến đấu với đám tang thi đang vây quanh họ, còn anh thì sử dụng dị năng hệ lôi của mình, cố gắng giết chết tang thi càng nhanh càng tốt.

May mắn thay, Lục Ly trụ được khá lâu nhờ sự hợp tác với đồng đội, cùng với những thông tin về tang thi đặc thù mà trước đó Thẩm Tu Trạch có nói qua.

Nhưng tang thi lại nhiều vô số kể, dị năng của anh đã sắp cạn kiệt.

Vào giây phút cuối cùng, Lục Ly bùng nổ hết tất cả dị năng còn sót lại, tranh thủ một con đường sống cho đồng đội của mình.

Sấm sét màu tím dày đặc mạnh mẽ đến nỗi ngay cả bầu trời quang đãng cũng lập tức trở nên tối sầm lại, mọi thứ trong tầm mắt đều bị sấm sét nuốt chửng, sức mạnh của đòn tấn công này thật đáng kinh ngạc, tất cả tang thi xung quanh đều lập tức biến thành than.

Nhưng anh vẫn thất bại, đòn mạnh nhất chỉ giết chết được một nửa số tang thi, những tang thi còn lại không hề để ý tới thi thể của đồng loại, lập tức dồn dập đi tới, căn bản không để cho họ có cơ hội thở dốc.

Lục Ly có chút tuyệt vọng, anh không những không cứu được mình, mà ngay cả đồng đội cũng không cứu được.

Đại não trở nên choáng váng, cơ thể nặng nề đau đớn không thôi, trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Vào giây phút cuối cùng khi anh ngã xuống, Lục Ly nhìn thấy ảo giác, anh nhìn thấy những tang thi dữ tợn xung quanh đột nhiên dừng lại, như thể thời gian đã bị tạm dừng.

Mà trong lúc mơ hồ, trước mặt anh xuất hiện một người.

Anh nằm trên mặt đất, chậm rãi chớp mắt một cái.

Lục Ly thấy một cậu trai rất trẻ ngồi xuống trước mặt mình, mái tóc ngắn đen nhánh mượt mà, cùng với làn da trắng như tuyết tạo thành sự tương phản rõ rệt, hai màu đen trắng giống như một bức tranh thủy mặc, càng khiến khuôn mặt cậu nhìn sạch sẽ, trong sáng.

Mặc dù đôi mắt màu đỏ của cậu rất giống tang thi, nhưng ánh mắt lại không hề giống chúng, nó trong suốt, giống như một cặp viên đá hồng ngọc thuần khiết nhất.

Dưới ánh mặt trời, phía sau cậu mang theo những đốm sáng trong suốt như pha lê, chúng tụ lại với nhau tạo thành một đôi cánh, giống như thiên thần giáng thế, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng quan tâm.

Lục Ly nở một nụ cười quyến rũ với thiên thần, sau đó hài lòng nhắm mắt lại, giống như đã chết.

Nếu có thể nhìn thấy “thiên thần” sau khi chết, vậy có phải chứng mình rằng anh đã được lên thiên đường rồi hay không?

Cuộc đời này của anh dường như có hơi ngắn, thậm chí anh còn chưa từng yêu đương, không biết thiên thần có muốn yêu đương không nhỉ, mà sau khi chết thì có thể nói chuyện yêu đương chứ? Nếu anh yêu đương với một thiên thần, không phải là anh thắng tên Thẩm Tu Trạch kia rồi sao?

Hơn nữa, thiên thần này thật là đẹp mắt, chắc chắn đẹp hơn Lâm An không rõ diện mạo của Thẩm Tu Trạch gấp ngàn lần.

Lục Ly ngất xỉu.



Tất cả những điều phía trên đều là Lục Ly tự não bổ, trên thực tế......lúc mấy người Thẩm Tu Trạch chạy tới nơi, Lục Ly đã sử dụng đòn mạnh nhất rồi, sau đó anh ta cùng với đồng đội thiếu chút nữa là bị tang thi ăn luôn.

Lâm An lập tức sử dụng dị năng, đóng băng tất cả tang thi ở đây lại.

Những người khác đi tới giải quyết những con tang thi đang bị tạm thời đóng băng, còn Lâm An nhìn thấy Lục Ly bị ngã trên mặt đất, do dự hồi lâu, cậu mới tiến tới xem xét tình huống của đối phương.

Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Ly, muốn xem anh ta có ổn không, nhưng anh ta ngã xuống đất lại nhìn chăm chú về phía cậu.

Ánh mắt Lâm An khẽ run, cậu chuẩn bị lấy hết can đảm để hỏi xem đối phương cảm thấy thế nào, thì đột nhiên Lục Ly cười một cách quái dị với cậu, sau đó anh ta bất tỉnh.

Lâm An: “.....”

Vì....vì sao lại cười kỳ lạ như vậy chứ, chẳng lẽ trên người cậu có chỗ nào không đúng sao?

Lâm An thấy hô hấp của đối phương rất vững vàng, chỉ là sử dụng dị năng quá độ, không có vấn đề gì lớn, cậu nhanh chóng kiểm tra xem trên người mình có vấn đề gì không.

Kết quả vừa nhìn, cậu mới phát hiện bản thân cực kỳ bẩn, cát bụi, vết máu, tất cả đều bám dính trên người cậu, thế mà cậu còn mang dáng vẻ này chạy đi khắp nơi!

Từ lúc sống một mình đến giờ, cậu chưa từng bẩn đến thế này cả!

Điều khiến cậu sốc hơn nữa chính là, ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.

Lâm An ngây người tại chỗ.

Qua một lúc lâu, cậu lập tức dùng dị năng rửa sạch mọi ngóc ngách trên người mình, chẳng mấy chốc, cậu đã khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ.

Vậy nên, lúc nãy Lục Ly đang cười nhạo cậu quá bẩn sao?

Lâm An thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác để đối phương cười nhạo cậu, đối với một người mắc chứng sợ xã hội mà nói, một ánh mắt của người khác, một câu nói không rõ ý nghĩa, hay những nụ cười kỳ lạ, đều khiến họ cảm thấy rất bất an, sợ mình đã làm sai chuyện gì đó.

Đến khi Thẩm Tu Trạch xử lý sạch sẽ tang thi xung quanh, vừa quay đầu lại, liền thấy Lâm An đang ngồi co ro ở trong một góc, giống một cây nấm đã mất đi sức sống.

Từ Phóng đi an ủi những đồng đội của Lục Ly, đồng thời dẫn bọn họ đi lấy nguồn năng lượng, Thẩm Tu Trạch đi tới trước mặt Lâm An, vừa định vươn tay ra xoa tóc cậu, thì phát hiện trên người mình quá bẩn, vì thế hắn đứng cách xa cậu ba bước.

“Em sao thế?” Hắn hỏi.

Lâm An ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, có chút do dự nói: “Vừa rồi, tôi rất bẩn.”

Cậu xấu hổ không dám nói là cậu cảm thấy Lục Ly đang cười nhạo cậu, dù sao thì chuyện này cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, nói không chừng đối phương chỉ vô ý cười một cái, nhưng thật sự rất khó để cậu không quan tâm tới.

Thẩm Tu Trạch mỉm cười giơ tay lên để cậu nhìn hắn: “Bây giờ không phải tôi càng bẩn hơn sao?”

Đúng thật là thế, vừa rồi Thẩm Tu Trạch lại giết thêm một đám tang thi, máu trên người bị nhiễm một lớp lại một lớp, nhìn qua thật sự vừa bẩn vừa chật vật.

Lâm An không để ý đến nỗi buồn của mình nữa, cậu lập tức đứng dậy: “Để tôi băng bó vết thương cho anh, bị thương nhiều chỗ như vậy, anh không thể di chuyển được.”

Thẩm Tu Trạch vừa giơ tay lên, trên đó còn có một miệng vết thương đang không ngừng chảy máu.

Lâm An sốt ruột đi tìm hộp thuốc, lại đột nhiên nhớ ra tất cả dụng cụ y tế của bọn họ đều ở trong không gian của Ô Đóa, trong tay cậu chẳng có gì cả.

“..... Trước hết, để tôi dùng dị năng đóng băng những chỗ chảy máu nhiều nhất đã, chờ lát nữa lại băng bó sau.” Lâm An cẩn thận vén quần áo đã bị hư hỏng ra, sau đó cẩn thận đóng băng vết thương lại.

Thẩm Tu Trạch nhìn chăm chú vào Lâm An, mặc dù đối phương đang cúi đầu, nhưng khi nhìn thấy vết thương, cậu liền phát ra những tiếng xuýt xoa nho nhỏ, có thể tưởng tượng được lúc này cậu đang cau mày, vừa khẩn trương, vừa lo lắng như thế nào.

Hơn nữa, dường như Lâm An không hề phát hiện ra, hiện tại trên người hắn rất bẩn, mấy tháng trước, nếu Lâm An nhìn thấy hắn như vậy, việc đầu tiên cậu làm chính là tắm rửa cho hắn trước, nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không để ý tới những vết bẩn trên người hắn mà lựa chọn băng bó vết thương cho hắn.

Một mặt, có lẽ bệnh sạch sẽ của Lâm An đã không còn nghiêm trọng nữa, mặt khác, có phải điều này chứng minh, trong lòng Lâm An, hắn quan trọng hơn so với bệnh sạch sẽ của cậu hay không.

Tâm tình của Thẩm Tu Trạch rất tốt, mặc dù toàn thân đều đau nhức, khắp nơi đều có vết thương, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng mềm mại.

“Anh có đau hay không?” Quả thật Lâm An rất đau lòng, cậu cũng sợ đau, nhìn thấy nhiều vết thương như vậy, cậu cũng bắt đầu cảm thấy cả người khó chịu, bản thân cậu bị thương cũng không sao, nhưng khi nhìn thấy người khác bị thương, đặc biệt là loại vết thương bên ngoài da chảy máu không ngừng như thế này, cậu càng cảm thấy đau hơn cả đối phương, không dám nhìn thẳng.

Thẩm Tu Trạch chờ đến lúc Lâm An ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhíu mày thở dài: “Rất đau.”

“Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”



Cách đó không xa, vẻ mặt bà Ô vô cảm nhìn về phía bên này, Từ Phóng và Âu Dương Đông mang những người khác đi lấy nguồn năng lượng, nơi này chỉ còn bà cùng với cái tên đang nằm trên đất hôn mê, và hai đứa khốn kiếp không coi ai ra gì kia.

“ Ê ~ các cậu có thể chờ đến khi trở về rồi tán tỉnh nhau sau được không? Không thấy có tang thi đang đến sao, đừng để một bà lão như tôi phải đứng ở đây chặn tang thi, còn hai người ở đó âu âu yếm yếm, sờ tới sờ lui nhé, có thể tôn trọng người lớn tuổi một chút được không hả?” Bà Ô giận dữ hét lên.

Giọng cực kỳ lớn, vang vọng khắp nơi.

Ước chừng những người đi vào kho lấy nguồn năng lượng cũng đều nghe thấy được.

Lâm An như một con chuột vừa mới ló đầu ra khỏi hang, nghe thấy động tĩnh thì lập tức lùi lại, lời nói thẳng thừng của bà Ô giống như một tia sét giáng thẳng vào da mặt mỏng của cậu, cậu giật mình rụt tay về.

Không đúng, rõ ràng cậu chỉ đang băng bó vết thương thôi mà.... cậu... cậu chột dạ cái gì chứ.

Thẩm Tu Trạch lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía bà Ô, bà Ô rất đúng lý hợp tình chỉ chỉ đám tang thi ở phía sau bà: “Trước tiên phải làm việc đã, trở về để tôi làm người chứng hôn cho các cậu luôn cũng được.”

Thẩm Tu Trạch:...... Được rồi.

Mấy người ở bên ngoài chống đỡ tang thi cuồn cuộn không ngừng đi tới, mà mấy người Từ Phóng cũng thuận lợi lấy được nguồn năng lượng, bọn họ mang theo Lục Ly đang hôn mê rời khỏi thị trấn Sa Khâu, tập hợp với những người đang đứng chờ ở bên ngoài.

Ô Đóa cũng ở trong số đó.

Trước đó mọi người cùng nhau chạy trốn, nhưng con tang thi kia quá mạnh, bà Ô không yên tâm nên muốn trở về, Từ Phóng và Âu Dương Đông cũng nghĩ như vậy, cho dù bọn họ không mạnh bằng Thẩm Tu Trạch và Lâm An, nhưng vào thời điểm nguy hiểm thế này, bọn họ muốn cùng đồng đội chống đỡ đến cùng.

Ô Đóa cũng muốn đi, nhưng cô bé biết trách nhiệm lớn lao của mình.

Lỡ như.... Lỡ như mọi người đều không thể trở về được, vậy thì cô bé phải mang viên thiên thạch này đến thành Bạch Trạch.

Hiện tại, bà đang trong trạng thái tỉnh táo, bà có quyền tự quyết định việc ở lại hay đi cùng, Ô Đóa tôn trọng quyết định của bà, bởi vì cô biết sự cố chấp của bà, cùng với sự kiêu ngạo của một nhà thám hiểm, bà sẽ không cho phép bản thân bỏ lại đồng đội mà chạy trốn.

Cô bé ở đây lo lắng chờ đợi một giây cứ như một năm, rốt cuộc mọi người cũng ra ngoài.

Không thiếu một ai.

Mặc dù Lục Ly đang hôn mê, nhưng bọn họ đều biết bây giờ nên làm cái gì.

Đồng đội của Lục Ly lấy vũ khí nóng ở trên xe ra, từng cái từng cái cố định trên mặt đất.

Cùng lúc đó, phía dưới quảng trường của thị trấn nhỏ, một đống “tóc” vướng víu đang xoắn vào nhau, từ một đống chậm rãi tách ra, đi về những phương hướng khác nhau.

Nguồn năng lượng được đặt vào trong vũ khí, tất cả vũ khí bắt đầu được kích hoạt, đếm ngược từng giây.

“Đừng bỏ qua bất kỳ chỗ nào, đặc biệt là vị trí trung tâm, bắn thêm mấy phát ở đó đi, tang thi ở đó là mạnh nhất, nổ nhiều thêm mấy cái thì chết thêm mấy cái, người cũng có thể chết ít đi.” Thẩm Tu Trạch nhìn về phía thị trấn, dặn dò.

Đồng đội Lục Ly biết, là đối phương cứu mọi người, lúc này bọn họ đang trong tình huống rắn mất đầu, tất nhiên Thẩm Tu Trạch tạm thời trở thành lãnh đạo của bọn họ, lời nói của hắn, họ cũng không có ý kiến gì.

“Được rồi, chuẩn bị bắn!”

Những sợi tóc ở dưới lòng đất tiếp tục tìm kiếm đối tượng để ký sinh, dù hiện tại chúng đã rất yếu nhưng chúng có thể phục hồi lại, miễn là chúng có thể cắn nuốt đủ con người và những tang thi khác.

Những quả đạn pháo bắn hết quả này đến quả khác, chúng tiếp xúc với mặt đất trong thị trấn liền nổ tung.

Phân thân của Vua tang thi rất nhiều, chỉ cần còn lưu lại một chút, nó đều có thể sống lại, nhưng điều này rốt cuộc cũng không thực hiện được nữa, lớp cát mềm bị sóng nhiệt tác động mạnh, cuốn lên từng lớp, những sợi tóc nhỏ yếu bị đốt thành tro, bốc hơi và biến mất, không để lại dấu vết gì.

Tất cả phân thân của Vua tang thi đều đã chết, không có khả năng sống lại nữa.

Lâm An, Thẩm Tu Trạch và những người khác đứng cách thị trấn nhỏ khoảng một km, nhìn thị trấn Sa Khâu bị lửa đạn tấn công, tiếng động thật lớn cùng với những đám mây hình nấm màu vàng bốc lên từ mặt đất.

Tiếng pháo nổ liên tiếp không ngừng, rất nhiều tang thi còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đều bị nổ chết.

Nhưng trong đó vẫn còn có một ít sống sót một cách ngoan cường.

Mà những con tang thi này, chính là đối tượng mà sau này bọn họ cần phải dọn dẹp, nhiệm vụ hôm nay của họ đã kết thúc rồi.

Sau khi bắn hết lượt đạn cuối cùng, Thẩm Tu Trạch và những người khác lái xe về Mắt Sa Mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau