Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 84

Trước Sau
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 84: Tiểu Phúc bị bắt cóc

Cách đây không lâu, Tiểu Phúc đang tìm kiếm hang thỏ trên nền tuyết, gió tuyết đêm qua đã che lấp hết mùi và dấu vết để lại, nó đang lo có thể hôm nay nó không thể tìm thấy thỏ để tặng cho chủ nhân, thì thấy ở phía xa xa có một vệt máu đỏ tươi.

Màu đỏ trên nền tuyết quá mức rõ ràng, Tiểu Phúc chạy tới nhìn thì phát hiện ở đó có một con thỏ đã chết, nửa cơ thể của con thỏ đã bị chôn vùi trong tuyết, toàn thân cứng đờ.

Nếu là con người, nhất định sẽ thắc mắc vài vấn đề, con thỏ này bị con gì cắn chết, vì sao lại còn hoàn chỉnh nằm ở chỗ này, có thể là cái bẫy hay không, v v......

Nhưng hiện tại ở đây chỉ có một con chó, hơn nữa là một con chó ngốc nghếch không hề có kinh nghiệm sinh hoạt dã ngoại mà chỉ biết cả ngày ăn ăn ăn.

Nó vui mừng đi tới nhìn con mồi trên tuyết, sau đó ngậm lên chuẩn bị quay về đưa cho chủ nhân xem, hoàn toàn không phát hiện ở xung quanh có nguy hiểm đang ẩn nấp.

Từng con sói trắng đang trốn dưới lớp tuyết trắng, chúng hòa và tuyết, lặng lẽ nhìn con chó kia vui vẻ ngậm con mồi, sau đó chúng nó từ từ đứng dậy, không hề phát ra một tiếng động nào, con sói thủ lĩnh yên lặng bước đến gần, đột nhiên ngậm một phát vào cổ tiểu Phúc, rồi chạy nhanh về phía bên kia.

Bầy sói này lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ rời đi, vừa nhanh chóng vừa hiệu suất cao.

Lúc đám người Lâm An ý thức được có lẽ Tiểu Phúc đã xảy ra chuyện thì chúng nó đã ngậm con chó về tới hang động rồi.

Bầy sói sống trên một ngọn núi cao, ở giữa sườn núi có một cái hang động rất kín đáo, không chỉ có thể chịu được gió và tuyết, mà hang động còn nằm trong điểm mù, nhìn từ phía dưới chân núi lên thì chỉ thấy được một mảnh tuyết trắng xóa.

Tiểu Phúc sủa gâu gâu một đường, không hề ngừng lại chút nào, hơn nữa hiện tại nó thật sự không ngửi thấy được mùi của chủ nhân nữa rồi.

Con sói thủ lĩnh kia ngậm Tiểu Phúc đi vào trong hang động, bên trong không tính là lớn, chẳng mấy chốc đã đến điểm cuối, có một con sói cái đang nằm trong góc, xung quanh có mấy con sói con mập mạp đang bò tới bò lui.

Sói lớn dùng một cử chỉ không mấy dịu dàng ném Tiểu Phúc vào trong bầy sói con, sói trắng thủ lĩnh nhìn một đống sói con trên đất cùng với một con chó con hoàn toàn khác biệt xen lẫn trong đó, rồi nó xoay người nằm xuống bên cạnh sói cái.

Mười mấy con sói con đằng sau cũng nằm rải rác khắp nơi, khiến cái hang động vốn đã không rộng lắm này bị lấp đầy, những sói con này đang bò lên bò xuống người của sói trắng, chơi đến vui vẻ.

Bị đám sói con chen chúc, Tiểu Phúc gần như biến dạng, nhưng nó chẳng hề vui vẻ chút nào.

Nó nhìn về phía cửa động, cố gắng muốn vượt qua đám sói này để rời đi, nhưng nó lại vừa vặn nằm giữa một đống lông xù xù xung quanh, muốn rời đi thật sự khó như lên trời.

Hình thể của sói rất lớn, ngay cả đám sói con kia cũng chỉ nhỏ hơn một con chó trưởng thành chút xíu, Tiểu Phúc vất vả lắm mới bò lên được cơ thể của con sói lớn đang chặn đường, lại bị một con sói con đụng vào đầu lộn ngược trở về, có hai con sói con tò mò lại gần nó, vươn lưỡi ra liếm tới liếm lui trên người nó, còn bị một con khác xem như kẻ địch giả tưởng mà tấn công.

Vất vả lắm mới thoát khỏi đám sói con vướng víu, nó lại trèo đèo lội suối bò tới cửa hang động, còn chưa kịp mở rộng bốn chân để chạy trốn thì lại bị con sói lớn ở gần đó ngậm trở về, sau đó lại bị ném vào tận cùng bên trong hang.

Tiểu Phúc: Tức nha.

Liên tiếp thử mấy lần như vậy, mỗi lần đều sắp đến cửa thì sẽ bị ngậm trở về, những con sói kia nhìn thì giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chúng lại vô cùng cảnh giác, mỗi một đứa nhỏ ( bao gồm cả Tiểu Phúc) đều nằm trong tầm giám thị của chúng.

Tiểu Phúc mệt gần chết, cũng vô cùng tức giận, nó đứng ở tận bên trong sủa gâu gâu về phía những tên bắt cóc chó này.

Mấy sói con cũng tò mò nhìn nó, sau đó học theo bộ dáng của Tiểu Phúc bắt đầu sủa.

“ Ouchhh ~”

“ Ouchh ~”

“Gâu gâu gâu!” Đừng có học theo.

Tiếng chửi bậy của Tiểu Phúc bị chôn vùi trong tiếng kêu của đám sói con, thậm chí còn không lớn bằng một số sói con có giọng to hơn.

Con sói trắng ngậm Tiểu Phúc về đang nằm sát vào con sói cái, bất kể Tiểu Phúc muốn trốn hay mấy con sói con nhảy lên nhảy xuống trên người nó, nó vẫn luôn thờ ơ, nhắm mắt lại dường như đang ngủ.

Mãi cho đến khi tiếng kêu gào của đám sói con lần lượt vang lên trong hang, nó mới mở đôi mắt màu xanh ra, nhìn về phía đàn con đang ồn ào.



Ánh mắt lạnh băng vô tình.

Tiểu Phúc bị đánh.

Nói đúng hơn là Tiểu Phúc và đám nhỏ đều bị đánh, một con đều không thoát được, vô cùng công bằng.

Con sói kia đứng lên, giơ cái chân khổng lồ của mình tát vào đầu những con sói con hét to nhất, khiến chúng choáng váng đến nỗi gần như bị chấn động não.

Lúc Tiểu Phúc ý thức được tình hình không thích hợp thì nó lập tức câm miệng rúc vào một góc, chỉ tiếc là con sói lớn đánh những đứa nhỏ kia xong cũng không hề buông tha cho nó, sói lớn nhẹ nhàng đi xuyên qua những con sói khác, đi đến trong góc, lại giơ chân tát bốp bốp bốp mấy cái.

Tiểu Phúc bị đánh đến nằm bẹp trên đất, những sói con bị đánh khác cũng lấy tư thế giống vậy nằm trên mặt đất.

Đám sói con yên tĩnh lại, có lẽ là sợ sẽ bị đánh lần nữa, nên chúng cứ lết lết về phía trước, lựa chọn nơi cách xa con sói lớn kia nhất, cũng chính là cái góc mà Tiểu Phúc đang nằm.

Sau đó rúc vào nhau thành một đống ngủ mất, còn phát ra tiếng rầm rì.

Tiểu Phúc bị đè ở bên dưới cuối cùng......

Nó muốn bò ra ngoài, nhưng mấy con sói con này quá nặng, nhìn thì chỉ nhỏ hơn nó một chút thôi, nhưng lại cực kỳ nặng, Tiểu Phúc không dám làm ra động tác nào quá lớn, nó sợ bị đánh, nên chỉ có thể lặng lẽ cố gắng bò ra ngoài.

Trong hang động rất yên tĩnh, mười mấy con sói đều im lặng nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Tiểu Phúc bị đám nhóc lông xù đè nặng, nó cố gắng nửa ngày, cuối cùng..... ngủ mất.

“Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, em ở đâu?” Lâm An lo lắng đến phát điên, cậu cứ tưởng Tiểu Phúc sẽ nhanh chóng trở về, nhưng đã vài tiếng rồi mà xung quanh hoàn toàn không có tung tích gì của nó cả.

“Anh An, anh đừng nóng, nói không chừng là nó bị lạc đường rồi, nơi này chỗ nào cũng là tuyết, ngay cả một vật làm dấu hiệu cũng không có, Tiểu Phúc chạy nhanh như vậy, chỉ cần lướt nhẹ một cái cũng có thể chạy đi rất xa, hiện tại có khi nó đang đi tìm chúng ta đó.” Từ Phóng an ủi nói.

“Nhưng mà, nhưng mà tôi ở chỗ này rồi, nó sẽ không thể chạy xa như vậy đâu.” Giống như Lâm An dựa vào Tiểu Phúc, thì Tiểu Phúc cũng rất dựa dẫm vào Lâm An, trước khi các đồng đội xuất hiện, bọn họ đều là duy nhất của nhau.

Nhưng bây giờ, trong thế giới này Lâm An đã có người mình thích, còn có những đồng đội đáng tin cậy, những người bạn không quan tâm đến khuyết điểm của cậu.

Nhưng Tiểu Phúc vẫn chỉ có mỗi mình cậu thôi.

“ Lẽ ra tôi nên nhìn nó mới phải, nó nhỏ như vậy, lỡ như bị thú dữ bắt đi thì phải làm sao đây?” Lâm An lo lắng đến nỗi muốn bật khóc.

“Tìm được rồi!” Âu Dương Đông thở hồng hộc chạy tới.

“Tìm được Tiểu Phúc rồi sao?” Từ Phóng lập tức hỏi, Lâm An cũng mong chờ nhìn qua.

“Không phải, chúng tôi tìm thấy dấu chân rồi.” Âu Dương hít một hơi, rồi tiếp tục nói.

Từ Phóng nhìn vẻ mặt thất vọng của Lâm An, thật sự muốn đá Âu Dương Đông một phát, nói chuyện mà ngắt quãng là sao hả, không biết lúc này anh An đang rất lo lắng sao.

Sau khi Âu Dương Đông chạy tới, Thẩm Tu Trạch và bà Ô đều đang xem dấu vết trên mặt đất. Mặc dù động tác của bầy sói rất linh hoạt và kín đáo, nhưng tối hôm qua vừa mới rớt xuống một trận tuyết lớn, trên lớp tuyết dày vẫn còn để lại những dấu hoa mai thật lớn.

“Là Sói Tuyết, xem dấu chân thì có ít nhất mười mấy con.” Sắc mặt Thẩm Tu Trạch nặng nề.

“Sói?” Lâm An kinh hoảng mở to mắt, đột nhiên trong tầm mắt cậu thấy được có vết máu đỏ tươi ở cách đó không xa, trong đầu như có một cái búa đập thật mạnh, thậm chí cậu không thể suy nghĩ thêm gì nữa.

Con thỏ làm mồi kia đã sớm bị bầy sói mang đi rồi, chúng nó sẽ không ném đồ ăn bừa bãi, nếu không phải thời gian gấp gáp, thì có khi những vết máu này cũng bị chúng chôn hết, để những sinh vật khác không phát hiện ra được chút dấu vết nào.

“Không phải máu của Tiểu Phúc, vừa rồi tôi có nhìn qua, là máu thỏ.” Bà Ô nhìn thấy tinh thần Lâm An hơi hoảng loạn, nên giải thích: “Máu chó và máu thỏ có mùi không giống nhau.”

Những lời này làm cho Lâm An tỉnh táo hơn chút: “Thật sao ạ?”

“Ừ, tôi lấy thân phận 50 năm làm nhà thám hiểm của mình ra đảm bảo, tuyệt đối không phải là Tiểu Phúc.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thế Tiểu Phúc bị bầy sói tha đi rồi sao ạ?” Lâm An vẫn không thể yên tâm được, Tiểu Phúc chỉ là một con chó nhỏ, ngày thường gặp bạn nhỏ còn sợ hãi, vậy gặp phải sói thì làm sao đây, chúng nó xem Tiểu Phúc như lương thực dữ trữ sao?

Hay là Tiểu Phúc đã bị.....

Lâm An không muốn nghĩ sâu hơn.



Thẩm Tu Trạch đứng dậy, dấu chân của Tiểu Phúc biến mất ở gần đó, chỉ còn lại số lượng lớn dấu chân sói, vậy có thể xác định nó bị bầy sói tha đi, thật ra hắn cảm thấy Tiểu Phúc có khả năng đã dữ nhiều lành ít rồi, nhưng hiện tại hắn không thể nói như vậy với Lâm An.

“Thừa dịp trận tuyết tiếp theo còn chưa tới, nhanh đuổi theo thôi.” Dù Tiểu Phúc có gặp phải chuyện gì, ít nhất cũng phải tìm được nó trước.

Dù là sống hay chết.

Nhà xe quay đầu lại, chạy về hướng trước đó mà họ đã đi qua, lúc này Thẩm Tu Trạch không có giảm tốc độ nữa, mà phóng rất nhanh trong vùng tuyết thật lớn, dù vậy, thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại để xác định hướng đi của bầy sói.

Tốc độ của xe càng ngày càng nhanh, những người ngồi bên trong bắt đầu bị rung lắc, Lâm An bị cụng đầu mười mấy lần, nhưng cậu vẫn dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, hy vọng Tiểu Phúc sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

“Bình thường vào lúc này Tiểu Phúc đã ăn xong bữa rồi, giờ này có phải nó đang đói bụng không, có phải đang rất sợ hãi hay không?” Lâm An thì thào nói.

Thực tế, Tiểu Phúc ăn rất no, còn hơi căng bụng.

Nó bị mấy bé sói con liếm đến tỉnh, không biết vì sao mấy con sói con này lại thích liếm nó như vậy, lông đều bị liếm ướt nhẹp, Tiểu Phúc có chút ghét bỏ mà quên rằng nó cũng vô cùng thích liếm chủ nhân, chẳng qua Lâm An có bệnh sạch sẽ nên rất đề phòng nó, vì vậy nó ít khi thực hiện thành công.

Đám sói con đều đã đói bụng, chúng như đám ong vỡ tổ chạy về phía mẹ mình để uống sữa, Tiểu Phúc thì lại tiếp tục lén lút đi tới cửa động, muốn chạy trốn lần nữa.

Chẳng qua, con sói lớn đánh nó không biết vì sao cứ nhìn nó mãi, làm Tiểu Phúc không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chẳng bao lâu sau, lại có mấy con sói khác tiến vào động, mấy con sói này ngậm một con thỏ đã chết cùng với hai con dê, đặt xuống đất ở trong góc.

Con sói trắng vẫn luôn nhìn Tiểu Phúc đứng dậy, nó dùng cái mũi đẩy Tiểu Phúc về phía bên người sói cái.

Tiểu Phúc bị lật người cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của nó, hơn nữa còn kỳ diệu mà đọc được suy nghĩ của đối phương.

Những kẻ này xem nó là đứa nhỏ? Muốn nó đi uống sữa?

Nó đã trưởng thành rồi, là một con chó trưởng thành!

Nó đã không uống sữa một năm rồi!

Tiểu Phúc đặt mông ngồi xuống đất cúi đầu, sống chết không chịu đi qua, trước kia lúc nó bị chủ nhân lén mang ra ngoài đi dạo, nó cũng sẽ chơi xấu thế này, kỹ năng này nó đã không dùng một thời gian dài rồi, những vẫn rất quen thuộc.

Sói Tuyết hơi nghiêng đầu, nó cảm thấy tên nhóc này có chút khó đối phó, sau đó nó liền ngậm con thỏ đến trước mặt Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc sẽ ăn thịt, nhưng thịt nó ăn đều đã được gia công qua, hoặc là thịt khô, thịt tươi thì cũng chỉ mới ăn khi ở trong rừng, lúc ấy mọi người còn cắt thành từng miếng nhỏ cho nó.

Đối mặt với xác một con thỏ đang mở trừng mắt nhìn chằm chằm mình, thậm chí Tiểu Phúc còn vô thức lùi về sau một bước.

Chủ nhân, nó đang trừng em!

Sói tuyết nhìn tên nhóc không chịu phối hợp này một hồi lâu, sau đó nó yên lặng xé bỏ da lông của con thỏ ra, đem từng miếng thịt bên trong đều xé xuống rồi lại đặt tới trước mặt Tiểu Phúc, sau đó gầm nhẹ lên.

Đối mặt với sự đe dọa của đối phương, Tiểu Phúc nhút nhát lập tức vùi đầu xuống ăn thịt.

Ăn xong một miếng, lại có thêm một miếng, ăn xong miếng thịt kia, thì lại có thêm một miếng to hơn.

Chỉ cần nó dừng lại, thì sói tuyết bên cạnh sẽ nhe răng gầm gừ.

Cuối cùng, Tiểu Phúc khó khăn ăn hết toàn bộ con thỏ kia, lúc này sói tuyết mới buông tha, rồi đem những con mồi còn dư lại chia cho những con sói khác.

Dường như nó là thủ lĩnh của bầy sói này, hình thể của nó cũng to lớn hơn một chút so với những con sói khác, trong bầy sói nó còn quyền lãnh đạo tuyệt đối.

Lúc bầy sói đang ăn uống thỏa thích, Tiểu Phúc lại muốn chuẩn bị chạy trốn lần nữa, thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng sói tru trầm khàn.

Tiểu Phúc còn đang khiếp sợ vì sao lại có sói nữa, thì bầy sói trong hang động giống như gặp phải kẻ địch, từng đôi mắt hung ác, thấp giọng gầm gừ đe doạ.

Khác với tiếng đe dọa Tiểu Phúc lúc ăn thịt, những tiếng gầm gừ này mang theo sát khí lạnh lùng, giống như tiếng hò hét trước trận chiến, không khí trong hang động lập tức trở nên căng thẳng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau