Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 85

Trước Sau
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 85: Tiểu Phúc dũng cảm

Sói thủ lĩnh là kẻ đầu tiên lao ra khỏi hang, những con sói tuyết khác cũng dốc toàn lực theo sau.

Sói cái khi nghe thấy tiếng sói tru nặng nề ở bên ngoài đã lập tức đứng dậy, nó ủi ủi bầy sói con, rồi ngậm một đứa trong đó chạy ra ngoài hang động.

Những sói con còn lại dường như đã quen với việc này, chúng đều chạy theo mẹ ra ngoài.

Tiểu Phúc vẫn còn đang hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này là cơ hội chạy trốn tốt nhất, nó lập tức xen lẫn vào trong đám sói con.

Bên ngoài hang động không xa đã xảy ra một cuộc chiến, một bầy sói đang chiến đấu với một bầy sói khác.

Đó là một đám sói tang thi.

Da lông của chúng đã bị bong tróc ra hơn phân nửa, để lộ lớp da thịt đen sì và thối rữa ở bên dưới, từ những phần da lông xỉn màu chưa bị tróc ra có thể thấy được những con sói tang thi này từng là đồng tộc với Sói tuyết.

Đồng đội từng kề vai chiến đấu nay lại biến thành kẻ thù không chết không ngừng, sói tuyết hung ác cắn xé kẻ thù, đôi mắt màu xanh yên tĩnh tràn ngập thù hận cùng sát khí.

Sói tang thi cũng không yếu đuối chút nào, hình thể tương tự, sức mạnh tương tự, cho dù bị thương cũng không hề ảnh hưởng tới sức chiến đấu của chúng, đôi mắt đỏ như máu đều là ý muốn giết chóc, bên trong chỉ còn lại vô số tàn nhẫn cùng tham lam.

Hai bầy sói đánh nhau rất quyết liệt, trên nền tuyết trắng tinh rải rác đầy vết máu, chỉ mới ngắn ngủi vài phút, hai bên đều đã xuất hiện thương vong.

Sói mẹ không nhìn về phía đồng đội của mình, nó có trách nhiệm riêng của bản thân, nó cảnh giác nhìn quanh bốn phía, rồi mang theo nhóm sói còn rời khỏi chiến trường nguy hiểm này.

Chiến trường khốc liệt và đẫm máu khiến bầy sói con run rẩy, chúng im lặng đi theo mẹ, không dám dừng lại đùa giỡn chút nào.

Tiểu Phúc không hề sợ hãi, nó đã thấy qua quá nhiều tang thi rồi, thậm chí lúc mọi người đánh nhau với tang thi nó còn có thể rảnh rỗi mà ăn thịt, hoặc là thưởng thức các loại tình trạng thảm hại của tang thi, nhưng hiện tại mọi người đều không có ở bên cạnh nó.

Nơi này chỉ có nó là một con chó, hơn nữa hình như nó chưa từng đánh nhau với tang thi, cũng đánh không lại.

Tiểu Phúc: “......”

Tiểu Phúc rụt rè cúi đầu cụp đuôi, cho dù muốn đi tìm chủ nhân thì cũng phải sống sót rời khỏi nơi này trước đã.

Sói mẹ chuẩn bị đi từ phía sườn núi vòng ra phía sau núi, rồi mang bầy sói con xuống núi chạy trốn, nhưng lại có sói tang thi xuất hiện từ hai bên chặn lại đường đi của nó.

Sói mẹ buông sói con ra, cúi người làm tư thế công kích, gầm gừ về phía kẻ thù.

Sói tang thi và sói tuyết đều có sức mạnh tương đương nhau, nhưng sói tang thi lại không sợ đau, lại càng thêm tàn bạo, trên chiến trường đều là chiến đấu theo cặp đôi, nhưng sói mẹ này lại mạnh mẽ một mình chống lại hai con sói tang thi.

Bầy sói con không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng lại tại chỗ, phía trước là mẹ đang chiến đấu với kẻ thù, phía sau là chiến trường của đồng loại chúng, nhóm sói con đứng ở giữa hoảng sợ, chỉ có thể kêu lên vài tiếng.

Sói thủ lĩnh nghe được, cũng thấy được, nhưng nó bị ba con sói tang thi vây công, nó không thể thoát ra để đi hỗ trợ, nó giận dữ gầm lên dữ dội với nhóm sói con đang đứng ngây ra đó, rồi lại chiến đấu với ba con sói tang thi.

“Chạy!”

Nhóm sói con hiểu ý của bố, chúng nó lập tức chạy tứ tán.

Không có bàn bạc trước, cũng không có sói trưởng thành lãnh đạo, chúng nó cũng không biết phải chạy tới nơi nào, thậm chí có con sói mập ngu ngốc còn chạy nhầm vào chiến trường.

Tiểu Phúc:......

Nó nghe không hiểu, nhưng nhìn thì cũng hiểu rồi.

A a a, cái tên ngu ngốc kia lao về phía chiến trường làm gì thế, không muốn sống nữa hả?

Tiểu Phúc lập tức tiến tới ngăn cản đối phương, còn cắn vào đuôi của sói con kéo về phía bên kia.

“Gâu gâu gâu!” Đi theo tôi.

Bây giờ chúng nó bị tấn công từ hai phía, Tiểu Phúc mang theo đám ngu ngốc ở phía sau chạy thẳng xuống núi, mặc dù sói tang thi có thể nhìn thấy chúng, nhưng dưới chân núi mênh mộng rộng lớn như thế, chúng nó cũng có thể nhìn thấy xung quanh có mai phục hay không.



Bầy sói con như tìm được người đáng tin cậy, chúng chạy theo sau Tiểu Phúc xuống núi.

Tiểu Phúc có dị năng tốc độ, chạy cực kỳ nhanh, ngay cả bóng dáng cũng thấy không rõ lắm, chỉ là hiện tại nó còn mang theo một đám sói con mập mạp, nên chỉ có thể giảm tốc độ phối hợp với đám nhóc đó, thậm chí khi có sói con lạc đàn còn phải chạy theo kéo trở về.

Mặc dù nó không phải là chó chăn cừu, nhưng hiện tại nó đang lãnh đạo một đám sói con, còn cao cấp hơn cả chó chăn cừu, nó chưa bao giờ được huấn luyện nhưng tư thế khéo léo thành thạo đã hoàn toàn khiến nó trở thành một chú chó chăn cừu đủ tư cách.

Khi đang chạy xuống núi cùng bầy sói con, một con sói tang thi từ trên núi đã đuổi kịp chúng.

Có một con sói tuyết đã chết trận, vốn dĩ trên chiến trường số lượng hai bên tương đương nhau, đột nhiên lại trở nên mất cân bằng, cho dù những con sói tuyết khác tấn công kẻ thù càng thêm hung ác hơn, nhưng chỉ cần không cắn đứt đầu của đối phương xuống, thì những con sói tang thi đó sẽ không bao giờ chết được.

Con sói tang thi với hình thể trưởng thành to lớn, tứ chi thon dài, nó dùng tốc độ chạy nhanh hơn nhiều so với sói con, từ vị trí chân núi đuổi theo chúng nó.

Đám sói nhỏ mới chỉ được một tháng tuổi nhưng đã nhiều lần nhìn thấy bầy sói tang thi này rồi, sự tàn ác và khủng bố của sói tang thi đã in sâu vào tâm trí của chúng, lúc bị con sói tang thi kia chặn đường, những sói con hoảng sợ bắt đầu gầm lên, chúng dùng những chiếc răng sữa mới mọc như hạt gạo để đe dọa kẻ thù trước mắt, nhưng đây chỉ là dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của chúng, tứ chi và đuôi của chúng vẫn còn đang run rẩy không ngừng.

Sói tang thi gào lên với bầy sói con, những chiếc răng sắc nhọn vẫn còn dính máu sau trận chiến, nhóm sói nhỏ ngay lập tức sợ hãi ngồi bệt xuống trên nền tuyết.

Móng vuốt thật lớn đè lấy một bé sói con, sói con như một món đồ chơi bằng lông lập tức kêu gào thảm thiết, chiếc ranh năng sắc nhọn tiến tới càng gần, chỉ cần lại gần chút nữa thôi, là sói tang thi có thể cắn đứt đầu của sói con.

“Bịch!”

Sói tang thi bị đụng bay.

Tiểu Phúc choáng váng đứng trước mặt sói con, nó sủa gâu gâu về phía sói tang thi đang té nằm ra trên mặt đất, mặc dù hình thể của nó không lớn bằng sói con, còn nhỏ hơn vài lần so với sói tang thi trưởng thành, nhưng nó dùng đầu chó làm búa và tốc độ cực nhanh của mình để tấn công thì vẫn không thể coi thường được, trực tiếp đánh bật con sói tang thi kia bay ra ngoài.

Sói con bị đè kia giãy dụa đứng lên, những con sói con khác cũng tụ tập lại đây, Tiểu Phúc biết bản thân có mấy cân mấy lượng, cho nên việc ưu tiên hàng đầu bây giờ không phải là chiến đấu.

Mà là...... chạy nhanh đi!

“Gâu gâu!” Chạy đi, chạy nhanh đi~

Tiểu Phúc quay đầu chạy, bầy sói con đuổi sát theo sau.

Sói tang thi cảm thấy nơi bị đụng đau muốn chết, dường như xương cốt của nó đều bị gãy nát, chỉ là vết thương này không là gì đối với nó, nó lập tức đứng dậy đuổi theo.

Cho dù nhóm sói con có liều mạng chạy trốn, nhưng cũng không thể chạy thoát khỏi sói tang thi trưởng thành, mỗi một lần bị đuổi kịp, Tiểu Phúc đều sẽ sử dụng chiêu “búa đầu chó siêu tốc“.

Nếu là một sói tuyết bình thường thì bây giờ đã nằm yên trên mặt đất không dậy nổi, nhưng sức sống của sói tang thi lại rất ngoan cường, mỗi lần bị đụng bay thì nó đều sẽ lập tức bò dậy đuổi theo.

Nhóm sói con nhìn Tiểu Phúc với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, ở trong mắt chúng, Tiểu Phúc với vẻ mặt không hề thay đổi đứng chắn trước mặt chúng đánh bay kẻ xấu thật sự quá tuyệt vời.

Tiểu Phúc với vẻ mặt không hề thay đổi thật ra đang âm thầm chảy nước mắt: Đau... đầu đau quá.

Lúc chúng nó thở hồng hộc chạy trốn trong tuyết, đằng sau lại có thêm hai con sói tang thi đang đuổi theo.

Điều này cũng có nghĩa là một con sói tuyết nữa đã chết.

Mà Tiểu Phúc cũng vô cùng khổ sở, nó chỉ có một cái đầu thôi, mà sói tang thi thì có tận ba con!

Ba con sói tang thi đã gần ngay trước mặt rồi, Tiểu Phúc gấp đến nỗi không biết phải làm sao, một con chó như nó có thể chạy thoát được, dù sao thì nó chạy rất nhanh, không ai có thể đuổi kịp nó, nhưng một đám sói con đằng sau nó đều sẽ bị ăn sạch sẽ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên, Tiểu Phúc dừng lại, đám sói con đang chạy với tốc độ cực nhanh không kịp phanh liền tông hết vào mông của Tiểu Phúc, đầu của Tiểu Phúc cắm hẳn vào trong tuyết.

“Ou ~”

Tiểu Phúc dừng lại đầu tiên, những sói con khác dù không biết tại sao, nhưng tất cả chúng đều đồng loạt dừng lại, chúng rúc vào nhau, làm ra vẻ mặt hung ác với những sói tang thi xung quanh.

Tiểu Phúc kéo cái đầu chó ra khỏi tuyết, lần này nó không bỏ chạy nữa mà nhìn những con sói tang thi với ánh mắt rất kỳ lạ.

Như là đắc ý, lại giống như xem thường, còn mang theo một chút ý chí chiến đấu.

Sói tang thi thật sự không phân biệt được ánh mắt phức tạp như vậy, nhưng chúng nó biết có thể ăn thịt được rồi.

Nhưng trước khi con sói tang thi này tiến tới cắn vào con sói con đầu tiên, Tiểu Phúc đã lao về phía trước, dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào cổ một con sói tang thi, lắc lắc đầu dùng sức xé rách.

Sói tang thi không ngờ tên nhóc này còn dám tấn công nó, nó tức giận muốn đánh trả, nhưng cơ thể của Tiểu Phúc nhỏ, nó lại còn bị cắn vào cổ, vị trí này làm nó nhất thời không thể cắn lại được.



Lúc một con sói tang thi khác chuẩn bị đi tới cắn Tiểu Phúc, thì nó nhanh chóng bỏ chạy, mà tốc độ của nó còn nhanh hơn sói tang thi, nó nôn vài cái trên nền tuyết, lại lập tức đánh về phía con sói tang thi khác.

Tiểu Phúc: Hôi quá, còn dơ nữa, ọe ~~

Đám sói con nhìn ba con sói tang thi đấu với một mình Tiểu Phúc, đôi mắt màu xanh lấp lánh như chứa đầy ngôi sao, quả thật là ngưỡng mộ đến tột đỉnh.

Tiểu Phúc không biết mình có thêm mấy tên đàn em cực kỳ trung thành, hoặc là những bé sói con hâm mộ, Tiểu Phúc dùng toàn bộ sức lực để chiến đấu, sức mạnh và lòng dũng cảm tuôn trào không ngừng.

Bởi vì nó biết, nó không còn một mình nữa.

Nó ngửi thấy mùi của chủ nhân rồi.

Mặc dù hình thể của nó không lớn bằng sói tang thi, hàm răng cũng không sắc bén bằng đối phương, sức mạnh càng không bằng, nhưng Tiểu Phúc vẫn cố gắng giữ chân ba con sói tang thi này, khiến chúng không có thời gian để làm tổn thương những sói con kia.

Một bên khác, một chiếc xe màu trắng bạc đang chạy hết tốc lực để tới nơi này, Lâm An cũng đã ngửi thấy được mùi của Tiểu Phúc, cậu hưng phấn dựa sát vào cửa sổ, lớn tiếng gọi tên Tiểu Phúc.

Con chó màu vàng nhạt rất nổi bật trên nền tuyết trắng, Thẩm Tu Trạch lướt tới thật nhanh, sau đó dừng xe ở cách đó không xa.

Xe vừa mới dừng lại thì Lâm An đã nhanh chóng chạy xuống dưới.

“Tiểu Phúc!”

Nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, Tiểu Phúc như được tiêm thêm máu gà, nó càng dũng cảm hơn, sủa một tiếng rồi lao về phía sói tang thi.

Lâm An vừa tới liền thấy được cảnh tượng này, dưới hình thể thật lớn của sói tang thi, Tiểu Phúc giống như một con chó vô cùng nhỏ bé, mà chú chó nhỏ này đang bị ba con sói tang thi cực lớn bắt nạt!

Trong một giây, trái tim của cậu như ngừng đập.

Mặc dù trái tim của cậu đã không còn đập nữa.

“Tiểu Phúc!”

Theo tiếng hét vội vàng lo lắng của Lâm An, ba con sói tang thi đang chuẩn bị tấn công, thì từ dưới chân của chúng bắt đầu kết băng, chúng vẫn giữ tư thế công kích, lớp băng nhanh chóng từ tứ chi lan ra khắp toàn thân, cuối cùng đem ba con sói tang thi biến thành một khối băng.

Tiểu Phúc dừng lại, may mà nó đã dừng, nếu không nó cắn vào khối băng này thì răng sẽ rụng hết.

Nhìn chủ nhân chạy về phía mình, Tiểu Phúc lập tức đổi hướng vui vẻ chạy vể phía chủ nhân.

“Gâu gâu!” Chủ nhân ~

Nó lao thẳng vào trong lòng của Lâm An, nó thu bớt lại sức lực, vô cùng nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trong lòng của Lâm An, cái đuôi vẫy vẫy như muốn bay lên, vui mừng đến nỗi không biết phải làm thế nào.

“Gâu gâu gâu gâu.”

Chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân ~

Tiểu Phúc thân thiết liếm liếm chủ nhân, cọ cọ chủ nhân, mà Lâm An cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Phúc cũng dung túng nó một lần, không có lập tức tránh né.

Sau khi Tiểu Phúc bình tĩnh lại từ trong cơn phấn khích, nó mới phát hiện trong ngực chủ nhân không chỉ có một mình nó, lúc Tiểu Phúc chạy về phía Lâm An, thì đám sói con kia cũng cùng chạy theo.

Lúc Tiểu Phúc híp mắt cọ cọ chủ nhân, thì chúng nó cũng đi theo cọ cọ, lúc Tiểu Phúc vui mừng liếm chủ nhân, thì chúng nó cũng cùng nhau liếm.

Sau khi nhận ra, Tiểu Phúc nhìn về phía đám sói con ở bên cạnh, thảo nào nó cứ cảm thấy không thở nổi, thì ra là do đám sói con này đang đè lên nó.

Đây là chủ nhân của nó!

Không được liếm! Không được cọ!

Vừa rồi Tiểu Phúc còn liều mạng bảo vệ những con sói con này, bây giờ lại dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn chúng, bỗng nhiên nó cảm thấy mấy con sói con này thật sự quá xấu xí.

Mau tránh ra, đây là chủ nhân của tao, tao là một con chó có chủ nhân, tụi bây không có chủ nhân hả, vì sao cứ cọ chủ nhân của tao!

Đám sói con: Cọ cọ cọ.

A a a a a. quả thật y chang tên Thẩm Tu Trạch đáng ghét kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau