Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 16: Quỷ gay

Trước Sau
Đêm đó sau khi tắt đèn, quỷ hồn Nguyễn Tiêu từ thi thể ngồi dậy.

"Tam Nương, đêm nay chị cùng em đi ra ngoài một chuyến đi."

Lý Tam Nương đang ở nỗ lực đọc sách —— là quyển《 3000 câu hỏi thường thức dành cho học sinh tiểu học 》mấy hôm trước Nguyễn Tiêu làm công xong mua về cho cô, cô muốn hiểu biết thường thức xã hội hiện đại này, thuận tiện biết thêm càng nhiều chữ.

Nghe được Nguyễn Tiêu nói, Lý Tam Nương vội vàng buông sách, đáp: "Dạ, Thành Hoàng gia."

Mạnh Vũ và Miêu Tiểu Hằng cũng đều quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Các em cũng muốn đi cùng à?" Thấy hai người gật đầu, cậu quyết đoán cự tuyệt, "Hai em gà yếu xìu không được, không có năng lực tự bảo vệ mình. Anh đi làm gặp một đồng nghiệp bị quỷ đi theo, có khả năng đánh nhau đó, Tam Nương có thể hỗ trợ."

Mạnh Vũ sắc mặt hậm hực, nhưng cũng không quá thất vọng. Dù sao cô cũng là vì bảo vệ Nhan Duệ mới tới, vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò thôi, hiện tại Nhan Duệ tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm, dù Nguyễn Tiêu thật sự để cô đi theo đi, cô cũng sẽ không đi.

Miêu Tiểu Hằng chính là thật thất vọng rồi —— tiểu quỷ cũng là trẻ con mà.

Bé hít hít mũi nói: "Thật không thể đi hở anh? Em cũng muốn giúp ca ca, muốn học đánh nhau!"

Nguyễn Tiêu thở dài nho nhỏ, qua sờ sờ đầu của bé: "Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của em là chăm chỉ học tập, chờ em học xong mấy thứ nên học rồi, lại dạy em đánh nhau. Bây giờ không phải không mang em theo, mà là còn chưa tới thời điểm, em là tay mới của Nguyễn ca mà, anh tạm thời không rảnh lo cho em."

Miêu Tiểu Hằng rốt cuộc vẫn là đứa bé ngoan, rất ỷ lại Tiểu Thành Hoàng đã nhận nuôi mình, liền nghe lời gật gật đầu, nói: "Dạ, ca ca, em sẽ chăm chỉ học tập với chị Mạnh Vũ."

Nguyễn Tiêu cười cười, quay đầu nhìn Mạnh Vũ nói: "Học muội*, chuyện trong ký túc xá đều giao cho em. Cả giáo dục Tiểu Hằng luôn đấy."

(*thật ra lỡ để học trưởng rồi mình để học muội học đệ luôn, ra tiếng việt nó cũng kì kì, ê đàn em)

Mạnh Vũ vội không ngừng mà đáp ứng.

·

Nơi Nguyễn Tiêu mang Lý Tam Nương đi đúng là câu lạc bộ cao cấp kia, Tôn Tử là nhân viên bãi đậu xe, mặc kệ có khách hay không đều phải đứng trông phía trước câu lạc bộ, hơn nữa hôm nay cậu ta trực đêm, phải tới sáng mới có thể về nhà.

Nhưng khi hai quỷ đi vào nơi này, Nguyễn Tiêu lại không nhìn thấy Tôn Tử, cậu nghĩ nghĩ, trực tiếp xuyên qua cửa lớn, tiến vào trong một căn nhà nhỏ bên cạnh. Nhà nhỏ này chia làm hai tầng, bên ngoài thông thường dùng để cho mấy đàn em hay nhân viên bãi đậu xe thay quần áo, nhưng bên trong còn có một phòng nhỏ ngăn cách, bên trong có một chiếc giường, chính là nơi để bọn họ có thể tìm cơ hội nghỉ ngơi.

Quả nhiên, Tôn Tử đang ngủ ngon lành trên cái giường nhỏ này.

Khách của cậu ta dự định muốn high đến sáng, cho nên cậu ta nhân cơ hội ngủ một lát, dưỡng dưỡng tinh thần, để tránh lúc khách bảo cậu ta lái xe sẽ xảy ra sự cố.

Con quỷ nam kia cũng còn ở, ý thức của hắn vẫn mang bộ dáng không quá tỉnh táo, đang đứng ở mép giường, si ngốc mà nhìn Tôn Tử.

Nguyễn Tiêu đưa mắt ra hiệu với Lý Tam Nương.

Lý Tam Nương hiểu ý, trên mặt quỷ trắng bệch toét ra một nụ cười âm trầm, tóc dài ướt dầm dề giống một con rắn vụt ra, nháy mắt bọc nam quỷ thành cái bánh chưng, đột nhiên kéo thẳng ra cửa.

—— động tác dứt khoát, không chút nào dây dưa dây cà.

Nguyễn Tiêu nhìn, cong cong khóe miệng.

Khá tốt, Tam Nương càng ngày càng ra sức.

·



Lý Tam Nương kéo nam quỷ đến hẻm nhỏ đen nhánh bên cạnh, Nguyễn Tiêu lấy ra Ấn Thành Hoàng, trừ tín ngưỡng ấn lên trán nam quỷ một chút.

Thần quang thẩm thấu vào đầu nam quỷ, đần độn trong mắt nam quỷ chậm rãi tản ra, ánh mắt dần dần trở nên thanh minh lên. Kế tiếp hắn như là nghĩ tới cái gì đó, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tiêu, chất vấn nói: "Các người là người nào?"

Nguyễn Tiêu chậm rì rì hỏi: "Tôi cũng muốn biết, anh là ai, đi theo Tôn Tử làm cái gì?"

Nghe được cái tên quen thuộc, nam quỷ lập tức trở nên cảnh giác lên.

"Các người biết Tôn Tử à?"

Lý Tam Nương gầm lên một tiếng: "Lớn mật! Thế mà dám bất kính với Thành Hoàng gia!" Tóc cô người nhanh chóng mấp máy trên người nam quỷ, gắt gao mà xoắn lấy cổ hắn, "Thành Hoàng gia, người này không biết điều, để Tam Nương giáo huấn hắn!"

Một lời không hợp là bạo lực liền…… Tác phong hành sự như vậy, thật ra Nguyễn Tiêu cũng rất khoái.

Nam quỷ còn chưa kịp phản ứng lại đây, cái loại mùi tanh nước sông sặc đến tận lỗ mũi, cái loại cảm giác cường đại đến khủng bố hít thở không thông này cũng đã làm hắn sinh ra một loại ảo giác phảng phất nư muốn chết thêm lần nữa! Tầm nhìn từng chút trở nên hắc ám, vô số sợi tóc tối đen bao vây tầng tầng, đâm vào tận hồn phách của hắn, hắn đột nhiên hiểu rõ, nếu mình còn không thành thật thì sẽ tán đi mất ——

Tiếng quát mắng sắc nhọn của Lý Tam Nương vang lên.

"Còn không mau nói ra!"

Nam quỷ: "Tôi là bạn trai của Tôn Tử."

Nguyễn Tiêu: "……"

Gì? Bạn trai? Gay?!

Lần đầu tiên nhìn thấy gay sống*, không đúng, gay chết, vẫn là không đúng, một sống một chết……

(*ý ẻm là gay ngoài đời thật, không phải qua phim ảnh hay báo chí…)

Ủa lạc đề.

Khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi giật: "Anh vẫn là nói mục đích anh đi theo Tôn Tử đi."

Nếu là quan hệ bạn gay nam nam, chẳng lẽ nam quỷ này là đã chết xong còn nghĩ đến đối tượng, cho nên đi theo theo bản năng? Quỷ chấp niệm sao, cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng mà nam quỷ lại đột nhiên táo bạo: "Cậu không phải Thành Hoàng gia sao? Cậu nhìn không ra là có quỷ yếu muốn làm hại cậu ấy sao? Ông đây trước đó chính là bị con quỷ kia đánh thành thiểu năng trí tuệ đó!"

Mày liễu của Lý Tam Nương dựng ngược: "Ngươi còn dám vô lễ như vậy——"

Nguyễn Tiêu nâng tay lên, ngăn lại Lý Tam Nương đang quát lớn, lại cẩn thận hỏi hắn: "Lời này của anh là có ý tứ gì? Bên cạnh Tôn Tử ngoại trừ anh ra, không có quỷ khác tồn tại."

Nam quỷ nhìn Lý Tam Nương mang một thân quỷ khí muốn bùng lên, mới nhớ tới hai người này hắn không thể trêu vào, miễn cưỡng giải thích: "Đó là bởi vì ông đây vẫn luôn đi theo Mọt Sách, con quỷ đó vừa đến gần là ông đây liền phản xạ có điều kiện làm con mẹ nó rồi, bằng không ông đây sẽ không thay đổi thành cái dáng của nợ này."

Nguyễn Tiêu bị phun thô tục đầy mặt, nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà mở miệng: "Anh thật sự là bạn trai của Tôn Tử à?"

Quỷ này cao to, nhưng tạo hình nhìn kiểu gì cũng giống một tên côn đồ —— cái loại tuổi mười bảy mười tám đầu nhuộm vàng khè tán loạn khắp đường phố ấy, không chỉ ngoại hình không khớp, cứ nói tuổi đi, quỷ này đã chết ít nhất mấy năm rồi, Tôn Tử cũng không giống như là cái loại gia súc yêu đương vị thành niên à nha.

Nam quỷ nghẹn họng, nín thở, nghẹn đến mặt xanh lè rồi, rốt cuộc thẹn quá thành giận mà nói: "Tương lai, được rồi chớ?!"



Nguyễn Tiêu: "Hình như không được." cậu thật đồng tình mà nhìn hắn, "Anh đã chết thẳng cẳng."

—— xuyên tim.

Nam quỷ khó chịu mà cào cào đầu tóc hơi dài đến lung tung rối loạn, mới buồn bực mà nói: "Ai bảo ông đây xui xẻo chứ? Vốn dĩ muốn chờ cậu ấy thi đại học xong tỏ tình, kết quả hôm cậu ấy thi đại học thì ông đây bị người ta đụng chết. Thủ bên cậu ấy mấy năm, thấy cậu ấy học hành rất giỏi, không biết tên khốn từ đâu ra đến hại cậu ấy, thật là con mẹ nó gặp quỷ!"

Nguyễn Tiêu nghĩ, còn không phải là "gặp quỷ" thiệt hay sao? Nhân sinh chính là bất ngờ lớn như vậy đó, làm người ta thổn thức —— như tôi nè, về nhà quét cái mộ thôi đã bị Ấn Thành Hoàng ăn vạ luôn, đến nay còn khổ muốn xỉu tăng ca để sống lại đây.

Nam quỷ có khả năng cũng là nghẹn lâu lắm rồi, một bên bực tức một bên xoay quanh, một bên xoay quanh một bên quỷ khí trên người tăng dần đều lên.

Nguyễn Tiêu nghe hắn nói chuyện cũ máu chó kia, thuận tiện tin gia hỏa này có khả năng thật là bị đánh thành thiểu năng trí tuệ —— xem đi, thần trí khôi phục mới một lát thôi, quỷ lực lại tăng lên rất nhanh, logic cũng còn rất rõ ràng.

·

Nam quỷ tên Trần Kim Long, tên rất thổ*, xuất thân cũng thổ… hào. Lão ba trong nhà lập nghiệp từ mỏ than, vẫn là cái loại nhà giàu mới nổi sau khi bộc phát thì trong nhà nuôi cám bã, bên ngoài vợ bé thành đàn. Mà nhà giàu mới nổi kia tư lúc mới bắt đầu phải nói từ một ngày Trần Kim Long sinh ra kia…… Ngày đó, ba hắn Trần Quốc Phú trúng vé số.

(*ý ở đây là phèn, nhà quê, nhưng tác giả chơi chữ nên mình giữ lại)

Trần Quốc Phú cũng có chút kiến thức, trung vé số sau lập tức tìm quan hệ nhận thầu một cái mỏ than, từ đây đi lên con đường làm giàu. Lúc ấy Trần Quốc Phú cảm thấy con ông ta thật sự là trời sinh tài vận, hô to một tiếng "Kim Long tử nhà tôi", lập tức lấy luôn cái tên ánh vàng lấp lánh, hơn nữa đối với người vợ như cục đất cũng vô cùng coi trọng. Nhưng sau đó Trần Quốc Phú càng ngày càng có tiền, ở bên ngoài bị gái đẹp các nơi làm mê mắt, dần dà đã rất ít về nhà, tiền thì cứ cho, nhưng cái khác thì không có.

Trần Kim Long từ nhỏ liền lớn lên trong vô số oán giận của mẹ, sau đó đương nhiên đến thời kỳ phản nghịch, đương nhiên mà lên cấp hai liền cố ý đi làm côn đồ, còn dựa vào người một mình một cõi thân thể bự con lấy xưng hô "Kim Long ca" trong đám côn đồ, đi ra ngoài đều trước hô sau ứng, đặc biệt có mặt mũi.

Tôn Tử thì sao, từ nhỏ đã lạc quan rộng rãi, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, thời đi nhà trẻ đã từng bị Trần Kim Long đại ca nhà trẻ coi là vợ yêu chuyên dụng của nhóc, chơi đóng vai gia đình, nhưng chờ mọi người trưởng đại hơn một chút rồi, hai người không học chung một tiểu học, chậm rãi cũng phai nhạt đi.

Khi đến cấp hai, có một tối Trần Kim Long uống say, trở về vừa lúc thấy Tôn Tử học xong tiết tự học buổi tối đi về nhà. Cái gọi là dưới đèn ngắm mỹ nhân, Tôn Tử dưới ánh đèn đường quả thực như là mạ một tầng ánh sáng, Trần Kim Long bỗng nhất kiến chung tình. Chỉ là gia hỏa Trần Kim Long này ngày thường lăn lộn với người ta ngang ngược thế nào, cũng biết làm gay không phải là chuyện tốt gì, có hơi quéo, ngược lại đem tinh lực dấn thân vào đến tranh bá vô hạn của giới lưu manh. Chỉ là vừa rảnh rỗi hắn liền nhịn không được nghĩ đến, nghĩ nghĩ rồi lại xìu.

Một năm hai năm vài năm qua đi, Trần Kim Long thành đại ca đường phố, Tôn Tử cũng sắp tốt nghiệp cấp ba, hắn vẫn là nhịn không được lén lút đi nhìn Tôn Tử, buổi tối theo đuôi Tôn Tử vừa học vừa làm, trốn tránh đưa người về nhà cũng không biết bao nhiêu lần, quên không được quên không được quên ~~ không ~~, cuối cùng hắn vỗ đùi, quyết định thổ lộ.

Lại sau đó hắn đã bị cuốn vào hai xe va chạm ở đầu đường, ngỏm.

Trần Kim Long cảm thấy chính mình đặc biệt oan uổng, con mẹ nó nếu là dùng binh khí đánh nhau, cầm đao cầm mã tấu thì hắn sợ ai? Cố tình là lái xe đụng, hắn có cơ bắp đầy mình cũng chống không được cái xe! Sau đó "tỉnh" lại, hắn phát hiện chính mình biến thành 'bay bay'. Hắn trở về nhìn ông ba tra, còn đang phong lưu khoái hoạt, nhìn mẹ, vốn dĩ biết tin hắn chết còn rất thương tâm, sau đó phát hiện ba hắn lại có thêm vợ nhỏ, lại làm ầm ĩ với ba tra.

…… Vậy đó, không có chỗ nào cần hắn đánh rắm, vẫn là tìm Mọt Sách đi thôi.

Nói tới đây, vẻ mặt Trần Kim Long khó chịu.

"Lần đó tôi thấy một tên bụng lủng lỗ chỗ nhìn chằm chằm Mọt Sách, muốn dọa mất linh hồn nhỏ bé của cậu ấy, chiếm thân xác cậu ấy, ông đây bèn đi lên đánh nhau với nó. Thằng đó còn rất lợi hại, bị ông đây đánh xong, lần sau quay lại bản lĩnh tăng lên, lần nữa thì lại tăng nữa. Sau rất nhiều, ông đây và hắn đánh đến lưỡng bại câu thương, cũng không biết sao nữa, hắn khôi phục mau hơn ông đây nhiều, đánh đánh riết mà quỷ khí ông đây chảy ra ào ào, đầu óc đã bị đánh ra tật xấu luôn. Sau đó hình như tên kia còn tới nữa, nhưng ông đây dù có thiểu năng trí tuệ, nên đánh nhau thì cũng đánh như thường! Đánh đánh miết thì ông đây cũng càng ngày càng yếu, nếu không phải hôm nay các người——" hắn không quá tình nguyện mà nói, "Cảm ơn nha."

Lịch sử phấn đấu lưu manh đoạn trước thì Nguyễn Tiêu coi như chuyện xưa nghe xong, nhưng khi nói đến có lệ quỷ đến hù dọa Tôn Tử, cậu lại cảm thấy có chút quen tai.

Lại một con quỷ muốn đoạt xá? Có điều cô hồn dã quỷ đều muốn chiếm thân xác của người sống để làm người, lệ quỷ chủ động ra tay cũng là bình thường. Đương nhiên, nếu ai muốn đoạt xá là có thể đoạt được, thế giới không phải lộn xộn đến nơi rồi ư? Cho nên đối với quỷ hồn mà nói, nếu không phải kẻ thù của mình thì đoạt xá không phải là chuyện dễ dàng. Cần phải hù dọa chủ nhân thân xác đến thần chí hoảng hốt, linh hồn rời xác mới có một ít khả năng đắc thủ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Nguyễn Tiêu vẫn là quyết định hỏi một câu: "Vậy con quỷ kia đến gần đây nhất là lúc nào?"

Trần Kim Long đào rỗng đầu óc hồi tưởng lại, không xác định mà nói: "Hình như cũng hơn một tuần không có tới rồi?"

Nguyễn Tiêu vừa nghe, nhăn mày lại.

Dựa theo cách nói của Mạnh Vũ, Nhan Duệ bị lệ quỷ theo dõi không sai biệt lắm là vào lúc ấy.

Liệu có khả năng…… là cùng một con quỷ hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau