Chương 14
Edit: Sakura Trang
Tiêu Diễn ngây ngẩn, vừa nãy Khổng Dư của hắn nói gì? Y thật hạnh phúc, Khổng Dư của hắn cảm thấy hạnh phúc, vậy tất cả đều đáng giá.
Nhìn tay Tiêu tứ gia treo ở trên bụng mình không bỏ, Mộ Sí không nhịn được trêu hắn “Tiêu Tứ gia vẫn chưa chịu đứng dậy sao? Ép tới bụng ta không thoải mái”
“Không thoải mái? Khó chịu chỗ nào, có cần kêu thái y hay không?” Nghe Mộ Sí nói không thoải mái Tiêu Diễn lập tức bắn người dậy.
“Không sao, ngủ một giấc sẽ tốt”
“Kia… Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta ở bên cạnh trông nom” Vừa nói vừa đỡ Mộ Sí nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho y.
Mộ Sí giữ vững đến bây giờ đã là cực hạn, chỉ chốc lát sau liền đã ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì Tiêu Diễn đã không có ở đây, Mộ Sí muốn ngồi dậy lấy chút nước uống, kết quả chân chưa chạm đất, liền bị Như Ý đi theo Trương thái y vội vàng ngăn lại “Vương phi nhanh nằm xuống, có cần gì bảo chúng nô tỳ là được, người cần gì phải tự mình xuống giường” vừa nói vừa đắp chăn cẩn thận cho y.
“Không cần cẩn thận như vậy, ta chỉ muốn uống nước thôi” Mộ Sí bất đắc dĩ nói.
“Hai người các ngươi đơn giản là hồ nháo, ngươi bây giờ vẫn không thể xuống giường, hài tử còn cần hay không? Nếu như không muốn lão phu có thể cho một chén thuốc đưa đi, đỡ cho bây giờ ngày ngày chạy loạn trong vương phủ” Trương thái y vô cùng tức giận, hai người này chuyện gì xảy ra, một không cẩn thận, một sơ ý lại khổ oa oa trong bụng.
“Cần… Ta cần nó, thật xin lỗi sau này ta sẽ cẩn thận” nghe đến hài tử, Mộ Sí khẩn trương nói. Sau đó ngoan ngoãn đưa cổ tay ra để cho Trương thái y bắt mạch.
“Hạ thân còn chảy máu sao?”
“Không… Không chảy” Mộ Sí thấy hắn hỏi thẳng thừng, Như Ý còn ở một bên, vì vậy có chút ngượng ngùng.
“Không cần xấu hổ, lão phu tuổi đã cao, loại chuyện này gặp nhiều, đừng giấu bệnh sợ thầy”
“Thật… Thật sự không chảy”
“Vậy thì tốt” Trương thái y yên tâm “Cởi áo ra ta xem bụng một chút, Như Ý đi sắc chén thuốc an thai” Biết da mặt Mộ Sí mỏng, nhưng bệnh vẫn phải xem, vì vậy suy nghĩ cái biện pháp để cho Như Ý rời đi.
Thấy Như Ý rời đi Mộ Sí yên tâm, chậm rãi cởi áo lộ ra bụng trắng nõn tròn tròn, tay của Trương thái y từ hai bên bụng chậm rãi tụ lại ở giữa, ấn nhẹ.
“Ách…”
Thấy Mộ Sí không thoải mái ông nhanh chóng kết thúc kiểm tra, đắp chăn cẩn thận cho y. Đối với Mộ Sí hắn hết sức đau lòng, chuyện mười năm trước hắn vẫn nhớ rõ, ban đầu cho dù hắn khuyên Thái hậu chuyện lấy máu chỉ là lời nói vô căn cứ như thế nào, Thái hậu vẫn cố ý phải làm, nhắc tới hắn còn cảm thấy áy náy thật sâu, thân là thái y đứng đầu lại không nghiên cứu ra phương thuốc chữa trị cho Tiêu Diễn, nếu không sao sẽ liên lụy Mộ Sí.
Nghĩ đến chuyện năm đó cũng không nỡ mắng y nữa “Thai nhi có chút nhỏ, chẳng qua mới năm tháng, ngày sau ngươi bồi bổ nhiều, vẫn còn kịp”
“Được… Cám ơn Trương thái y” đối với Trương thái y Mộ Sí vẫn có chút sợ hãi.
Tiêu Diễn trở lại vương phủ thì thấy Trương thái y đang xách hòm thuốc rời đi, kéo hắn lại hỏi một chút tình huống của Mộ Sí mới để ông rời đi.
Mới vừa bị xoa ấn bây giờ bụng có chút không thoải mái, Mộ Sí cau mày an ủi hài tử bị hoảng sợ. Tiêu Diễn vừa mới vào phòng liền thấy một màn như vậy, vội vàng đi tới bên người Mộ Sí, một tay giúp y xoa eo một tay giúp y xoa bụng “Tại sao hoạt bát như vậy “, cảm nhận được trong bụng không bình tĩnh, nội tâm âm thầm tính toán này sau khi đứa nhỏ ra đời sẽ giao cho mấy lão văn thần cổ hủ, hay là ném cho Hổ Kỵ Trấn Bắc Đại tướng quân đi trong quân lịch luyện đây…
“Hoạt bát là tốt mà, ngươi không phải thích nhất chơi đùa với hắn sao, lúc trước vì đuổi kịp lần đầu tiên thai động ngày ngày tựa đầu vào bụng ta, mỗi lần tựa phải một giờ” Mộ Sí cười nhạo nói.
“…” “Khổng Dư chỉ biết giễu cợt ta” Vừa nói vừa đè lên môi y, hôn cả người Mộ Sí xụi lơ mới chịu dừng tay, cách bàn tay của y vuốt ve huyết mạch của bọn họ…
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, tia nắng ấm áp phủ lên trên người hai người, gió nhẹ gió mang chút hương hoa mai thoang thoảng, hoa nở hoa tàn, mọi thứ thật yên tĩnh tốt đẹp…
Tiêu Diễn ngây ngẩn, vừa nãy Khổng Dư của hắn nói gì? Y thật hạnh phúc, Khổng Dư của hắn cảm thấy hạnh phúc, vậy tất cả đều đáng giá.
Nhìn tay Tiêu tứ gia treo ở trên bụng mình không bỏ, Mộ Sí không nhịn được trêu hắn “Tiêu Tứ gia vẫn chưa chịu đứng dậy sao? Ép tới bụng ta không thoải mái”
“Không thoải mái? Khó chịu chỗ nào, có cần kêu thái y hay không?” Nghe Mộ Sí nói không thoải mái Tiêu Diễn lập tức bắn người dậy.
“Không sao, ngủ một giấc sẽ tốt”
“Kia… Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi, ta ở bên cạnh trông nom” Vừa nói vừa đỡ Mộ Sí nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho y.
Mộ Sí giữ vững đến bây giờ đã là cực hạn, chỉ chốc lát sau liền đã ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì Tiêu Diễn đã không có ở đây, Mộ Sí muốn ngồi dậy lấy chút nước uống, kết quả chân chưa chạm đất, liền bị Như Ý đi theo Trương thái y vội vàng ngăn lại “Vương phi nhanh nằm xuống, có cần gì bảo chúng nô tỳ là được, người cần gì phải tự mình xuống giường” vừa nói vừa đắp chăn cẩn thận cho y.
“Không cần cẩn thận như vậy, ta chỉ muốn uống nước thôi” Mộ Sí bất đắc dĩ nói.
“Hai người các ngươi đơn giản là hồ nháo, ngươi bây giờ vẫn không thể xuống giường, hài tử còn cần hay không? Nếu như không muốn lão phu có thể cho một chén thuốc đưa đi, đỡ cho bây giờ ngày ngày chạy loạn trong vương phủ” Trương thái y vô cùng tức giận, hai người này chuyện gì xảy ra, một không cẩn thận, một sơ ý lại khổ oa oa trong bụng.
“Cần… Ta cần nó, thật xin lỗi sau này ta sẽ cẩn thận” nghe đến hài tử, Mộ Sí khẩn trương nói. Sau đó ngoan ngoãn đưa cổ tay ra để cho Trương thái y bắt mạch.
“Hạ thân còn chảy máu sao?”
“Không… Không chảy” Mộ Sí thấy hắn hỏi thẳng thừng, Như Ý còn ở một bên, vì vậy có chút ngượng ngùng.
“Không cần xấu hổ, lão phu tuổi đã cao, loại chuyện này gặp nhiều, đừng giấu bệnh sợ thầy”
“Thật… Thật sự không chảy”
“Vậy thì tốt” Trương thái y yên tâm “Cởi áo ra ta xem bụng một chút, Như Ý đi sắc chén thuốc an thai” Biết da mặt Mộ Sí mỏng, nhưng bệnh vẫn phải xem, vì vậy suy nghĩ cái biện pháp để cho Như Ý rời đi.
Thấy Như Ý rời đi Mộ Sí yên tâm, chậm rãi cởi áo lộ ra bụng trắng nõn tròn tròn, tay của Trương thái y từ hai bên bụng chậm rãi tụ lại ở giữa, ấn nhẹ.
“Ách…”
Thấy Mộ Sí không thoải mái ông nhanh chóng kết thúc kiểm tra, đắp chăn cẩn thận cho y. Đối với Mộ Sí hắn hết sức đau lòng, chuyện mười năm trước hắn vẫn nhớ rõ, ban đầu cho dù hắn khuyên Thái hậu chuyện lấy máu chỉ là lời nói vô căn cứ như thế nào, Thái hậu vẫn cố ý phải làm, nhắc tới hắn còn cảm thấy áy náy thật sâu, thân là thái y đứng đầu lại không nghiên cứu ra phương thuốc chữa trị cho Tiêu Diễn, nếu không sao sẽ liên lụy Mộ Sí.
Nghĩ đến chuyện năm đó cũng không nỡ mắng y nữa “Thai nhi có chút nhỏ, chẳng qua mới năm tháng, ngày sau ngươi bồi bổ nhiều, vẫn còn kịp”
“Được… Cám ơn Trương thái y” đối với Trương thái y Mộ Sí vẫn có chút sợ hãi.
Tiêu Diễn trở lại vương phủ thì thấy Trương thái y đang xách hòm thuốc rời đi, kéo hắn lại hỏi một chút tình huống của Mộ Sí mới để ông rời đi.
Mới vừa bị xoa ấn bây giờ bụng có chút không thoải mái, Mộ Sí cau mày an ủi hài tử bị hoảng sợ. Tiêu Diễn vừa mới vào phòng liền thấy một màn như vậy, vội vàng đi tới bên người Mộ Sí, một tay giúp y xoa eo một tay giúp y xoa bụng “Tại sao hoạt bát như vậy “, cảm nhận được trong bụng không bình tĩnh, nội tâm âm thầm tính toán này sau khi đứa nhỏ ra đời sẽ giao cho mấy lão văn thần cổ hủ, hay là ném cho Hổ Kỵ Trấn Bắc Đại tướng quân đi trong quân lịch luyện đây…
“Hoạt bát là tốt mà, ngươi không phải thích nhất chơi đùa với hắn sao, lúc trước vì đuổi kịp lần đầu tiên thai động ngày ngày tựa đầu vào bụng ta, mỗi lần tựa phải một giờ” Mộ Sí cười nhạo nói.
“…” “Khổng Dư chỉ biết giễu cợt ta” Vừa nói vừa đè lên môi y, hôn cả người Mộ Sí xụi lơ mới chịu dừng tay, cách bàn tay của y vuốt ve huyết mạch của bọn họ…
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, tia nắng ấm áp phủ lên trên người hai người, gió nhẹ gió mang chút hương hoa mai thoang thoảng, hoa nở hoa tàn, mọi thứ thật yên tĩnh tốt đẹp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất