Chương 32
Edit: Sakura Trang
Nến đã cháy hết, ánh sáng rạng đông tuy sáng ngời nhưng không chiếu sáng tràn đầy căn phòng tương tư.
Chờ đợi, ta hữu tình người lại vô tình
Tiêu Thức đỡ eo ngồi ở giường nhỏ, thân thể do ngồi lâu đến chết lặng, đặc biệt là sau lưng, như kim châm vậy, trọng lượng song thai không thể khinh thường, bụng cũng bởi vì chưa nghỉ ngơi đủ mà hơi đau âm ỉ.
Sau nửa đêm Tiêu Thức cứ ngồi yên như vậy, ánh trăng chiếu vào, mỗi lần gió lay động lá trúc, hiện ra chút động tĩnh, Tiêu Thức liền ưỡn bụng nhìn ra phía ngoài, lại thất vọng ngã người lên gối mềm, lặp đi lặp lại thẳng đến đau hông không chịu nổi.
Đang lúc tuyệt vọng, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Lạc Xi nhẹ chân nhẹ tay đi vào, thấy hắn đang ngồi thẳng giật mình lui về sau một bước, tức giận nói “Ngươi đợi một đêm sao?”
“Ừ…”
Vẻ mặt Lạc Xi càng đen hơn, xoay người muốn đi, lại bị Tiêu Thức một tay vịn bụng run rẩy kéo lại, hơi thở so với trên tay càng không yên “Lạc Xi, ta, chúng ta… Làm đi!” Trên mặt đỏ ửng một mảnh.
Tuy là không đành lòng, Lạc Xi vẫn hất hắn ra, nhìn hắn co người che chở bụng, nằm nghiêng càng khiến bụng lớn hơn, giống như mình dùng sức hơi mạnh, bụng phập phồng không ngừng, giữa chân mày Tiêu Thức thống khổ nhăn lại, gần như là trong nháy mắt, Lạc Xi lo âu định đưa tay ra đỡ, nhưng ngay sau đó lại buông tay xuống.
“Tiêu Thức, ta dường như không thích ngươi…”
Ta dường như, không thích ngươi, lời bình đạm rơi vào bên tai, tại sao truyền tới trái tim lại nóng bỏng như vậy, tràn ra khỏi mắt, nóng tới cằm…
Lạc Xi chắp tay sau lưng, đợi một hồi không nghe thấy tiếng động, muốn chắp tay rời đi, lại nghe được một tiếng thở hổn hển “Kia… Vậy ta phải làm sao a…”
Lạc Xi quay đầu, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, đỏ như vậy, đầu độc người như vậy, như vậy…
*
“Vô liêm sỉ, nghịch tử, Bạch Hạo ngươi đừng kéo ta, ta muốn đánh chết nghịch tử này!”
Lúc này Bạch Hạo đang nhấp nhẹ một hớp trà lá trúc đã nguội lạnh, trong bụng nghĩ: Ta vốn cũng không có kéo ngươi.
Chuyện đã nghiêm trọng đến trình độ ngay cả Bạch Hạo cũng không muốn kéo khuyên.
“Cha, thật xin lỗi”
“Đừng gọi ta là cha, ta không phải cha ngươi, ta không có loại nhi tử đối với thân sinh cốt nhục của mình cũng nhẫn tâm như vậy”
“Ta nói sao, tối hôm qua muộn vậy mà Thức nhi còn muốn xin ta thuốc an thai” Lạc Hi càng nói càng tức, cuộn ống tay áo lên, “Thì ra là sớm đoán được nghịch tử nhà ngươi sẽ làm hắn tức giận.”
Lạc Xi nghe hắn nhắc tới ngày hôm qua, trong lòng giống như vạn con côn trùng cắn xé, đau nhức nhưng đang cố níu lấy từng tia hy vọng nhìn về phía Bạch Hạo “Phụ thân, A Thức hắn…”
“Tự vào mà xem…”
Mùa đông lặng lẽ đến, chẳng qua là còn chưa có tuyết rơi, tất cả người trong Hồng Nguyệt giáo đều tập võ, một năm bốn mùa áo mỏng, nhiều thì chỉ thêm một cái áo khoác ngoài thôi, lửa than không cần, hôm nay bên trong phòng bị thiêu đến nóng bức, cuồn cuộn giống như lò nướng, người trên giường bọc chăn, chỉ lộ bụng ra, chung quanh rốn cắm ba cây ngân châm, đáy bụng đắp khăn ấm ngâm thuốc.
Núi nhỏ lên xuống theo hô hấp của Tiêu Thức, lần đầu tiên Lạc Xi nhìn thẳng vào bụng của Tiêu Thức như vậy, hài tử của bọn họ, đã lớn như vậy, trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không chắc bọn chúng sẽ vui vẻ lớn lên, là hài tử có phụ thân đau cha yêu.
Tối hôm qua suy nghĩ rất lâu, gần đến sân của Tiêu Thức còn không có nghĩ rõ ràng, chỉ muốn đi xem hắn, không nghĩ tới hắn chống bụng đợi mình một buổi tối, hắn như vậy là yêu sao? Hay là… Tại sao mọi thứ của bọn họ đều không đúng lúc như vậy.
Lúc này Bạch Hạo đi vào, đưa tay khoác lên trên vai của hắn, phụ tử hai người ít có lúc tâm sự như vậy “Xi nhi, ta không hy vọng con hối hận…”
Hối… Ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi không tiếng động, lúc đầu ta đã hưởng qua, đắng hơn hoàng liên, đó là kết cục ngươi nguyện dốc hết tất cả cũng muốn nghịch chuyển, ánh trăng vào tiệc, dẫn thường suy nghĩ sâu xa, trằn trọc trở mình, thiểu hữu miên ý
Lá để ca oanh lương thượng yến, từng tiếng bạn người u oán
“Hối hận? Cha, ta chẳng qua là không hy vọng hắn hối hận…”
“Hắn đã hối hận, lần trước hắn tỉnh lại đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, hắn đối với ngươi… có tình” Bạch Hạo nhìn đôi uyên ương khổ nạn này, “Gần mực thì đen” hồi nào không phải bệnh chung của những người có tình, ban đầu mình và Lạc Hi, làm sao không phải do ngu ngốc như vậy, mới bỏ lỡ nhau nhiều năm.
“Nhưng mà phụ thân, bây giờ con không biết, hắn đối với con… Là yêu nhiều một chút, hay là áy náy…” Con không hy vọng, không hy vọng hắn mang áy náy cùng con qua một đời, không hy vọng hắn ở trong đoạn tình cảm chờ đợi mười năm này của con thuộc về bên phải hèn mọn kia.
Bạch Hạo hiếm thấy cười ôn nhu một tiếng, vỗ đầu của Lạc Xi, “Đứa nhỏ ngốc, không nên suy nghĩ quá nhiều, người luôn khắp nơi cẩn thận như vậy, thành thân cân nhắc môn đăng hộ đối, có hài tử cân nhắc tài vận công danh của hắn, con không phải Thức nhi, con lại càng không thể nghĩ thay hắn, đưa ra quyết định thay hắn, bây giờ hắn như vậy, ý chính là muốn cùng con qua cả đời, con nhẫn tâm không cho phép hắn sao? Hay là… con đang sợ cái gì?”
Ta sợ? Đừng nói cánh tay, ta cả cái mạng đều có thể cho hắn, vậy kết quả ta đang sợ cái gì?
“Lạc Xi ca ca…”
Người đang nằm trong mộng nỉ non một câu, lại chìm vào trong mộng, không biết mình đã khuấy động một mặt hồ, ánh nến kéo dài, Bạch Hạo không biết lúc nào đã rút ngân châm trên bụng của Tiêu Thức ra, lặng lẽ rời đi.
“Ta đang sợ ngươi hối hận…” Lạc Xi kéo tay của người đang trong giấc mộng, ủ ấm cho tay người nọ, chân mày luôn nhíu chặt của Tiêu Thức cũng giãn ra.
“Ta không muốn nhìn tương lai ngươi như ở trong mộng mới tỉnh, chán ghét đoạn cảm tình từ ban đầu liền không hợp này.”
Lạc Xi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Tiêu Thức hồi lâu, thẳng đến mặt trời dâng lên thay thế ánh nến.
“Như vậy đi, chúng ta làm ước định, nếu tương lai ngươi không muốn cùng ta, ta liền ở một sáng sớm không mưa không gió rời đi, không để lại thư, không quay đầu, ta sẽ mang đi một hài tử, chúng ta lúc này không bao giờ gặp lại.”
Ngay tại lúc hai người móc ngoéo giống như hài đồng thì, tay lạnh như băng kia đột nhiên cầm ngược lại tay Lạc Xi, sức lực không lớn nhưng tràn đầy năng lượng, giọng yếu ớt khàn khàn vang lên bên tai “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội này…”
Nến đã cháy hết, ánh sáng rạng đông tuy sáng ngời nhưng không chiếu sáng tràn đầy căn phòng tương tư.
Chờ đợi, ta hữu tình người lại vô tình
Tiêu Thức đỡ eo ngồi ở giường nhỏ, thân thể do ngồi lâu đến chết lặng, đặc biệt là sau lưng, như kim châm vậy, trọng lượng song thai không thể khinh thường, bụng cũng bởi vì chưa nghỉ ngơi đủ mà hơi đau âm ỉ.
Sau nửa đêm Tiêu Thức cứ ngồi yên như vậy, ánh trăng chiếu vào, mỗi lần gió lay động lá trúc, hiện ra chút động tĩnh, Tiêu Thức liền ưỡn bụng nhìn ra phía ngoài, lại thất vọng ngã người lên gối mềm, lặp đi lặp lại thẳng đến đau hông không chịu nổi.
Đang lúc tuyệt vọng, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Lạc Xi nhẹ chân nhẹ tay đi vào, thấy hắn đang ngồi thẳng giật mình lui về sau một bước, tức giận nói “Ngươi đợi một đêm sao?”
“Ừ…”
Vẻ mặt Lạc Xi càng đen hơn, xoay người muốn đi, lại bị Tiêu Thức một tay vịn bụng run rẩy kéo lại, hơi thở so với trên tay càng không yên “Lạc Xi, ta, chúng ta… Làm đi!” Trên mặt đỏ ửng một mảnh.
Tuy là không đành lòng, Lạc Xi vẫn hất hắn ra, nhìn hắn co người che chở bụng, nằm nghiêng càng khiến bụng lớn hơn, giống như mình dùng sức hơi mạnh, bụng phập phồng không ngừng, giữa chân mày Tiêu Thức thống khổ nhăn lại, gần như là trong nháy mắt, Lạc Xi lo âu định đưa tay ra đỡ, nhưng ngay sau đó lại buông tay xuống.
“Tiêu Thức, ta dường như không thích ngươi…”
Ta dường như, không thích ngươi, lời bình đạm rơi vào bên tai, tại sao truyền tới trái tim lại nóng bỏng như vậy, tràn ra khỏi mắt, nóng tới cằm…
Lạc Xi chắp tay sau lưng, đợi một hồi không nghe thấy tiếng động, muốn chắp tay rời đi, lại nghe được một tiếng thở hổn hển “Kia… Vậy ta phải làm sao a…”
Lạc Xi quay đầu, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, đỏ như vậy, đầu độc người như vậy, như vậy…
*
“Vô liêm sỉ, nghịch tử, Bạch Hạo ngươi đừng kéo ta, ta muốn đánh chết nghịch tử này!”
Lúc này Bạch Hạo đang nhấp nhẹ một hớp trà lá trúc đã nguội lạnh, trong bụng nghĩ: Ta vốn cũng không có kéo ngươi.
Chuyện đã nghiêm trọng đến trình độ ngay cả Bạch Hạo cũng không muốn kéo khuyên.
“Cha, thật xin lỗi”
“Đừng gọi ta là cha, ta không phải cha ngươi, ta không có loại nhi tử đối với thân sinh cốt nhục của mình cũng nhẫn tâm như vậy”
“Ta nói sao, tối hôm qua muộn vậy mà Thức nhi còn muốn xin ta thuốc an thai” Lạc Hi càng nói càng tức, cuộn ống tay áo lên, “Thì ra là sớm đoán được nghịch tử nhà ngươi sẽ làm hắn tức giận.”
Lạc Xi nghe hắn nhắc tới ngày hôm qua, trong lòng giống như vạn con côn trùng cắn xé, đau nhức nhưng đang cố níu lấy từng tia hy vọng nhìn về phía Bạch Hạo “Phụ thân, A Thức hắn…”
“Tự vào mà xem…”
Mùa đông lặng lẽ đến, chẳng qua là còn chưa có tuyết rơi, tất cả người trong Hồng Nguyệt giáo đều tập võ, một năm bốn mùa áo mỏng, nhiều thì chỉ thêm một cái áo khoác ngoài thôi, lửa than không cần, hôm nay bên trong phòng bị thiêu đến nóng bức, cuồn cuộn giống như lò nướng, người trên giường bọc chăn, chỉ lộ bụng ra, chung quanh rốn cắm ba cây ngân châm, đáy bụng đắp khăn ấm ngâm thuốc.
Núi nhỏ lên xuống theo hô hấp của Tiêu Thức, lần đầu tiên Lạc Xi nhìn thẳng vào bụng của Tiêu Thức như vậy, hài tử của bọn họ, đã lớn như vậy, trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không chắc bọn chúng sẽ vui vẻ lớn lên, là hài tử có phụ thân đau cha yêu.
Tối hôm qua suy nghĩ rất lâu, gần đến sân của Tiêu Thức còn không có nghĩ rõ ràng, chỉ muốn đi xem hắn, không nghĩ tới hắn chống bụng đợi mình một buổi tối, hắn như vậy là yêu sao? Hay là… Tại sao mọi thứ của bọn họ đều không đúng lúc như vậy.
Lúc này Bạch Hạo đi vào, đưa tay khoác lên trên vai của hắn, phụ tử hai người ít có lúc tâm sự như vậy “Xi nhi, ta không hy vọng con hối hận…”
Hối… Ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi không tiếng động, lúc đầu ta đã hưởng qua, đắng hơn hoàng liên, đó là kết cục ngươi nguyện dốc hết tất cả cũng muốn nghịch chuyển, ánh trăng vào tiệc, dẫn thường suy nghĩ sâu xa, trằn trọc trở mình, thiểu hữu miên ý
Lá để ca oanh lương thượng yến, từng tiếng bạn người u oán
“Hối hận? Cha, ta chẳng qua là không hy vọng hắn hối hận…”
“Hắn đã hối hận, lần trước hắn tỉnh lại đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, hắn đối với ngươi… có tình” Bạch Hạo nhìn đôi uyên ương khổ nạn này, “Gần mực thì đen” hồi nào không phải bệnh chung của những người có tình, ban đầu mình và Lạc Hi, làm sao không phải do ngu ngốc như vậy, mới bỏ lỡ nhau nhiều năm.
“Nhưng mà phụ thân, bây giờ con không biết, hắn đối với con… Là yêu nhiều một chút, hay là áy náy…” Con không hy vọng, không hy vọng hắn mang áy náy cùng con qua một đời, không hy vọng hắn ở trong đoạn tình cảm chờ đợi mười năm này của con thuộc về bên phải hèn mọn kia.
Bạch Hạo hiếm thấy cười ôn nhu một tiếng, vỗ đầu của Lạc Xi, “Đứa nhỏ ngốc, không nên suy nghĩ quá nhiều, người luôn khắp nơi cẩn thận như vậy, thành thân cân nhắc môn đăng hộ đối, có hài tử cân nhắc tài vận công danh của hắn, con không phải Thức nhi, con lại càng không thể nghĩ thay hắn, đưa ra quyết định thay hắn, bây giờ hắn như vậy, ý chính là muốn cùng con qua cả đời, con nhẫn tâm không cho phép hắn sao? Hay là… con đang sợ cái gì?”
Ta sợ? Đừng nói cánh tay, ta cả cái mạng đều có thể cho hắn, vậy kết quả ta đang sợ cái gì?
“Lạc Xi ca ca…”
Người đang nằm trong mộng nỉ non một câu, lại chìm vào trong mộng, không biết mình đã khuấy động một mặt hồ, ánh nến kéo dài, Bạch Hạo không biết lúc nào đã rút ngân châm trên bụng của Tiêu Thức ra, lặng lẽ rời đi.
“Ta đang sợ ngươi hối hận…” Lạc Xi kéo tay của người đang trong giấc mộng, ủ ấm cho tay người nọ, chân mày luôn nhíu chặt của Tiêu Thức cũng giãn ra.
“Ta không muốn nhìn tương lai ngươi như ở trong mộng mới tỉnh, chán ghét đoạn cảm tình từ ban đầu liền không hợp này.”
Lạc Xi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Tiêu Thức hồi lâu, thẳng đến mặt trời dâng lên thay thế ánh nến.
“Như vậy đi, chúng ta làm ước định, nếu tương lai ngươi không muốn cùng ta, ta liền ở một sáng sớm không mưa không gió rời đi, không để lại thư, không quay đầu, ta sẽ mang đi một hài tử, chúng ta lúc này không bao giờ gặp lại.”
Ngay tại lúc hai người móc ngoéo giống như hài đồng thì, tay lạnh như băng kia đột nhiên cầm ngược lại tay Lạc Xi, sức lực không lớn nhưng tràn đầy năng lượng, giọng yếu ớt khàn khàn vang lên bên tai “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất