Chương 51: Người không mời mà tới
Quy củ trong thế gia nói nhiều cũng nhiều, nhưng để bàn luận một cách chính xác, Bạch Quả chỉ có thể nói qua loa, điều này thật sự vượt quá khả năng, cậu có học tập quy củ để gặp quý nhân trong cung, nhưng những quý tử quý nữ lúc đó lại không sử dụng nhưng lễ tiết rườm rà này.
Tôn Ấu Mính cùng Triệu Thanh Linh tất nhiên là không tin Bạch Quả, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn hỏi cho bằng được, hai người dù sao cũng là lần đầu tiên tới phủ tướng quân, cho dù ngứa mắt Vệ Lương Âm, cũng không được làm loạn lên.
Bốn người ở đình hóng gió ăn ăn uống uống, thân khoác áo lông chồn, trong tay còn ôm lò sưởi nóng hừng hực, thỉnh thoảng nhìn mặt hồ đã kết băng bị mành che lại, cây khô héo, lá rụng, rất thoải mái, dễ chịu.
"Hy vọng không bao giờ trở về biên quan nữa" Triệu Thanh Linh duỗi tay xốc lên mành che gió, dường như có một chút gió lạnh thổi vào, lại vội vàng thu hồi tay, nâng má nói, "Chỉ nhìn nơi nơi phồn hoa trong kinh, chi phí xa xỉ đắt đỏ, nam tử cũng nhiều người văn nhã biết lễ chi sĩ, hiện giờ ta chỉ muốn ăn vạ trong kinh, nếu nương phụ có thể chọn cho ta một phu quân tốt, vậy thì không thể tốt hơn."
Đều là song nhi ở độ tuổi kết hôn, cha mẹ trong nhà cũng bắt đầu thay bọn họ lựa chọn việc hôn nhân, đột nhiên khơi lên đề tài này, lời nói bất giác mang theo chút thẹn thùng cùng ẩn ẩn mong chờ.
Vệ Lương Âm hành xử khác người, chưa từng hiếm lạ cái người "Phu quân" của mình đang ở góc xó xỉnh nào, nhưng Tôn Ấu Mính cười cười, cúp hạt dưa, thình lình nói: "Lúc trước nghe nói hôn sự của Bạch công tử là được bệ hạ làm chủ, kết hôn với Tĩnh Vương điện hạ?"
Sắc mặt Bạch Quả ửng đỏ, mím môi, nhấp một ngụm nước trà: "Thánh Thượng long ân."
"Vậy...... Ngươi thấy bản thân Tĩnh Vương điện hạ như thế nào?" Tôn Ấu Mính cười, làm như lơ đãng nói, "Nói ra các ngươi cũng đừng chê cười ta, trước đó vài ngày nương phụ của ta cũng vừa đính hôn cho ta, chỉ nói với ta là cháu đích tôn của đại quan tam phẩm trong triều, học thức phẩm chất đều tốt...... Nhưng tới hôm nay ngoại trừ biết người đó họ gì, còn lại cái gì ta cũng không biết."
"Cháu đích tôn của đại quan tam phẩm." Triệu Thanh Linh không phải không hâm mộ nói, "Nhất định là người tốt."
"Tốt chỗ nào?" Tôn Ấu Mính như có như không mà nhìn Bạch Quả một cái, như là có chút ngượng ngùng mà thấp giọng nói, "Ta chỉ từ trong miệng nương phụ biết phẩm chất người đó tốt, nhưng mặt cũng chưa thấy qua bao giờ, không biết bộ dáng hắn ra sao, cao bao nhiêu, biết bao nhiêu câu hỏi ta muốn biết."
Triệu Thanh Linh nghĩ nghĩ loại tình huống này, không khỏi gật gật đầu nói: "...... Cũng đúng."
Tôn Ấu Mính thở dài: "Cho nên ta mới muốn hỏi Bạch công tử một chút, thanh danh ở trong kinh thành của Tĩnh Vương điện hạ kia không tốt, sau khi bị Thánh Thượng tứ hôn, trong lòng không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Bạch Quả ngẩn người, lắc đầu chầm chậm an ủi, "Tôn công tử có điều không biết, ngày đó Thánh Thượng tứ hôn, Tĩnh Vương điện hạ với ta đều ở đó...... Đại Tấn triều của chúng ta không giống với các triều đại trước có luật lệ hôn nhân hà khắc, giống như nhà ngươi sau khi đính hôn vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ an bài cho các ngươi gặp nhau hai ba lần để tìm hiểu lẫn nhau, ngươi đừng quá nóng vội."
Động tác Tôn Ấu Mính hơi khựng lại: "Bạch công tử hiểu lầm, Ấu Mính...... Không nóng lòng."
Mấy chuyện liên quan đến song nhi Vệ Lương Âm không hiểu, Triệu Thanh Linh càng ngốc nghếch hơn, tuy rằng Bạch Quả cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Về phần Tôn Ấu Mính, trong nhà làm chủ thay hắn kết thân với cháu đích tôn của đại quan tam phẩm, tuy nói còn không có điều kiện gì, trong lòng hắn cũng vui sướng lại vừa lòng, song nhi tuổi trẻ không nhịn được muốn khoe cho mọi người, lại nghe nói qua vài tin đồn của Tĩnh Vương ở kinh thành rằng phẩm tính không tốt, nhất thời liền nổi lên chút tâm tư so sánh.
Hắn nghĩ cho dù Bạch công tử có là quý tử trong kinh, đối tượng gả là con của quý tộc, nhưng không đối xử bản thân mình tốt, nên không tự chủ được nói những lời ngầm ý khoe khoang.
Nhưng Bạch Quả không phải những người đó, ở phương diện này tâm tư cậu không nhạy cảm, nên không nghe ra ý vị trong lời nói đó, ngược lại làm Tôn Ấu Mính bực mình một trận.
"Công tử, Triệu gia thiếu gia cùng Tôn gia thiếu gia hình như ở bên này." Một nha hoàn vén bức mành lên thông báo một tiếng, đầu kia Triệu Thanh Bình cùng Tôn Tuấn An đến gần, đứng ở ngoài mành ho nhẹ một tiếng nói, "Xin hỏi các vị công tử trong đình, có phiền không nếu hai người tại hạ vào nghỉ chân một chút?"
Triệu Thanh Linh cùng Tôn Ấu Mính lần lượt là em ruột của hai người ngoài kia, tất nhiên không cần tránh hiềm nghi, Vệ Lương Âm cùng này hai người này ngày thường toàn xưng huynh gọi đệ, càng không cần phải nói, vì thế ba người đồng thời nhìn về phía Bạch Quả, ánh mắt sáng quắc.
Bạch Quả chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Vậy..... Hai vị thiếu gia tiến vào ngồi đi."
Vừa nói xong, nha hoàn xốc mành che gió lên cũng không che lại, cung kính mời hai người Triệu Thanh Bình vào, lại dọn hai chiếc ghế đá, đặt ở chỗ gió lùa, thỉnh bọn họ ngồi xuống.
Triệu Thanh Bình run một cái, đôi tay khoanh trước ngực nói: "Hôm nay lạnh lắm, sao không thả mành che xuống cho ấm?"
"Ngươi là nam nhân bên ngoài, công tử người ta cho phép ngươi vô ngồi là tốt lắm rồi, còn lắm chuyện đủ điều." Tôn Tuấn An tự mình hiểu lấy, mông ngồi trên ghế đá vững như Thái Sơn, giống như gió không thổi đến hắn, "Tại hạ là Tôn Tuấn An, đây là Triệu Thanh Bình, lúc nãy ở phòng khách có đối mặt với Bạch công tử, còn chưa hỏi thăm đàng hoàng."
Bạch Quả nói không sao.
Vệ Lương Âm bị ngữ khí hào hoa phong nhã của Tôn Tuấn An làm cho ghê tởm, y cũng không biết hai huynh đê này sau khi vào kinh đã học tật xấu gì, bây giờ nhìn chẳng thuận mắt chút nào, liền cười nhạo nói: "Từ trước đến nay ngươi là tên gà mờ không biết đọc sách, làm sao mà mới vừa vào kinh lại ra vẻ ta đây như mấy tên thư sinh hủ lậu nghèo kiết đó thế, thật hay giả vậy?"
Không biết từ đâu Tôn Tuấn An biến ra một cái quạt xếp, tỏ vẻ nho nhã quạt hai cái, cố ý ghê tởm Vệ Lương Âm: "Làm sao, ngươi thấy ta học không tốt à?"
"Trông mèo vẽ hổ* thôi." Vệ Lương Âm trợn trắng mắt.
*: Là một thành ngữ của TQ, ý chỉ rập khuôn không có sự sáng tạo
Tôn Tuấn An khép lại quạt xếp, kinh ngạc nói: "Ôi trời ơi, Vệ công tử của chúng ta thế mà biết nói thành ngữ luôn đó."
"Cút cút cút." Vệ Lương Âm không thích cùng hắn ba hoa, nhìn Triệu Thanh Bình đang duỗi tay lột quýt, lại hỏi, "Các ngươi không ở phòng khách cùng với phụ thân ta, chạy ra chỗ chúng ta là cái gì, không biết là song nhi bọn ta cũng có chuyện riêng tư muốn nói à?"
"Thôi đi, ngươi vừa thấy bọn Thanh Linh đã đau đầu, bày đặt chuyện riêng tư, ngươi mở to mắt lừa ai đó?" Triệu Thanh Bình cười nhạo một tiếng, nuốt quả quýt, tùy tiện nói, "Còn không phải là sợ ngươi xúc động đánh hai đệ đệ bảo bối của ta sao, Thanh Linh cùng Ấu Mính khó lắm mới được ra cửa, lỡ bị cái gì, nương phụ ở nhà của bọn ta không lột da bọn ta à?"
Vệ Lương Âm cười lạnh hai tiếng: "Ngươi yên tâm, ta cũng không phải loại người thích ăn hiếp song nhi nhà người ta, nhưng mà giờ thấy ngươi ngứa mắt quá, cho ta đánh hai phát được không?"
Triệu Thanh Bình không chút suy nghĩ liền nói: "Không được, ta không đồng ý." Hắn mới không thèm thừa nhận võ nghệ của mình còn không bằng một song nhi.
Tôn Tuấn An chen vào nói: "Các ngươi ngưng hộ ta cái, tốt xấu gì cũng phải cho chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay một chút mặt mũi đi."
Vệ Lương Âm hừ lạnh, đút một quả nhãn đã lột cho Bạch Quả, vén mí mắt nói: "Tôn Tuấn An ngươi cũng đừng kéo đệ đệ nhà ta cãi cọ, không đánh hắn cũng được, ngươi cũng thành thật nói đi, hai người các ngươi tại sao không ngốc ở tiền viện, ra đây làm chi?"
Tôn Tuấn An nhìn Bạch Quả một cái, muốn nói lại thôi.
Bạch Quả: "......?"
Vệ Lương Âm không kiên nhẫn: "Ngươi sao giồng y chang đệ đệ của ngươi vậy, ấp a ấp úng như đàn bà, muốn nói thì nói mau đi, không nói thì nín!"
Tôn Ấu Mính vô tội trúng đạn: "......" Ê sai à nha, ta nói chuyện như thế nào?
"Vì có khách quý tới cửa, ta cùng với Thanh Bình ngốc tại phòng khách cũng không thích hợp, nên bị phụ thân đuổi ra ngoài." Tôn Tuấn An sờ sờ mũi, rất là vô tội nói, "Vị khách quý kia cũng không xa lạ gì với các ngươi, đó là vị hôn phu của Bạch công tử, Tĩnh Vương điện hạ."
"Tĩnh Vương làm sao lại...... Tới?" Vệ Lương Âm vừa nghe, thiếu chút nữa nói hớ, định nói phụ thân của mình căn bản không có gửi thiệp mời, đối phương làm sao mà không mời lại đến. Nhưng cũng may mắn không đem lời đó nói ra, bằng không để biểu đệ nhà mình nghe thấy được, lại không tốt.
Bất ngờ trước chuyến thăm đột ngột của Tĩnh Vương, Vệ Lương Âm càng cảm thấy tâm tư người này không tốt, âm thầm nghĩ đến chuyện đối phương thấy Quả Quả có phụ thân mình chống lưng, liền giống như mấy người nịnh nọt, muốn mượn cơ hội này làm biểu đệ vui vẻ, đồng thời thu phủ tướng quân vào túi.
Cũng không thể trách Vệ Lương Âm nghĩ nhiều, có vết xe đổ của mẹ đẻ Bạch Quả, bọn họ thật sự sợ hãi.
Mà cùng lúc đó ở phòng khách, Sắc mặt Vệ Tây Châu lãnh đạm đánh giá Tạ Lâm, trong lòng cũng suy nghĩ y chang Vệ Lương Âm.
Nhưng mà điều ông càng lo là, Tạ Lâm là người vô tâm vô phế, giả nhân giả nghĩa lại nhiều tâm kế, so với Xương Bình Bá Bạch Mạnh Xuân tham lam cực điểm, người này càng sâu không lường được, và điều đó càng khiến tương lai sau này của Bạch Quả càng thêm gian nan.
Tôn Ấu Mính cùng Triệu Thanh Linh tất nhiên là không tin Bạch Quả, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn hỏi cho bằng được, hai người dù sao cũng là lần đầu tiên tới phủ tướng quân, cho dù ngứa mắt Vệ Lương Âm, cũng không được làm loạn lên.
Bốn người ở đình hóng gió ăn ăn uống uống, thân khoác áo lông chồn, trong tay còn ôm lò sưởi nóng hừng hực, thỉnh thoảng nhìn mặt hồ đã kết băng bị mành che lại, cây khô héo, lá rụng, rất thoải mái, dễ chịu.
"Hy vọng không bao giờ trở về biên quan nữa" Triệu Thanh Linh duỗi tay xốc lên mành che gió, dường như có một chút gió lạnh thổi vào, lại vội vàng thu hồi tay, nâng má nói, "Chỉ nhìn nơi nơi phồn hoa trong kinh, chi phí xa xỉ đắt đỏ, nam tử cũng nhiều người văn nhã biết lễ chi sĩ, hiện giờ ta chỉ muốn ăn vạ trong kinh, nếu nương phụ có thể chọn cho ta một phu quân tốt, vậy thì không thể tốt hơn."
Đều là song nhi ở độ tuổi kết hôn, cha mẹ trong nhà cũng bắt đầu thay bọn họ lựa chọn việc hôn nhân, đột nhiên khơi lên đề tài này, lời nói bất giác mang theo chút thẹn thùng cùng ẩn ẩn mong chờ.
Vệ Lương Âm hành xử khác người, chưa từng hiếm lạ cái người "Phu quân" của mình đang ở góc xó xỉnh nào, nhưng Tôn Ấu Mính cười cười, cúp hạt dưa, thình lình nói: "Lúc trước nghe nói hôn sự của Bạch công tử là được bệ hạ làm chủ, kết hôn với Tĩnh Vương điện hạ?"
Sắc mặt Bạch Quả ửng đỏ, mím môi, nhấp một ngụm nước trà: "Thánh Thượng long ân."
"Vậy...... Ngươi thấy bản thân Tĩnh Vương điện hạ như thế nào?" Tôn Ấu Mính cười, làm như lơ đãng nói, "Nói ra các ngươi cũng đừng chê cười ta, trước đó vài ngày nương phụ của ta cũng vừa đính hôn cho ta, chỉ nói với ta là cháu đích tôn của đại quan tam phẩm trong triều, học thức phẩm chất đều tốt...... Nhưng tới hôm nay ngoại trừ biết người đó họ gì, còn lại cái gì ta cũng không biết."
"Cháu đích tôn của đại quan tam phẩm." Triệu Thanh Linh không phải không hâm mộ nói, "Nhất định là người tốt."
"Tốt chỗ nào?" Tôn Ấu Mính như có như không mà nhìn Bạch Quả một cái, như là có chút ngượng ngùng mà thấp giọng nói, "Ta chỉ từ trong miệng nương phụ biết phẩm chất người đó tốt, nhưng mặt cũng chưa thấy qua bao giờ, không biết bộ dáng hắn ra sao, cao bao nhiêu, biết bao nhiêu câu hỏi ta muốn biết."
Triệu Thanh Linh nghĩ nghĩ loại tình huống này, không khỏi gật gật đầu nói: "...... Cũng đúng."
Tôn Ấu Mính thở dài: "Cho nên ta mới muốn hỏi Bạch công tử một chút, thanh danh ở trong kinh thành của Tĩnh Vương điện hạ kia không tốt, sau khi bị Thánh Thượng tứ hôn, trong lòng không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Bạch Quả ngẩn người, lắc đầu chầm chậm an ủi, "Tôn công tử có điều không biết, ngày đó Thánh Thượng tứ hôn, Tĩnh Vương điện hạ với ta đều ở đó...... Đại Tấn triều của chúng ta không giống với các triều đại trước có luật lệ hôn nhân hà khắc, giống như nhà ngươi sau khi đính hôn vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ an bài cho các ngươi gặp nhau hai ba lần để tìm hiểu lẫn nhau, ngươi đừng quá nóng vội."
Động tác Tôn Ấu Mính hơi khựng lại: "Bạch công tử hiểu lầm, Ấu Mính...... Không nóng lòng."
Mấy chuyện liên quan đến song nhi Vệ Lương Âm không hiểu, Triệu Thanh Linh càng ngốc nghếch hơn, tuy rằng Bạch Quả cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Về phần Tôn Ấu Mính, trong nhà làm chủ thay hắn kết thân với cháu đích tôn của đại quan tam phẩm, tuy nói còn không có điều kiện gì, trong lòng hắn cũng vui sướng lại vừa lòng, song nhi tuổi trẻ không nhịn được muốn khoe cho mọi người, lại nghe nói qua vài tin đồn của Tĩnh Vương ở kinh thành rằng phẩm tính không tốt, nhất thời liền nổi lên chút tâm tư so sánh.
Hắn nghĩ cho dù Bạch công tử có là quý tử trong kinh, đối tượng gả là con của quý tộc, nhưng không đối xử bản thân mình tốt, nên không tự chủ được nói những lời ngầm ý khoe khoang.
Nhưng Bạch Quả không phải những người đó, ở phương diện này tâm tư cậu không nhạy cảm, nên không nghe ra ý vị trong lời nói đó, ngược lại làm Tôn Ấu Mính bực mình một trận.
"Công tử, Triệu gia thiếu gia cùng Tôn gia thiếu gia hình như ở bên này." Một nha hoàn vén bức mành lên thông báo một tiếng, đầu kia Triệu Thanh Bình cùng Tôn Tuấn An đến gần, đứng ở ngoài mành ho nhẹ một tiếng nói, "Xin hỏi các vị công tử trong đình, có phiền không nếu hai người tại hạ vào nghỉ chân một chút?"
Triệu Thanh Linh cùng Tôn Ấu Mính lần lượt là em ruột của hai người ngoài kia, tất nhiên không cần tránh hiềm nghi, Vệ Lương Âm cùng này hai người này ngày thường toàn xưng huynh gọi đệ, càng không cần phải nói, vì thế ba người đồng thời nhìn về phía Bạch Quả, ánh mắt sáng quắc.
Bạch Quả chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Vậy..... Hai vị thiếu gia tiến vào ngồi đi."
Vừa nói xong, nha hoàn xốc mành che gió lên cũng không che lại, cung kính mời hai người Triệu Thanh Bình vào, lại dọn hai chiếc ghế đá, đặt ở chỗ gió lùa, thỉnh bọn họ ngồi xuống.
Triệu Thanh Bình run một cái, đôi tay khoanh trước ngực nói: "Hôm nay lạnh lắm, sao không thả mành che xuống cho ấm?"
"Ngươi là nam nhân bên ngoài, công tử người ta cho phép ngươi vô ngồi là tốt lắm rồi, còn lắm chuyện đủ điều." Tôn Tuấn An tự mình hiểu lấy, mông ngồi trên ghế đá vững như Thái Sơn, giống như gió không thổi đến hắn, "Tại hạ là Tôn Tuấn An, đây là Triệu Thanh Bình, lúc nãy ở phòng khách có đối mặt với Bạch công tử, còn chưa hỏi thăm đàng hoàng."
Bạch Quả nói không sao.
Vệ Lương Âm bị ngữ khí hào hoa phong nhã của Tôn Tuấn An làm cho ghê tởm, y cũng không biết hai huynh đê này sau khi vào kinh đã học tật xấu gì, bây giờ nhìn chẳng thuận mắt chút nào, liền cười nhạo nói: "Từ trước đến nay ngươi là tên gà mờ không biết đọc sách, làm sao mà mới vừa vào kinh lại ra vẻ ta đây như mấy tên thư sinh hủ lậu nghèo kiết đó thế, thật hay giả vậy?"
Không biết từ đâu Tôn Tuấn An biến ra một cái quạt xếp, tỏ vẻ nho nhã quạt hai cái, cố ý ghê tởm Vệ Lương Âm: "Làm sao, ngươi thấy ta học không tốt à?"
"Trông mèo vẽ hổ* thôi." Vệ Lương Âm trợn trắng mắt.
*: Là một thành ngữ của TQ, ý chỉ rập khuôn không có sự sáng tạo
Tôn Tuấn An khép lại quạt xếp, kinh ngạc nói: "Ôi trời ơi, Vệ công tử của chúng ta thế mà biết nói thành ngữ luôn đó."
"Cút cút cút." Vệ Lương Âm không thích cùng hắn ba hoa, nhìn Triệu Thanh Bình đang duỗi tay lột quýt, lại hỏi, "Các ngươi không ở phòng khách cùng với phụ thân ta, chạy ra chỗ chúng ta là cái gì, không biết là song nhi bọn ta cũng có chuyện riêng tư muốn nói à?"
"Thôi đi, ngươi vừa thấy bọn Thanh Linh đã đau đầu, bày đặt chuyện riêng tư, ngươi mở to mắt lừa ai đó?" Triệu Thanh Bình cười nhạo một tiếng, nuốt quả quýt, tùy tiện nói, "Còn không phải là sợ ngươi xúc động đánh hai đệ đệ bảo bối của ta sao, Thanh Linh cùng Ấu Mính khó lắm mới được ra cửa, lỡ bị cái gì, nương phụ ở nhà của bọn ta không lột da bọn ta à?"
Vệ Lương Âm cười lạnh hai tiếng: "Ngươi yên tâm, ta cũng không phải loại người thích ăn hiếp song nhi nhà người ta, nhưng mà giờ thấy ngươi ngứa mắt quá, cho ta đánh hai phát được không?"
Triệu Thanh Bình không chút suy nghĩ liền nói: "Không được, ta không đồng ý." Hắn mới không thèm thừa nhận võ nghệ của mình còn không bằng một song nhi.
Tôn Tuấn An chen vào nói: "Các ngươi ngưng hộ ta cái, tốt xấu gì cũng phải cho chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay một chút mặt mũi đi."
Vệ Lương Âm hừ lạnh, đút một quả nhãn đã lột cho Bạch Quả, vén mí mắt nói: "Tôn Tuấn An ngươi cũng đừng kéo đệ đệ nhà ta cãi cọ, không đánh hắn cũng được, ngươi cũng thành thật nói đi, hai người các ngươi tại sao không ngốc ở tiền viện, ra đây làm chi?"
Tôn Tuấn An nhìn Bạch Quả một cái, muốn nói lại thôi.
Bạch Quả: "......?"
Vệ Lương Âm không kiên nhẫn: "Ngươi sao giồng y chang đệ đệ của ngươi vậy, ấp a ấp úng như đàn bà, muốn nói thì nói mau đi, không nói thì nín!"
Tôn Ấu Mính vô tội trúng đạn: "......" Ê sai à nha, ta nói chuyện như thế nào?
"Vì có khách quý tới cửa, ta cùng với Thanh Bình ngốc tại phòng khách cũng không thích hợp, nên bị phụ thân đuổi ra ngoài." Tôn Tuấn An sờ sờ mũi, rất là vô tội nói, "Vị khách quý kia cũng không xa lạ gì với các ngươi, đó là vị hôn phu của Bạch công tử, Tĩnh Vương điện hạ."
"Tĩnh Vương làm sao lại...... Tới?" Vệ Lương Âm vừa nghe, thiếu chút nữa nói hớ, định nói phụ thân của mình căn bản không có gửi thiệp mời, đối phương làm sao mà không mời lại đến. Nhưng cũng may mắn không đem lời đó nói ra, bằng không để biểu đệ nhà mình nghe thấy được, lại không tốt.
Bất ngờ trước chuyến thăm đột ngột của Tĩnh Vương, Vệ Lương Âm càng cảm thấy tâm tư người này không tốt, âm thầm nghĩ đến chuyện đối phương thấy Quả Quả có phụ thân mình chống lưng, liền giống như mấy người nịnh nọt, muốn mượn cơ hội này làm biểu đệ vui vẻ, đồng thời thu phủ tướng quân vào túi.
Cũng không thể trách Vệ Lương Âm nghĩ nhiều, có vết xe đổ của mẹ đẻ Bạch Quả, bọn họ thật sự sợ hãi.
Mà cùng lúc đó ở phòng khách, Sắc mặt Vệ Tây Châu lãnh đạm đánh giá Tạ Lâm, trong lòng cũng suy nghĩ y chang Vệ Lương Âm.
Nhưng mà điều ông càng lo là, Tạ Lâm là người vô tâm vô phế, giả nhân giả nghĩa lại nhiều tâm kế, so với Xương Bình Bá Bạch Mạnh Xuân tham lam cực điểm, người này càng sâu không lường được, và điều đó càng khiến tương lai sau này của Bạch Quả càng thêm gian nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất