Chương 12
Tiểu thiếu gia không theo dõi kết quả cuối cùng của vũ yến, dù sao cũng chẳng có ai nhìn đẹp như A Lan năm đó nên y liền mất hết hứng thú.
Nhưng lúc định đi, A Lan lại giật giật tay áo y, lén lén lút lút dúi cho một bọc đồ, nháy mắt ra hiệu rồi thì thầm mấy câu với tiểu thiếu gia.
Khuôn mặt bé nhỏ của tiểu thiếu gia đỏ bừng, đem thứ đồ kia nhét vào trong túi càn khôn, lúc này mới nắm tay Ma thần rời khỏi đó.
“Nếu, nếu tỷ không hạnh phúc…” Trước khi chia tay, tiểu thiếu gia nhìn A Lan, nghiêm túc hứa hẹn “Tỷ cầm lệnh bài của ta thì sẽ luôn có người che chở tỷ.”
Dù cho khi đó y đã không còn trên đời này nữa.
A Lan ngẩn người.
Sau đó nàng lập tức nở nụ cười: “Được”
Tuy nàng biết mình sẽ không dùng đến. Nhưng quân tử trọng lời hứa, có được một câu này của tiểu thiếu gia, nàng vô cùng cao hứng.
—
Bởi vì hôm nay là vũ yến, đường phố phụ cận cũng náo nhiệt không ngừng. Những sạp hàng nhỏ và mấy người bán hàng rong chen chúc hai bên đường đi, đèn đuốc sáng choang, cảnh tượng sôi nổi như ban ngày.
Rất nhiều thục nữ khuê các cũng lặng lẽ theo người nhà đi tản bộ, mang mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ánh nước, tò mò nhìn hội hoa đăng và son phấn xung quanh, cầm một bát trái cây ngâm đường, nhấm nháp từng chút một.
Ma thần cũng mua cho tiểu thiếu gia một cây trâm gỗ chạm khắc hình con hồ ly đang tự cắn đuôi của mình, chưa nói đến việc có tinh xảo hay không, chỉ là nó có mấy phần hoang dã.
Tiểu thiếu gia ở một bên thầm nghĩ: Mắt ngươi nhìn thấy chỗ nào trên cây trâm này đẹp vậy?Một bên lại ngoan ngoãn để Ma thần cài lên cho mình, trên mái tóc đen nhánh như thác nước lộ ra một con tiểu hồ ly đang tự cắn đuôi. Ma thần nhìn nhìn một chút, cảm thấy cực kì hợp.
Bước ngang qua một sạp hàng bán tô lạc (*), tiểu thiếu gia bèn chơi xấu nói mình đi không nổi nữa rồi ngồi xuống gọi hai bát. Người bán tô lạc chính là một lão nhân gia vô cùng hiền lành, vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia đã tưởng nhầm y là nữ nhi nhà ai, dứt khoát khen y xinh đẹp. Lúc phát hiện mình vừa hiểu nhầm thì cười cười.
(*Tô lạc: món ăn được chế biến từ sữa. Tương tự với sữa chua)
“Đều do tiểu công tử quá ưa nhìn, ta chưa từng thấy nam hài nào có dung mạo mỹ lệ như ngài đây đâu.”
Khuôn mặt tiểu thiếu gia đỏ bừng bừng, trốn sau cái bát. Ma thần gật đầu, cảm thấy lời ông lão nói rất đúng, bắn vào giỏ đựng tiền của ông một viên trân châu nhỏ để bày tỏ chí lớn gặp nhau.
Tiểu thiếu gia vốn dĩ muốn vừa ăn vừa trò chuyện với Ma thần nhưng đột nhiên lại bắt gặp một bóng người trông rất giống A Lan ở trong đám đông.
Y rướn cổ, thấy đúng là A Lan thật. Nàng cũng đang mang mạng che mặt, trên đầu không hề được cài ngọc bích, một thân diễm sắc đã được thu liễm đi rất nhiều.
Y vừa định gọi A Lan lại đây cùng ăn thì chợt nhận ra bên cạnh nàng còn có một thanh niên anh tuấn cao ngất, mặc một bộ y phục đen tuyền, khuôn mặt tuy vô cùng thanh tú nhưng thoạt nhìn trông rất khó đối phó.
Tiểu thiếu gia nhất thời nổi tính hóng chuyện, ngồi tại chỗ đá Ma thần một cái “Ngươi xem, liệu đây có phải vị đã chuộc thân cho A Lan không nhỉ?”
Ma thần vội vã liếc mắt một cái, sau đó liền nhếch khóe miệng.
“Người bên cạnh nàng là nữ nhân.”
“Ngươi nói bậy cái gì…” Tiểu thiếu gia không tin, nhưng mà khi y quay lại nhìn thêm lần nữa cũng đúng lúc A Lan và thanh niên kia đi đến dưới đèn. Tiểu thiếu gia lập tức thấy rõ khuôn mặt “nam nhân” ấy.
Còn là một gương mặt cực kì quen thuộc.
“Trời đất! Đây không phải, không phải là tam công chúa điện hạ sao?” Tiểu thiếu gia sợ ngây cả người.
“A Lan siêu thật, vừa ra tay đã bắt trúng người của hoàng tộc.” Tiểu thiếu gia lẩm bẩm nói.
Chẳng trách A Lan bảo rằng người này không thể thú nàng, đừng nói là làm thê ngay cả làm thiếp cũng không được.
Ma thần ở bên cạnh hừ một tiếng, nghĩ thầm hoàng tộc thì sao. Ngươi vừa ra tay đã câu được người đứng đầu Ma giới là ta đây mà có ai nói gì đâu?
Tiểu thiếu gia cực kì lo lắng. Nếu đối tượng thuộc hoàng tộc thì y chưa chắc đã có thể bảo vệ được A Lan.
Huống hồ ông trời vốn bạc tình.
Trước mắt, tam công chúa rất dụng tâm với A Lan, nhưng y đã từng nghe nói… Tam công chúa có lẽ sẽ liên hôn với trưởng tử nhà đại tướng quân mà?
Tiểu thiếu gia bỗng dưng mất hết khẩu vị, đột nhiên phá vỡ bí mật này nên y chẳng hề cao hứng một chút nào.
Chỉ cảm thấy thế gian bách thái, người người như bèo dạt mây trôi, bất kể là phiêu bạt như A Lan hay cao quý như hoàng tộc cũng vẫn thân bất do kỷ.
Y đang nghĩ ngợi thì trên đầu chợt bị một bàn tay to lớn ấm áp xoa nhè nhẹ.
“Đừng lo, chỉ cần là chuyện mà ngươi muốn thì ta đều có thể giúp ngươi đạt được.” Ma thần sờ đầu tiểu thiếu gia “Tuy rằng mọi việc ở nhân gian đều đã được định sẵn nhưng nếu thay đổi vận mệnh của một hai người thì vẫn rất dễ dàng.”
Nhưng lúc định đi, A Lan lại giật giật tay áo y, lén lén lút lút dúi cho một bọc đồ, nháy mắt ra hiệu rồi thì thầm mấy câu với tiểu thiếu gia.
Khuôn mặt bé nhỏ của tiểu thiếu gia đỏ bừng, đem thứ đồ kia nhét vào trong túi càn khôn, lúc này mới nắm tay Ma thần rời khỏi đó.
“Nếu, nếu tỷ không hạnh phúc…” Trước khi chia tay, tiểu thiếu gia nhìn A Lan, nghiêm túc hứa hẹn “Tỷ cầm lệnh bài của ta thì sẽ luôn có người che chở tỷ.”
Dù cho khi đó y đã không còn trên đời này nữa.
A Lan ngẩn người.
Sau đó nàng lập tức nở nụ cười: “Được”
Tuy nàng biết mình sẽ không dùng đến. Nhưng quân tử trọng lời hứa, có được một câu này của tiểu thiếu gia, nàng vô cùng cao hứng.
—
Bởi vì hôm nay là vũ yến, đường phố phụ cận cũng náo nhiệt không ngừng. Những sạp hàng nhỏ và mấy người bán hàng rong chen chúc hai bên đường đi, đèn đuốc sáng choang, cảnh tượng sôi nổi như ban ngày.
Rất nhiều thục nữ khuê các cũng lặng lẽ theo người nhà đi tản bộ, mang mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ánh nước, tò mò nhìn hội hoa đăng và son phấn xung quanh, cầm một bát trái cây ngâm đường, nhấm nháp từng chút một.
Ma thần cũng mua cho tiểu thiếu gia một cây trâm gỗ chạm khắc hình con hồ ly đang tự cắn đuôi của mình, chưa nói đến việc có tinh xảo hay không, chỉ là nó có mấy phần hoang dã.
Tiểu thiếu gia ở một bên thầm nghĩ: Mắt ngươi nhìn thấy chỗ nào trên cây trâm này đẹp vậy?Một bên lại ngoan ngoãn để Ma thần cài lên cho mình, trên mái tóc đen nhánh như thác nước lộ ra một con tiểu hồ ly đang tự cắn đuôi. Ma thần nhìn nhìn một chút, cảm thấy cực kì hợp.
Bước ngang qua một sạp hàng bán tô lạc (*), tiểu thiếu gia bèn chơi xấu nói mình đi không nổi nữa rồi ngồi xuống gọi hai bát. Người bán tô lạc chính là một lão nhân gia vô cùng hiền lành, vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia đã tưởng nhầm y là nữ nhi nhà ai, dứt khoát khen y xinh đẹp. Lúc phát hiện mình vừa hiểu nhầm thì cười cười.
(*Tô lạc: món ăn được chế biến từ sữa. Tương tự với sữa chua)
“Đều do tiểu công tử quá ưa nhìn, ta chưa từng thấy nam hài nào có dung mạo mỹ lệ như ngài đây đâu.”
Khuôn mặt tiểu thiếu gia đỏ bừng bừng, trốn sau cái bát. Ma thần gật đầu, cảm thấy lời ông lão nói rất đúng, bắn vào giỏ đựng tiền của ông một viên trân châu nhỏ để bày tỏ chí lớn gặp nhau.
Tiểu thiếu gia vốn dĩ muốn vừa ăn vừa trò chuyện với Ma thần nhưng đột nhiên lại bắt gặp một bóng người trông rất giống A Lan ở trong đám đông.
Y rướn cổ, thấy đúng là A Lan thật. Nàng cũng đang mang mạng che mặt, trên đầu không hề được cài ngọc bích, một thân diễm sắc đã được thu liễm đi rất nhiều.
Y vừa định gọi A Lan lại đây cùng ăn thì chợt nhận ra bên cạnh nàng còn có một thanh niên anh tuấn cao ngất, mặc một bộ y phục đen tuyền, khuôn mặt tuy vô cùng thanh tú nhưng thoạt nhìn trông rất khó đối phó.
Tiểu thiếu gia nhất thời nổi tính hóng chuyện, ngồi tại chỗ đá Ma thần một cái “Ngươi xem, liệu đây có phải vị đã chuộc thân cho A Lan không nhỉ?”
Ma thần vội vã liếc mắt một cái, sau đó liền nhếch khóe miệng.
“Người bên cạnh nàng là nữ nhân.”
“Ngươi nói bậy cái gì…” Tiểu thiếu gia không tin, nhưng mà khi y quay lại nhìn thêm lần nữa cũng đúng lúc A Lan và thanh niên kia đi đến dưới đèn. Tiểu thiếu gia lập tức thấy rõ khuôn mặt “nam nhân” ấy.
Còn là một gương mặt cực kì quen thuộc.
“Trời đất! Đây không phải, không phải là tam công chúa điện hạ sao?” Tiểu thiếu gia sợ ngây cả người.
“A Lan siêu thật, vừa ra tay đã bắt trúng người của hoàng tộc.” Tiểu thiếu gia lẩm bẩm nói.
Chẳng trách A Lan bảo rằng người này không thể thú nàng, đừng nói là làm thê ngay cả làm thiếp cũng không được.
Ma thần ở bên cạnh hừ một tiếng, nghĩ thầm hoàng tộc thì sao. Ngươi vừa ra tay đã câu được người đứng đầu Ma giới là ta đây mà có ai nói gì đâu?
Tiểu thiếu gia cực kì lo lắng. Nếu đối tượng thuộc hoàng tộc thì y chưa chắc đã có thể bảo vệ được A Lan.
Huống hồ ông trời vốn bạc tình.
Trước mắt, tam công chúa rất dụng tâm với A Lan, nhưng y đã từng nghe nói… Tam công chúa có lẽ sẽ liên hôn với trưởng tử nhà đại tướng quân mà?
Tiểu thiếu gia bỗng dưng mất hết khẩu vị, đột nhiên phá vỡ bí mật này nên y chẳng hề cao hứng một chút nào.
Chỉ cảm thấy thế gian bách thái, người người như bèo dạt mây trôi, bất kể là phiêu bạt như A Lan hay cao quý như hoàng tộc cũng vẫn thân bất do kỷ.
Y đang nghĩ ngợi thì trên đầu chợt bị một bàn tay to lớn ấm áp xoa nhè nhẹ.
“Đừng lo, chỉ cần là chuyện mà ngươi muốn thì ta đều có thể giúp ngươi đạt được.” Ma thần sờ đầu tiểu thiếu gia “Tuy rằng mọi việc ở nhân gian đều đã được định sẵn nhưng nếu thay đổi vận mệnh của một hai người thì vẫn rất dễ dàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất