Tiểu Thiếu Gia Và Tiểu Thần Tượng
Chương 16
Thời gian bình lặng trôi qua, như nước trôi đi trên đại dương bát ngát, nhìn thấy gió yên sóng lặng nhưng không biết bao giờ bão tố và sóng lớn ập tới.
Càng bình lặng, càng làm người ta không yên.
Từ hôm ấy, Tiểu thiếu gia và Tiểu thần tượng sống cùng nhau, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi lần gặp nhau, chưa tới hai phút hai người đã ôm nhau lăn lên giường, tiếp đó là một đêm đầy vui thú.
Đến khi Tiểu thiếu gia nhận ra có gì đó không ổn giữa hai người, thì họ đã sống với nhau tròn bốn tháng, như một đôi yêu nhau.
Bốn tháng...
Đến tận bây giờ, Tiểu thần tượng chưa từng nói câu 'anh thích em'.
Khi hôn môi, ôm nhau, cả lúc đụng chạm thân mật và khi động tình cũng không có một câu ấy, thích em.
Không có 'thích em', cũng không có lời đáp cho câu "Nam Nam em thích anh" của cậu.
Cậu còn nhớ một việc, mỗi lần họ gặp nhau, chưa nói được ba câu Tiểu thần tượng đã cởi quần áo của cậu.
Cậu cam tâm tình nguyện, cậu rất hạnh phúc khi được làm chuyện ấy với người mình thích nhất, đôi khi cậu rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng phối hợp với anh.
Nếu Tiểu thần tượng muốn thứ gì, chỉ cần cậu có, không gì là không thể.
Nhưng thứ anh muốn, rốt cuộc là gì?
Tiểu thiếu gia ngồi trong phòng thí nghiệm cầm thuốc thử đột nhiên thấy lạnh lẽo, lạnh như bị bàn tay lạnh băng áp vào cổ trong mùa đông, nhưng cậu thì bị áp vào tim.
Cậu bình tĩnh lại, không biết bước tiếp theo làm gì. Cậu mờ mịt cầm thuốc thử, trí nhớ chưa từng sai lầm bỗng dưng không thể nhớ nổi cậu đã hoàn thành thí nghiệm hay chưa. Người duy nhất ngồi lại phòng thí nghiệm lại yên lặng làm thí nghiệm cực kỳ phức tạp kia lại từ đầu.
Lần tiếp theo gặp nhau là khi Tiểu thần tượng vừa quay xong một gameshow, trông anh có vẻ mệt mỏi, sau khi vào nhà cũng không vui vẻ.
Tiểu thiếu gia đang ngồi xếp bằng trên sô pha xem phim IP Tiểu thần tượng đóng, nghe tiếng chìa khóa mở cửa, cậu nhảy xuống sô pha, chạy lại định ôm anh.
Tiểu thần tượng chỉ thờ ờ nhìn cậu, cười miễn cường rồi ôm cậu lên ghế sô pha: "Ngoan, không mang dép dễ bị cảm đấy, anh đi tắm trước đã".
Tiểu thần tượng không vui, Tiểu thiếu gia chắc chắn hơn bao giờ hết.
Tiểu thần tượng tắm rửa rất nhanh rồi đi ra, anh chỉ quấn cái khăn tắm lỏng lẻo bên hông, Tiểu thiểu gia nhìn thoáng qua nửa trên trần trụi của anh rồi dời mắt.
Cậu biết tiếp theo sẽ có chuyện gì, nhưng khi Tiểu thần tượng bước đến ra vẻ muốn hôn cậu, ngón tay bấu lấy đệm ghế nhợt nhạt hẳn đi, cậu nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, sốt ruột hỏi: "Nhất định phải như vậy ư?".
Tiểu thần tượng sững sờ khi cậu tránh đi, cả người anh cứng ngắc, Tiểu thiếu gia không ngẩng đầu nên bỏ lỡ vẻ u ám và giận dữ lóe lên trong mắt anh.
"Em sao vậy?"- Giọng Tiểu thần tượng có vẻ vui cười, nhưng nghe kĩ lại thấy thật mất tự nhiên.
Tiểu thiếu gia chua xót trong lòng, nhếch môi đáp lại: "Trừ ngủ, chúng ta không còn việc gì để làm ư?".
Cậu nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, hiếm khi có giọng điệu chất vấn: "Hay anh chỉ muốn làm việc này thôi?".
Tiểu thần tượng dõi theo cậu, vẻ tươi cười dần biến mất, anh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Tiểu thiếu gia: "Em hỏi anh à?".
Nghĩ đến người trước mặt sẽ không bao giờ thuộc về anh, sự phẫn nộ và đố kị trong lòng chẳng thể nào kiềm nén được, anh nói xong, không chờ cậu đáp lại đã cười khẩy: "Chẳng lẽ đấy không phải thứ em muốn sao? Em còn muốn gì nữa?".
Tiểu thiếu gia chưa từng thấy dáng vẻ của anh lúc này, cậu quên cả cãi lại, rúc người vào ghế sô pha, nhìn anh với gương mặt trắng toát.
Tiểu thần tượng phiền não nhất là thấy dáng vẻ của cậu lúc này. Khi trước anh rất tin tưởng, người có vẻ ngoài thế này, có ánh mắt trong trẻo đơn thuần như vậy sẽ không lừa gạt anh, anh đã tin tiếng "thích" của Tiểu thiếu gia, mỗi lần đều âm thầm đáp lại lời yêu thích của cậu dưới đáy lòng.
Nhưng có lẽ từ khi bắt đầu, anh vốn chỉ là một trò cười mà thôi, cảnh tượng người phụ nữ tươi cười sánh vai dạo bước với Tiểu thiếu gia lại hiện lên trong đầu.
Khi đống ảnh chụp kia bị vứt lên mặt anh, anh thật sự đã ghen tức muốn điên lên. Anh chỉ muốn giam giữ cậu trong phạm vi của mình, không cho cậu ra khỏi căn phòng này, mặc kệ mẹ nó tài nguyên hay diễn phim.
Anh chỉ cần cậu là đủ rồi.
Tiểu thần tượng hít vào một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, anh xoay người, lạnh lùng nói: "Cậu cho tôi tài nguyên, tôi thực hiện nghĩa vụ theo giao kèo, nếu cậu không hài lòng thì cho tôi xin lỗi, cũng mong sau này cậu nhớ nói rõ ràng phải làm thế nào".
Càng bình lặng, càng làm người ta không yên.
Từ hôm ấy, Tiểu thiếu gia và Tiểu thần tượng sống cùng nhau, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi lần gặp nhau, chưa tới hai phút hai người đã ôm nhau lăn lên giường, tiếp đó là một đêm đầy vui thú.
Đến khi Tiểu thiếu gia nhận ra có gì đó không ổn giữa hai người, thì họ đã sống với nhau tròn bốn tháng, như một đôi yêu nhau.
Bốn tháng...
Đến tận bây giờ, Tiểu thần tượng chưa từng nói câu 'anh thích em'.
Khi hôn môi, ôm nhau, cả lúc đụng chạm thân mật và khi động tình cũng không có một câu ấy, thích em.
Không có 'thích em', cũng không có lời đáp cho câu "Nam Nam em thích anh" của cậu.
Cậu còn nhớ một việc, mỗi lần họ gặp nhau, chưa nói được ba câu Tiểu thần tượng đã cởi quần áo của cậu.
Cậu cam tâm tình nguyện, cậu rất hạnh phúc khi được làm chuyện ấy với người mình thích nhất, đôi khi cậu rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng phối hợp với anh.
Nếu Tiểu thần tượng muốn thứ gì, chỉ cần cậu có, không gì là không thể.
Nhưng thứ anh muốn, rốt cuộc là gì?
Tiểu thiếu gia ngồi trong phòng thí nghiệm cầm thuốc thử đột nhiên thấy lạnh lẽo, lạnh như bị bàn tay lạnh băng áp vào cổ trong mùa đông, nhưng cậu thì bị áp vào tim.
Cậu bình tĩnh lại, không biết bước tiếp theo làm gì. Cậu mờ mịt cầm thuốc thử, trí nhớ chưa từng sai lầm bỗng dưng không thể nhớ nổi cậu đã hoàn thành thí nghiệm hay chưa. Người duy nhất ngồi lại phòng thí nghiệm lại yên lặng làm thí nghiệm cực kỳ phức tạp kia lại từ đầu.
Lần tiếp theo gặp nhau là khi Tiểu thần tượng vừa quay xong một gameshow, trông anh có vẻ mệt mỏi, sau khi vào nhà cũng không vui vẻ.
Tiểu thiếu gia đang ngồi xếp bằng trên sô pha xem phim IP Tiểu thần tượng đóng, nghe tiếng chìa khóa mở cửa, cậu nhảy xuống sô pha, chạy lại định ôm anh.
Tiểu thần tượng chỉ thờ ờ nhìn cậu, cười miễn cường rồi ôm cậu lên ghế sô pha: "Ngoan, không mang dép dễ bị cảm đấy, anh đi tắm trước đã".
Tiểu thần tượng không vui, Tiểu thiếu gia chắc chắn hơn bao giờ hết.
Tiểu thần tượng tắm rửa rất nhanh rồi đi ra, anh chỉ quấn cái khăn tắm lỏng lẻo bên hông, Tiểu thiểu gia nhìn thoáng qua nửa trên trần trụi của anh rồi dời mắt.
Cậu biết tiếp theo sẽ có chuyện gì, nhưng khi Tiểu thần tượng bước đến ra vẻ muốn hôn cậu, ngón tay bấu lấy đệm ghế nhợt nhạt hẳn đi, cậu nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, sốt ruột hỏi: "Nhất định phải như vậy ư?".
Tiểu thần tượng sững sờ khi cậu tránh đi, cả người anh cứng ngắc, Tiểu thiếu gia không ngẩng đầu nên bỏ lỡ vẻ u ám và giận dữ lóe lên trong mắt anh.
"Em sao vậy?"- Giọng Tiểu thần tượng có vẻ vui cười, nhưng nghe kĩ lại thấy thật mất tự nhiên.
Tiểu thiếu gia chua xót trong lòng, nhếch môi đáp lại: "Trừ ngủ, chúng ta không còn việc gì để làm ư?".
Cậu nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, hiếm khi có giọng điệu chất vấn: "Hay anh chỉ muốn làm việc này thôi?".
Tiểu thần tượng dõi theo cậu, vẻ tươi cười dần biến mất, anh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Tiểu thiếu gia: "Em hỏi anh à?".
Nghĩ đến người trước mặt sẽ không bao giờ thuộc về anh, sự phẫn nộ và đố kị trong lòng chẳng thể nào kiềm nén được, anh nói xong, không chờ cậu đáp lại đã cười khẩy: "Chẳng lẽ đấy không phải thứ em muốn sao? Em còn muốn gì nữa?".
Tiểu thiếu gia chưa từng thấy dáng vẻ của anh lúc này, cậu quên cả cãi lại, rúc người vào ghế sô pha, nhìn anh với gương mặt trắng toát.
Tiểu thần tượng phiền não nhất là thấy dáng vẻ của cậu lúc này. Khi trước anh rất tin tưởng, người có vẻ ngoài thế này, có ánh mắt trong trẻo đơn thuần như vậy sẽ không lừa gạt anh, anh đã tin tiếng "thích" của Tiểu thiếu gia, mỗi lần đều âm thầm đáp lại lời yêu thích của cậu dưới đáy lòng.
Nhưng có lẽ từ khi bắt đầu, anh vốn chỉ là một trò cười mà thôi, cảnh tượng người phụ nữ tươi cười sánh vai dạo bước với Tiểu thiếu gia lại hiện lên trong đầu.
Khi đống ảnh chụp kia bị vứt lên mặt anh, anh thật sự đã ghen tức muốn điên lên. Anh chỉ muốn giam giữ cậu trong phạm vi của mình, không cho cậu ra khỏi căn phòng này, mặc kệ mẹ nó tài nguyên hay diễn phim.
Anh chỉ cần cậu là đủ rồi.
Tiểu thần tượng hít vào một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, anh xoay người, lạnh lùng nói: "Cậu cho tôi tài nguyên, tôi thực hiện nghĩa vụ theo giao kèo, nếu cậu không hài lòng thì cho tôi xin lỗi, cũng mong sau này cậu nhớ nói rõ ràng phải làm thế nào".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất