Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 1: Sườn Heo Chua Ngọt
Buổi trưa là thời điểm kinh doanh phát đạt nhất của khách điếm Tu Duyên, nhà bếp phía sau đang nổi lửa nấu nướng, hơi nóng và hương thơm lan tỏa khắp nơi, tiếng xẻng và chảo va chạm phát ra âm thanh giòn giã.
Đường Tiểu Hà vừa mới đổ món thịt dê xào hành ra khỏi nồi vào đĩa, thì nghe thấy bồi bàn ở phía trước hét to một tiếng -- "Một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa trứng chiên hẹ!"
Đường Tiểu Hà lau mồ hôi trên trán, gân giọng lên đáp lại: "Nghe thấy rồi! Thịt dê xào hành xong rồi!"
Nàng thuận tay lấy ba miếng sườn heo trên giá xuống, nhẹ nhàng nhấc dao chém thành từng khúc nhỏ, sau đó cho vào nồi nước trụng sơ qua, động tác lưu loát liền mạch, lúc thu tay lại nàng không quên bỏ vào nồi nửa muôi rượu vàng để khủ mùi tanh.
Khi nước đang sôi, nàng vớt hết bọt đi, cho con dao vừa mới chặt thịt xong vào chậu nước rửa sơ qua rồi đi cắt hẹ.
Mùa xuân nên rau hẹ vừa tươi vừa giòn, không cần phải dùng dao, chỉ cần dùng hai ngón ngắt một đoạn là gãy, nước xanh chảy ra, mùi hương đặc trưng của rau hẹ cũng theo không khí xộc thẳng vào mũi.
Đường Tiểu Hà không nhịn được, quay đầu hắt hơi một cái, đúng lúc nhìn thấy Bạch Cửu Nương đứng ở cửa, đang che miệng nở nụ cười quyến rũ với nàng.
Đường Tiểu Hà cảm thấy kỳ lạ, hít hít mũi hỏi: "Cửu Nương tỷ, tỷ cười cái gì vậy."
Bạch Cửu Nương uốn éo cơ thể như rắn nước đi tới, ánh mắt quyến rũ nhìn bàn tay đang cầm dao của Đường Tiểu Hà, dịu dàng nói: "Tiểu huynh đệ sinh ra trắng nõn mịn màng, không nhìn ra cánh tay thế mà lại rất có lực nha."
Từ lúc nàng bắt đầu chặt xương đã đứng ở đó nhìn rồi.
Đường Tiểu Hà ngây ngô cười hì hì, quay đầu lại tiếp tục cắt hẹ, không tim không phổi nói: "Năm tuổi ta đã theo tổ mẫu học cách dùng muôi, nhìn ta gầy như vậy thôi chứ cả người ta đều rất cứng rắn đó."
Bạch Cửu Nương bưng thịt dê xào hành trên bếp lò lên, nhưng không vội đi mà lại đánh giá "thiếu niên" đang xắt thức ăn từ đầu đến chân mấy lần, cúi người lại gần nói vào tai nàng: "Người đầu bếp chặt ngàn nhát dao kia vội vã về nhà chịu tang, may mà có tiểu huynh đệ giúp đỡ, cậu giúp tỷ tỷ một ân tình lớn như vậy, cậu muốn tỷ tỷ thưởng cho cậu như thế nào?"
Ánh mắt Đường Tiểu Hà chỉ tập trung nhìn rau hẹ dưới dao, lắc đầu chân thành nói: "Nói chuyện thưởng làm gì, tỷ có thể thu nhận ta là ta đã rất cảm kích rồi, làm mấy món ăn thì có gì đâu, dù sao ta tới kinh thành cũng chính là muốn làm đầu bếp."
Nàng tính nhầm ngày chiêu mộ đầu bếp của Thiên Hương lâu, nên đến kinh thành trước nửa tháng, ngày đầu tiên đến kinh thành đã bị giật mất túi tiền, nếu không có bà chủ tốt bụng thu nhận, Đường Tiểu Hà cảm thấy chắc chắn mình sẽ phải ngủ ngoài đường rồi.
Chân mày lá liễu của Bạch Cửu Nương cau lại, dường như có chút không cam lòng, huých nhẹ cùi chỏ vào sau lưng "thiếu niên" nói: "Thiên Hương lâu kia nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất, ngay cả lão Hoàng đế cũng từng ăn cơm ở đó, ngưỡng cửa rất cao, không phải một đứa trẻ như cậu có thể tùy tiện đi vào đâu? Theo ta thấy, không bằng cậu cứ ở lại chỗ ta làm việc cho tốt, ta trả công cho cậu, thấy thế nào?"
Đường Tiểu Hà vẫn lắc đầu, giọng điệu thản nhiên bỗng trở nên có chút nghiêm túc: "E là không được, vào Thiên Hương lâu là mơ ươc từ nhỏ của ta, lúc rời khỏi nhà trong lòng ta đã quyết, nhất định phải trở thành đầu bếp hàng đầu và lấy cho bằng được con dao vàng ngự tứ của Thiên Hương lâu, nếu không ta sẽ không còn mặt mũi mà trở về. Cửu Nương tỷ cứ yên tâm, chờ ta nhận được tiền công ở Thiên Hương lâu, ta nhất định sẽ trả hết tiền thuê nhà mà ta nợ tỷ."
Bạch Cửu Nương còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng đằng trước lại truyền đến tiếng hét thiếu kiên nhẫn của bồi bàn: "Sao còn chưa bưng thịt dê xào hành lên!"
Bạch Cửu Nương quay đầu quát ngược lại: "Tới đây! Đừng có gọi cái giọng như đòi mạng ấy với lão nương!"
Nàng ta quay người bưng thịt dê đi ra ngoài, lúc đi tới cửa không khỏi dừng lại, ngoảnh đầu oán hận lườm Đường Tiểu Hà một cái, nhỏ giọng trách móc một câu: "Nhìn thì trắng trẻo sáng sủa, nhưng cuối cùng lại là một kẻ đầu gỗ ngu ngốc."
Đường Tiểu Hà hoàn toàn không nghe thấy, cắt hẹ xong thì lấy trứng gà ra đánh. Sau khi đánh trứng gà xong, nước trong nồi cũng sôi, nàng vớt sườn đã chần ra rửa sạch lại lần nữa bằng nước ấm, lấy vợt trúc vớt lên để sang bên cạnh cho ráo nước. Tiếp theo cho một ít dầu vào nồi, cho hành gừng hồi hoa tiêu đã chuẩn bị trước vào, lại cho thêm một thìa đường phèn vào đảo cho đến khi có màu hơi vàng thì cho sườn vào xào, đảo đều lên rồi nàng lại cho thêm nửa muỗng xì dầu, hai muỗng dấm gạo, lại đổ thêm nước ấm cho ngập mặt sườn.
Thực ra làm đến đây cũng coi như đã xong, chỉ cần đợi ninh cho chín là được, nhưng Đường Tiểu Hà luôn cảm thấy hình như thiếu thiếu chút gì đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc, nàng chợt nảy ra một ý, vội vàng lấy một nhúm muối rắc vào nồi, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Tổ mẫu từng nói, muốn ngọt thì phải cho thêm chút muối.
Trong lúc chờ sườn chín, Đường Tiểu Hà bắt tay vào làm trứng gà xào hẹ, sau một nén nhang một đĩa trứng gà xào hẹ đã được hoàn thành, xương sườn cũng đã cạn nước.
Đường Tiểu Hà mở nắp nồi ra xem thử, một mùi thơm chua ngọt theo nắp nồi mở ra xông thẳng vào mũi, mới ngửi thôi mà nước miếng đã chảy ròng ròng, con sâu thèm ăn bắt đầu ngọ nguậy. Nàng vội vàng thêm củi cho lửa lớn hơn để mau cạn nước, rắc một nắm vừng trắng vào rồi dùng xẻng đảo qua đảo lại không ngừng.
Đường Tiểu Hà vừa mới đổ món thịt dê xào hành ra khỏi nồi vào đĩa, thì nghe thấy bồi bàn ở phía trước hét to một tiếng -- "Một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa trứng chiên hẹ!"
Đường Tiểu Hà lau mồ hôi trên trán, gân giọng lên đáp lại: "Nghe thấy rồi! Thịt dê xào hành xong rồi!"
Nàng thuận tay lấy ba miếng sườn heo trên giá xuống, nhẹ nhàng nhấc dao chém thành từng khúc nhỏ, sau đó cho vào nồi nước trụng sơ qua, động tác lưu loát liền mạch, lúc thu tay lại nàng không quên bỏ vào nồi nửa muôi rượu vàng để khủ mùi tanh.
Khi nước đang sôi, nàng vớt hết bọt đi, cho con dao vừa mới chặt thịt xong vào chậu nước rửa sơ qua rồi đi cắt hẹ.
Mùa xuân nên rau hẹ vừa tươi vừa giòn, không cần phải dùng dao, chỉ cần dùng hai ngón ngắt một đoạn là gãy, nước xanh chảy ra, mùi hương đặc trưng của rau hẹ cũng theo không khí xộc thẳng vào mũi.
Đường Tiểu Hà không nhịn được, quay đầu hắt hơi một cái, đúng lúc nhìn thấy Bạch Cửu Nương đứng ở cửa, đang che miệng nở nụ cười quyến rũ với nàng.
Đường Tiểu Hà cảm thấy kỳ lạ, hít hít mũi hỏi: "Cửu Nương tỷ, tỷ cười cái gì vậy."
Bạch Cửu Nương uốn éo cơ thể như rắn nước đi tới, ánh mắt quyến rũ nhìn bàn tay đang cầm dao của Đường Tiểu Hà, dịu dàng nói: "Tiểu huynh đệ sinh ra trắng nõn mịn màng, không nhìn ra cánh tay thế mà lại rất có lực nha."
Từ lúc nàng bắt đầu chặt xương đã đứng ở đó nhìn rồi.
Đường Tiểu Hà ngây ngô cười hì hì, quay đầu lại tiếp tục cắt hẹ, không tim không phổi nói: "Năm tuổi ta đã theo tổ mẫu học cách dùng muôi, nhìn ta gầy như vậy thôi chứ cả người ta đều rất cứng rắn đó."
Bạch Cửu Nương bưng thịt dê xào hành trên bếp lò lên, nhưng không vội đi mà lại đánh giá "thiếu niên" đang xắt thức ăn từ đầu đến chân mấy lần, cúi người lại gần nói vào tai nàng: "Người đầu bếp chặt ngàn nhát dao kia vội vã về nhà chịu tang, may mà có tiểu huynh đệ giúp đỡ, cậu giúp tỷ tỷ một ân tình lớn như vậy, cậu muốn tỷ tỷ thưởng cho cậu như thế nào?"
Ánh mắt Đường Tiểu Hà chỉ tập trung nhìn rau hẹ dưới dao, lắc đầu chân thành nói: "Nói chuyện thưởng làm gì, tỷ có thể thu nhận ta là ta đã rất cảm kích rồi, làm mấy món ăn thì có gì đâu, dù sao ta tới kinh thành cũng chính là muốn làm đầu bếp."
Nàng tính nhầm ngày chiêu mộ đầu bếp của Thiên Hương lâu, nên đến kinh thành trước nửa tháng, ngày đầu tiên đến kinh thành đã bị giật mất túi tiền, nếu không có bà chủ tốt bụng thu nhận, Đường Tiểu Hà cảm thấy chắc chắn mình sẽ phải ngủ ngoài đường rồi.
Chân mày lá liễu của Bạch Cửu Nương cau lại, dường như có chút không cam lòng, huých nhẹ cùi chỏ vào sau lưng "thiếu niên" nói: "Thiên Hương lâu kia nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất, ngay cả lão Hoàng đế cũng từng ăn cơm ở đó, ngưỡng cửa rất cao, không phải một đứa trẻ như cậu có thể tùy tiện đi vào đâu? Theo ta thấy, không bằng cậu cứ ở lại chỗ ta làm việc cho tốt, ta trả công cho cậu, thấy thế nào?"
Đường Tiểu Hà vẫn lắc đầu, giọng điệu thản nhiên bỗng trở nên có chút nghiêm túc: "E là không được, vào Thiên Hương lâu là mơ ươc từ nhỏ của ta, lúc rời khỏi nhà trong lòng ta đã quyết, nhất định phải trở thành đầu bếp hàng đầu và lấy cho bằng được con dao vàng ngự tứ của Thiên Hương lâu, nếu không ta sẽ không còn mặt mũi mà trở về. Cửu Nương tỷ cứ yên tâm, chờ ta nhận được tiền công ở Thiên Hương lâu, ta nhất định sẽ trả hết tiền thuê nhà mà ta nợ tỷ."
Bạch Cửu Nương còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng đằng trước lại truyền đến tiếng hét thiếu kiên nhẫn của bồi bàn: "Sao còn chưa bưng thịt dê xào hành lên!"
Bạch Cửu Nương quay đầu quát ngược lại: "Tới đây! Đừng có gọi cái giọng như đòi mạng ấy với lão nương!"
Nàng ta quay người bưng thịt dê đi ra ngoài, lúc đi tới cửa không khỏi dừng lại, ngoảnh đầu oán hận lườm Đường Tiểu Hà một cái, nhỏ giọng trách móc một câu: "Nhìn thì trắng trẻo sáng sủa, nhưng cuối cùng lại là một kẻ đầu gỗ ngu ngốc."
Đường Tiểu Hà hoàn toàn không nghe thấy, cắt hẹ xong thì lấy trứng gà ra đánh. Sau khi đánh trứng gà xong, nước trong nồi cũng sôi, nàng vớt sườn đã chần ra rửa sạch lại lần nữa bằng nước ấm, lấy vợt trúc vớt lên để sang bên cạnh cho ráo nước. Tiếp theo cho một ít dầu vào nồi, cho hành gừng hồi hoa tiêu đã chuẩn bị trước vào, lại cho thêm một thìa đường phèn vào đảo cho đến khi có màu hơi vàng thì cho sườn vào xào, đảo đều lên rồi nàng lại cho thêm nửa muỗng xì dầu, hai muỗng dấm gạo, lại đổ thêm nước ấm cho ngập mặt sườn.
Thực ra làm đến đây cũng coi như đã xong, chỉ cần đợi ninh cho chín là được, nhưng Đường Tiểu Hà luôn cảm thấy hình như thiếu thiếu chút gì đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc, nàng chợt nảy ra một ý, vội vàng lấy một nhúm muối rắc vào nồi, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Tổ mẫu từng nói, muốn ngọt thì phải cho thêm chút muối.
Trong lúc chờ sườn chín, Đường Tiểu Hà bắt tay vào làm trứng gà xào hẹ, sau một nén nhang một đĩa trứng gà xào hẹ đã được hoàn thành, xương sườn cũng đã cạn nước.
Đường Tiểu Hà mở nắp nồi ra xem thử, một mùi thơm chua ngọt theo nắp nồi mở ra xông thẳng vào mũi, mới ngửi thôi mà nước miếng đã chảy ròng ròng, con sâu thèm ăn bắt đầu ngọ nguậy. Nàng vội vàng thêm củi cho lửa lớn hơn để mau cạn nước, rắc một nắm vừng trắng vào rồi dùng xẻng đảo qua đảo lại không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất