Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 22: Thích Khách

Trước Sau
Đường Tiểu Hà ngước mắt lên, hai mắt đỏ hoe nói: "Sao lại không đến mức! Nếu không phải do hắn ta xử án hồ đồ, ta cũng đâu đến mức bị giam giữ trong Đại lý tự lâu như vậy, đến lúc được thả ra thì ta đã bỏ lỡ thời gian thi tuyển đầu bếp của Thiên Hương lâu. Huynh có biết ta phải đi biết bao xa mới tới được kinh thành không? Hơn hai nghìn dặm đó! Đi mòn hết cả mấy đôi giày, kết quả thì thế nào, chỉ vì hắn, chỉ vì hắn mà tất cả vất vả của ta đều trở thành công cốc!"

Tống Hạc Khanh bị chấn động trước sự đau khổ hiện lên trong mắt Đường Tiểu Hà, cúi đầu im lặng một hồi lâu, vẻ mặt phức tạp.

Sau một lúc lâu sau, hắn mới hơi dè dặt ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng dò hỏi: "Có lẽ, Tống đại nhân không cố ý đâu?"

"Bất kể là có cố ý hay không, kết quả cũng đã như vậy rồi." Đường Tiểu Hà lạnh lùng nói, giơ tay lau nước mắt trên mặt, "Dù sao ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn, trong mắt ta, hắn chính là cẩu quan, là tên cẩu quan đệ nhất thiên hạ."

Tống Hạc Khanh không còn lời nào để nói, chỉ đành gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, cẩu quan cẩu quan."

Hắn cũng không biết mình bị chạm dây thần kinh nào nữa, có lẽ do cảm thấy áy náy, định giơ tay lên lau nước mắt cho tiểu đầu bếp này. Nhưng khi vừa vươn tay ra, Tống Hạc Khanh bỗng nghe thấy tiếng gió mạnh thổi vào từ cửa sổ, lập tức hạ tay xuống, bàn tay vốn dĩ định dừng trên mặt Đường Tiểu Hà thì lại đặt lên vai nàng, đẩy mạnh nàng một cái.

Đường Tiểu Hà bị đẩy ngã nhào xuống đất, lực mạnh đến nỗi cái mông dập xuống đất đau ê ẩm, đau đến mức suýt khóc. Nàng cảm thấy khó hiểu, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh, ngước mắt lên nhìn kỹ, chỉ thấy trong bếp bỗng nhiên xuất hiện thêm một người mặc đồ đen, tay cầm trường đao, lưỡi đao chém về phía người có đôi mắt sưng húp, lực đạo vô cùng hung hãn.

Tống Hạc Khanh né được mấy đao, thuận thế nhặt chày cán bột dưới chân lên chặn lại một đao, hô to: "Còn ngây ra đó làm gì! Mau đi gọi người tới đây!"

Rốt cuộc Đường Tiểu Hà cũng hoàn hồn, vội vàng đứng lên chạy ra khỏi phòng bếp, hét to hết sức: "Có ai không! Có thích khách! Người đâu mau tới đây!"

Phòng bếp ở trong nhị đường, hầu hết hộ vệ đều tập trung ở nhất đường, nghe thấy tiếng kêu cũng phải mất một thời gian mới chạy tới, trong nháy mắt không thể bay tới kịp.

Đường Tiểu Hà vừa chạy vừa hét cho đến khi kiệt sức, mới dừng lại chống hông thở dốc.



Đang thở không ra hơi, nàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Không ổn, sao ta có thể vứt bỏ huynh ấy ở đó một mình được chứ, huynh ấy gầy như thế, trông dáng vẻ đó dường như không biết đánh nhau, lỡ bị chém làm đôi thì sao? Không được, ta đã hại huynh ấy thảm lắm rồi, không thể bỏ mặc huynh ấy mà chạy trốn một mình được."

Đường Tiểu Hà cắn răng quyết định quay người chạy trở về.

Trong phòng bếp, hai bóng người đã đánh nhau từ gian trong ra tới gian ngoài.

Đường Tiểu Hà khom lưng chui vào gian trong, tay lần mò từ dao thớt đến củ cải trắng, cuối cùng chợt nảy ra một ý, ôm cái cối đầy bột ớt vào lòng, rồi lặng lẽ chạy ra gian ngoài.

Trong nhà ăn đã hỗn loạn đến mức không thể nhìn nổi, bàn ăn bị chặt nát bấy, không phân biệt được đâu là chân bàn, đâu là chân ghế nữa.

Đường Tiểu Hà chạy thẳng tới gần chỗ có tiếng đánh nhau, tìm một cái bàn còn nguyên vẹn lặng lẽ bò lên, sau đó xác định đúng phương hướng, giơ cao cái cối lên hét to: "Đại ca mắt thâm! Cúi người xuống!"

Vì tầm nhìn bị ảnh hưởng nên Tống Hạc Khanh không thể trực tiếp kết liễu mạng chó của đối phương, trong lòng vốn đang bực tức, nghe thấy động tĩnh phía sau, không khỏi trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ ai là đại ca mắt thâm của ngươi chứ, thằng nhóc thối này quay lại làm gì cho thêm loạn vậy.

Nhưng hắn vẫn cúi người xuống.

Trong chớp mắt, Đường Tiểu Hà ném mạnh cái cối trong tay đi, ớt bột bên trong bay tỏa khắp nơi, rơi lên người gã mặc đồ đen, rơi trúng hai mắt lộ ra ngoài của gã.

Người mặc đồ đen kêu lên đau đớn, tưởng rằng mình đã dính phải phấn độc gì đó, liền thu đao lại quay người bỏ chạy ra khỏi nhà ăn.

Tống Hạc Khanh đang định đuổi theo, nhưng bị Đường Tiểu Hà cản lại: "Được rồi đừng đuổi theo nữa, huynh lo cho mắt mình trước đi! Tên kia hung ác như thế, cứ giao cho những người khác đi bắt thì hơn."

Tống Hạc Khanh ném cây chày cán bột trong tay đi, dụi dụi mắt, vì sặc ớt bột nên hắt hơi liên tục, nói: "Đúng vậy, thật sự rất nguy hiểm, suýt chút nữa là ngươi phải gánh tội thay rồi."



Đường Tiểu Hà: "Gánh tội gì cơ?"

Tống Hạc Khanh: "Ngươi nói xem, nếu như ta chết ở đây, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là ngươi, ai bảo tiểu đầu bếp ngươi -- hắt xì!"

Đường Tiểu Hà như được tiêm máu gà, xắn tay áo phóng ra cửa, nhe răng trợn mắt mắng: "Chó chết! Ta sẽ giết chết ngươi!"

Tống Hạc Khanh nhanh chóng đuổi theo, chộp lấy cánh tay nàng lên tiếng an ủi: "Bớt giận bớt giận, ta vẫn chưa chết có được không, dù sao tên kia cũng sẽ có người khác vây bắt, ngươi đừng đuổi theo nữa."

"Ta mặc kệ, kẻ nào dám vu oan cho ta, ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó!"

Hai người một trước một sau đi ra cửa nhà ăn thì đụng phải Hà Tiến đang dẫn đầu đám hộ vệ chạy tới cứu người.

Không biết Hà Tiến đã xảy ra chuyện gì, bộ công phục trên người đều bị lột sạch, toàn thân chỉ còn lại mỗi chiếc quần cộc, hai tay che chắn trước ngực, run rẩy không ngừng.

Hắn ta ngước mắt lên nhìn, bỗng nhiên nước mắt tuôn như mưa, ngửa mặt lên trời gào lên như chết cha chết mẹ: "Thiếu Khanh đại nhân! Thật may là ngài không sao, tiểu nhân lo lắng cho ngài muốn chết!"

Đường Tiểu Hà nhíu mày: "Thiếu Khanh đại nhân nào chứ, huynh mở to mắt ra nhìn cho rõ xem ta là ai có được không."

Lúc này, người đứng sau lưng nàng bỗng ho khan một tiếng.

Đường Tiểu Hà sửng sốt, như thể đã nhận ra điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau