Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 23: Tại Hạ Họ Tống
Đường Tiểu Hà quay đầu lại, tầm mắt di chuyển từ bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình dần dần nhìn lên trên, dừng lại trên khuôn mặt của chủ nhân bàn tay đó.
Gương mặt này còn quá trẻ, những quan lại bình thường ở tầm tuổi này, phần lớn vẫn còn đang phấn đấu ở cấp cơ sở, ngày ngày bận rộn nhiều việc rồi điểm danh trực ban, bận bịu với những công việc lặt vặt do cấp trên giao xuống, nếu như may mắn thì vất vả mười hai mươi năm có lẽ sẽ leo lên được một vị trí nhỏ như quan bát phẩm, bổng lộc hàng tháng miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống gia đình.
Thiếu Khanh Đại lý tự, là quan tứ phẩm chính thức, cứ coi như là điện tiền tam giáp, kỳ tài ngàn năm, cũng không lý nào lại trẻ tuổi như vậy đã làm quan tứ phẩm.
Trong lúc nhất thời Đường Tiểu Hà không biết là nên sợ hãi hay là nghi ngờ, nhưng nỗi sợ vẫn nhiều hơn, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, giọng nói yếu ớt mang theo chút không thể tin được thử dò hỏi: "Từ khi quen biết đến nay, không, không biết tôn tính đại danh của lão ca là gì?"
Tống Hạc Khanh bị dáng vẻ sợ hãi này của nàng chọc cười, khẽ gật đầu nói: "Tại hạ họ Tống."
Mặt Đường Tiểu Hà cứng đờ, run rẩy xác nhận lại lần nữa: "Tống... Tống Hạc Khanh cũng họ Tống?"
Hà Tiến nôn nóng: "Tiểu đầu bếp ngươi điên rồi? Sao ngươi có thể gọi thẳng tên của Thiếu Khanh đại nhân trước mặt ngài ấy chứ!"
Một câu như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Đường Tiểu Hà ngoài khét trong sống.
Đúng vậy, chính tên khốn này đã oan uổng nàng, giam giữ nàng trong đại lao nửa tháng trời, làm nàng lỡ mất thời gian thi tuyển đầu bếp của Thiên Hương lâu, là tên cẩu quan có ăn cay thế nào cũng không bị nóng trong lở miệng, chính là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây.
Ông trời không có mắt mà!
Đầu óc Đường Tiểu Hà ong ong, đứng sững sờ tại chỗ một lúc, rút tay ra định bỏ chạy, như thể chỉ cần chạy chậm chút thôi là cái mạng nhỏ sẽ không còn.
Nhưng Tống Hạc Khanh nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng, cười nói: "Chạy cái gì mà chạy, bổn quan còn có thể ăn thịt ngươi được sao? Bây giờ vẫn chưa bắt được thích khách, ngươi chạy lung tung lại thêm gây thêm phiền phức, coi chừng ta lại bắt nhốt ngươi vào đại lao nữa đấy."
Đường Tiểu Hà sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn giở tính tình ra, lập tức gào khóc mắng to: "Ngươi thích nhốt thì nhốt đi! Dù sao ngươi cũng là người có quyền hạn lớn, ngươi lợi hại, ngươi muốn bắt ai liền bắt người đó, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không hầu hạ tên cẩu quan nhà ngươi! Ta phải rời khỏi Đại lý tự! Cả đời này chúng ta không qua lại với nhau nữa!"
"Chậc." Tống Hạc Khanh chép miệng, "Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vừa rồi còn bảo ta là đại ca tốt nữa chứ."
"Ta là gia gia của đại ca ngươi! Ta không trở mặt với ngươi chẳng lẽ còn muốn ta trưng ra vẻ mặt tươi cười chào đón ngươi ư? Ngươi là tên cẩu quan! Đại -- ô a...!"
Tống Hạc Khanh ngại nàng ầm ĩ, liền giơ tay che miệng nàng lại, sợ nàng ngạt chếtt, còn cố tình hở ra một khe nhỏ để cho nàng thở.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn Hà Tiến, nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng nói: "Ngươi sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Gió đêm thổi qua, Hà Tiến ôm chặt ngực, lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy nói: "Một lời khó nói hết lắm đại nhân ơi, tiểu nhân chỉ nhớ là hình như đang đi lấy nước cho ngài, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị người ta đánh lén từ phía sau, bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại thì đã ở sau núi giả, y phục trên người cũng mất hết, nếu không phải vừa rồi bị tiếng la hét của tiểu đầu bếp đánh thức, e rằng giờ này tiểu nhân vẫn còn đang hôn mê."
Lúc này, một hộ vệ đi truy lùng thích khách chạy tới, trình vật trong tay lên nói: "Thưa đại nhân, không tìm thấy thích khách, chỉ tìm được một bộ đồ đen trên người thích khách bị vứt dưới đất."
Tống Hạc Khanh đánh giá bộ đồ đen kia, ánh mắt bất giác trầm xuống, chỉ cảm thấy khó xử.
Chắc chắn thích khách đã mặc bộ công phục bị cởi ra trên người Hà Tiến, công phục của tiểu lại Đại lý tự đều giống nhau, nếu thích khách trà trộn vào trong đội ngũ tiểu lại, e rằng sẽ dễ dàng trốn thoát mà thần không biết quỷ không hay.
Tống Hạc Khanh im lặng một lát rồi quyết đoán ra lệnh: "Phong tỏa tất cả các cửa ra vào, triệu tập tất cả mọi người tập trung ở nhị đường, điểm danh kiểm tra sĩ số."
"Tuân lệnh!"
Đường Tiểu Hà giãy giụa nửa ngày, cuối cùng cũng có thể thoát được, nàng vốn muốn tiếp tục mắng chửi Tống Hạc Khanh, nhưng khi ngước lên nhìn vào mắt hắn, nàng liền thành thật ngậm miệng lại.
Tên này sinh ra vốn đã có một đôi mắt hồ ly, vừa rồi mí mắt sưng lên nhìn có phần buồn cười, nhưng giờ bị gió thổi vào, bớt sưng đỏ hơn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng sắc bén.
Có chút đáng sợ.
Chẳng bao lâu sau, tất cả các tiểu lại trong Đại lý tự đều tập trung đầy đủ ở nhị đường, không ít người dụi mắt vì buồn ngủ, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn vào tình hình này, họ cũng biết rằng đã có chuyện lớn xảy ra.
"Trương Tam."
"Có."
"Triệu Đại Long."
"Có."
"Lục Tiểu Hổ."
"Có."
...
Tống Hạc Khanh nhìn chăm chú, ánh mắt lướt qua lần lượt từng gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, bỗng nhiên khóe mắt liếc qua người Đường Tiểu Hà, một phát túm được nàng, nói: "Chạy đi đâu?"
Chỗ cổ tay Đường Tiểu Hà bị hắn nắm hơi đau, nàng nhíu mày giãy giụa nói: "Ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?"
Tống Hạc Khanh: "Mùi gì?"
Đường Tiểu Hà mặc xác hắn, thoát khỏi tay hắn, hít hít mũi đi vào trong đám người.
Nàng lần theo mùi hương ngửi tới ngửi lui, đi thẳng tới hàng cuối cùng, trong quá trình ngửi không khỏi khom người xuống, một lúc sau cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một người.
Nói chính xác hơn, là trước ống tay áo của người đó.
Đường Tiểu Hà nhăn mũi ngửi lại một lần nữa, xác nhận không nhầm mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đối diện với một ánh mắt dữ tợn đằng đằng sát khí.
Gương mặt này còn quá trẻ, những quan lại bình thường ở tầm tuổi này, phần lớn vẫn còn đang phấn đấu ở cấp cơ sở, ngày ngày bận rộn nhiều việc rồi điểm danh trực ban, bận bịu với những công việc lặt vặt do cấp trên giao xuống, nếu như may mắn thì vất vả mười hai mươi năm có lẽ sẽ leo lên được một vị trí nhỏ như quan bát phẩm, bổng lộc hàng tháng miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống gia đình.
Thiếu Khanh Đại lý tự, là quan tứ phẩm chính thức, cứ coi như là điện tiền tam giáp, kỳ tài ngàn năm, cũng không lý nào lại trẻ tuổi như vậy đã làm quan tứ phẩm.
Trong lúc nhất thời Đường Tiểu Hà không biết là nên sợ hãi hay là nghi ngờ, nhưng nỗi sợ vẫn nhiều hơn, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, giọng nói yếu ớt mang theo chút không thể tin được thử dò hỏi: "Từ khi quen biết đến nay, không, không biết tôn tính đại danh của lão ca là gì?"
Tống Hạc Khanh bị dáng vẻ sợ hãi này của nàng chọc cười, khẽ gật đầu nói: "Tại hạ họ Tống."
Mặt Đường Tiểu Hà cứng đờ, run rẩy xác nhận lại lần nữa: "Tống... Tống Hạc Khanh cũng họ Tống?"
Hà Tiến nôn nóng: "Tiểu đầu bếp ngươi điên rồi? Sao ngươi có thể gọi thẳng tên của Thiếu Khanh đại nhân trước mặt ngài ấy chứ!"
Một câu như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Đường Tiểu Hà ngoài khét trong sống.
Đúng vậy, chính tên khốn này đã oan uổng nàng, giam giữ nàng trong đại lao nửa tháng trời, làm nàng lỡ mất thời gian thi tuyển đầu bếp của Thiên Hương lâu, là tên cẩu quan có ăn cay thế nào cũng không bị nóng trong lở miệng, chính là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây.
Ông trời không có mắt mà!
Đầu óc Đường Tiểu Hà ong ong, đứng sững sờ tại chỗ một lúc, rút tay ra định bỏ chạy, như thể chỉ cần chạy chậm chút thôi là cái mạng nhỏ sẽ không còn.
Nhưng Tống Hạc Khanh nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng, cười nói: "Chạy cái gì mà chạy, bổn quan còn có thể ăn thịt ngươi được sao? Bây giờ vẫn chưa bắt được thích khách, ngươi chạy lung tung lại thêm gây thêm phiền phức, coi chừng ta lại bắt nhốt ngươi vào đại lao nữa đấy."
Đường Tiểu Hà sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn giở tính tình ra, lập tức gào khóc mắng to: "Ngươi thích nhốt thì nhốt đi! Dù sao ngươi cũng là người có quyền hạn lớn, ngươi lợi hại, ngươi muốn bắt ai liền bắt người đó, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không hầu hạ tên cẩu quan nhà ngươi! Ta phải rời khỏi Đại lý tự! Cả đời này chúng ta không qua lại với nhau nữa!"
"Chậc." Tống Hạc Khanh chép miệng, "Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vừa rồi còn bảo ta là đại ca tốt nữa chứ."
"Ta là gia gia của đại ca ngươi! Ta không trở mặt với ngươi chẳng lẽ còn muốn ta trưng ra vẻ mặt tươi cười chào đón ngươi ư? Ngươi là tên cẩu quan! Đại -- ô a...!"
Tống Hạc Khanh ngại nàng ầm ĩ, liền giơ tay che miệng nàng lại, sợ nàng ngạt chếtt, còn cố tình hở ra một khe nhỏ để cho nàng thở.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn Hà Tiến, nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng nói: "Ngươi sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Gió đêm thổi qua, Hà Tiến ôm chặt ngực, lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy nói: "Một lời khó nói hết lắm đại nhân ơi, tiểu nhân chỉ nhớ là hình như đang đi lấy nước cho ngài, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị người ta đánh lén từ phía sau, bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại thì đã ở sau núi giả, y phục trên người cũng mất hết, nếu không phải vừa rồi bị tiếng la hét của tiểu đầu bếp đánh thức, e rằng giờ này tiểu nhân vẫn còn đang hôn mê."
Lúc này, một hộ vệ đi truy lùng thích khách chạy tới, trình vật trong tay lên nói: "Thưa đại nhân, không tìm thấy thích khách, chỉ tìm được một bộ đồ đen trên người thích khách bị vứt dưới đất."
Tống Hạc Khanh đánh giá bộ đồ đen kia, ánh mắt bất giác trầm xuống, chỉ cảm thấy khó xử.
Chắc chắn thích khách đã mặc bộ công phục bị cởi ra trên người Hà Tiến, công phục của tiểu lại Đại lý tự đều giống nhau, nếu thích khách trà trộn vào trong đội ngũ tiểu lại, e rằng sẽ dễ dàng trốn thoát mà thần không biết quỷ không hay.
Tống Hạc Khanh im lặng một lát rồi quyết đoán ra lệnh: "Phong tỏa tất cả các cửa ra vào, triệu tập tất cả mọi người tập trung ở nhị đường, điểm danh kiểm tra sĩ số."
"Tuân lệnh!"
Đường Tiểu Hà giãy giụa nửa ngày, cuối cùng cũng có thể thoát được, nàng vốn muốn tiếp tục mắng chửi Tống Hạc Khanh, nhưng khi ngước lên nhìn vào mắt hắn, nàng liền thành thật ngậm miệng lại.
Tên này sinh ra vốn đã có một đôi mắt hồ ly, vừa rồi mí mắt sưng lên nhìn có phần buồn cười, nhưng giờ bị gió thổi vào, bớt sưng đỏ hơn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng sắc bén.
Có chút đáng sợ.
Chẳng bao lâu sau, tất cả các tiểu lại trong Đại lý tự đều tập trung đầy đủ ở nhị đường, không ít người dụi mắt vì buồn ngủ, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn vào tình hình này, họ cũng biết rằng đã có chuyện lớn xảy ra.
"Trương Tam."
"Có."
"Triệu Đại Long."
"Có."
"Lục Tiểu Hổ."
"Có."
...
Tống Hạc Khanh nhìn chăm chú, ánh mắt lướt qua lần lượt từng gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, bỗng nhiên khóe mắt liếc qua người Đường Tiểu Hà, một phát túm được nàng, nói: "Chạy đi đâu?"
Chỗ cổ tay Đường Tiểu Hà bị hắn nắm hơi đau, nàng nhíu mày giãy giụa nói: "Ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?"
Tống Hạc Khanh: "Mùi gì?"
Đường Tiểu Hà mặc xác hắn, thoát khỏi tay hắn, hít hít mũi đi vào trong đám người.
Nàng lần theo mùi hương ngửi tới ngửi lui, đi thẳng tới hàng cuối cùng, trong quá trình ngửi không khỏi khom người xuống, một lúc sau cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một người.
Nói chính xác hơn, là trước ống tay áo của người đó.
Đường Tiểu Hà nhăn mũi ngửi lại một lần nữa, xác nhận không nhầm mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đối diện với một ánh mắt dữ tợn đằng đằng sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất