Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 24: Cẩu Quan Quay Xe

Trước Sau
Đường Tiểu Hà sững sờ một lúc mới nhận ra mình đang làm gì, lập tức cứng đờ người, chân cũng không nhúc nhích nổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại bật ra một nụ cười gượng gạo nói: "Đại ca, ta thấy trên người huynh có bột ớt, vẫn chưa phủi sạch đi à."

"Xoẹt" một tiếng, người này rút trường đao ở bên hông ra, lập tức kề lên cổ Đường Tiểu Hà, thuận thế kéo nàng tới trước người mình, Đường Tiểu Hà cứ thế trở thành con tin.

Hộ vệ đang định xông lên, người nọ càng siết chặt đao: "Ta xem ai dám xông lên! Ai dám đến gần ta liền chém chết tiểu tử này!"

Tống Hạc Khanh giơ tay lên, ra hiệu cho hộ vệ không được manh động, chậm rãi bước tới nói: "Thả hắn ra, nói cho ta biết là ai đã phái ngươi tới, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Ta nhổ vào!" Ánh mắt thích khách lạnh lẽo: "Thứ người quen tra tấn người khác như các ngươi, miệng lưỡi hôi thối, một chữ cũng không đáng tin, bây giờ mau chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt, nếu dám chậm trễ ta sẽ chém chết tên nhóc này!"

Sắc mặt Đường Tiểu Hà trắng bệch, đừng nói kêu cứu, ngay cả ngón tay cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tống Hạc Khanh, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, chỉ chốc lát sau trên mặt đã đẫm nước mắt, rõ ràng đã vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Trái tim Tống Hạc Khanh thắt lại, giọng trầm xuống: "Hắn chỉ là một đầu bếp nhỏ không quan trọng, cho dù ngươi giết hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng ngươi làm theo lời ta, ít nhất còn có thể sống sót."

"Bớt nói nhảm với lão tử! Nếu không muốn chuẩn bị ngựa, vậy thì đừng trách ta!"

Thích khách nói xong định giơ đao cắt cổ Đường Tiểu Hà.

Sắc mặt Tống Hạc Khanh trầm xuống, nhanh chóng giật lấy bội đao của hộ vệ bên cạnh, xoay cổ tay, lưỡi đao bay ra, nhắm thẳng vào đầu tên thích khách.

Thích khách vì muốn bảo vệ tính mạng, buộc phải buông Đường Tiểu Hà ra, né tránh lưỡi đao bay tới.

Tống Hạc Khanh thừa cơ lao tới nhanh như chớp chắn trước người Đường Tiểu Hà. Cùng lúc đó thích khách đánh bay lưỡi đao, tức giận giơ trường đao bổ về phía Tống Hạc Khanh.

Hà Tiến bị dọa sợ đến mức xụi lơ tại chỗ, hét lên một tiếng: "Đại nhân!"

Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng "Phụt" rất nhỏ, trường đao đã đâm xuyên qua ngực tên thích khách.

Hà Tiến thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh run rẩy nói: "Ôi trời ơi, suýt chút nữa ta đã quên mất đại nhân xuất thân là võ trạng nguyên."



Máu tươi chảy dọc theo thân đao nhỏ xuống đất, thích khách hét lên rồi ngã gục xuống, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm vào gã tiểu bạch kiểm nhìn như không chịu nổi một kích kia, không hiểu vừa rồi đối phương đã làm thế nào mà tay không cướp được thanh đao, lại còn phản đòn đâm một nhát vào người hắn ta.

Quá nhanh, trên đời này sao lại chiêu thức nhanh như vậy, chẳng lẽ lúc trước, hắn vẫn đang nhường mình?

Tống Hạc Khanh bước vào vũng máu, khom người ngồi xuống, lạnh lùng nhìn gã thích khách nói: "Có đao chặn lại nên máu sẽ không chảy hết nhanh như vậy đâu, mau nói cho ta biết là ai đã phái ngươi tới, giờ nói cũng không muộn đâu."

Không ngờ tên thích khách nghe hắn nói xong, trên mặt lại lộ ra vẻ châm biếm, sau đó giơ tay rút đao ra, máu tươi phun trào như suối.

Tống Hạc Khanh nhanh chóng đứng dậy lùi ra sau, trơ mắt nhìn người này tự đào huyệt chôn mình, chân mày dần dần nhíu chặt lại.

"Tài nghệ ta không bằng ngươi," tên thích khách khàn giọng nói, "Chết tại đây, ta nhận."

Nhưng sau đó hắn lại cười khẩy, nụ cười dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Hạc Khanh, đột nhiên hét lên: "Nhưng họ Tống ngươi cũng đừng mong sống yên ổn! Ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội nhất Đại Ngụy, ngươi, ngươi, ngươi sẽ chết... rất nhanh... thôi...!"

Lúc này lá gan Hà Tiến cũng to hơn, xông lên điên cuồng lắc người kẻ đó nói: "Cái gì mà đắc tội với người không nên đắc tội? Đại nhân chúng ta đắc tội người nào? Người đó là ai? Ngươi nói đi, ngươi đừng có im lặng như thế."

Tống Hạc Khanh thở dài: "Thôi được rồi, đừng lắc nữa, người ta đã chết rồi."

Bận bịu cả đêm, chẳng thu thập được manh mối gì, cả người còn dính đầy máu.

Tống Hạc Khanh cực kỳ khó chịu, đầu cũng đau nhức, nhéo mi tâm quay người định rời đi, nhưng lại nhìn thấy một người vẫn đang ngồi sụp dưới đất.

Đường Tiểu Hà sớm đã sợ đến ngu người, chân mềm nhũn đến nỗi không đứng lên nổi, mặc dù đây không phải là lần đầu nàng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế này, nhưng lại là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến cảnh giết người.

Hơn nữa, kẻ giết người còn chính là người mà nàng vừa mới mắng chửi nữa chứ.

Tống Hạc Khanh không biết Đường Tiểu Hà đang nghĩ gì, chỉ cho rằng tiểu đầu bếp này đã quá sợ hãi, liền bước lên trước hai bước, khẽ vươn tay ra với nàng.

Trăng sáng sao thưa, gió đêm từ phương xa thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô xào xạc cùng ngọn đèn dầu lắc lư trong đêm tối, cũng thổi bay tà áo trắng của vị quan trẻ tuổi.



Đường Tiểu Hà vô thức muốn nắm lấy bàn tay đó, bởi vì hiện tại chỉ dựa vào sức mình, nàng thực sự không thể đứng lên nổi.

Nhưng nàng lại nghĩ đến dáng vẻ đoạt đao giết người vừa rồi của Tống Hạc Khanh, bàn tay đưa ra lại lập tức rút về, cúi đầu, mi mắt run run, không dám đối mặt với Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh thu hết mọi biểu cảm của nàng vào mắt, không nói gì, chỉ lặng lẽ thu tay về, lúc quay người rời đi còn nói: "Sáng mai bổn quan muốn ăn cháo nấm hương và măng, măng phải tươi, nếu không phải mới đào ngay hôm ấy ta sẽ không ăn."

Đường Tiểu Hà không lên tiếng, cắn cắn môi, thầm nghĩ ăn cái búa ấy, đêm nay bà cô đây sẽ bỏ trốn.

"Đúng rồi," Tống Hạc Khanh dừng bước, quay đầu nói, "Cái công khế mà ngươi đã ký là năm năm đúng không? Không tồi, đúng là người trẻ thì phải biết phấn đấu, nhưng nếu làm không đủ thời hạn thì phải bồi thường bạc đấy nhé."

Đường Tiểu Hà lập tức tỉnh táo lại, cũng bất chấp nỗi sợ hắn, trừng đôi mắt to tròn mờ mịt ngây thơ hỏi: "Bồi thường bạc cái gì?"

Tống Hạc Khanh chỉ chỉ Hà Tiến: "Hắn không nói với ngươi sao, trong văn khế có ghi nếu bỏ bê công việc không làm, là phải bồi thường gấp ba lần tiền công cho Đại lý tự."

Đường Tiểu Hà: "Có chuyện này sao?"

Hà Tiến: "Có chuyện này sao?"

Cho đến khi nhận được một ánh mắt như đao của Thiếu Khanh liếc qua, Hà Tiến liền vội vàng sửa lời: "Đúng đúng đúng, quả thực có khoản này, chỉ trách ta lúc đó không nói rõ ràng, tiểu đầu bếp thứ lỗi, thứ lỗi."

Đường Tiểu Hà sững sỡ một lúc, bỗng nhiên như hổ đói vồ mồi nhào một phát lên người Hà Tiến, vung nắm đấm điên cuồng nện lên người hắn ta: "Ta thứ lỗi, tha thứ cho cái đồ quỷ đầu to nhà huynh! Chuyện quan trọng như vậy mà huynh lại không thèm nói cho ta! Năm năm! Năm năm! Chẳng lẽ muốn ta bán mình cho Đại lý tự mấy người năm năm ư! Rõ ràng là ta muốn làm đầu bếp ở Thiên Hương lâu cơ mà! Huynh có biết cái gì là đầu bếp không hả! Hả!"

Tống Hạc Khanh nhìn một màn náy, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng.

Thành thật mà nói, hắn vốn định dùng mối quan hệ của mình để nhét Đường Tiểu Hà vào Thiên Hương lâu, coi như bồi thường cho nàng, bằng không thì cái danh "cẩu quan" này cứ mãi treo trên đầu hắn.

Nhưng sau khi thấy cái mũi nhạy bén của nàng có thể hữu dụng như thế, hắn đã hoàn toàn thay đổi chủ ý.

Cẩu quan thì cẩu quan, ai sợ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau