Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 25: Bị Giật Túi Tiền

Trước Sau
*Tiên nhân đốt đèn*

"Bà ơi, giỏ măng này của bà có bán không."

Trời vừa hửng sáng, Đường Tiểu Hà đứng trước sạp hàng ngáp một cái, hai mắt híp lại, bờ vai lảo đa lảo đảo, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.

Măng vào mùa xuân là ngon nhất, dùng để nấu cháo cũng rất thích hợp, hầm thịt lại càng tuyệt hơn, Đường Tiểu Hà dự định mua nhiều một chút, vừa nấu cháo cho tên họ Tống đồng thời bổ sung món mới cho nhà ăn, dù sao măng mùa xuân cũng chỉ có tháng này là ngon nhất, hết mùa là coi như không được ăn nữa.

Bá bán rau đếm lại số măng trong giỏ, tổng cộng là tám mươi văn tiền.

Cái giá này quả thực quá mắc, nhưng Đường Tiểu Hà thấy măng thực sự rất tươi, cũng không mặc cả, trực tiếp móc túi tiền ra nói: "Mấy cây măng trong giỏ này con sẽ lấy hết, đợi chút nữa sẽ có người của Đại lý tự tới lấy."

Đường Tiểu Hà ngẩng mặt lên trả tiền: "Sau này nếu bà có măng ngon như vậy nữa thì không cần phải bán bên đường, cứ đưa thẳng tới Đại lý Tự -- "

Ngay khi đang đưa tiền, Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy trước mặt như có một cơn gió nhẹ lướt qua, lại cúi đầu xuống nhìn thì túi tiền trong tay đã biến mất, khiến nàng trợn mắt há hốc mồm.

"Tiền của ta đâu!"

Đường Tiểu Hà gào lên một tiếng, quay người nhìn xung quanh thì thấy một bóng người bé nhỏ gầy gò đang dốc sức chạy như điên, trong tay đang nắm túi tiền của nàng.

Chết tiệt, dưới chân thiên tử mà dám cướp tiền ngoài đường, có còn vương pháp nữa hay không.

"Đồ khốn nạn!" Đường Tiểu Hà đứng lên đuổi theo, biểu cảm cũng bị gió sớm mai thổi tới vặn vẹo, nhe răng mở miệng chửi rủa: "Ngươi có gan thì đứng lại cho ta! Ta đánh chết ngươi!"

Đối phương nghe vậy thì càng chạy nhanh hơn.



Đường Tiểu Hà điên cuồng đuổi theo cả một đoạn đường, khi nhìn thấy tên khốn nạn phía trước muốn trốn vào con hẻm nhỏ, không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, mà nhặt lấy một cây mía của sạp rau bên cạnh, vung tay ném mạnh tới.

Cây mía xoáy vài vòng trong không trung, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Bang", đập ngay vào đầu tên tiểu tặc, tên tiểu tặc lập tức dừng lại, ngã thẳng tắp về phía trước.

Cuối cùng Đường Tiểu Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán thả chậm bước chân, nghênh ngang đi đến nói: "Chạy à, ngươi chạy nữa đi, móc túi thì ta thấy nhiều rồi, nhưng cướp tiền bên đường thì lần đầu ta gặp đấy, ngươi có biết nếu bị bắt là sẽ bị Đại lý tự cắt mũi hay không hả?"

Nàng đi tới nhặt túi tiền lên, định lật tiểu tặc này lại đập cho một trận tơi bời, nhưng khi nhìn rõ diện mạo của đối phương, nàng bất chợt ngây người.

Khi đuổi theo nàng đã cảm thấy vóc dáng người này thật nhỏ, bây giờ nhìn thấy mặt, gương mặt này chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi thôi.

Đường Tiểu Hà nhíu mày, không vui nói: "Tuổi còn nhỏ không lo đi học, cha mẹ ngươi dạy ngươi thế nào vậy?"

Một cây mía kia đập quá mạnh, biểu cảm của đứa trẻ kia vẫn còn đờ đẫn, thẫn thờ lẩm bẩm: "Cha mẹ chết rồi, không có cha mẹ."

Trong lòng Đường Tiểu Hà chấn động, lại cẩn thận đánh giá đứa trẻ này một lượt, thấy quần áo trên người nó rách rưới, gầy như que củi, lập tức hiểu ra, trong lòng tự nhủ thì ra là một đứa trẻ ăn mày, cũng thật đáng thương.

Nàng suy nghĩ một chút, lấy trong túi tiền ra một đồng xu lớn, đưa cho nó nói: "Nghe cho kỹ, ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi, không muốn tranh cãi với ngươi, tiền này coi như ta mời ngươi một tô mì, sau này không được làm chuyện xấu nữa, nếu không sẽ có ngày ngươi phải ngồi xổm trong đại lao đấy."

Đứa trẻ không nhận tiền, vẻ mặt vẫn thẫn thờ, chỉ có điều đôi mắt vẫn cụp xuống chuyển sang nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, nhưng không hề có chút gợn sóng nào, tĩnh lặng như chết.

Đường Tiểu Hà thấy nó không lấy, dứt khoát nhét tiền vào tay nó, nghiêm túc nói: "Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có tay có chân, đầu óc bình thường, thì ở đâu cũng sẽ không bị chết đói, huống chi đây là kinh thành, trong khe gạch còn có thể móc ra vàng, tiền phải tự mình kiếm ra, tuy ít, nhưng có thể yên tâm tiêu xài, có hiểu không?"

Đứa trẻ không gật cũng không lắc, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đường Tiểu Hà.

Đường Tiểu Hà khoát khoát tay: "Được rồi, đừng ngồi ngốc ở đây nữa, chạy mau đi, bằng không đến lúc quan gia tới thì ta cũng không cứu được ngươi đâu."



Rốt cuộc đứa trẻ cũng có phản ứng, lập tức bò dậy, dáng người lưu loát đi vào con ngõ nhỏ tối đen bên cạnh, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đường Tiểu Hà đứng dậy thở dài một hơi, xoay người muốn quay về Đại lý tự, lại bị tia nắng ban mai làm cho chói mắt.

Đợi nàng dụi xong mở mắt ra lần nữa, liền nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây người.

Chỉ thấy cả con đưởng sáng rực lên, trên những cây du lớn bên đường treo đầy các loại đèn lồng tinh xảo, trên đèn lồng còn cột dây lụa đỏ, liếc mắt nhìn lại, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Những kỹ viện lớn hai bên đường đã mở cửa đón khách, các mỹ nữ mặc áo lụa mỏng búi tóc kiểu phi thiên, mỗi người đều trông như tiên nữ hạ phàm, họ cười đùa trêu chọc trách mắng trên Chu Lâu các, vung ống tay áo cùng ân khách chơi trò trốn tìm --

"Bên này bên này, quốc cữu gia mau lại đây, nô ở bên này."

"Ha ha quốc cữu gia đừng chỉ cố bắt mỗi nàng ta, nô ở ngay bên cạnh ngài đây."

Tên béo mập bịt mắt bằng dải lụa hồng dường như hết sức nôn nóng vì bị trêu đùa, trực tiếp móc từ trong ống tay áo ra một xấp tiền để dụ dỗ, lập tức đảo khách thành chủ, vung tay bắt được một mỹ nhân.

"Ai da quốc cữu gia chơi xấu quá, tay ngài đặt ở đâu thế, nô không chơi với ngài nữa."

Đường Tiểu Hà nghe giọng nói mềm mại dịu dàng bên tai, ngửi mùi son phấn phiêu đãng trong không khí, quay đầu nhìn lại phương hướng đứa trẻ ăn mày biến mất, chỉ cảm thấy như một giấc mộng.

Tâm trạng nàng bỗng nhiên suy sụp một cách khó tả, bước chân chậm chạp trở lại Đại lý tự, lúc nấu cơm cũng không có tinh thần.

Hà Tiến lẻn vào sau bếp, thấy Đường Tiểu Hà giơ dao bổ măng ra làm đôi, động tác khéo léo lột vỏ để lộ ra phần măng trắng như tuyết bên trong, không khỏi cảm thán: "Tiểu đầu bếp không chỉ giỏi nấu cơm, mua thức ăn cũng giỏi không kém, măng tươi ngon như vậy, bình thường khó mua được lắm, thật sự đúng với câu châm ngôn, người thông minh làm gì cũng linh hoạt, ta thấy dù ngươi không làm đầu bếp, mà làm những việc khác cũng có thể thành công."

Đường Tiểu Hà không nhịn được nữa liền liếc mắt qua, lạnh nhạt nói: "Huynh thôi đi, không có chuyện không đến tam bảo điện, nói đi, Thiếu Khanh đại nhân lại muốn ăn món gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau